Ly Thanh tỉnh lại, cô thấy người có chút chao đảo. Một hơi thở mạnh mẽ, ấm nóng phả vào mặt cô. Ly Thanh ngẩng đầu lên nhìn, Huyền vương đang đứng ôm chặt lấy cô, một tay của hắn đang bám vào tảng đá nhô ra. Ly Thanh giật mình nhìn xuống, nhận ra bản thân đang lơ lửng không trung, một chân của Huyền vương đang chạm vào vách núi.
Trời lất phất mưa, mặt Huyền vương ngày càng đỏ, Ly Thanh biết Huyền vương sẽ không trụ được lâu. Ly Thanh nhìn bên hông Huyền vương vẫn còn đeo kiếm, cô đưa tay ra với lấy nhưng lại nhận ra tay mình đang run bần bật.
Ly Thanh biết, với võ công của Huyền vương cộng thêm thanh kiếm hắn mang theo người có thể giúp hắn một mình leo được lên vách núi. Nếu hắn cứ mãi ôm cô, cả hai sẽ cũng ngã xuống.
“Vương gia, bên dưới có dòng nước. Em sẽ xuống đó, còn ngài lên trên vách núi. Em sẽ tìm ngài sau.”
Huyền vương nghe xong liền ôm chặt Ly Thanh, chậm chạp nói: “Thanh Thanh ngốc…. Bên dưới chúng ta là các vách đá cứng và dòng nước. Làm sao em biết mình sẽ rơi vào dòng nước mà không phải vách đá?”
Ly Thanh nhất thời không biết trả lời như thế nào. Huyền vương ngay tức khắc giậm chân vào vách đá, dùng hết sức mình bật ra giữa dòng nước. Hai người rơi xuống. Huyền vương xoay người ngửa lên, lưng đối diện mặt nước, vòng hai tay ôm chặt người Ly Thanh, để cô nằm áp lên ngực mình.
Lưng Huyền vương tiếp nước, bọt nước bắn tung tóe. Trời nổi mưa gió, sóng nước cuồn cuộn, Huyền vương ôm chặt Ly Thanh. Hai người bị cuốn trôi theo dòng nước.
Một hồi lâu sau, Ly Thanh mơ hồ cảm thấy mình đang dừng lại. Cô muốn cử động nhưng cơ thể không nghe theo điều khiển của cô. Ly Thanh biết cô bị như vậy là do cô gái trong mơ lúc trước muốn tách linh hồn cô ra khỏi thân xác. Ly Thanh tập trung mở mắt. Cô nhìn thấy Huyền vương đang cố sức bám vào một cành cây, một hàng máu chảy trên cánh tay hắn. Lòng Ly Thanh chợt thắt lại, một giọt nước mắt rơi xuống vai Huyền Vương.
Ly Thanh khó nhọc nói: “Buông…tay…đi.”
Mưa rơi dày đặc, bão gió vù vù, dòng nước mỗi lúc một cuồn cuộn. Huyền vương nghiến răng cố bám trụ vào cành cây cho qua cơn bão.
“Thanh Thanh, đừng ngủ.”
“Nếu không…..hai ta…”
“Ta không buông!”
Huyền vương gắt lên, cả người tức giận. Hắn nhìn gương mặt Ly Thanh đã trắng bệnh, toàn thân cô lạnh toát. Hắn nhắm mắt, hít thật sâu, khẽ nói: “Chờ thêm chút nữa.”
Cánh tay Huyền vương nắm cành cây đến tê dại. Cành cây từng chút, từng chút bị bẻ cong rồi đứt gãy. May mắn thay, bàn tay của Huyền vương lúc này đã bị bám chặt vào khúc gỗ, một vài mảnh dằm đâm vào da thịt hắn, nhờ đó hắn không phải tốn nhiều sức để nổi trên mặt nước. Huyền vương dùng tay còn lại ôm chặt Ly Thanh, cố gắng giữ lấy tỉnh táo rồi thả trôi theo dòng nước.
Lúc Huyền vương tỉnh lại, hắn thấy mình đang nằm dạt trên bờ, ánh mặt trời chiếu trên đầu hắn. Còn Ly Thanh đã không thấy đâu nữa. Huyền vương đứng thẳng dậy nhưng lập tức ngã xuống, cả người hắn đau nhức, rã rời. Hắn nằm trên cát một lúc rồi thiếp đi. Đến khi tỉnh dậy, việc đầu tiên Huyền vương làm chính là đi tìm Ly Thanh.
Huyền vương dựa vào hai miếng ngọc, bước đôi chân trần đi tìm vợ mình suốt gần hai canh giờ, lúc này trời đã dần tối, mưa rơi càng lúc càng nặng hạt. Cách dòng sông không xa, có một cơ thể người đang nằm bất động, Huyền vương vội bước lại gần, mỗi bước chân đều để lại máu trên đất.
Lúc này, cả người Ly Thanh lạnh ngắt, môi thì thào: “Cứu…cứu…”
Huyền vương nhìn Ly Thanh, bất giác nhớ tới lần đầu hai người gặp nhau. Hắn ôm cô vào lòng, nói: “Ta thật may mắn.”
Mùi của gỗ và lá cây khô thoang thoảng trong gió, Ly Thanh từ từ mở mắt. Huyền vương đang ngồi xếp bằng ăn cháo. Thấy Ly Thanh tỉnh, hắn đặt bát xuống rồi đưa tay lên áp trán cô: “Còn hơi nóng.”
Ly Thanh nhìn Huyền vương mặc một bộ đồ màu đen viền đỏ ẩn hiện lồng ngực rắn chắc đến thất thần. Huyền vương nhếch môi, cố ý cúi xuống để lộ lồng ngực.
“Vương phi muốn sao?”
Ly Thanh nghe vậy liền sực tỉnh, quay mặt đi. Lúc này, cô phát hiện ra mình đang mặc một chiếc váy đỏ kỳ lạ. Huyền vương nhìn Ly Thanh, nét cười càng sâu. Sau đó, hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng dậy lấy một bát cháo rồi đưa cho cô.
Ly Thanh nhận bát cháo, nói: “Tạ ân vương gia.”
Huyền vương hơi nhíu mày rồi ngồi bên cạnh cô, nói: “Nơi đây gọi là Bản Đôn. Nhà sàn này bản vương mua trọn năm ngày, em muốn làm gì cũng được. Quần áo của chúng ta để ở bên ngoài.”
“Vâng.”
Bị Huyền vương nhìn chằm chằm vào mình, Ly Thanh không dám ngẩng đầu lên, hai má dần đỏ ửng. Huyền vương mỉm cười sau đó đứng dậy đi về phía cuối phòng.
Ở cuối phòng có một bàn gỗ lớn, phía trên đặt mười lăm phiến đá lớn nhỏ khác nhau, Huyền vương cầm lấy hai thanh gỗ có đầu tròn, gõ lên các phiến đá. Âm thanh trong veo và nhẹ nhàng vang lên, khi như làn gió thổi, khi lại như nước suối reo. Ly Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, gió vờn qua mái tóc, mây bay như đang múa, thi thoảng lại có những chú chim bay ngang trời. Cô chầm chậm ăn cháo.
Huyền vương ngẩng đầu, thấy nét mặt dịu dàng của Ly Thanh, khóe môi hắn bất giác cong lên.
Một lúc sau, Ly Thanh đến bên những phiến đá, đứng đối diện với Huyền vương. Huyền vương dừng lại, đưa hai thanh gỗ cho cô, rồi khoanh tay đứng dựa vào tường. Ly Thanh chậm rãi gõ lên từng phiến đá. Âm thanh cất lên làm người nghe có cảm giác như gió đang nô đùa trên mặt nước.
Chờ đến khi giai điệu dừng lại, tiếng ngân cũng không còn, Huyền vương nói: “Vương phi rất quen thuộc với nhạc cụ này?
“Em và sư phụ từng sống gần đây một thời gian nên có chút quen thuộc.”
“Ồ….”
“Đây là đàn đá. Những phiến đá này đều được lấy từ dưới nước lên, nước chảy bào mòn còn trơ lại xương đá….”
Ly Thanh thu tay. Huyền vương liền nắm tay cô, bước ra ngoài. Bên ngoài, có hai con voi xuất hiện trước mắt Ly Thanh và một người quản tượng đang cầm những khúc mía cho chúng ăn.
Huyền vương quay sang nói với Ly Thanh: “Em ở đây chờ ta.”
Nói xong, Huyền vương bước nhanh về phía quản tượng. Ly Thanh đứng quan sát hai con voi. Cô nhìn thấy trên cổ chúng có một cái thòng lọng, đầu dây được buộc vào thân cây, ngay lập tức nét cười trên mặt cô cứng lại. Một lúc sau, Huyền vương trở lại cùng quản tượng. Một con voi được dắt đến trước mặt Ly Thanh rồi quỳ xuống. Huyền vương nhảy lên trước sau đó đỡ tay Ly Thanh nhấc lên.
Người quản tượng cưỡi một con voi đi trước dẫn đường. Hai con voi đi cách nhau một đoạn, đủ để Ly Thanh và Huyền vương có thể nói chuyện riêng với nhau.
Nhìn nét mặt thờ ơ của Ly Thanh, Huyền vương vòng tay ôm bụng cô, tựa cằm lên hõm vai.
“Thanh Thanh.”
“Vâng?”
“Em không thích cưỡi voi sao?”
“Em chỉ….chợt nghĩ đến bản thân.”
“Tại sao?”
“Voi rừng bị thuần phục từ nhỏ. Người dân đặt một vòng dây thừng vào cổ voi rồi buộc dây vào một cành cây cao và bỏ đói. Con voi lúc đầu sẽ cố gắng giãy giụa để chạy thoát. Suốt một đêm vùng vẫy….nếu nó không từ bỏ sẽ lại bị bỏ đói một đêm…..”
“Vương phi của ta, em đau lòng sao?”
“Người dân cho rằng khi voi lớn lên, voi vẫn nghĩ rằng nó không thể tự giật đứt dây thừng nên không cố gắng chạy thoát. Nhưng em lại nghĩ…”
Ly Thanh nuốt khan rồi nói tiếp: “….voi biết cuộc sống hoang dã không còn dành cho nó nữa.”
“Tại sao huynh lại không đi?”
“Vì….ta nhận ra, ta…và họ… Không! Giống! Nhau!”
Đi được một lúc, Huyền vương và Ly Thanh nghe thấy tiếng “ào ào”. Sau đó, họ nhìn thấy một thác nước lớn có bảy nhánh tạo thành mười hồ nước lớn nhỏ, xung quanh là các mỏm đá mọc cây xanh rậm rạp. Ánh mặt trời chiếu xuống thác nước, các màu sắc khác nhau hiện lên giữa không trung tạo thành những dải lụa màu sắc xung quanh thác nước và các hồ nước. Những dải lụa này lúc ẩn lúc hiện, màu sắc biến đổi không ngừng.
Tiếng nước ầm ầm, gió mát thổi mạnh, Huyền vương bất giác quay sang nhìn Ly Thanh lại thấy cô đang chăm chú ngắm nhìn thác nước.
Xa xa, hòa cùng tiếng thác nước là tiếng hát của những đứa trẻ mục đồng: “….Voi con ơi! Voi con ơi! Mau lớn nhanh có đôi ngà to. Có sức đi khắp miền rừng xa, kéo gỗ cho buôn làng của ta…” (*)
(*): Trích “Chú voi con ở Bản Đôn” của nhạc sĩ Phạm Tuyên.
Đi tiếp một quãng, thấy dòng nước hiền hòa, Huyền vương liền thuê một chiếc thuyền độc mộc rồi cùng Ly Thanh xuống thuyền. Nước hồ trong vắt, gió thổi man mát, bóng cây phản chiếu mặt hồ, Huyền vương nắm tay Ly Thanh.
“Thanh Thanh, nói gì đi.”
Ly Thanh nhìn ánh mắt của Huyền vương rồi cúi đầu ngẫm nghĩ. Huyền vương dùng tay mình bao bọc lấy đôi bàn tay của cô, sau đó đưa lên trước miệng mình và thổi nhẹ. Ly Thanh bị bất ngờ liền theo phản xạ rụt tay lại. Huyền vương giữ chặt tay cô: “Tay phu nhân lạnh quá.”
Ly Thanh không phản kháng nữa, cô nhìn Huyền vương dịu dàng ủ ấm đôi bàn tay của mình, ánh mắt trầm xuống. Một lúc sau, Ly Thanh lên tiếng: “Bạch sư phụ là sư phụ của ngài sao?”
“Cũng không hẳn. Lúc trước ta bị thương nặng do gặp phải thích khách và được Bạch sư phụ cứu. Sau đó, ta gặp được Lão Nhị, lão thường xuyên thay Bạch sư phụ chăm sóc ta. Lão Nhị gọi Bạch sư phụ là sư phụ, vì thế ta cũng gọi người là sư phụ.”
Huyền vương trả lời xong, Ly Thanh không biết nên nói gì, hai người rơi vào trạng thái im lặng. Nghe tiếng mái chèo khua nước của người lái đò, Ly Thanh quay ra nhìn mặt hồ. Huyền vương vừa vuốt tóc cô vừa nói: “Sách của em ta đã gửi đi rồi.”
“Tạ ân thiếu gia.”
“Gọi lang quân hoặc phu quân ta nghe xem.”
Huyền vương nhìn Ly Thanh đầy nghiêm túc, thấy cô không nói thêm gì, hắn liền đổi chủ đề: “Ta đã chép lại phần em viết vào quyển thứ hai và giữ lại trong phủ. Có một chỗ ta không hiểu.”
“Vâng?”
“Những lời em ghi đều rất ngắn gọn nhưng trong đó lại có một giấc mộng được tả rất chi tiết.”
“Giấc mộng ấy là của một Tâm Thuật Sư tạo nên. Người ấy muốn em nhớ đến giấc mộng này.”
“Ta từng nghe Bạch sư phụ nói qua, Tâm Thuật Sư không dễ gặp.”
Huyền vương im lặng để nghe Ly Thanh tiếp lời nhưng cô lại không nói gì thêm. Ly Thanh ghi lại giấc mộng nhưng lại không nhắc tới Tâm Thuật Sư. Huyền vương biết Tâm Thuật Sư có khả năng thao túng ý thức của người khác, do đó hắn thực sự muốn biết giữa Ly Thanh và Tâm Thuật Sư kia đã xảy ra những chuyện gì. Nhìn Ly Thanh lảng tránh trả lời, Huyền vương cảm thấy cô ở trước mặt có phần xa cách. Hắn vòng tay ôm người cô vào trong ngực mình.
“Thanh Thanh.”
“Vâng?”
“Thanh Thanh.”
“Thiếu gia?”
Huyền vương không nói tiếp, trong lòng cảm thấy bất an, hắn bất giác ôm cô chặt hơn. Hai người ngồi trên thuyền độc mộc, cùng nhau ngắm cảnh sông nước.
Một canh giờ sau thuyền cập bến trở lại điểm xuất phát. Lúc này, Ly Thanh đang nằm ngủ trên đùi Huyền vương. Huyền vương không nỡ đánh thức cô dậy nên trả thêm tiền để ngồi lại. Chờ đến khi Ly Thanh tỉnh giấc, hai người mới rời đi.
Ly Thanh đi bên cạnh Huyền vương. Những tán lá cây lay động trong gió. Huyền vương nhìn bàn tay Ly Thanh đang nắm lấy tay áo mình, khóe môi không khỏi cong lên.
“Vương gia….”
“Ừ?”
“Hình như người không sợ lộ hành tung….?”
“Không sợ. Nhị hoàng tử từ vị trí thái tử bị phế làm thường dân. Ngũ hoàng tử bị thu binh quyền và giam lỏng. Bát hoàng tử bị liệt nửa người, đệ ruột của hắn là Cửu hoàng tử được phong làm thái tử. Các thế lực trong triều đang quy về một mối. Không ai rảnh giết ta đâu.”
Trở về nhà sàn, trong phòng có sẵn mấy ống cơm đặt trên lá và một vò rượu cần, Huyền vương cùng Ly Thanh ngồi xuống ăn. Hắn tự tay bóc một ống cơm lam đưa đến trước môi Ly Thanh. Ly Thanh cắn một miếng, Huyền vương liền thu tay ăn tiếp một miếng, rồi lại đưa ống cơm lam về phía Ly Thanh. Hai người cứ ăn như vậy hết một ống, lại thêm một ống, rồi một ống,…
Huyền vương nhìn Ly Thanh trong lòng nảy sinh ý định chăm béo cô. Ăn được một lúc, Ly Thanh cảm thấy mệt nên ra chỗ cửa sổ ngồi dựa vào tường cho tiêu cơm, sau đó thiếp đi lúc nào không hay. Huyền vương nhìn ngoài trời lất phất mưa rơi, hắn bước đến bên Ly Thanh, nhẹ nhàng để cô dựa vào ngực mình rồi tựa vào tường ngủ.
Sáng hôm sau, Huyền vương đang ngủ thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân người. Huyền vương mở mắt. Tư Chiến bước vào phòng, nhìn thấy Huyền vương liền hành lễ. Huyền vương vội đặt ngón trỏ lên môi. Tư Chiến hiểu ý liền cung kính bước ra ngoài.
Huyền vương nhìn Ly Thanh đang ngủ trong lòng, khóe môi bất giác cười. Hắn ngồi yên một lúc nữa mới rời đi.
Ở bên ngoài, hộ vệ mà Huyền vương mang theo đi đường đứng tập hợp.
Huyền vương nghiêm giọng: “Các ngươi có tin gì không?”
Một hộ vệ bước lên trước, hành lẽ với Huyền vương rồi báo cáo: “Bẩm vương gia, Tư Mã thông báo Chiêu tiểu thư quyết định đi về phía nam, nói là tiêu hết tiền mới về phủ. Ngoài ra, phía vương phủ có truyền tin.”
Nói xong, hộ vệ lấy một ống trúc ra đưa cho Huyền vương. Huyền vương rút tờ giấy từ trong ống trúc và đọc: “Việt quốc công đích thân đến phủ, nói là đến xem tranh.”
Huyền vương để thư lại vào ống trúc rồi dặn đoàn hộ vệ tự sắp xếp chỗ nghỉ ngơi. Sau đó, hắn bước vào trong nhà sàn, đặt ống trúc bên cạnh Ly Thanh.
Ly Thanh mở mắt, Huyền vương hôn trán cô: “Dậy rồi à?”
Ly Thanh gật đầu, Huyền vương đưa ống trúc vào tay cô: “Thư từ phủ gửi đến.”
Ly Thanh đọc thư xong, quay sang nhìn Huyền vương có phần ngơ ngác: “Vương gia, Ly Thanh không hiểu.”
Huyền vương búng trán cô, mỉm cười nói: “Ngốc, Việt quốc công là người đưa tranh cho em đấy.”
Ly Thanh cúi đầu đọc lại thư, bất giác cười cười. Huyền vương nâng cằm cô và hỏi: “Phu nhân đang nghĩ gì vậy?”
“Em cũng định hoàn thành bức tranh rồi đi tìm…..quốc công.”
Nhìn gương mặt Ly Thanh tươi tắn hơn mọi khi, Huyền vương không nhịn được liền hôn nhẹ môi cô một cái. Sau đó, hắn híp mắt cười và nói: “Đi ăn thôi.”