Thứ gì đó đập vào đầu cô. Rất mạnh. Cô cảm thấy cú đánh mạnh nhưng không thấy đau.
Gì thế, gì thế nhỉ? Cái xẻng của hắn? Một viên gạch? Có thể là trong một thoáng lòng tốt của 823, hắn cho rằng cái chết từ từ như thế này là quá sức chịu đựng đối với bất kỳ ai và hắn tìm cổ họng cô để cắt đứt mạch máu.
Một cú nữa, rồi một cú nữa. Cô không mở được mắt nhưng cô cảm nhận được ánh sáng đang bừng lên quanh cô. Màu sắc. Và không khí. Cô phun đám đất trong miệng ra và lấy hết sức mình hít vào một hơi thở mong manh. Bắt đầu ho ầm ĩ, nôn khan, nhổ bọt.
Cô mở choàng mắt, và qua làn lệ cô nhìn thấy Lon Sellitto người đầy bùn đất đang quỳ bên trên cô, bên cạnh là hai nhân viên y tế EMS, một người đang móc đất trong miệng cô bằng những ngón tay đeo găng cao su và lôi ra đám nhầy nhụa, người thứ hai chuẩn bị sẵn sàng mặt nạ oxy và một thùng nước màu xanh.
Sellitto và Banks tiếp tục đào, hắt đất ra xung quanh bằng những cánh tay lực lưỡng của họ. Họ kéo cô lên, vứt lại chiếc áo choàng tắm như một lớp da bị lột bỏ. Sellitto, người đàn ông bỏ vợ, trong trắng nhìn ra chỗ khác khi choàng chiếc áo khoác của anh ta lên vai cô. Tất nhiên, chàng thanh niên Jerry Banks có nhìn, nhưng cô vẫn thấy quý anh ta như thường.
“Các… anh… có?” Cô khò khè nói, nhưng lập tức dừng lại vì một cơn ho nổ phổi.
Sellitto nhìn Banks một cách trông đợi, anh ta trông kiệt sức hơn. Anh ta chắc đã cố hết sức lúc đuổi theo thủ phạm. Viên thám tử trẻ tuổi lắc đầu: “Hắn chạy mất rồi.”
Ngồi thẳng dậy, cô thở bình oxy một lúc.
“Làm thế nào?” Cô khò khè. “Làm thế nào các anh biết được?”
“Rhyme”, anh ta trả lời. “Đừng hỏi tôi làm thế nào. Anh ấy ra lệnh 10-13 cho tất cả mọi người trong đội. Khi anh ấy biết chúng tôi ổn, anh ấy bảo chúng tôi tới đây càng sớm càng tốt.”
Sau đó tình trạng tê liệt trôi qua, nhanh như chớp. Và lúc này cô mới thực sự nhận thấy điều gì đã diễn ra. Cô đánh rơi chiếc mặt nạ oxy, lùi lại trong cơn hoảng loạn, lệ tuôn trào, cất tiếng khóc thảm thiết, cơn hoảng loạn của cô lớn dần, lớn dần. “Không, không, không….”
Tự tát vào mặt, vào đùi, cố gắng phủi đi nỗi kinh hoàng đang bám chặt lấy cô như một bầy ong nhiều vô kể.
“Trời ơi, trời ơi… Không…”
“Sachs?” Banks lo lắng hỏi. “Này, Sachs?”
Viên thám tử lớn tuổi hơn ra hiệu cho cộng sự của mình đi chỗ khác. “Ổn thôi.” Anh ta ôm lấy cô khi cô bò bốn chân trên mặt đất, nôn mửa kịch liệt, nức nở, nức nở, bóp chặt đất giữa các ngón tay như thể cô muốn bóp chết nó.
Cuối cùng, Sachs cũng bình tĩnh lại và ngồi trên đôi chân trần của cô. Cô bắt đầu cười, đầu tiên thật dịu dàng, sau đó lớn dần, lớn dần, điên dại, cô ngỡ ngàng khi thấy bầu trời rộng lớn hơn và trời đang mưa – những cơn mưa mùa hè nặng hạt – thế mà cô đã không nhận ra.
Quàng tay quanh cổ anh. Mặt áp vào mặt anh. Họ ngồi như thế một lúc lâu.
“Sachs… Ôi, Sachs.”
Cô rời khỏi chiếc giường Clinitron và thả người xuống cái ghế bành cũ ở góc phòng. Sachs – mặc quần thể thao bông màu xanh hải quân và áo phông của trường Cao đẳng Hunter – ngồi lọt thỏm xuống ghế và đong đưa đôi chân tuyệt đẹp của cô như một nữ sinh.
“Sao lại là chúng ta hả, Rhyme? Vì sao hắn lại đuổi theo chúng ta?” Giọng cô vẫn thì thầm, khàn khàn vì bụi đất mà cô vừa nuốt phải.
“Vì những người hắn bắt cóc không phải nạn nhân thực sự. Chúng ta mới là nạn nhân.”
“Chúng ta là ai?” Cô hỏi.
“Anh không chắc. Có thể là xã hội. Hay là thành phố. Liên Hiệp Quốc. Cảnh sát. Anh đọc lại cuốn kinh thánh của hắn – chương viết về James Schneider. Em có nhớ giả thuyết của Terry về việc vì sao hắn để lại manh mối không?”
Cô nói: “Như thể biến chúng ta thành kẻ đồng loã. Để chia sẻ tội lỗi. Để cho hắn giết người dễ dàng hơn.”
Rhyme gật đầu, rồi nói: “Nhưng anh vẫn không nghĩ đó là lý do thực sự. Anh nghĩ manh mối là cách hắn dùng để tấn công chúng ta. Mỗi nạn nhân đã chết là một mất mát đối với chúng ta.”
Mặc bộ đồ cũ, tóc buộc túm ra sau, lúc này trông Sachs đẹp nhất trong hai ngày qua. Nhưng mắt cô vô hồn. Có thể cô ấy đang sống lại cái ký ức với từng xẻng đất, anh nghĩ. Và Rhyme thấy ý nghĩ về việc cô bị chôn sống nặng nề tới mức anh phải nhìn đi chỗ khác.
“Hắn có gì để chống lại chúng ta?” Cô hỏi.
“Anh không biết. Cha của Schneider bị bắt nhầm và chết trong nhà tù. Thủ phạm của chúng ta? Ai mà biết được vì sao? Anh chỉ quan tâm đến vật chứng…”
“… không phải động cơ.” Amelia Sachs nói nốt câu.
“Nhưng vì sao hắn lại theo chúng ta nhanh như thế?” Banks hỏi, hất đầu về phía Sachs.
“Chúng ta tìm thấy hang ổ của hắn và cứu được cô bé. Tôi không nghĩ hắn lại muốn chúng ta đến sớm thế. Có thể hắn bực mình. Lon, chúng ta cần có bảo mẫu hai mươi tư trên hai mươi tư giờ, cho tất cả chúng ta. Có thể hắn sẽ biến mất một thời gian sau khi chúng ta cứu được cô bé, nhưng hắn vẫn loanh quanh đâu đó và gây thêm tội ác. Anh và Jerry, tôi, Cooper, Haumann, Polling, tất cả chúng ta đều nằm trong danh sách của hắn, chắn chắc thế. Trong lúc này, chúng ta phải đưa lính của Peretti đến chỗ Sachs. Tôi chắc là hắn đã dọn sạch nhưng có thể còn thứ gì đó. Hắn phải rời đi nhanh hơn hắn dự tính nhiều.”
“Tốt nhất là em tới đó”, Sachs lên tiếng.
“Không”, Rhyme nói.
“Em phải khám nghiệm hiện trường.”
“Em phải nghỉ ngơi một chút”, anh ra lệnh. “Đó mới là điều em phải làm, Sachs. Em không phản đối anh nói chứ, trông em tệ lắm đấy.”
“Đúng rồi, sĩ quan”, Sellitto nói. “Đó là mệnh lệnh. Tôi yêu cầu cô nghỉ hết ngày hôm nay. Chúng tôi có hơn hai mươi đặc vụ liên bang nữa.”
“Tôi có một hiện trường vụ án ở sân sau nhà mình mà tôi lại không được khám nghiệm nó?”
“Đúng”, Rhyme nói, “tóm lại là như thế”.
Sellitto đi ra cửa. “Có vấn đề gì không, sĩ quan?”
“Không, thưa ngài.”
“Nào, Banks, ta còn có việc phải làm. Cô cần đi nhờ không Sachs? Hay họ vẫn giao xe cho cô?”
“Không, cảm ơn, tôi có xe dưới nhà rồi”, cô trả lời.
Hai viên thám tử đi ra. Rhyme nghe thấy giọng nói của họ vọng lại từ đại sảnh. Sau đó, cửa đóng và họ đi hẳn.
Rhyme thấy đèn trần đang bật sáng. Anh bấm vài lệnh và điều chỉnh ánh sáng mờ đi.
Sachs vươn vai.
“Được rồi”, cô nói, đúng lúc Rhyme hỏi: “Thế nào đây?”
Cô nhìn đồng hồ. “Muộn rồi.”
“Đúng thế.”
Cô đứng dậy, đi lại chỗ cái bàn nơi cô để chiếc ví. Cô nhặt ví lên, mở ra, tìm chiếc gương nhỏ và bắt đầu xem xét vết cắt trên môi.
“Trông cũng không tệ lắm”, Rhyme nói.
“Như quỷ nhập tràng”, cô nói, vẻ kích động. “Sao họ không dùng chỉ khâu có màu tươi hơn chứ?” Cô để chiếc gương sang bên, vắt chiếc ví lên vai. “Anh vừa kê lại giường”, cô nhận ra. Nó được kê lại gần cửa sổ hơn.
“Thom làm đấy. Anh có thể nhìn xuống công viên nếu anh muốn.”
“Thế à. Thế thì tốt.”
Cô bước lại gần cửa sổ. Nhìn xuống.
Ồ, vì Chúa, Rhyme nghĩ thầm. Nói đi chứ. Có chuyện gì được nhỉ? Anh buột miệng thật nhanh: “Em có muốn ở lại không? Ý anh là, muộn rồi. Nhóm Mật vụ còn hút bụi nhà em mấy tiếng nữa.”
Anh cảm thấy sự hy vọng bùng nổ trong anh. Được rồi, giết nó đi, anh nghĩ, giận dữ với chính mình. Cho tới khi cô nở một nụ cười thật tươi. “Em cũng muốn thế.”
“Tốt quá.” Hàm anh nổi gai ốc vì adrenaline. “Tuyệt vời. Thom!”
Nghe nhạc, uống chút whisky Scotch. Có thể anh sẽ kể cô nghe vài vụ án nổi tiếng. Nhà sử học trong anh cũng tò mò về người cha của cô, về công việc của cảnh sát những năm 1960 và 1970. Về đồn cảnh sát vô danh ở khu Nam Midtown ngày xưa.
Rhyme la lớn: “Thom! Lấy ít khăn trải giường. Cả chăn nữa. Thom! Anh không biết cậu ta đang làm cái quái gì nữa. Thom!”
Sachs định nói gì đó nhưng người trợ lý đã xuất hiện ngoài cửa và gắt gỏng: “Chỉ cần quát một lần là được rồi, anh biết chứ, Lincoln.”
“Amelia ở lại đêm nay. Cậu đem giúp mấy cái chăn và gối vào đi văng, được không?”
“Không, không phải đi văng nữa chứ”, cô nói. “Ngủ trên đó như nằm trên đá ấy.
Sự từ chối của cô đâm vào người Rhyme như một lưỡi dao. Anh buồn bã nghĩ: Phải mấy năm rồi mình mới có được cảm xúc ấy. Cam chịu, nhưng anh vẫn cười và nói: “Dưới nhà có một phòng ngủ. Thom sẽ sửa soạn cho em.”
Nhưng Sachs đã để ví xuống. “Được rồi, Thom. Anh không phải chuẩn bị gì đâu.”
“Không sao mà.”
“Được rồi. Chúc ngủ ngon, Thom.” Cô đi ra cửa.
“Thế à, tôi…”
Cô cười.
“Nhưng…”, anh ta bắt đầu, nhìn cô rồi quay sang Rhyme, anh đang nhăn mặt, lắc đầu.
“Chúc ngủ ngon, Thom”, cô nói một cách kiên quyết. “Cẩn thận không vấp đấy.” Và cô chậm rãi đóng cửa khi anh ta quay lại hành lang. Nó đóng lại với một tiếng cạch lớn.
Sachs tháo giày, cởi quần áo. Cô mặc chiếc áo lót dây và quần lót rộng thùng thình. Cô trèo lên chiếc giường Clinitron rồi nằm cạnh Rhyme, thể hiện tất cả quyền năng mà người phụ nữ đẹp nắm giữ khi ngủ cùng một người đàn ông.
Cô nằm cuộn tròn và cười.” Đúng là một cái giường hết ý.” Cô nói, vươn người như một con mèo. Mắt vẫn nhắm, cô hỏi.”Anh không phản đối chứ?”
“Tất nhiên là anh không phản đối.”
“Rhyme?”
“Sao?”
“Kể em nghe về cuốn sách của anh, được chứ? Những hiện trường vụ án khác?”
Anh bắt đầu kể về một tên giết người hàng loạt ranh mãnh ở Queens, nhưng chưa đầy một phút cô đã ngủ say.
Rhyme nhìn xuống và thấy ngực cô đang áp vào ngực anh, đầu gối cô gác lên đùi anh. Một sợi tóc phụ nữ vương trên mặt anh, lần đầu tiên sau nhiều năm. Nó cù anh buồn buồn. Anh hoàn toàn quên mất điều đó. Với một người thường xuyên sống trong quá khứ, với trí nhớ tốt như thế, anh rất ngạc nhiên khi thấy mình không thể nhớ tốt như thế, anh rất ngạc nhiên khi thấy mình không thể nhớ được chắc chắn lần cuối cùng mình có được cảm giác này là lúc nào. Điều anh nhớ là sự lộn xộn của những buổi tối với Blaine, anh nghĩ, trước khi tai nạn xảy ra. Anh nhớ rằng anh đã chịu bị cù buồn, không gạt những lọn tóc ra chỗ khác để không làm vợ mình thức giấc.
Còn bây giờ, tất nhiên anh sẽ không thể gạt những lọn tóc của Sachs sang chỗ khác, thậm chí, nếu chính Chúa Trời ra lệnh. Nhưng anh cũng không nghĩ đến việc gạt nó đi. Ngược lại, anh muốn cảm giác đó kéo dài cho tới khi cả vũ trụ tan tành.