Kẻ Tầm Xương

Chương 36



Chỉ với hai bước dài Taylor đã đến bên chiếc giường. Hắn vớ lấy bộ điều khiển ECU đang nằm dưới ngón tay Rhyme và ném nó đi.

Rhyme lấy hơi để thét gọi. Nhưng tên bác sĩ nói: “Hắn cũng chết rồi. Tên cớm.” Hất đầu về phía cửa, chỉ người cận vệ dưới nhà. Taylor thích thú nhìn Polling đang giãy giụa như một con thú gãy lưng, phun máu ra nền nhà và lên tường.

“Jim!” Rhyme gào lên. “Không, ôi, không…”

Hai bàn tay viên đại uý ôm lấy lồng ngực bị rạch nát của anh ta. Tiếng ằng ặc đáng sợ của anh ta tràn ngập căn phòng, cộng với tiếng đế giày đập như điên dại xuống sàn khi anh ta chết. Cuối cùng, anh ta giật bắn người một lần nữa rồi nằm yên. Hai con mắt mờ đục, lấm tấm máu của anh ta nhìn lên trần nhà.

Quay lại phía Rhyme, hắn nhìn chằm chằm vào anh khi đi vòng quanh chiếc giường. Đi vòng quanh, dao trên tay. Hơi thở lạnh lùng.

“Ông là ai?” Rhyme thở hổn hển.

Taylor từ từ tiến lại gần hơn, đặt các ngón tay lên tay Rhyme và bóp xương vài lần, có thể mạnh, có thể đau, có thể không. Bàn tay hắn lần xuống ngón tay đeo nhẫn bên trái của Rhyme. Hắn nhấc nó ra khỏi bộ điều khiển ECU và chăm sóc nó bằng lưỡi dao đang nhỏ máu. Thọc đầu nhọn con dao vào móng tay.

Rhyme cảm thấy một cơn đau mờ nhạt, một cảm giác buồn nôn. Sau đó đau hơn. Anh thở hổn hển.

Sau đó, Taylor nhận thấy điều gì đó và cứng đờ người. Hắn thở hổn hển. Cúi người ra trước. Nhìn chằm chằm vào cuốn sách Crime in Old New York trên chiếc giá lật trang.

“Ra thế… Mày tìm được nó đấy… Ồ, bọn cớm chắc phải tự hào lắm vì có mày trong đội ngũ, Lincoln Rhyme ạ. Tao đã nghĩ phải mất nhiều ngày thì bọn mày mới tìm được ngôi nhà. Tao nghĩ lúc đó Maggie đã bị lũ chó xé nát rồi.”

“Sao ông lại làm thế?” Rhyme hỏi.

Nhưng Taylor không trả lời, hắn đang cẩn thận xem xét Rhyme, lẩm bẩm như nói với chính mình: “Trước đây, mày không được giỏi thế này, mày biết không? Ngày xưa ấy mà. Khi đó mày bỏ qua nhiều thứ quá, đúng không? Ngày xưa ấy mà.”

Ngày xưa… ý hắn ta là gì?

Hắn lắc lắc cái đầu hói, tóc hoa râm – không phải nâu – và liếc nhìn cuốn sách pháp y của Rhyme. Có sự thừa nhận trong mắt hắn và Rhyme dần dần hiểu ra.

“Ông đọc sách của tôi”, nhà hình sự học nói. “Ông nghiên cứu nó. Trong thư viện, đúng không? Chi nhánh thư viện công cộng gần nhà ông?”

Cuối cùng thì 823 cũng là một kẻ đọc sách.

Vì thế hắn biết quy trình khám nghiệm hiện trường của Rhyme. Vì thế hắn quét chúng cẩn thận, vì thế hắn đeo găng tay khi sờ vào những bề mặt mà hầu hết bọn tội phạm không nghĩ là sẽ để lại dấu tay, vì thế hắn phun nước hoa dùng sau khi cạo râu tại hiện trường – hắn biết chính xác Sachs sẽ tìm kiếm thứ gì.

Và tất nhiên cẩm nang đó không phải là cuốn duy nhất hắn đọc.

Cả Scenes of The Crime nữa. Cuốn này cho hắn ý tưởng về những manh mối để lại – những manh mối New York cổ xưa. Những manh mối chỉ Rhyme mới có thể giải mã.

Taylor nhặt đĩa có đốt xương sống mà hắn đưa cho Rhyme tám tháng trước lên. Hắn lơ đãng xoay xoay nó giữa các ngón tay. Và Rhyme nhìn thấy món quà, khi đó thật cảm động, nhưng giờ hoá ra lại là một lời nói đầu thật kinh khủng.

Mắt hắn không tập trung, nhìn xa xăm. Rhyme nhớ lại trước đây anh đã nhìn thấy điều đó – khi Taylor khám cho anh trong những tháng qua. Anh đã xem điều đó là sự tập trung của một bác sĩ nhưng giờ anh hiểu, đó là sự điên loạn. Khả năng kiềm chế mà anh đang cố duy trì dần biến mất.

“Nói cho tôi biết”, Rhyme hỏi. “Vì sao?”

“Vì sao à?” Taylor thầm thì, lướt tay trên chân Rhyme, ấn thử lần nữa, đầu gối, da, mắt cá chân. “Vì mi rất tuyệt vời, Rhyme ạ. Độc đáo. Mi là người không có điểm yếu.”

“Ý ông là gì?”

“Làm sao có thể trừng phạt được một người đang muốn chết? Nếu ta giết hắn, ta đã làm điều hắn muốn. Vì thế ta phải làm cho mi muốn sống.”

Cuối cùng thì câu trả lời cũng đến với Rhyme.

Ngày xưa…

“Đồ giả phải không?” Anh thầm thì. “Bản cáo phó từ nhân viên điều tra đột tử ở Albany. Chính ông viết nó.”

Collin Stanton. Bác sĩ Taylor chính là Colin Stanton.

Người đàn ông có gia đình bị tàn sát ngay trước mắt ông ta, trên những con phố của khu Chinatown. Người đàn ông đứng đó, tê liệt trước thi thể của vợ và hai đứa con, nhìn họ mất máu cho đến chết, ghê sợ khi không dám lựa chọn cứu ai trong số họ.

Mi bỏ qua nhiều thứ. Ngày xưa.

Miếng ghép cuối cùng đã vào đúng chỗ, nhưng quá muộn.

Việc hắn nhìn các nạn nhân: T.J. Colfax, Monelle và Carole Ganz. Hắn chấp nhận nguy cơ bị bắt để đứng lại và nhìn họ – đúng như Stanton đứng nhìn gia đình mình, nhìn họ đã chết dần. Hắn muốn báo thù nhưng hắn lại là bác sĩ, hắn đã thề không bao giờ giết người, vì thế để có thể giết chóc hắn phải trở thành tổ tiên tinh thần của chính mình – Kẻ Tầm Xương, James Schneider, một tên điên loạn của thế kỷ XIX, người có gia đình bị cảnh sát làm tan nát.

“Sau khi ra khỏi nhà thương điên, ta quay lại Manhattan. Ta đọc báo cáo điều tra về việc mi đã bỏ qua tên giết người tại hiện trường vụ án như thế nào, hắn thoát khỏi căn hộ đó ra sao. Ta biết ta phải giết mi. Nhưng ta không thể. Ta không biết vì sao… Ta cứ đợi, đợi điều gì đó xảy ra. Rồi sau đó, ta tìm thấy cuốn sách. James Schneider… Hắn đã trải qua chính xác những gì mà ta đã trải qua. Hắn đã làm được, ta cũng làm được.”

Ta sẽ lóc họ đến tận xương.

“Bản cáo phó”, Rhyme nói.

“Đúng thế. Chính ta viết nó trên máy tính. Fax nó đến NYPD để họ không nghi ngờ. Sau đó, ta trở thành một người khác. Bác sĩ Peter Taylor. Mãi về sau ta mới nhận ra vì sao ta chọn cái tên này. Mi nghĩ ta được không?” Stanton nhìn lên tấm bảng trên tường. “Câu trả lời ở đó.”

Rhyme nhìn qua hồ sơ.

– Biết tiếng Đức cơ bản

“Schneider”, Rhyme nói, thở dài mệt mỏi. “Tiếng Đức là thợ may[142].”

Stanton gật đầu. “Ta đã ở thư viện hàng tuần, đọc về chấn thương cột sống và sau đó gọi điện cho mi, nói rằng ta được SCI Columbia giới thiệu. Ta định giết mi ngay từ lần đầu tiên, lóc từng rẻo thịt của mi ra, để cho mi mất máu đến chết. Sẽ phải mất vài giờ, thậm chí vài ngày. Nhưng chuyện gì xảy ra?” Mắt hắn mở to.” Ta thấy mi muốn tự giết mình.”

Hắn cúi xuống gần Rhyme. “Lạy Chúa, ta vẫn nhớ lần đầu tiên ta nhìn thấy mi. Đồ khốn kiếp. Mi chết rồi. Thế là ta biết ta phải làm gì – ta phải là cho mi muốn sống. Ta phải cho mi mục tiêu để sống.”

Tức là hắn bắt ai không quan trọng. Ai cũng được. “Thậm chí ông không quan tâm nạn nhân sống hay chết.”

“Tất nhiên là không. Điều tao muốn là bắt mi cố cứu họ.”

“Nút thắt”, Rhyme hỏi, nhìn thấy là vòng dây phơi treo cạnh tấm áp phích. “Đấy là mũi khâu phẫu thuật.”

Hắn gật đầu.

“Tất nhiên rồi. Còn vết sẹo trên tay ông?”

“Ngón tay ta?” Hắn nhăn mặt. “Làm sao mi… Cổ cô ta! Mi lấy dấu tay trên cổ Hanna. Ta biết là có thể. Ta không nghĩ đến điều đó.” Tự giận mình. “Ta đập vỡ cốc trong thư viện của nhà thương điên”, Stanton tiếp tục. “Để tự cắt cổ tay. Ta bóp cho đến khi nó vỡ tan.” Hắn cà điên dại vào vết sẹo trên ngón tay trỏ.

“Những người đã chết”, Rhyme nói đều đều. “Vợ và các con ông. Đó là tai nạn. Một tai nạn khủng khiếp, đáng sợ. Nhưng không phải là cố tình. Đó là một sự sai lầm. Tôi rất lấy làm tiếc cho ông và cho họ.”

Bằng một giọng ngân nga, Stanton quở trách: “Có nhớ mi đã viết gì không?… Trong lời mở đầu cuốn sách giáo khoa của mi?” Hắn trích dẫn một cách chính xác. “Một nhà hình sự học biết rằng mỗi hành động đều có hậu quả. Sự hiện diện của tội phạm làm biến đổi mọi hiện trường vụ án, bất kể nó mờ nhạt đến đâu. Chính vì thế chúng ta có thể phát hiện, định vị được bọn tội phạm và nắm được công lý.” Stanton nắm tóc Rhyme và kéo đầu anh ra phía trước. Họ chỉ cách nhau vài inch. Rhyme có thể ngửi thấy hơi thở của tên điên loạn, thấy được những giọt mồ hôi trên làn da màu xám. “Được rồi, ta là hậu quả cho những hành động của mi.”

“Ông sẽ đạt được điều gì? Ông có giết tôi thì tôi cũng không tệ hơn bây giờ.”

“Ồ, nhưng ta chưa giết ngươi. Chưa đâu.”

Stanton thả tóc Rhyme ra, lùi lại.

“Mi có biết ta sẽ làm gì không?” Hắn thầm thì. “Ta sẽ giết tay bác sĩ của ngươi, Berger. Nhưng không theo cách giết của hắn. Ồ, không thuốc ngủ, không rượu. Ta sẽ xem hắn có thích chết theo cách truyền thống không. Sau đó là bạn mi, Sellitto. Còn sĩ quan Sachs? Cả cô ta nữa. Cô ta là người may mắn đấy. Nhưng lần sau ta sẽ tóm được cô ta. Một lần chôn cất cho cô ta nữa nhé. Tất nhiên cả Thom nữa. Nó sẽ chết ngay ở đây, trước mặt mi. Ta sẽ lóc nó đến tận xương… đẹp đẽ và chậm rãi.” Hơi thở của Stanton gấp gáp. “Có thể ta sẽ chăm sóc nó ngay hôm nay. Khi nào thì nó về nhỉ?”

“Tôi đã sai lầm. Đó là…” Bất ngờ Rhyme ho dữ dội. Anh hắng giọng, cố lấy lại hơi thở. “Đó là lỗi của tôi. Ông làm gì tôi cũng được.”

“Không. Không phải là mi. Đó là…”

“Làm ơn di. Ông không thể…” Rhyme lại bắt đầu ho. Cơn ho biến thành những cơn rung toàn thân. Anh không thể điều khiển được mình nữa rồi.

Stanton nhìn anh.

“Ông không thể làm đau họ. Tôi sẽ làm điều gì đó…” Giọng của Rhyme gấp gáp. Đầu anh lật ra sau, mắt lồi ra.

Hơi thở của Lincoln Rhyme ngừng hẳn. Đầu anh lắc lư, vai rung bần bật. Gân cổ cứng như dây thép.

“Rhyme!” Stanton gào lên.

Sùi bọt mép, môi phun nước bọt, Rhyme giật người một lần, hai lần như thể một cơn động đất tràn qua cơ thể mềm oặt của anh. Đầu anh rơi ra sau, khoé miệng rỉ máu.

“Không!” Stanton hét lên. Ấn tay vào ngực Rhyme. “Mi không được chết!”

Viên bác sĩ lật mí mắt Rhyme, nhìn thấy toàn lòng trắng.

Stanton mở tung hộp cứu thương của Thom và lấy mũi tiêm huyết áp dưới da, tiêm thuốc. Hắn ném cái gối khỏi giường và kéo Rhyme nằm thẳng ra. Hắn lật ngửa đầu Rhyme, lau môi và áp miệng hắn vào miệng Rhyme, thỏi mạnh vào hai lá phổi đã tê liệt của Rhyme.

“Không!” Stanton phát khùng. “Ta không cho mi chết! Mi không được chết.”

Không một chút phản hồi.

Một lần nữa. Hắn kiểm tra đôi mắt bất động.

“Nào! Nào!”

Một lần hà hơi nữa. Đập vào bộ ngực bất động.

Sau đó hắn lùi lại, chết cứng vì hoảng loạn và sốc, nhìn, nhìn chằm chằm người đàn ông đang chết trước mặt hắn.

Cuối cùng hắn cúi xuống và thổi thật sâu vào miệng Rhyme lần cuối cùng.

Và đúng vào lúc Stanton nghiêng đầu, ghé tai để lắng nghe một âm thanh yếu ớt của hơi thở, bất kỳ tiếng thở ra yếu ớt nào, Rhyme phóng về phía trước như một con rắn đang mổ. Anh cắn chặt răng vào cổ Stanton, xé tung động mạch cảnh và cắn môi vào một phần xương sống của người đàn ông.

Đến tận…

Stanton gào lên vào quờ quạng vật ra sau, kép Rhyme ngã khỏi giường và rơi đè lên hắn. Họ nằm trên sàn. Máu nóng phun ra, ngập trong miệng Rhyme.

… xương

Lá phổi của anh, hai lá phổi sát thủ của anh, đã không có không khí suốt một phút, nhưng anh từ chối không nhả ra để lấy hơi, bỏ qua cơn đau đớn khủng khiếp bên trong má, nơi làn da mềm mại bị anh cắn đến chảy máu để làm cho cơn đột quỵ do mất phản xạ của anh đến nhanh hơn. Anh gầm gừ trong cơn giận dữ – tưởng tượng cảnh Amelia Sachs bị chôn dưới đất, tưởng tượng cảnh hơi nước phun lên cơ thể T.J. Colfax – anh lắc đầu, cảm thấy tiếng lạo xạo của xương và sụn.

Stanton lại gào lên, đập dữ dội vào ngực Rhyme. Đạp chân để thoát khỏi con quái vật đã cắm chính nó vào hắn ta.

Nhưng không thể thoát khỏi hàm răng của Rhyme. Dường như tinh thần của tất cả các cơ bắp thịt đã chết trong cơ thể anh dồn cả lên hai hàm răng.

Stanton bò tới cái bàn đầu giường và cố với được con dao của hắn. Hắn đánh mạnh vào Rhyme. Một lần, hai lần. Nhưng những nơi duy nhất hắn có thể với tới là tay chân của nhà hình sự học. Cơn đau là thứ làm người ta tê liệt, nhưng cơn đau lại là thứ Rhyme hoàn toàn miễn dịch.

Hai hàm răng anh nghiến chặt hơn, tiếng thét của Stanton tắt ngấm lúc khí quản hắn đứt rời. Hắn thọc dao sâu vào tay của Rhyme. Con dao bị chặn lại khi chạm đến xương. Hắn bắt đầu rút nó ra để đâm lần nữa, nhưng cơ thể của tên điên loạn đột nhiên đông cứng rồi quẫy mạnh, một lần, hai lần, và hoàn toàn mềm oặt.

Stanton đổ vật xuống sàn, kéo theo Rhyme. Đầu nhà hình sự học đập bộp xuống nền gỗ sồi. Nhưng anh không buông tha. Anh bám chặt, tiếp tục nghiến ngấu cổ của người đàn ông, lắc, xé thịt như con sư tử đói say máu và điên loạn bởi sự khoái lạc vô biên của cơn khát thèm được thoả mãn.

KHI TA DI CHUYỂN,

CHÚNG KHÔNG THỂ BẮT ĐƯỢC TA

Nghĩa vụ của người bác sĩ không chỉ là kéo dài cuộc sống, mà còn là chấm dứt sự khổ đau.

BÁC SĨ JACK KEVORKIAN


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.