Dương Ninh Thanh hình như không nghe thấy, Văn Nhã lại gọi lần nữa: “Dương tiên sinh?”
Dương Ninh Thanh thu tầm mắt lại, đẩy gọng kính lên, rồi mới lên tiếng: “Xin lỗi, vừa rồi cô hỏi gì nhỉ?”
“Tôi hỏi tên tiếng Anh của anh có phải Qew không?” Văn Nhã nhẫn nại nhắc lại lần nữa.
“Vâng, hồi năm nhất, giáo viên tiếng Anh bảo chúng tôi tự chọn cho mình một cái tên tiếng Anh, nhưng thường thì tôi chẳng dùng đến, chỉ một số người bạn quen thân mới biết thôi.” Câu trả lời của Dương Ninh Thanh cũng giống của Đặng Tư.
Văn Nhã không thắc mắc chuyện này nữa, tiếp tục hỏi: “Sau khi Tần Hiểu Mai bị bắt vẫn luôn giữ im lặng, đến ngày thứ năm cô ta đưa ra yêu cầu duy nhất, là gửi cho anh email xin lỗi. về chuyện này, anh nghĩ thế nào?”
“Lúc đó tôi vẫn đang trong trạng thái đau khổ vì mất đi Ngô Anh, đối với cô ta tôi chỉ có căm hận, đương nhiên không thèm để ý đến. Giờ nghĩ lại, con người trước lúc chết, mọi lời nói đều là thiện ý, huống hồ người cô ta gϊếŧ cũng là người cô ta yêu. Tôi nghĩ, sau phút giây nông nổi, cô ta cũng thấy hối hận, email đó chính là thư sám hối của cô ta.”
“Sau đó anh có theo dõi vụ án của cô ta không?” Tôi hỏi.
“Đương nhiên là có chứ. Đặc biệt là thời gian đầu, tôi ở Mỹ nhưng ngày nào cũng tìm đọc tin tức trên mạng, chỉ mong sớm tuyên án, để Ngô Anh được yên tâm nhắm mắt. Sau đó thời gian bị kéo dài, tôi lại phải nghiên cứu đề tài, nên cũng ít quan tâm hơn, nhưng mỗi tuần đều lướt qua một lần xem có kết quả tuyên án hay chưa.”
Trả lời xong câu hỏi này, Dương Ninh Thanh đưa tay lên xem đồng hồ.
Thấy vậy, tôi hỏi: “Anh phải vội đi à?”
“Xin lỗi, lát nữa tôi phải đi gặp khách hàng, chỉ còn khoảng mười phút nữa.”
“Việc Ngô Anh bị hại, anh có nghĩ hung thủ là Tần Hiểu Mai không?” Văn Nhã lại hỏi.
“Chẳng lẽ lại không phải ư? Vụ án này không phải do phía cảnh sát các anh chị phụ trách sao? Tôi cũng đâu có thấy hiện trường vụ án, đương nhiên chỉ có thể tin vào cảnh sát thôi.” Dương Ninh Thanh tỏ vẻ khó hiểu.
“Ý tôi muốn hỏi là, anh và Ngô Anh yêu nhau, Tần Hiểu Mai cũng không phải không biết, ngày thường cô ta có thể hiện sự thù hận Ngô Anh trước mặt anh không? Còn nữa, trong lòng anh, Tần Hiểu Mai có giống một kẻ gϊếŧ người không?”
“Hành vi gϊếŧ người đôi khi chỉ do cảm xúc nhất thời, trước lúc ra tay, có thể hung thủ còn đang cười nói với nạn nhân, chỉ một giây sau thôi đã cầm dao đâm vào đối phương rồi. Chẳng có ai vừa sinh ra đã giống một kẻ gϊếŧ người cả, yêu và hận thường cũng chỉ trong một chốc lát. Cô đừng tưởng tôi thư sinh thế này, nói không chừng một ngày nào đó tôi cũng trở thành kẻ gϊếŧ người cũng nên, như thế này này…” Vừa nói, Dương Ninh Thanh vừa nhặt một chiếc tăm, cắm vào miếng đồ ăn trong đĩa điểm tâm trên bàn, rồi đưa vào miệng ăn.
“Ha ha, Dương tiên sinh quả là biết đùa.” Văn Nhã nháp một ngụm cà phê, nói.
“Con người sống ở đời chỉ được vài chục năm, bao ngọt bùi cay đắng, vui buồn rồi hợp tan, bất kể tiền nhiều hay ít, địa vị cao hay thấp, cuối cùng chỉ còn lại một nắm đất vàng mà thôi. Đấy chẳng phải một trò đùa của ông trời hay sao?” Dương Ninh Thanh cầm giấy lau miệng, nói một cách bình thản.
“Dương tiên sinh nhìn nhận quả là thấu đáo.” Văn Nhã tán dương.
Tôi không có hứng nghe Dương Ninh Thanh giảng đạo làm người, bèn hỏi tiếp: “Tần Hiểu Mai chết rồi, anh có biết không?”
“Đương nhiên là biết, hai năm trước, vụ án nữ sinh gϊếŧ bạn cùng phòng gây bao nhiêu ồn ào, giờ hung thủ bị xử tử hình, báo đài khắp thành phố đều đưa tin mà.”
“Sau khi cô ta chết, thi thể được gia đình đưa về, đặt ở linh đường, anh có đến viếng không?” Tôi hỏi tiếp.
“Mặc dù bấy giờ tôi không hận cô ta, nhưng cũng không đời nào đi viếng. Nếu không, tôi phải đối diện thế nào với Ngô Anh đã khuất đấy?” Dương Ninh Thanh lại nhìn đồng hồ.
“Buổi tối hôm Ngô Anh chết, anh ở phòng nào của khách sạn, số phòng là bao nhiêu?” Văn Nhã đặt cốc xuồng, lạnh lùng đặt câu hỏi.
Văn Nhã nói dứt lời, Dương Ninh Thanh đang nhìn đồng hồ bỗng ngẩng lên, nhìn chằm chằm Văn Nhã, ánh mắt đầy vẻ phẫn nộ: “Cảnh sát Văn, ý cô là gì?”
Cho dù là người nho nhã như Dương Ninh Thanh, khi bị nghi ngờ có liên quan đến một vụ án mạng, cũng theo bản năng lộ rõ vẻ khó chịu.
“Tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn tìm hiểu kĩ hơn về sự việc hồi đó, không có ý gì khác. Hơn nữa, hai năm trước đã có cảnh sát đến khách sạn chỗ anh ở lấy đoạn băng ghi hình ở hành lang, chứng minh lúc xảy ra vụ việc anh luôn ở trong khách sạn rồi, tôi sao có thể nghi ngờ anh được.” Văn Nhã cười, nói.
“Năm đó Ngô Anh mất rồi, giờ hung thủ Tần Hiểu Mai cũng chết rồi, tôi không hiểu các anh chị còn đến hỏi những chuyện này làm gì?” Dương Ninh Thanh nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
“Không giấu gì anh, từ những tình tiết chúng tôi nắm bắt được, rất có thể vụ Tần Hiểu Mai là một vụ án oan, giờ cô ta đã chết, có người đang giúp cô ta báo thù. Gần đây Đặng Tư đã bị uy hiếp. Năm đó anh cũng là một nhân chứng cung cấp rất nhiều lời khai bất lợi cho Tần Hiểu Mai, nên có khả năng sẽ bị liệt vào danh sách đối tượng bị báo thù. Hôm nay chúng tôi tìm anh, là muốn tìm kiếm một số manh mối, phá án nhanh chóng cũng là một cách bảo vệ anh.”
Những lời này khiến tôi giật mình, vụ án “ma quỷ báo thù” vẫn luôn là cơ mật nội bộ, tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài, Văn Nhã không những kể tình tiết vụ án cho Dương Ninh Thanh, còn nói Tần Hiểu Mai bị oan, việc này mà bị giới truyền thông biết được, chỉ e hệ thống công an thành phố M sẽ vấp phải sự nghi ngờ lớn từ phía bên ngoài thôi.
Nếu vụ án này đúng là án oan thì đã đành, nhưng hiện giờ tình tiết vụ án chưa rõ ràng, một khi bị những kẻ có dã tâm khác tung tin khắp nơi, chỉ sợ đến cả độ tin tưởng với chính phủ cũng giảm sút.
Quả đúng như thế nghe Văn Nhã nói xong, Dương Ninh Thanh đứng phắt dậy, cau mày, nói: “Cái gì! Án oan? Tức là Tần Hiểu Mai bị các người gϊếŧ nhầm sao?”
“Đấy chỉ là phỏng đoán, khả năng rất nhỏ thôi.” Tôi vội vàng giải thích.
“Đúng là khiến người ta không thể tin nổi…” Dương Ninh Thanh lắc đầu, mặt đầy vẻ bất ngờ và khó hiểu.
“Chuyện này có liên quan đến cơ mật, chưa tới giai đoạn điều tra, tôi nói ra cũng hi vọng anh có thể hiểu chúng tôi hơn, phối hợp với chúng tôi, mong Dương tiên sinh không để lộ chuyện này ra ngoài.” Văn Nhã dặn dò.
Sau một lúc, Dương Ninh Thanh mới hết sốc, trở lại bình thường, trả lời: “Cô yên tâm, tôi sẽ không nói ra đâu. Mạng người quan trọng, chỉ mong lần này các anh chị có trách nhiệm hơn, đừng để xảy ra sai sót gì nữa, cho dù kết quả như thế nào, cũng xin thông báo với tôi một tiếng. Tôi có quyền được biết rốt cục Ngô Anh bị ai gϊếŧ hại.”
Nói xong, Dương Ninh Thanh uống một ngụm cà phê, ho vài tiếng, rồi đứng dậy cáo từ.
Cậu ta vừa quay người đi, Văn Nhã bỗng gọi giật lại: “Dương tiên sinh, anh vẫn chưa cho tôi biết năm đó anh ở phòng nào mà.”
Dương Ninh Thanh quay đầu lại, tập trung nghĩ vài giây rồi trả lời: “Tầng ba khách sạn Kim Thái, số phòng thì không nhớ rõ. Tạm biệt!”
“Cảm ơn, anh về cẩn thận nhé!” Trên mặt Văn Nhã nở một nụ cười.
Sau khi Dương Ninh Thanh đi khỏi, tôi hỏi Văn Nhã tại sao phải nói với Dương Ninh Thanh những tình tiết này của vụ án, nếu chỉ vì muốn biết Dương Ninh Thanh hôm đó ở đâu, thì chỉ cần tra hồ sơ vụ án Tần Hiểu Mai là được.
Nằm ngoài dự đoán của tôi, Văn Nhã trả lời: “Tôi cố ý đấy.”
“Tại sao?” Tôi càng khó hiểu.
“Khi nhắc đến Ngô Anh, Dương Ninh Thanh luôn miệng nói họ yêu nhau sâu đậm, nhưng trên thực tế, tôi cảm giác hoàn toàn không phải vậy, nên muốn thử khích cậu ta xem.” Văn Nhã tỏ vẻ đắc ý: “Đấy chính là điểm khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ. Phụ nữ cảm tính hơn, nên về khoản phân biệt tình cảm thật giả sẽ lợi hại hơn các anh nhiều. Lúc Dương Ninh Thanh nhắc đến quá khứ của cậu ta và Ngô Anh, đúng là rất xúc động, tôi cũng tin họ từng có một quãng thời gian ngọt ngào, nhưng cái cách mà cậu ta gọi tên “Ngô Anh” có chút xa cách, cảm giác như không muốn nhắc đến.”
“Đừng bảo là cô đang nghi ngờ cậu ta là hung thủ sát hại Ngô Anh đấy nhé? Cậu ta chẳng có động cơ nào cả!”
“Đúng thế, cậu ta không có động cơ…” Miệng nói vậy, nhưng trên mặt Văn Nhã lộ rõ vẻ ngờ vực.
Ra khỏi quán cà phê, anh Điên gọi điện bảo tôi đã có kết quả giám định nước trong bình nhà Thần Côn rồi, đúng là có một lượng lớn thuốc ngủ. Ngoài ra, trong băng ghi hình camera theo dõi của khu nhà Thần Côn ở không thấy có bất cứ người hay chiếc xe nào khả nghi cả. Ở bãi để xe dưới hầm, mỗi cổng ra của một tòa nhà đều gắn một camera, hung thủ không đi thang máy mà đi thang bộ, đương nhiên có thể tránh được camera trong thang máy, nhưng không thể tránh khỏi chiếc camera này được. Thế nhưng, khoảng chín giờ tối qua, hình ảnh từ camera ở tòa nhà Thần Côn bỗng nhiên bị dừng lại một chỗ, quay thẳng vào góc tường, tới tận sáng nay khi cảnh sát hình sự đến lấy băng ghi hình mới phát hiện ra vấn đề này, xuống kiểm tra dưới hầm để xe thì thấy camera đã bị ai đó dùng băng dính cố định lại rồi.
Rõ ràng, hung thủ đã xuống hầm để xe, vòng ra phía sau camera, di chuyển nó đến một vị trí nhất định rồi dùng băng dính dán chặt lại.
“Thật đáng tiếc.” Văn Nhã thở dài.
Tôi tò mò hỏi: “Tiếc cái gì?”
“Hung thủ này đúng là một thiên tài, mọi mặt tính toán quá chu đáo, nếu hắn mà là một cảnh sát, chắc chắn sẽ là một cao thủ phá án.”
Lời của Văn Nhã làm tôi nhớ lại việc chúng tôi từng suy đoán hung thủ là người nội bộ, cũng thở dài: “Tôi thì chẳng mong hắn ta là cảnh sát…”
Sau khi lên xe, tôi hỏi Văn Nhã giờ đi đâu, cô ấy đáp luôn không cần nghĩ ngợi: “Khách sạn Kim Thái.”
“Cô vẫn định điều tra Dương Ninh Thanh à?” Tôi hỏi.
“Dù gì thì các manh mối khác tạm thời cũng chưa có tiến triển, cứ đến xem sao, xem xong rồi về lấy bản ghi chép lời khai của lái xe.”
Đến khách sạn Kim Thái, sau khi giới thiệu danh tính, tôi hỏi thăm lễ tân thì được biết lịch sử đặt phòng vẫn chưa bị xóa.
Sắc mặt Văn Nhã tươi tỉnh hẳn lên: “Thế em tra giúp chị Dương Ninh Thanh thuê ở phòng nào?”
Chỉ mấy giấy sau lễ tân đã trả lời: “Phòng 508.”
“Sao cơ? Không phải tầng ba à?”
“Chị xem có phải người này không?” Lễ tân chỉ vào màn hình bảo chúng tôi xem thử xem.
Tôi và Văn Nhã ngó đầu vào nhìn, dở khóc dở cười, thì ra em ấy tìm người tên “Dương Lâm Thanh”. Tôi lấy bút ghi ba chữ “Dương Ninh Thanh” ra, bảo em ấy tìm lại, cũng chỉ mất vài giây, em ấy bảo đã tìm thấy rồi.
“Sao em gõ chữ nhanh thế?” Văn Nhã có vẻ tò mò, hỏi.
Tôi cười, bảo: “Cô không thấy em ấy dùng bộ gõ ngũ bút à? Tất nhiên là nhanh rồi, những người đánh máy chuyên nghiệp đều dùng loại này.”
“Vâng ạ, anh chị xem lần này em tìm đúng chưa?”
Tôi nhìn lại, đúng là Dương Ninh Thanh, cậu ta có tám mục lịch sử đặt phòng ở khách sạn Kim Thái, thời gian ở đều vào hai năm trước, lần cuối cùng chính là buổi tối Ngô Anh bị sát hại. Nhưng còn số phòng thì…