Tiếng còi xe cảnh sát lập tức vang lên xé tan màn đêm tĩnh mịch, nghe thật sắc nhọn và chói tai, nhưng ngay giờ phút này, với tôi và Văn Nhã, âm thanh đó như hiệu lệnh xung phong đầy hứng khởi.
Văn Nhã gọi cho anh Điên một lần nữa, để tiện nói chuyện, Văn Nhã bật loa ngoài. Anh Điên nghe thấy thông tin này, sốt sắng hỏi chúng tôi còn bao lâu nữa thì về đến bệnh viện. Tôi đạp mạnh chân ga, hùng hồn nói: “Năm phút ạ!”
“Được, tôi đợi hai người. Đến rồi nói chuyện trực tiếp!”
Văn Nhã tắt điện thoại, lẩm bẩm: “Đã đến nước này rồi, còn nói chuyện gì nữa, cho tổ của Lý Quang Minh đến nhà bắt người luôn đi còn gì.”
Thấy cô ấy phàn nàn, tôi vội khuyên nhủ: “Chắc anh Điên muốn bàn bạc với chúng ta về kế hoạch vây bắt và thẩm vấn. Yên tâm, Dương Ninh Thanh không thoát nổi rồi, cũng chẳng mất mấy phút đâu.”
Văn Nhã vui vẻ trở lại, quay ra trêu chọc tôi: “Lục Dương, cảnh sát hình sự suốt ngày sống nơi đầu dao họng súng, anh không yêu đương gì cũng là một cách lựa chọn thông minh đấy! Nhưng cha mẹ anh cũng không giục giã gì à?”
“Sao cô biết là tôi không yêu đương gì?”
“Ha ha, có gì khó đâu. Thanh niên hễ yêu đương vào là suốt ngày dính lấy nhau, mấy hôm nay điều tra cùng anh, tôi có thấy cô gái nào gọi điện cho anh đâu.” Văn Nhã tủm tỉm.
Văn Nhã nói đúng điểm yếu của tôi. Hồi đại học, tôi cũng có một cô bạn gái, nhưng sau khi tôi thành cảnh sát, thời gian bên nhau mỗi lúc một ít, thậm chí thường xuyên bận đến mức không có cả thời gian gọi điện cho cô ấy nữa. Cuốỉ cùng đến một hôm, cô ấy gửi cho tôi tin nhắn: “Em đi đây! Tạm biệt anh!”
Tôi đã rất hoang mang, vội vàng gọi điện nhưng cô ấy tắt máy. Lúc đó tôi mới nhớ ra, vì mải điều tra án mạng, đã hai ngày liền tôi không liên lạc với cô ấy rồi.
Đến giờ cũng chia tay được hơn một năm, cô ấy đã thành vợ người khác. Người nhà cũng giới thiệu cho tôi không ít mối, nhưng tôi đều từ chối, một mặt vì chưa quên được cô ấy, mặt khác, đúng như Văn Nhã vừa nói, công việc của cảnh sát hình sự thực sự không thích hợp với việc có gia đình, tôi không muốn làm lỡ dở người khác.
Tôi cười miễn cưỡng: “Thì chưa gặp được ai phù hợp thôi. Mà cô đừng có chê tôi, hai hôm nay tôi cũng có thấy cô gọi điện cho ai đâu.”
Văn Nhã không ngờ tôi lại đổ ngược sang cho cô ấy, ngớ người ra một lát rồi mới nói: “Hờ! Tôi cứ thích sống một mình không bị ràng buộc đấy! Đã sao nào?” Tôi biết đây chỉ là cái cớ, nhưng cũng không “lật tẩy” làm gì. Văn Nhã thấy tôi có vẻ không vui, nên không tiếp tục chủ đề này nữa.
Khi sắp tới bệnh viện, bên Trinh sát kĩ thuật gọi điện lại, số điện thoại của lái xe mà lúc trước chúng tôi nhờ định vị đã có kết quả. Mỗi khi điện thoại tắt máy đều tự động gửi một tin nhắn về trạm, nội dung bao gồm địa điểm và thời gian: vị trí ở gần bệnh viện, thời gian chính là không lâu sau khi xuất viện. Dựa vào đó họ phỏng đoán, sau khi lái xe xuất viện đã tiện tay quẳng điện thoại đi.
Kết quả nghe chừng vô dụng này lại rất có lợi cho chúng tôi, vì nó một lần nữa làm tăng độ khả nghi của tên lái xe! Còn người chủ xe giả mạo mà tôi liên hệ chiều nay, rất có khả năng chính là do lái xe ngụy trang.
Đến bệnh viện, tôi và Văn Nhã chạy nhanh lên phòng bệnh của Thần Côn. Lúc mở cửa tôi ngớ cả người, vì Thần Côn đã ăn mặc chỉnh tề ngồi trên giường rồi.
Nhìn thấy chúng tôi, Thần Côn tươi cười nói: “Cô cậu đến rồi đấy à?”
“Anh Thần, anh đang định làm gì thế này?” Tôi hỏi một cách khó hiểu.
“Tôi đã bảo rồi còn gì, đi bắt người thì phải cho tôi tham gia chứ! Lâu lắm chưa điều tra vụ nào cân não như thế này rồi, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy hưng phấn.” Thần Côn vừa nói vừa vỗ ngực, ý bảo sức khỏe anh ta không vấn đề gì.
“Anh Điên, anh đồng ý sao?” Văn Nhã chen qua chỗ tôi, tiến lên hỏi.
Anh Điên cau mày, mấy giây sau mới thở dài, đáp: “Ôi dào, tôi sao đọ được với cậu ta…”
Tôi thì thấy cũng chẳng sao, mặc dù Thần Côn vẫn chưa hồi phục hẳn, nhưng bao nhiêu người chúng tôi đi bắt Dương Ninh Thanh, đến lúc đó để Thần Côn đứng sau cùng cho có lệ cũng được, chắc cũng chẳng xảy ra vấn đề gì.
Dù sao anh Điên đã đồng ý rồi, Văn Nhã cũng không có ý kiến gì nữa. Anh Điên nói đã làm việc với bên tổ Lý Quang Minh, chỉ còn đợi chúng tôi tới đó là sẽ lập tức tiến hành vây bắt.
Lúc này tôi mới hiểu, anh Điên bảo chúng tôi về bệnh viện trước, không phải muốn bàn bạc gì cả mà là cho Thần Côn thời gian thay quần áo.
Trước khi xuất phát, tôi gợi ý anh Điên liên hệ với thợ khóa và đội cứu hỏa giống như lần trước đến cứu Thần Côn, để thợ khóa giúp mở cửa, nếu không được thì nhờ đến đội cứu hỏa phá cửa.
“Ờ, thế cậu liên hệ đi.”
Dương Ninh Thanh ở trong một tòa chung cư cao cấp trong thành phố, địa chỉ này giống với địa chỉ hộ tịch gần nhất của cậu ta, bên Trinh sát kĩ thuật sau khi định vị số điện thoại, cũng xác định cậu ta lúc này đang ở nhà.
Bên dưới tòa chung cư là khu phố mua sắm, đối diện có bãi đỗ xe. Lúc này là mười một giờ tối, các cửa hàng đã đóng cửa gần hết, mấy người trong tổ của Lý Quang Minh nấp trong một chiếc ô tô màu đen quan sát động tĩnh của tòa chung cư qua ô cửa sổ.
Bốn người chúng tôi lái xe Văn Nhã tới, đỗ xe ngay phía sau chiếc xe của Lý Quang Minh. Do đây là khu chung cư nên không ít xe dừng ở dọc đường, như vậy, hai chiếc xe của chúng tôi cũng không gây chú ý nhiều.
Anh Điên bắt đầu sắp xếp công tác vây bắt, tổ Lý Quang Minh để lại hai người ở lầu dưới canh chừng, hai người còn lại cùng ba người của tổ chúng tôi lên lầu bắt Dương Ninh Thanh, thợ khóa đi theo, còn Văn Nhã ở lại trong xe.
“Tôi phản đối.” Anh Điên vừa nói xong, Văn Nhã đã giãy nảy lên: “Tôi cũng muốn đi.”
“Dương Ninh Thanh là tội phạm gϊếŧ người, cô là con gái lên đó làm gì, nhỡ bị thương thì sao.” Anh Điên nghiêm túc nói.
Văn Nhã vẫn kiên quyết: “Không được, các anh không được kì thị giới tính, lúc tôi còn ở huyện, lần nào trung đội chúng tôi tổ chức vây bắt tôi cũng tham gia cả.”
Tôi có thể hiểu tâm trạng của Văn Nhã, liền nói giúp cô ấy: “Anh Điên, Dương Ninh Thanh có thông minh cỡ nào cũng chỉ có một mình, chúng ta bao nhiêu người thế này, bắt cậu ta cũng có gì khó đâu. Hơn nữa bên Lý Quang Minh chẳng phải còn mang theo cả hai khẩu súng rồi sao?”
Anh Điên nghe vậy, quay sang trừng mắt nhìn tôi. Văn Nhã lại tiếp: “Đúng thế Thần Côn bị thương thế kia còn được lên, sao tôi lại không?”
“Anh Điên, thôi anh đồng ý đi, đến lúc đó để Văn Nhã đứng sau cùng cũng được.” Thần Côn bên cạnh cũng phụ họa.
“Đúng rồi, anh Thân, anh và Văn Nhã đi sau cùng, anh bảo vệ cô ấy nhé!”
“Tôi? Ờ, được, được.” Thần Côn trả lời gượng gạo, tôi nghe giọng cứ thấy là lạ, nhưng vì trong xe khá tối, nên không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt anh ta.
“Thôi được, cứ thế đi, lên lầu xong tất cả phải nghe lệnh của tôi.” Anh Điên ra quyết định đồng thời mở cửa xe.
“Không đợi đội cứu hỏa sao?” Tôi nhắc nhở anh Điên.
“Ờ, phải, thế thì đợi thêm một lát.” Anh Điên lại đóng cửa xe vào.
Mấy phút sau, đội cứu hỏa đã đến, xe của họ dừng cách đó năm trăm mét, hai chiến sĩ mang theo dụng cụ phá cửa đi bộ tới.
Trước khi xuống xe, anh Điên hỏi chúng tôi đã mang đầy đủ thẻ cảnh sát chưa, rồi mới mở cửa xe, tất cả đi bộ về phía tòa chung cư.
Chúng tôi cầm theo một khẩu súng, còn một khẩu để lại chỗ hai đồng chí canh chừng bên dưới. Trước khi đi anh Điên hạ lệnh, nếu Dương Ninh Thanh thoát ra từ cửa thì cảnh cáo trước, nếu cảnh cáo không được có thể nổ súng bắn hạ, đương nhiên, trừ trường hợp bất đắc dĩ, tuyệt đối không được nhắm vào các bộ phận trí mạng.
Bước vào sảnh lớn, bảo vệ chặn chúng tôi lại. Thấy toàn cảnh sát, mặt anh ta biến sắc, hỏi chúng tôi cần hỗ trợ gì.
“Anh có quen người này không?” Lý Quang Minh đưa ảnh Dương Ninh Thanh ra.
Đó là bức ảnh Dương Ninh Thanh nhưng có lẽ là đã chụp từ mấy năm trước. Hậu cảnh là sân trường đại học, chắc là Lý Quang Minh lấy được từ bên trường Đại học Khoa học Kĩ thuật.
“Trông khá quen, hình như là một chủ hộ ở chỗ chúng tôi. Bác Trần, bác đến xem sao.” Nói đoạn, anh ta lại gọi một bảo vệ khác đến nhận diện, người này cũng nói trông rất quen.
Lý Quang Minh cất bức ảnh đi, rồi nhìn anh Điên gật đầu.
Thần Côn hỏi: “Tình trạng lắp đặt lan can bảo vệ các căn nhà trên lầu như thế nào?”
“Do tòa nhà của chúng tôi nằm tách biệt, không có tường bao, hơn nữa lại nằm trong khu thương mại, nên để đảm bảo an toàn, chúng tôi yêu cầu tất cả các chủ hộ đều phải lắp lan can bảo vệ.” Bảo vệ họ Trần trả lời.
“Rất tốt, thế thì không lo hắn ta nhảy lầu rồi!” Văn Nhã có vẻ hài lòng.
Lúc này, hai chiến sĩ cứu hỏa cũng tiến vào sảnh lớn, anh Điên nói: “Được rồi, lên lầu thôi.”
“Anh Điên, không cần nói bảo vệ cung cấp một bản kết cấu nhà của Dương Ninh Thanh sao?” Tôi thấy hơi lạ, vì đó là điều đầu tiên cần nắm rõ trước khi xông vào bắt người.
Anh Điên ngừng lại giây lát, rồi nói với một người bảo vệ: “Nói qua cho chúng tôi về kết cấu ngôi nhà, còn nữa, lát nữa anh lên đó cùng chúng tôi, nhờ anh gõ cửa, để đối phương khỏi nghi ngờ.”
Người bảo vệ rõ ràng không muốn nghe theo, nhưng lại chẳng có cách nào từ chối.
Sau khi bảo vệ miêu tả kết cấu ngôi nhà, chúng tôi nối nhau đi vào thang máy. Lý Quang Minh bấm số “mười tám”, Thần Côn cười, bảo: “Tên này mua nhà không tính toán kĩ, số hắn phải xuống mười tám tầng địa ngục đây.”
Về tầng lầu số “mười tám”, ở vùng chúng tôi có hai quan niệm rất cực đoan: Quan niệm thứ nhất, nó đồng âm với từ “sắp phát”, nên được dân kinh doanh rất ưa chuộng; quan niệm thứ hai, là liên hệ với mười tám tầng địa ngục, vì thế có người thà mua nhà tầng mười bốn còn hơn tầng mười tám.
Ở đây, rõ ràng Thần Côn chỉ quan niệm thứ hai.
“Thần Côn, cứ như anh nói, thì hôm nay chúng ta cũng phải xuống mười tám tầng địa ngục một phen còn gì?” Lý Quang Minh nói đùa.
Thần Côn lập tức đáp lại: “Ha ha, với kẻ có tội, thì là mười tám tầng địa ngục, với người vô tội thì là phát tài chứ.”
Lúc này, ngoài sắc mặt còn hơi nhợt nhạt ra, Thần Côn trông chẳng giống bệnh nhân chút nào nữa.
“Ting” một tiếng, thang máy đã tới tầng mười tám, anh Điên dẫn chúng tôi vào hành lang.
Tại đây, anh Điên sắp xếp lại cụ thể hơn: Bảo vệ sẽ tới gõ cửa, cửa mở thì lập tức lùi về phía sau, anh ấy và Thần Côn sẽ xông vào. Nếu đối tượng không mở cửa, thợ khóa sẽ làm điều đó. Nếu cửa phòng chốt từ bên trong, đội cứu hỏa sẽ phá cửa, những người khác ở hết phía sau. Khẩu súng duy nhất trong tay anh Điên, tùy tình hình anh sẽ quyết định có bắn Dương Ninh Thanh hay không.
“Anh Điên, để em đi cùng anh.” Tôi đề nghị, vì tôi thấy tình hình sức khỏe của Thần Côn hiện tại không thích hợp để xông lên trước.
Thần Côn vừa nghe đã nói ngay: “Lục Dương, cứ làm theo lệnh của anh Điên đi, tôi có kinh nghiệm hơn cậu.”
Anh Điên suy nghĩ rồi ra quyết định: “Thế này vậy, Lục Dương và thợ khóa đi cùng nhau, theo sát phía sau chúng tôi.”
Lúc nói câu này, lông mày anh Điên nhíu chặt, tôi bỗng nhiên có cảm giác, biểu hiện của anh ấy và Thần Côn tối nay cứ như hoán đổi cho nhau vậy. Thần Côn trước giờ phá án có phần hơi thờ ơ, nhưng tối nay lại vô cùng nhiệt tình; còn anh Điên thường ngày chủ động bao nhiêu, tối nay lại như mất hồn. Tóm lại, cả hai người đều rất kì lạ. Ý nghĩ đó khiến tôi tự giật mình, vội lắc đầu mấy cái, nhắc nhở bản thân phải tập trung hết sức. Những lúc như thế này không được phép phân tâm, chỉ mong tất cả những thứ đó đều chỉ là cảm giác nhầm lẫn của tôi.
Càng đến gần nhà Dương Ninh Thanh, tôi càng cảm thấy căng thẳng. Mặc dù chúng tôi đông người, nhưng đối phương là tên sát nhân lợi hại nhất mà tôi từng gặp kể từ khi vào nghề cảnh sát.
Chúng tôi đi dọc một hàng, ai ai cũng chú ý bước chân. Hành lang tĩnh lặng, tôi gần như có thể nghe thấy nhịp tim của mình đập càng lúc càng nhanh.
Đến cửa, chúng tôi chia thành mấy nhóm, anh Điên ra hiệu cho những người phía sau ngồi xuống.
“Cộc, cộc, cộc.” Bảo vệ gõ cửa nhà Dương Ninh Thanh.
Tôi ngồi xổm dưới đất, ngẩng đầu nhìn về phía mắt mèo trên cửa chống trộm. Mắt mèo rất tối, sắp đến mười hai giờ rồi, Dương Ninh Thanh chắc đã đi ngủ.
Sau một hồi không có động tĩnh gì, bảo vệ nhìn sang anh Điên. Anh Điên ra hiệu tiếp tục, bảo vệ lại gõ thêm lần nữa.
“Ai đấy?” Từ trong phòng vọng ra giọng nói uể oải.
“Chào anh, tôi là bảo vệ tòa nhà, chủ hộ bên dưới nhà anh nói trên trần có vết nước ngấm, anh mở cửa giúp, để chúng tôi vào kiểm tra xem sao.” Cái cớ này là do Văn Nhã nghĩ ra.
Người trong phòng nói: “Đợi một chút.”
Một lát sau, tôi thấy mắt mèo phát ra ánh sáng vàng, tiếp đó có tiếng bước chân cách cửa càng lúc càng gần. Anh Điên và Thần Côn nhỏm dậy, chuẩn bị sẵn tư thế xông lên.
Tiếng bước chân đến trước cửa phòng thì dừng lại, ánh sáng vàng trên mắt mèo cũng mất, tôi đoán là do người bên trong ngó vào mắt mèo. Mặc dù biết rõ hắn không thể nhìn thấy chỗ chúng tôi đang nấp, nhưng theo phản xạ tôi vẫn rụt cổ xuống một chút.
“Xong chưa?” Người bảo vệ giục.
Mắt mèo sáng trở lại, người kia trả lời: “Đợi một chút, vừa rồi tôi khóa trái từ bên trong rồi, để tôi đi lấy chìa khóa.”
Lần này tôi nhận ra đúng là Dương Ninh Thanh, giọng rất bình thường, chắc không phát hiện ra điều gì lạ.
Trong phòng lại dội lên tiếng bước chân.
“Cạch!” Cửa hé mở.
Anh Điên phản ứng nhanh nhẹn, xông lên huých mạnh, cánh cửa bật về phía sau, Thần Côn cũng lao vào, tôi lập tức theo sát.
Cứ nghĩ xông vào nhà sẽ lập tức triển khai phương án bắt giữ Dương Ninh Thanh, nào ngờ khi nhìn rõ tình hình trước mặt, tôi ngẩn người.