Kẻ Tuẫn Tội

Chương 12: Tội giết người



Ngụy Huỳnh chống cằm, ỉu xìu nhìn “Thổ địa bà bà” đang đứng trên bục giảng, cảm giác mình có thể ngủ bất cứ lúc nào. Trong lúc ý thức mơ hồ, anh đột nhiên cảm giác được di động trong túi áo lại run lên.

Ngụy Huỳnh cười. Không cần nhìn, nhất định là lão Kỉ.

  Sau khi lão Kỉ biết cách dùng điện thoại chụp hình, Nhạc Tiêu Tuệ lại dạy ông cách chơi Wechat. Ông lão chơi phải gọi là high, mỗi ngày đều nhận được cả mười mấy tấm ảnh ông gửi tới. Có vật tĩnh, có phong cảnh, còn có ảnh selfie của lão Kỉ. Nhưng chất lượng của đa số bức ảnh không ra làm sao, không nhắm chuẩn khoảng cách, thì là tối đen như mực. Ngụy Huỳnh không nỡ làm ông mất hứng, để khích lệ ông.. cùng chơi với ông.

  Đang suy nghĩ, tầm nhìn của Ngụy Huỳnh lại quét tới Nhạc Tiêu Tuệ đang ngồi phía trước hơi chếch với phía anh. Cô đang lén vẫy tay với anh, dáng vẻ không nhịn được cười. Ngụy Huỳnh nhướng mày, không thốt ra tiếng hỏi cô: “Sao thế?”

  Nhạc Tiêu Tuệ không trả lời, chỉ vào điện thoại trong tay mình.

  Ngụy Huỳnh mở di động ra, nhìn thấy tin nhắn Nhạc Tiêu Tuệ vừa gửi tới: Mau xem tin nhắn của lão Kỉ, haha, lão đầu có bản lĩnh.

  Ngụy Huỳnh tò mò, mở tin nhắn của lão Kỉ ra, phát hiện lần này ông gửi tới không phải là hình mà là một đoạn video.

  Di động lại run lên, là Nhạc Tiêu Tuệ gửi tới: Dùng tai nghe.

  Ngụy Huỳnh trả lời “Ok”, ngẩng đầu nhìn “Thổ địa bà bà.”, lén lén lấy tai nghe từ trong túi áo ra.

  Đây chỉ là đoạn video chừng hai mấy giây, lão Kỉ lúc đó chắc đang ở trong vườn, đối tượng được ghi hình là các cụ già đang tản bộ trên đường. Cảnh quay được xem là ổn định, thanh âm cũng rất rõ ràng. Ngụy Huỳnh xem hai lượt, nhìn không ra đoạn video này có gì đặc biệt, liền gửi một tin nhắn tới lão Kỉ “?”

  Lão Kỉ rất nhanh trả lời: “Thế nào? Quay nhìn rõ chứ hả?”

  Ngụy Huỳnh cười thầm, lão đầu này vẫn chưa học được cách dùng biểu tượng.

  Ngụy Huỳnh: “Không tệ không tệ, đạo diễn Kỉ.”

  Lão Kỉ: “Hahaha luyện tập tay nghề.”

  Ngụy Huỳnh vừa tính trả lời ông, liền cảm nhận được bạn ngồi cùng bạn đẩy đẩy tay anh. Ngụy Huỳnh theo phản xạ quay đầu lại, phát hiện bạn cùng bàn một tay chỉ lên bục giảng, tay kia chỉ vào tai anh.

  Ngụy Huỳnh liền hiểu ra là chuyện gì rồi, vội đưa tay gỡ tai nghe xuống. Tựa hồ cùng lúc, anh nghe được giọng của “Thổ địa bà bà” : “Bạn học nam kia, bạn nói xem vừa nãy tôi nói tới đâu rồi?”

  Sau khi tan học, Ngụy Huỳnh ủ rũ thu dọn cặp sách, định tới tiệm net dowload bài văn mẫu.

   “Không ngắn a, một ngàn từ!”

  Lão thái thái này, đủ tàn độc. Ngụy Huỳnh làu bàu, đứng dậy rời khỏi giảng đường. Vừa ra cửa, liền thấy Nhạc Tiêu Tuệ đang dựa bên máy sưởi chỗ hành lang, vẻ mặt tươi cười nhìn anh.

   “Làm gì, cười trên nỗi đau của người khác à?”

   “Vẫn chưa đủ.” Nhạc Tiêu Tuệ càng cười càng vui, “Mình là đặc biệt cười trên nỗi đau của người khác.”

  Ngụy Huỳnh cũng vui lại: “Đều tại lão Kỉ hại.”

   “Đừng trách người ta, cậu cũng ngốc quá mà.” Nhạc Tiêu Tuệ cùng anh tới nhà ăn “Một chút ý thức tránh bị phát hiện cũng không có.”

   “Chỉ vì đoạn video đó, mà phải làm bài kiểm tra một ngàn từ.”

   “Chuyện đó dễ mà, tùy tiện sao chép một cái là xong thôi.” Nhạc Tiêu Tuệ xoay người lại, đi lùi, “Hay là để mình giúp cậu, mình có kinh nghiệm.”

   “Được, cậu nhận lời là phải có trách nhiệm đấy.” Ngụy Huỳnh cười nói. Trong lòng anh không oán giận lão Kỉ. Một ông lão đi lại bất tiện lại đầy lòng hiếu kỳ với thế giới, có hứng thú với những sự vật sự việc mới. Di động với ông mà nói, là một thứ đồ chơi mới, cũng là để giết thời gian, là cách tốt để xua tan đi nỗi cô đơn. Anh hiểu lão Kỉ, hơn thế nữa là đồng tình, giống như đang cố gắng hết sức để bảo vệ một ngọn nến sắp tắt.

   “Lần sau sẽ dạy lão Kỉ lên mạng.” Ngụy Huỳnh sải bước, đuổi theo Nhạc Tiêu Tuệ “Ông ấy nhất định sẽ thích.”

  Cửa mở, một bà lão đầu tóc bạc phơ thò đầu ra, đánh giá Đỗ Thành một lượt: “Cậu tìm ai?”

   “Bác là Dương Quế Cầm?” Đỗ Thành từ trong túi áo lấy ra tấm thẻ cảnh sát “Tôi là cảnh sát.”

  Bà lão không hề có ý mở cửa, vẫn một vẻ mặt hồ nghi: “Cậu có chuyện gì sao?”

   “Hứa Minh Lương là con của Bác sao?” Đỗ Thành cười cười, “Hỏi về vụ án.”

  Trên mặt bà lão nhìn không ra có biểu hiện gì nhưng đã tính đóng cửa lại. Đỗ Thành bước lên trước một bước, dùng mũi giày cản cánh cửa lại.

   “Còn nữa mang ấm áp tới cho gia đình mất đi con độc.”

  Đỗ Thành từ phía sau lấy ra một thùng dầu nành.

  Bà lão nhìn thùng dầu, lại nhìn Đỗ Thành, lặng lẽ tránh sang bên.

  Phòng không lớn, trong phòng bày trí đơn giản, cũ kỹ. Có một mùi gì đó khiến người ta khó chịu đang phiêu diêu trong không khí. Đỗ Thành hít hít mũi, phát hiện ra mùi này phát ra từ chiếc tủ lạnh lớn nằm trong góc tường.

   “Chính phủ cuối cùng cũng nhớ tới loại gia đình như chúng tôi rồi sao?” bà lão đang xách thùng dầu đi vào bếp “Người nhà của tội phạm cũng tặng sao?”

   “Đúng vậy.” Đỗ Thành trả lời qua quít, lặng lẽ đi tới góc tường. Chiếc tủ lạnh kiểu cũ, phát ra tiếng ong ong. Trên thân chiếc tủ lạnh đầy những vết bẩn màu đỏ sẫm, xuyên qua lớp cửa kính, có thể nhìn thấy bên trong nhét đầy các loại lòng heo, gan heo. Có một vài miếng thịt đã biến chất, lộ ra màu xanh đậm.

   “Có thể ăn được.” bà lão quay lại phòng khách, thấy Đỗ Thành đang đánh giá chiếc tủ lạnh “Nấu một chút, là ăn được.”

   “Bác.. vẫn bán thịt heo sao?” Đỗ Thành lấy thuốc ra, châm một điếu, tạm thời xua tan mùi quái dị trong khoang mũi.

   “Sớm đã không làm nữa, sạp đã chuyển nhượng cho cháu ngoại rồi.” bà lão nhìn chằm chằm vào điếu thuốc trên miệng Đỗ Thành “Bán không hết nên đưa tới cho tôi, tôi cũng có cái để ăn.”

  Đỗ Thành chú ý tới ánh mắt của bà lão, đem thuốc và bật lửa đưa cho bà. Bà lão nhận lấy, thành thạo rút ra một điếu, châm lửa.

   “Bác sống một mình sao?”

   “Một người bán thịt, còn sinh một thằng con phạm tội giết người, ai còn cần tôi chứ?” bà lão nhả từng vòng khói, nhìn bao thuốc “Dù sao cũng là cho người nhà nước hút, thuốc ngon.”

  Hai người đứng trong phòng khách, lặng lẽ hút thuốc. Bà lão tóc trắng rối bù, dùng dây thun tùy tiện buộc tóc ra sau, trên người mặc một chiếc áo len bẩn tới nhìn không ra màu sắc gì, bên dưới là chiếc quần bông bẩn đen bóng. Trên mặt bà đầy chấm đồi mồi, đôi mắt vẫn đục, lạnh nhạt, chỉ có lúc dùng sức ngậm đầu thuốc mới có thể nhìn ra chút thần sắc thỏa mãn.

   “Nói đi, muốn hỏi cái gì?” bà lão châm điếu thứ hai, chậm rãi mở miệng “Là chuyện của Minh Lương sao?”

  Đỗ Thành nhìn bà: “Đúng vậy.”

  Trong lòng ông rất rõ, đây là lần phỏng vấn khó khăn nhất, cũng là lần khó né tránh nhất. Dù sẽ khơi dậy vết sẹo trong lòng của Dương Quế Cầm, đồng thời có thể sẽ đối mặt với địch ý sâu nặng của bà, nhưng ông phải làm vậy, vì phải chứng minh mình đúng, còn một câu đố rất lớn cần phải giải.

  Nghe câu trả lời của ông, bà lão theo phản xạ nhìn về phía bắc phòng khách có một căn phòng đóng kín cửa, sau đó quay sang Đỗ Thành: “Người đã chết rồi, còn gì để hỏi nữa chứ?”

  Đỗ Thành nhìn quanh phòng một lượt, hỏi: “Ngồi xuống nói có được không?”

  Bà lão nghĩ một lúc, gật đầu, đi tới chiếc bàn cũ bằng gỗ nằm ở góc tường, lấy ra một cái ghế ngồi xuống.

  Đỗ Thành ngồi đối diện bà, lấy sổ ghi chép và bút để lên bàn, ngón tay chạm xuống mặt bàn, liền cảm nhận được lớp bụi và cặn dầu được tích lũy trong nhiều năm qua.

   “Nói về Hứa Minh Lương đi, cậu ta là người thế nào?”

  Bà lão một tay chống cằm, một tay kẹp thuốc, nhả từng vòng khói, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào một góc nào đó. Sau đó bà thấp giọng nói: “Con trai tôi giết người rồi.”

  Đỗ Thành cụp mắt xuống, tay vuốt trán, trên sổ ghi chép viết ba chữ “Hứa Minh Lương.”

  Bà lão khẽ quay đầu, nhìn cây bút đen đang chậm rãi ghi ra tên con bà, đột nhiên mở miệng nói: “Một đứa trẻ đến cả heo còn không dám giết, lại đi giết người được không?”

   “Đây chính là việc tôi muốn biết.” Đỗ Thành ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt bà lão “Tôi không thể đảm bảo sẽ vì Hứa Minh Lương mà lật lại vụ án, nhưng tôi cần là chân tướng.”

   “Lật lại vụ án? Tôi không hy vọng điều đó.” bà lão khẽ cười một tiếng, búng tàn thuốc ra xa “Người cũng đã chết, lật lại vụ án còn tác dụng gì? Con tôi cũng không về lại được. Tôi không cần bồi thường, ăn gì tôi cũng sống được.”

  Nhất thời im lặng. Bà lão hút thuốc, một tay vuốt lại mái tóc trắng rối bời. Dần dần, bà cúi đầu ngày càng thấp xuống, sau cùng, hoàn toàn vùi vào trong cánh tay, vai bắt đầu run rẩy.

  Đỗ Thành lặng lẽ nhìn bà, nghe tiếng khóc thê lương bị áp chế được phát ra từ người đầu bạc.

  Vài phút sau, bà lão ngẩng đầu, lau mắt, lại châm thêm một điếu thuốc.

   “Hỏi đi.” bà bình tĩnh nói “Cậu muốn biết gì?”

  Hứa Minh Lương lúc nhỏ cũng bình thường như những đứa trẻ khác, lúc học tiểu học và trung học, dù không làm cán sự lớp, cũng chưa từng bị kỉ luật qua. Lúc 9 tuổi, cha của hắn bị bệnh qua đời, gánh nặng sinh hoạt hoàn toàn rơi xuống người mẹ hắn Dương Quế Cầm. Thu nhập kinh tế của cả nhà đều từ công việc của Dương Quế Cầm tại xưởng chế biến thịt. Vì để giảm gánh nặng gia đình, Hứa Minh Lương tốt nghiệp trung học xong cũng không thi lên cao trung, mà vào học tại trường dạy nghề của thành phố, học chuyên ngành đầu bếp. Năm 1986, Hứa Minh Lương tốt nghiệp trường dạy nghề, học lực trung học, nhưng vì bệnh viêm xoang mãn tính dẫn tới khứu giác bị suy thoái, con đường xin việc của Hứa Minh Lương bị từ chối hết lần này tới lần khác, chỉ có thể giúp việc trong nhà hàng. Năm 1988, Hứa Minh Lương dứt khoát thôi việc trong nhà hàng, ở nhà đợi việc. Cùng năm đó Dương Quế Lâm làm thủ tục nghỉ không hưởng lương ở xưởng chế biến thịt, thuê một quầy hàng ở chợ nông sản Xuân Dương khu Thiết Đông, bắt đầu buôn bán độc lập. Từ đó, kinh tế trong nhà Hứa Minh Lương được cải thiện, đầu năm 1990 mua một chiếc xe chở hàng nhỏ màu trắng hiệu Giải Phóng. Dưới sự khuyên nhủ của Dương Quế Cầm, Hứa Minh Lương theo mẹ bán thịt theo, tháng 6 năm đó có được giấy phép lái xe.

  Bất luận trong mắt Dương Quế Cầm hay những người hàng xóm và cả những tiểu thương chung quanh, Hứa Minh Lương là một anh chàng ngoan ngoãn, hướng nội, hay giúp đỡ người khác, cũng rất siêng năng. Trong công việc chưa từng xảy ra xung đột với khách hàng hay những tiểu thương khác. Lúc bị bắt, không ai tin hắn là hung thủ của vụ án cưỡng hiếp giết người liên hoàn.

  Điều này cũng không nói lên được gì. Trong lòng Đỗ Thành nghĩ, có một bộ phận lớn tội phạm, trước khi bị vạch trần, cư xử với mọi người không khác là mấy, thậm chí càng thêm ngoan ngoãn, càng có lễ phép.

   “Cậu ta có lịch sử yêu đương gì không?”

   “Gì cơ?” bà lão trừng to mắt nhìn ông.

   “Chính là, có bạn gái không? Trước khi vụ án xảy ra?”

   “Có lẽ không có, không biết.” bà lão suy nghĩ một hồi, nhìn lên bàn, ngón tay khẽ di chuyển “Khi đó quá bận, lúc đi lấy heo, thường cả mấy ngày đều không về nhà.”

   “Ngoài 20 tuổi rồi còn chưa có bạn gái, điều này không bình thường lắm.”

   “Lúc trong trường dạy nghề có lẽ cũng có đối tượng, nhưng tôi chưa từng nghe nó nhắc tới.” Bà lão bĩu môi, “Sau khi giúp tôi bán thịt, phạm vi cuộc sống quá nhỏ hẹp, không có cơ hội làm quen với các cô gái.”

   “Vậy nhu cầu sinh lý của cậu ta giải quyết thế nào được?”

   “Làm sao tôi biết được?” bà lão cười khổ, “Tôi làm mẹ, hỏi thế nào được?”

   “Có nhiều bạn khác giới không?”

   “Đừng nói là khác giới, bạn cùng giới cũng không được mấy người.” Có lẽ do ngồi lâu, bà lão bắt đầu nắn vai “Nó biết nghe lời, không thích ra ngoài chơi, dọn hàng xong liền về nhà. Tôi biết, nó không thích làm việc này, nhưng hết cách.”

  Bà lão khẽ thở dài, đứng dậy: “Tôi đã từng nghĩ, kiếm tiền vài năm nữa, sẽ không để nó làm việc này, đi học thứ khác, rồi tìm một cô gái kết hôn.”

   “Học thứ khác?”

   “Cái đó gọi là gì?” bà lão dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán “Đúng rồi, thi tuyển sinh cao đẳng. Đã thi một lần nhưng không qua được, sau đó tôi còn mời gia sư cho nó.”

  Bà lão đột nhiên buồn cười: “Nó thích nhất là làm cảnh sát, từ nhỏ đã thích.”

  Lúc cảnh sát lục soát nhà Hứa Minh Lương tìm thấy số lượng lớn sách báo, trong đó có một số là tiểu thuyết trinh thám phá án hoặc những phim tài liệu. Điều này cũng được nhận định là nguồn cơn về “năng lực chống điều tra tương đối mạnh.” của Hứa Minh Lương.

   “Năm chồng bác qua đời, bác khi đó bao nhiêu tuổi?”

   “Tôi nghĩ xem.. 35 tuổi.”

  Đỗ Thành âm thầm nhìn bà vài giây: “Có thể hỏi bác một vấn đề tương đối tế nhị không?”

  Bà lão ngây ra, nhìn ông: “Cậu hỏi đi.”

   “Sau khi bác trai qua đời, bác có..” Đỗ Thành cân nhắc lời nói “Cùng với người đàn ông khác..”

  Bà lão quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Từng có.”

   “Hứa Minh Lương biết chuyện này, đúng không?”

   “Ừm” bà lão thu lại ánh mắt, nhìn xuống đất “Minh Lương học nghề năm nhất, tôi và người đàn ông kia.. hôm đó nó đột nhiên về nhà.”

   “Sau đó thì sao?”

   “Nó về thẳng trường học.” bà lão cười cười, “Tôi không giải thích, cũng không cách nào giải thích. May mà nó chưa từng hỏi tôi, tôi và người đó cũng chấm dứt luôn.”

   “Sau chuyện đó, thái độ của cậu ta đối với bác có gì thay đổi không?”

   “Chắc không có. Nó từ nhỏ đã không thích nói chuyện, cũng không có gì để nói với tôi.”

  Đỗ Thành gật gù, đưa tay lấy bao thuốc lá, phát hiện thuốc trong đó không còn lại là bao, suy nghĩ một hồi, lại thu tay về.

   “Có thể thăm phòng cậu ta được không?” Đỗ Thành chỉ tay về căn phòng đóng kín cửa nằm ở phía bắc phòng khách.

   “Cứ tự nhiên.” bà lão đứng dậy đi tới bên cánh cửa, đưa tay đẩy ra.

  Căn phòng không lớn, khoảng 10m vuông. Sát tường bên trái có để một tủ đứng và tủ quần áo, dưới cửa sổ bên phải là một chiếc giường đơn, đối diện là một chiếc bàn. Đỗ Thành nhìn giá sách bằng gỗ trên bàn, bên trong ngăn nắp có để mấy cuốn giáo trình tiếng Anh và số học. Ông đưa tay lau mặt bàn, rất sạch sẽ.

   “Giống với 23 năm trước.” Bà lão dựa vào khung cửa, “Minh Lương ưa sạch sẽ, mỗi ngày tôi đều lau dọn.”

  Đỗ Thành ừ một tiếng, xoay người đánh giá chiếc giường đơn. Chiếc giường đơn sọc caro màu xanh lam bình thường, đã có chút bạc màu. Chăn được xếp ngay ngắn, để trên đầu giường. Bức tường cạnh giường dán mấy tờ áp phích, có ngôi sao thể thao, cũng có các cô gái mặc bikini.

   “Thanh niên tuổi đó đều xem cái này.” bà lão bắt được ánh mắt của ông, “Nó là một đứa trẻ tốt.”

  Đỗ Thành không lên tiếng, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ. Ở đây là nơi ngoài cùng của tiểu khu cũ này, gần chợ, tới khoảng 4h chiều, những tòa nhà màu sắc ảm đạm ở hai bên hồi phục lại chút sinh khí. Dưới lầu là một khu chợ nhỏ, phần lớn thức ăn nóng và đồ ăn vặt được bày bán ở đây, khói bốc nghi ngút.

“Trước đây” Đỗ Thành chỉ dưới lầu, “Không phải là dạng này chứ?”

   “Ừm. Hơn 20 năm trước nơi đây là nhà máy nhiệt điện.” Bà lão đưa hai tay ra, vẽ một hình trụ tròn lớn, “Đối diện nhà tôi là hai cái ống khói lớn.”

   “Ngoài cửa sổ sao?”

   “Đúng, khói bốc lên, không nhìn thấy gì cả.” Bà lão nghiêng đầu, nhìn bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ, “Minh Lương thường ngồi cạnh giường, nhìn hai cái ống khói tới ngây ngốc, cũng không biết có gì hay mà nhìn.”

  Đỗ Thành gật gật đầu, vòng tới cuối giường, kéo ghế ra, ngồi trước bàn học, yên lặng nhìn một khung hình đặt trên bàn.

  Đó là bức ảnh chụp Hứa Minh Lương và chiếc xe chở hàng loại nhỏ của gia đình. Hứa Minh Lương mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay màu xanh đậm, quần Jean xanh dương, một tay chống hông, một tay đặt ở cửa xe, trên mặt là biểu tình vừa ngại ngùng vừa hưng phấn.

  Chiếc xe chở hàng này chính là hiện trường giết người phân xác trong khẩu cung của Hứa Minh Lương. Hắn khai, dùng cách cho quá giang dụ dỗ nạn nhân lên xe, nhân lúc nạn nhân không phòng bị dùng búa sắt đập mạnh vào đầu nạn nhân, sau đó lái xe tới nơi hẻo lánh, thực hiện hành vi cưỡng hiếp giết người phân xác. Dùng túi nilon đen gói mảnh thi thể lại, rồi lái xe tới các nơi trong thành phố để vứt xác.

  Lời khai hợp lý. Túi nilon đen giống với túi nilon mà quầy thịt hay dùng. Chiếc xe chở hàng thường ngày được Hứa Minh Lương dùng để chở thịt heo, lúc gói mảnh thi thể có lẫn lông heo cũng là điều hợp tình hợp lý. Năm đó Mã Kiện đưa ra phán đoán cũng có lý của nó.

  Càng huống hồ, nó lại là chứng cứ trực tiếp chí mạng nhất.

   “Còn gì để hỏi nữa không?” Bà lão lấy ra điếu thuốc cuối cùng trong bao thuốc lá, sau đó vo bao thuốc thành cục, xoay người ném ra ngoài phòng khách.

  Đỗ Thành suy nghĩ một lúc: “Bác cho rằng con bác không giết người?”

   “Đúng vậy.”

  Đỗ Thành nhìn chằm chằm bà mất vài giây: “Trên túi nilon dùng để gói mảnh thi thể, chúng tôi tìm thấy dấu vân tay của cậu ta.”

   “Nó bán thịt heo!” Bà lão cao giọng nói “Mỗi ngày túi nilon mà nó chạm vào phải có cả mấy chục cái! Các cậu phải đi tìm người từng mua thịt heo!”

   “Trên túi nilon chỉ có vân tay của cậu ta.”

   “Găng tay!” Bà lão cuối cùng đã mất kiểm soát, “Hung thủ sẽ không mang găng tay sao?”

   “Một người vào mùa hè mang găng tay mua thịt heo.” Đỗ Thành bình tĩnh hỏi lại “Bác không cảm thấy kỳ lạ sao?”

  Bà lão bị hỏi cứng họng, chỉ có thể sững sờ nhìn Đỗ Thành, nửa buổi trời, rít qua kẽ răng: “Con trai tôi không giết người.”

   “Tôi tin lời bác nói.” Đỗ Thành gật gật đầu “Bây giờ tôi không thể hứa với bác bất cứ chuyện gì, nhưng tôi đảm bảo, bất luận chân tướng thế nào, tôi đều sẽ nói với bác.”

  Lúc sắp rời khỏi, Đỗ Thành lấy hai bao thuốc lá từ trong túi ra để lại cho bà lão. Bà lão lặng lẽ nhận lấy, sau đó tiễn ông ra cửa. Đỗ Thành vừa muốn xoay người xuống lầu, liền nghe giọng bà gọi lại.

   “Cảnh sát Đỗ.”

  Bà lão tay vịn cánh cửa, chỉ lộ ra nửa người, nét mặt càng thêm già nua. Tựa hồ vừa nãy trải qua không phải chỉ là mấy giờ đồng hồ mà là mấy mươi năm.

   “Cậu, có từng đánh nó không?”

   “Không.” Đỗ Thành buộc miệng nói “Cậu ấy không phải do tôi bắt.”

  Trong nếp nhăn dần dần lộ ra nụ cười.

   “Cảm ơn.”

  Nói xong, bà lão xoay người, khẽ khép cửa lại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.