Cuộc sống gần đây của Lâm Quốc Đông rất có quy luật.
Trong một tuần gần đây kiên trì theo dõi, Lạc Thiếu Hoa dần xác định một sự thật: Lâm Quốc Đông đích thực đã tìm được công việc, vả lại còn là công việc có liên quan tới sở trường của hắn.
Cứ cách hai ba ngày, Lâm Quốc Đông sẽ đi chợ sáng mua một số thực phẩm hoặc đồ dùng sinh hoạt, sau đó tựa hồ không ra khỏi nhà nữa. Phần lớn thời gian trong ngày, hắn đều nghiêm chỉnh ngồi trước máy tính, chăm chỉ dịch bản thảo (Về điểm này, có thể thông qua việc hắn thường tra từ điển Anh – Hán để nghiệm chứng). Thi thoảng đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, không phải đi nhà vệ sinh thì là đi rót thêm nước. Buổi trưa hắn sẽ nghỉ ngơi một chút, ăn trưa, ngủ khoảng nửa tiếng. Lạc Thiếu Hoa từng lén kiểm tra túi rác trước cửa nhà hắn, không có phát hiện dị thường.
Sáng nay, trời còn chưa sáng Lạc Thiếu Hoa đã dậy. Vì theo kết quả theo dõi của hôm qua, Lâm Quốc Đông đã không còn ngồi trước máy tính để gõ gõ nữa, mà lướt web, thi thoảng suy tư một hồi, nhập vào vài ký tự. Lạc Thiếu Hoa ý thức được, hắn có lẽ đã hoàn thành công việc, đang trong quá trình kiểm tra và sửa chữa. Vậy thì, hôm nay chính là thời hạn nộp bản thảo. Cho nên, ông phải ra ngoài sớm một chút, để chắc chắn có thể kịp theo dõi từ lúc Lâm Quốc Đông ra khỏi nhà, để làm rõ nơi hắn làm việc.
Lạc Thiếu Hoa vừa mặc quần áo vừa cảm khái, trước lúc nghỉ hưu, xác định hướng đi của Lâm Quốc Đông dễ như trở bàn tay. Đáng tiếc bây giờ không giống vậy, nhiều thủ đoạn và những điều kiện tiện lợi mà chức vụ mang tới không thể dùng được, chỉ có thể dùng cách ngu ngốc nhất đó là theo dõi.
Thời gian còn sớm, những hàng quán điểm tâm sáng ven đường vẫn chưa bắt đầu kinh doanh. Tối hôm trước Lạc Thiếu Hoa đã hầm xong cháo, hấp thêm mấy cái bánh bao, chuẩn bị thêm hai món nhẹ nữa là xong. Ông đi vào phòng bếp, cắm nồi cơm điện bật chế độ tăng nhiệt, lại lấy từ trong tủ lạnh ra mấy cái bánh bao, bỏ vào lồng hấp, cho nước vào nồi, đem đặt trên bếp ga.
Đập hai quả trứng muối, Lạc Thiếu Hoa lại nhặt xong bó rau chân vịt, chuẩn bị dùng nước chần qua. Trong khi chờ nước sôi, ông quay lại phòng khách, muốn hút điếu thuốc để nâng cao tinh thần, nhưng thấy Lạc Oánh mặc đồ ngủ đang ngồi trước bàn ăn.
“Dậy sớm thế?” Lạc Thiếu Hoa lấy bao thuốc, quay đầu nhìn đồng hồ treo tường, “Giờ mới mấy giờ?”
Lạc Oánh xoay xoay chiếc ly trong tay, quầng mắt đen xì, nhìn có vẻ cả đêm không ngon giấc.
“Ba, ba ngồi xuống đây.” Lạc Oánh chỉ chiếc ghế đối diện “Con có chút chuyện muốn thương lượng với ba.”
Lạc Thiếu Hoa lòng trầm xuống, tưởng con gái đối với chuyện đi sớm về khuya của mình lại phát ngôn bừa bãi. Thật ra, sau tết, Kim Phụng đã tìm Lạc Oánh nói chuyện một lần, xem như thay Lạc Thiếu Hoa giải thích, đồng thời nhắc cô đừng can thiệp vào cuộc sống của ba mình. Lạc Oánh trong lòng dù bán tín bán nghi nhưng sau đó thật sự không hỏi tới hành tung của Lạc Thiếu Hoa nữa. Vậy, trời vừa sáng Lạc Oánh tìm mình nói chuyện gì chứ?
Trong lòng Lạc Thiếu Hoa đặt câu hỏi lớn, tiện tay kéo ghế ra ngồi xuống. Lạc Oánh rót cho ông ly nước, lại đẩy gạt tàn tới trước mặt ông.
“Có chuyện gì sao?”
“Ba, là thế này..” Lạc Oanh ấp a ấp úng “Hướng Dương lại tìm con nữa rồi, anh ấy.. muốn phục hôn với con.”
“Ồ?” bàn tay đang bật lửa của Lạc Thiếu Hoa dừng lại giữa chừng, chốc lát lại châm điếu thuốc để bên miệng “Con nghĩ thế nào?”
“Con không biết.” tâm trạng Lạc Oánh rõ ràng đang rối bời, “Anh ấy nói đã chấm dứt với người phụ nữ đó rồi, sẽ sửa đổi, sẽ không tái phạm nữa, ba, ba nói xem người đàn ông này có thể sửa đổi không?”
Sửa đổi? Tè dầm có thể sửa, nói tục có thể sửa, trộm đồ có thể sửa, thậm chí hút ma túy cũng có thể sửa. Nhưng có một số chuyện có thể thay đổi được sao?
Lạc Thiếu Hoa chợt nhớ tới Lâm Quốc Đông, hắn có thể sửa đổi sao? Trải qua 22 năm cầm tù, hắn có thể trước lúc đêm xuống, lấy thái độ bình tĩnh đối mặt với cuộc sống muôn màu muôn vẻ này sao?
Lâm Quốc Đông có khả năng tái phạm hay không, là vấn đề khiến Lạc Thiếu Hoa khúc mắc cả mấy tháng nay. Khi theo dõi trở thành một loại thói quen, khi giám sát trở thành một trạng thái, khi nơi để giám sát ở tòa 14 lầu 6 tiểu khu Lục Trúc Uyển trở thành chỗ quen thuộc nhất với ông, Lạc Thiếu Hoa bắt đầu quên đi ý định ban đầu của mình. Tựa hồ người này, chuyện này, đã tạo thành trọng tâm của toàn bộ cuộc sống ông. Ngày qua ngày giám sát, bắt đầu trở nên máy móc, thậm chí trở thành một loại phản ứng bản năng, Lạc Thiếu Hoa dường như sống vì nó, quãng đời còn lại cũng lấy nó làm chốn đi về.
Ông không biết mình rốt cuộc muốn chứng minh Lâm Quốc Đông vẫn tồn tại ác niệm, hay đã thoát thai hoán cốt rồi.
“Ba?”
Tiếng con gái gọi làm gián đoạn mạch suy nghĩ của Lạc Thiếu Hoa. Vì để che đậy sự thất thần của mình, ông đưa điếu thuốc lên miệng rít một hơi, không ngờ tàn thuốc đã cháy thành một đoạn dài, vừa đụng nhẹ đã rơi xuống bàn.
“Vẫn nên.. xem hiệu quả sau này thế nào.” Lạc Thiếu Hoa phủi tàn thuốc “Sao thế, nó hẹn con à?”
“Dạ, tối nay cùng ăn tối.” Lạc Oánh biểu tình do dự “Ba, ba nói con có nên đi hay không?”
“Con thấy thế nào?” Lạc Thiếu Hoa dập đầu thuốc “Chuyện này, ba và mẹ con đều không thể thay con làm chủ được, vẫn phải xem cách nghĩ của con.”
Lạc Oánh thở dài một hơi, nhoài người xuống bàn, tay đưa ra, nắm lấy tay cha.
“Ba, con phải làm sao đây.”
Một làn hơi ấm và ý muốn bảo vệ mãnh liệt trào dâng trong lòng Lạc Thiếu Hoa, người phụ nữ hơn 30 tuổi này, tựa hồ phút chốc lại quay về thời thơ ấu, như đang kể lệ than phiền với cha về thành tích thi cử không được tốt lắm, hoặc như đang hỏi xem nên thi vào trường đại học nào.
“Gặp thì cũng không sao.” Lạc Thiếu Hoa ngẫm nghĩ, mở miệng nói “Dù đã ly hôn rồi, cũng không cần thiết phải trở mặt thành thù, nói về chuyện con cái cũng được. Còn về chuyện có phục hôn hay không, thì cần phải xem thành ý và biểu hiện của Hướng Dương thế nào.”
“Dạ.” Lạc Oánh vùi mặt vào cánh tay, giọng nói trầm thấp “Huy Huy lớn rồi, gia đình không hoàn chỉnh, đối với trẻ con cũng không phải là chuyện tốt.”
Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt thoáng qua tia phức tạp và thần tình mong đợi: “Hứ, con phải khảo nghiệm anh ấy. Nói phục hôn liền phục hôn, hời cho anh ta rồi!”
Lạc Thiếu Hoa trong lòng thở dài một tiếng. Con gái rốt cuộc vẫn không bỏ xuống được người đàn ông đó.
“Vậy thì đi đi.” Lạc Thiếu Hoa vỗ vỗ tay cô “Ăn mặc đẹp chút, để cho thằng nhóc đó thấy, con rời khỏi cậu ta vẫn sống rất tốt.”
Đã quyết định xong, Lạc Oánh liền trả lời một tiếng, rồi lại hỏi: “Ba, vậy ba nói xem con mặc gì mới đẹp đây?”
“Hỏi mẹ con đấy.” Thấy con gái không còn phiền não nữa, tâm tình Lạc Thiếu Hoa cũng tốt lên, “Ba không thể cho con ý kiến được.”
Lạc Oánh tới phòng ngủ chính tìm Kim Phụng, Lạc Thiếu Hoa quay lại phòng bếp chần rau chân vịt. Bữa sáng đã chuẩn bị xong, ông nhìn đồng hồ, thay quần áo xong, cầm lấy ba lô, đẩy cửa phòng ngủ chính.
Hai mẹ con đang ríu rít bàn xem tối nay Lạc Oánh mặc gì, con gái đang thử mặc chiếc áo len cổ chữ V màu gạo, trên giường còn một chiếc áo khoác da cừu màu cà phê. Thấy cha bước vào, Lạc Oánh vội đem dây đai áo ngực màu đen nhét vào trong quần áo.
“Ba, con mặc cái này đẹp không?”
“Đẹp, đẹp lắm!” Lạc Thiếu Hoa nhìn sang người bạn đời, “Tôi ra ngoài đây, bà nhớ uống thuốc đấy nhé.”
“Ừm, yên tâm.” Kim Phụng đang đánh giá Lạc Oánh “Ông chú ý an toàn nhé.”
Lạc Thiếu Hoa đáp một tiếng rồi xoay người ra khỏi nhà.
Trò chuyện với Lạc Oánh khiến ông có chút chậm trễ, lúc đi được nửa đường, Lạc Thiếu Hoa hoàn toàn rơi vào kẹt xe của giờ giao thông cao điểm. Dù ông đã cố gắng không ngừng lườn lách trong dòng xe cộ, nhưng vẫn không cách nào đột phá khỏi vòng vây, sau cùng đành từ bỏ, nhích từng chút một tới điểm đến.
Không dễ gì mới tới được tiểu khu Lục Trúc Uyển, Lạc Thiếu Hoa khóa xe xong, chạy vào trong khu vườn. Bây giờ đã sắp 9h sáng, ông đã không ôm hi vọng có thể theo sát Lâm Quốc Đông được nữa. Đúng thật vậy, khi ông chạy tới cửa phòng 501 ban 4 tòa 22, thấy rõ miếng băng keo trong dán ở cửa chống trộm và khung cửa đã bị xé rách.
Xem ra Lâm Quốc Đông đã ra ngoài rồi. Nhưng trong lòng Lạc Thiếu Hoa vẫn ôm chút hi vọng, biết đâu hắn chỉ đi chợ sáng mua rau thì sao?
Vì để chắc chắn, Lạc Thiếu Hoa mau chóng rời khỏi tòa 22, chạy tới tòa 14, về lại chỗ mà ông vô cùng quen thuộc, chỗ giám sát nơi chiếu nghỉ lầu 6.
Mọi chuyện như thường ngày, quen tới như đang làm cơm trong nhà bếp của mình vậy: Tháo ba lô xuống, nhét vào sau vại rau chua nằm phía tay phải. Sau đó cúi người xuống, từ chậu hoa trống bên góc trái lấy ra hai cục gạch, đệm dưới cửa sổ, như vậy vừa tiện quan sát lầu 5 phía đối diện, lại tránh cho đôi chân đứng lâu trên nền xi măng lạnh. Lấy ống nhòm ra, lấy túi thực phẩm đựng bánh bao để lên ống khí nóng trong lối cầu thang, chỗ này có thể giữ ấm thực phẩm, cũng không gây chú ý cho người khác, nếu có người lên lầu xuống lầu, Lạc Thiếu Hoa đều có thể nhanh chóng thu lại ống nhòm, mau chóng rời khỏi.
Sắp xếp ổn thỏa xong, Lạc Thiếu Hoa nhìn sang nhà Lâm Quốc Đông. Rèm cửa mở, đồ đạc trên giường xếp ngay ngắn. Chiếc laptop trên bàn trong tình trạng đóng lại, xấp bản thảo bên cạnh thường ngày cũng không thấy đâu. Xem ra Lâm Quốc Đông có khả năng là đi giao bản thảo rồi. Lạc Thiếu Hoa nhìn đồng hồ, chợ sáng tầm 9h30 đã tan chợ, nếu mười mấy phút nữa Lâm Quốc Đông không về, cơ bản có thể khẳng định hắn đã rời nhà để tới công ty phiên dịch rồi.
Lạc Thiếu Hoa bỏ ống nhòm xuống, có chút ủ rủ. Nhưng theo dõi mấy tháng nay, khiến ông học được một điều, đó chính là nhẫn nại chờ đợi. Ông đưa tay lấy túi thực phẩm trên ống khí xuống, bên trong có 6 cái bánh bao nhân thịt, còn tỏa hơi nóng. Lạc Thiếu Hoa lấy ra hai cái, dựa lên chiếc xe đạp, chậm rãi ăn.
Ăn xong bữa sáng, ông lấy bình giữ nhiệt từ trong ba lô ra, uống hai ngụm nước nóng. Cảm giác đói nóng rát trong dạ dày đã đỡ hơn đôi chút, cơ thể cũng ấm hơn. Lạc Thiếu Hoa châm một điếu thuốc, mở sổ ghi chép ra, ghi lại giờ giấc bắt đầu theo dõi của ngày hôm nay và tình trạng của Lâm Quốc Đông. Xem lại ghi chép trước đấy, gần tháng nay, tình trạng Lâm Quốc Đông ra ngoài rõ ràng giảm đi nhiều, tựa hồ sự vật thế giới ngoài kia đã không thể khiến hắn thấy hứng thú nữa. Xem ra, hắn đã hoàn toàn thích ứng với cuộc sống được trả tự do. Thời gian cho quá trình đó ngắn hơn nhiều so với suy nghĩ của Lạc Thiếu Hoa. Vả lại Lâm Quốc Đông đã bắt đầu tìm việc và cũng chuyên tâm vào công việc đó, tựa hồ không tính hủy diệt mình lần nữa, có lẽ hắn thật sự tính bình yên sống hết quãng đời còn lại?
Lạc Thiếu Hoa chợt nghĩ tới vấn đề Lạc Oánh nhắc tới: Hắn có thể thay đổi không?
Cách nghĩ của con rể Hướng Dương cũng giống với một loại khát vọng trong lòng đàn ông: Dại dột động lòng, lại không bỏ xuống được cuộc sống bình yên ổn định của gia đình. Trạng thái tốt nhất chính là ở bên ngoài làm kẻ lăng nhăng phong lưu phóng đãng, về nhà xoay người một vòng liền hóa thân thành người chồng người cha mẫu mực. Nhưng tuổi tác dần lớn hơn, đặc biệt là khi tinh lực và tài lực đều khó để tiếp tục nữa, có lẽ anh ta sẽ phát hiện cái gọi là xinh đẹp đến mấy cũng không bằng những thứ tầm thường, hơi thở quen thuộc bên giường và ly nước ấm vào mỗi sớm mới là thứ quý giá nhất.
Nhưng Lâm Quốc Đông không giống vậy.
Dù sao chuyện hắn đã làm, là chuyện đa số đàn ông đến nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Suy nghĩ một hồi, Lạc Thiếu Hoa nhìn đồng hồ, đã 10h10 phút. Ông cầm lấy ống nhòm, nhìn sang nhà Lâm Quốc Đông. Trong phòng vẫn như cũ, Lâm Quốc Đông vẫn không thấy tăm hơi đâu. Xem ra hắn thật sự đã đi giao bản thảo rồi.
Lạc Thiếu Hoa nhìn cái ba lô đằng sau vại rau chua, ngẫm nghĩ, lấy ba lô ra, đứng dậy xuống lầu.
Quay lại trước cửa phòng 501 ban 4 tòa 22, Lạc Thiếu Hoa chú ý quan sát động tĩnh xung quanh, sau khi xác định an toàn, ông bỏ ba lô xuống, lấy ra một chiếc hộp sắt, sau một hồi lựa đi lựa lại, lấy ra hai dây thép mảnh dài.
Ông cắm dây thép vào ổ khóa, khẽ chọc nó, mắt khép hờ, cẩn thận cảm nhận xúc cảm trên tay, mười mấy giây sau, ông mở mắt ra, dùng sức kéo dây thép một cái “Lạch cạch” một tiếng, cửa mở.
Lạc Thiếu Hoa thở phào một hơi, trong lòng an ủi, cũng có chút đắc ý, về hưu rồi, tay nghề vẫn không mất.
Ông mau chóng thu dọn đồ đạc, cầm ba lô lên, chui vào trong.
Vào giây phút đưa mắt nhìn về phía phòng khách, Lạc Thiếu Hoa cảm giác một trận nghẹt thở ập tới. Cảnh tượng 22 năm trước, dường như đang dần mở ra trước mắt.
Cơ thể ông khẽ run rẩy, không thể không vịn vào khung cửa mới miễn cưỡng đứng vững.
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Không biết Lâm Quốc Đông khi nào mới về, giờ không phải là lúc cảm khái, phải nắm chắc thời gian mới được. Lạc Thiếu Hoa không ngừng nhắc nhở bản thân, từ trong ba lô lấy ra một bộ găng tay và bao chân, sau khi mang vào xong, bắt đầu tìm kiếm từ phòng khách.
Trước cửa từng để một kệ giày bằng gỗ táo đỏ, giờ đã được thay thế bởi kệ giày bằng sắt, bên trên chỉ có một đôi dép bằng vải bông mang trong nhà, xem ra Lâm Quốc Đông gần đây không có khách tới thăm. Phía tây phòng khách là bộ sô pha sọc ca rô màu gạo, khăn trải sô pha màu cà phê đã rất cũ. Lạc Thiếu Hoa vẫn còn ấn tượng với chiếc khăn trải sô pha này, chỉ là nó từng phủ lên một bộ sô pha da bò màu đen.
Nền nhà không đổi, đã sờn màu, vệt sơn loang lỗ, giẫm lên nó phát ra tiếng lạo xạo. Vẫn giữ như cũ còn có chiếc bàn ăn mặt đá nằm trong góc phòng khách. Trên bàn không có gì cả. Lạc Thiếu Hoa đi tới chiếc tủ đứng trước cửa phòng ngủ, kéo hộc tủ ra xem, ngoài những vật dụng thường ngày, không có thứ gì đặc biệt. Ông ngẩng đầu, nhìn khung hình trên tủ đứng, trong đó là một bà lão tóc bạc trắng, nụ cười miễn cưỡng lại ngượng ngùng. Ông còn nhớ gương mặt này, nhớ vẻ đau khổ cầu xin và nắm lấy vạt áo của ông.
Tính ra thì bà ấy đã qua đời hơn 10 năm rồi.
Phía Đông Bắc phòng khách là nhà vệ sinh, cửa xếp ở trạng thái nửa đóng nửa mở. Lạc Thiếu Hoa nghiêng người, miễn cưỡng chui lọt qua, chú ý không thay đổi góc cửa mở.
Trong phòng vệ sinh còn có chút ẩm ướt, trên bồn rửa mặt vẫn còn vệt nước để lại, bên trên bày ngay ngắn ly đánh răng và xà phòng. Lạc Thiếu Hoa quét mắt nhìn một lượt, đem tầm nhìn hướng về chiếc bồn tắm kiểu cũ bằng thép không gỉ bên dưới cửa sổ.
Ông nhếch miệng, đi qua đó, yên lặng nhìn thành trong của bồn tắm không chút sáng bóng. Nó từng sáng như mới, cũng từng chứa đầy máu. Lạc Thiếu Hoa nhớ rõ những cảnh tưởng ánh huỳnh quang màu xanh tím, máu chảy, bắn tung tóe.. khốn kiếp. Lạc Thiếu Hoa thầm mắng, sao hắn có thể vẫn ở chỗ này mà bình tĩnh rửa mặt, đánh răng chứ?
Tìm kiếm khắp một lượt, không có gì khác thường. Lạc Thiếu Hoa theo đường cũ ra khỏi nhà vệ sinh, tới cửa phòng ngủ phía bắc, đẩy cửa, bị khóa. Ông cúi người, cẩn thận nhìn ổ khóa, trên đó phủ một lớp bụi mỏng. Lạc Thiếu Hoa do dự một chút, quyết định từ bỏ chuyện mở khóa để tìm kiếm. Đây là phòng ngủ của ba mẹ Lâm Quốc Đông, vả lại đã lâu chưa được mở qua, có lẽ không có giá trị gì để điều tra.
Ông xoay người sang phòng ngủ phía nam, phát hiện cửa phòng đóng nhưng không khóa, khẽ đẩy ra, một mùi khó tả sộc tới.
Đó là mùi cơ thể người, mùi thức ăn qua đêm và mùi hỗn hợp của các loại sản phẩm tắm gội. Nhưng Lạc Thiếu Hoa ngửi thấy không chỉ có vậy.
Mùi thép gỉ, bùn đất, rong rêu đầu đông, mưa bão mùa hè..
Lạc Thiếu Hoa thở dài một hơi, định thần lại, bắt đầu đánh giá mọi thứ trong phòng.
Căn phòng không lớn, vật bày trí bên trong rất ít, ngoài một chiếc giường đơn, thì chỉ còn một chiếc tủ quần áo và một bộ bàn ghế, nên nhìn có vẻ vẫn rất rộng rãi. Tất cả vật dụng trong nhà đều là kiểu dáng cũ, không khác gì 23 năm trước, đến cả bao gối và bao chăn cũng đều là chất liệu và kiểu dáng cũ. Trong phòng vật duy nhất mang lại chút mùi vị hiện đại chính là chiếc máy tính và máy in để trên bàn.
Lạc Thiếu Hoa cúi người xuống, phát hiện chuột máy tính đã bị mòn tới phát sáng, xem ra tên này tần xuất tận dụng máy tính tương đối cao. Ông ngẫm nghĩ, rồi đưa tay mở laptop ra, ấn phím nguồn.
Máy tính lặng lẽ khởi động, rất nhanh, âm thanh của Windows vang lên, màn hình trời xanh cỏ thắm của Win XP hiện ra. Lạc Thiếu Hoa thở phào, xem ra Lâm Quốc Đông vẫn không biết cài mật mã, nếu không lại tốn công vô ích rồi.
Ông kiểm tra ổ cứng một lượt, không có phát hiện gì, rồi lại mở Internet, tìm trong lịch sử. Lâm Quốc Đông mấy ngày gần đây đa phần vào các trang mạng tin tức, dịch thuật và tra các từ chuyên ngành. Lạc Thiếu Hoa nhẫn nại, kiểm tra từng ngày, phát hiện hắn lên mạng nhiều nhất vào khoảng thời gian tết, xem ra lên mạng là thú vui tiêu khiển duy nhất của hắn trong những ngày đó.
Lạc Thiếu Hoa rất muốn biết nội dung của những trang mạng này, nhưng ông liền từ bỏ suy nghĩ đó, một là, lúc này không biết Lâm Quốc Đông sẽ về khi nào, thời gian không đủ; hai là, Lâm Quốc Đông sáng nay đã từng sử dụng laptop, dù mình có xóa lịch sử tìm kiếm của hôm nay, lỡ như tên này biết xem lịch sử tìm kiếm, thì khó tránh khỏi bị lộ. Ngẫm nghĩ, ông lấy di động ra, chụp lại mấy trang tìm kiếm trong những ngày gần đây, đợi sau này từ từ kiểm tra.
Sau khi tắt máy, để chuột về lại chỗ cũ, Lạc Thiếu Hoa nhìn đồng hồ, quyết định rút khỏi. Ông lui khỏi phòng ngủ, đóng cửa phòng, đi thẳng ra cửa chính. Vừa chạm vào tay nắm, ông đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ lối hành lang cách một cánh cửa truyền tới, ánh sáng chỗ mắt mèo trên cửa cũng đột nhiên trở nên tối tăm.
Lạc Thiếu Hoa vội tránh sang một bên, lưng dựa vào cửa, lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Tựa hồ như cùng lúc, tiếng bước chân cũng biến mất.
Lạc Thiếu Hoa nín thở, trong đầu chuyển động mau lẹ.
Lâm Quốc Đông về rồi? Nếu là thế, xung đột chính diện là điều khó tránh. Là thẳng thắn hay là tìm đường trốn? Cách sau có vẻ đáng tin hơn, vì một khi Lâm Quốc Đông biết Lạc Thiếu Hoa tự ý đột nhập vào nhà mình, làm lớn chuyện, thì cục diện e là không dễ dọn dẹp rồi.
Xem ra cách duy nhất là đợi hắn vào cửa xong, một đòn cho hắn ngã, nhân lúc đang hoảng loạn liền thoát thân. Lạc Thiếu Hoa đã có chủ ý, đưa tay kéo khóa áo lên cao, che tới mũi, đồng thời lấy gậy cảnh sát từ trong túi xách ra, chuẩn bị sẵn tư thế, yên lặng đợi Lâm Quốc Đông bước vào.
Nhưng vài giây đã trôi qua, tiếng tra chìa khóa và vặn tay nắm trong suy nghĩ của Lạc Thiếu Hoa vẫn không xuất hiện. Ngược lại, ngoài cửa chỉ truyền tới tiếng túi nilon khẽ động đậy, tiếng bước chân lại lần nữa vang lên, ngày càng nhẹ, sau cùng là biến mất.
Lạc Thiếu Hoa cảm thấy nghi ngờ, nhưng không dám động đậy lung tung, vẫn duy trì tư thế cũ, cố gắng nắm bắt bất kỳ động tĩnh nào từ ngoài cửa. Cả nửa phút sau, lối hành lang vẫn một mảng yên tĩnh. Ông không thể nhẫn nại thêm nữa, quyết định mạo hiểm nhìn qua lỗ mắt mèo.
Nhìn một cái, lối cầu thang đã thu hết vào tầm mắt, vắng vẻ không một bóng người.
Lạc Thiếu Hoa thở phào nhẹ nhõm, xem ra vừa nãy chỉ là dân sống ở lầu dưới mà thôi. Ông khẽ mở khóa cửa, đầu tiên đưa đầu ra nhìn xung quanh, xác định an toàn xong mau chóng lách người chui ra.
Mau chóng rời khỏi tòa 22 ban 4, Lạc Thiếu Hoa cúi đầu, xuyên qua khoảng trống của tòa lầu, đi thẳng tới tòa 14 phía đối diện, sau khi về tới chỗ giám sát tại lầu 6, ông mới dựa vào tường, thở hổn hển.
Dù chỉ là một phen hú vía, nhưng vì tâm trạng khẩn trương và hành động mau lẹ, Lạc Thiếu Hoa cảm thấy vô cùng mệt mỏi, ông nghỉ ngơi đúng nửa tiếng mới hồi phục lại.
Lần đột nhập vào nhà “điều tra” này không thu được kết quả gì, càng không cách nào khiến đánh