Khách Sạn Hoàng Tuyền

Quyển 1 - Chương 22: Lỗ đen



Từ “kế” này chỉ có một chữ, nhưng lại có rất nhiều kiểu giải thích. Có thể là một loại tụ họp, có thể là eo hẹp, trói buộc, cũng có thể nói là bẫy rập, cũng có thể giống như một ván cơ hơn, từng nước đi, từng quân cờ đều chấn động lòng người, ẩn giấu sát cơ. Mà trong mưu kế hung hiểm, tất cả mọi người đều là quân cờ, bao gồm cả người bày kế, chỉ vì mục đích tìm ra sự thật và chính nghĩa.

Đây xem như là sự chính trực tăm tối. Vì trong kế này tất cả mọi người đều trải qua nguy hiểm, huống chi còn có sự mê muội của bản thân người bị mất trí nhớ. Quan trọng hơn hết là, kế này đã thành công.

Khách sạn Hoàng Tuyền là do sư phụ Tuệ Không đề cử, bởi vì ông biết bí mật của khách sạn này. Hoặc là nói, bí mật…chính là cột núi kia.

Mục đích xây dựng khách sạn Hoàng Tuyền thật ra là để nghiên cứu và bảo vệ trụ núi đó. Nhưng vì chuyện bí mật này mà địa phương lại không cho phép tư nhân mua đất xây nhà, cho nên phải xây khách sạn để che mắt. Về chuyện ma quái và truyền thuyết vân vân đều là tin hỏa mù họ cố ý đồn thổi để du khách chùn chân. Ngay cả trang web đặt phòng trên mạng cũng do chính quyền địa phương làm, chủ khách sạn hoàn toàn chẳng hề tốn sức.

Trong hoàn cảnh này, người vào ở khách sạn Hoàng Tuyền rất ít ỏi, tuy có nhưng một mình ông Trương khuôn vác có thể lo liệu được. Ngày thường bên ngoài khách sạn Hoàng Tuyền có lớp phòng vệ vô cùng tân tiến, người bình thường không vào được.

Đúng như Xuân Thất thiếu đoán, thành phần trụ núi đặc thù, trong điều kiện thời tiết đặc biệt, hoặc là dưới điều kiện sóng điện từ thích hợp sẽ có chức năng tự động phát thanh. Tiếng vó ngựa kia không biết là đã được ghi lại từ bao nhiêu năm trước, mưa giống ngày đó như thể đã nhấn nút phát thanh, cho nên tất cả mọi người đều nghe tiếng ngựa phi trong khách sạn.

Nhưng trụ núi còn có một công dụng lớn mà Xuân Thất thiếu không ngờ đến, đó chính là thôi miên.

Bào tử và mùi hương tỏa ra của dây leo quấn quanh trụ núi và bản thân từ trường trụ núi đều rất thần bí, chúng có tác dụng ru ngủ. Hàn Băng mời một thầy thôi miên nổi tiếng, dự định lợi dụng hoàn cảnh địa lý và tính thần kỳ của trụ núi để phá vỡ giới hạn tâm lý của Diêu Thanh Dương, khiến ông ta tự nhận tội.

Tội phạm biến thái giết người hàng loạt đều có ý chí kiên cường, không dùng phương pháp đặc biệt sẽ không thành công.

Lẽ ra kế hoạch cô rất chu toàn, thậm chí còn mời hai vệ sĩ để bảo vệ an toàn cho bản thân. Điều ngoài ý muốn duy nhất là Xuân Thất thiếu nghe lệnh cha đến đây gặp khách hàng, Lý Đạo kiên quyết đòi theo và hòa thượng Đàm không biết chui từ đâu ra.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là không biết tại sao cô lại mất đi trí nhớ mười hai ngày. Vì vậy, mục đích cô đến khách sạn Hoàng Tuyền, hung thủ thật sự là Diêu Thanh Dương và những chi tiết khác cô đều quên hết, thế nên mới rơi vào tình cảnh nguy ngập. Cuối cùng may mà có ý chí của Xuân Thất thiếu mới giữ được cái mạng nhỏ này. Cho dù đến bây giờ trí nhớ của cô vẫn tản mác, chỉ nhớ một vài chuyện về sư phụ Tuệ Không và việc cô bày ra mưu kế hung hiểm.

Ban đầu lên máy bay và lúc vào khách sạn, cô không muốn đến như vậy thật ra là do nỗi sợ hãi sâu trong nội tâm. Ngoài khách sạn nhìn thấy Quế Thư chắc hẳn là do Diêu Thanh Dương thả ý niệm ra trước. Cô muốn truy bắt hung thủ giải oan cho người chết. Nhưng dẫu sao cô là cô gái bình thường, đáy lòng vẫn rất sợ hãi.

Nghe cô nói sơ lược xong, Lý Đạo hơi tức giận: “Cái con bé này lớn gan quá nhỉ. Tại sao trước đó không bàn bạc với anh? Dù sao Diêu Thanh Dương cũng là tội phạm giết người, cô là một đứa con gái, lỡ xảy ra chuyện gì bất trắc thì sao? May mà anh cương quyết đi theo cô”.

“Em đã mời thầy thôi miên và cả vệ sĩ, không biết tại sao họ lại không đến”. – Hàn Băng giải thích – “Vả lại, trước đó em đã được huấn luyện, lẽ ra không bị thôi miên, nhưng cuối cùng lại giống như mọi người”.

“Bởi vì thời tiết cực đoan này phải không? Thời tiết xấu đã khơi dậy thứ chúng ta không biết” – hòa thượng Đàm nói – “Đây là chuyện ngoài ý muốn, đâu ai ngờ được”.

“Không, tôi cảm thấy còn nguyên nhân khác. Tôi cũng không quen thuộc khách sạn Hoàng Tuyền. Nhưng mà tôi lại cảm thấy mình đã từng đến đây. Tôi dễ dàng bị thôi miên như vậy nhất định có nguyên nhân khác”. – Hàn Băng cau mày – “Tôi cần thời gian mới có thể nhớ ra được kí ức đã quên lãng kia”.

Nghe cô nói như vậy, ánh mắt hòa thượng Đàm chợt lóe lên, sau đó anh ta cúi đầu xuống.

Nhưng không ai chú ý đến hòa thượng Đàm. Lý Đạo khoanh tay nghĩ rất lâu mới nói: “Sau đó không hiểu vì sao cửa khách sạn Hoàng Tuyền lại xuất hiện, nhất định là bởi vì chúng ta đã phá được ảo giác và ác mộng, mà còn nguyên nhân là do thời tiết. Thật ra thì tôi vẫn không rõ, lúc chúng ta ở trong khách sạn, dường như không phải chỉ bị thôi miên đơn giản như vậy. Nằm mơ vài giấc, xuất hiện chút ảo giác, cũng làm một vài việc”.

“Theo tôi đoán, là do hoàn cảnh thần bí kia đã phóng đại giấc mơ của chúng ta, hơn nữa còn khiến tất cả giâc mơ đan xen vào nhau. – Xuân Thất thiếu nói – “Cho nên mỗi người chúng ta đều ở trong mơ của người khác, người khác cũng ở trong giấc mơ của bản thân chúng ta. Chúng ta thấy được nhau. Giống như Hàn Băng và Diêu Thanh Dương có sức mạnh tinh thần cường đại, nên bị tinh thần trực tiếp chi phối. Hơn nữa còn tỉnh lại sớm hơn chúng ta. Sở dĩ nó kinh khủng là bởi vì ý niệm tà ác và sự thật phạm tội của Diêu Thanh Dương, công thêm trí tưởng tượng ma quái của Hàn Băng. Ngoài ra còn những nỗi sợ hãi của những cô gái bị sát hại mà Hàn Băng tiếp nhận, cho nên chúng dung hòa lại với nhau. Vì thế, Lý Đạo mất tích, hòa thượng Đàm vào tivi, tất cả đều là phản ứng chân thật trong lòng mọi người”.

“Đúng vậy đó, tôi suy nghĩ kĩ lại, những tài liệu về ma quái tôi đã thu thập để chuẩn bị cho kịch bản mới cũng ở trong đầu, chắc chắn cũng sinh ra tác dụng hóa học nhất định. Lúc đó cậu và Hàn Băng thấy tôi mất tích, thật ra thì tôi cảm thấy mình vẫn ngồi sau máy quay phim quan sát mọi người và mọi cảnh tượng. Cho nên tôi thấy được tất cả giấc mơ của mọi người, chẳng qua là vào không được lại không tỉnh lại được thôi. Hoàn toàn chỉ là người bàng quan”.

Lý Đạo nhìn Xuân Thất thiếu một cái đầy ngụ ý khiến anh không khỏi đỏ mặt.

“Có thể lúc trước tôi xem một quyển tiểu thuyết huyền ảo ma quỷ hoành hành, cho nên mơ thấy vào tivi chiến đấu với trăm loại quỷ quái. Nói thật ra sau khi tỉnh lại thật sự vô cùng mệt mỏi”. – hòa thượng Đàm hơi ngượng ngùng, lại chuyển sang hỏi Xuân Thất thiếu – “Anh mơ thấy gì? Bởi vì tôi ngủ say sớm hơn nên không thấy được giấc mơ cùa anh”.

Xuân Thất thiếu lúng túng ho khan một tiếng: “Đừng nghe, tẻ nhạt lắm!”

“Quả thật là thần kỳ, tôi chưa từng nghĩ đến có thể đi một vòng trong giấc mơ của người khác, cũng để người khác vào giấc mơ của tôi. Ngoài ra vừa là mơ, vừa là ảo giác, và cả ý thức chi phối hành động, nó quá phức tạp”. – hòa thượng Đàm không khỏi thở dài – “Lý Đạo, không phải anh muốn viết kịch bản sao? Viết chuyện này lên phim đi, bảo đảm có thể hay như Inception(*) của Mỹ vậy”.

(*) Inception là bộ phim hành động khoa học viễn tưởng ra mắt năm 2010, đưuọc viết, sản xuất và đạo diễn bởi Christopher Nolan. Bộ phim có sự góp mặt của dàn diễn viên lớn, bao gồm Leonardo DiCaprio, Ellen Page, Joseph Gordon – Levitt, Marion Cotillard, Ken Watanabe, Tom Hardy, Dillep Rao, Cillian Murphy, Tom Berenger, và Michael Caine. DiCaprio vào vai Dom Cobb, là một extractor (người trích xuất) siêu hạng chuyên ăn cắp những ý tưởng thông qua những giấc mơ. Trong một phi vụ, những ám ảnh về người vợ đã chết trong quá khứ của anh đã tạo ra sơ hở khiến cho phi vụ thất bại. Và đối tượng của phi vụ – Saito – một tài phiệt quyền lực, đã bắt giữ Architect (kiến trúc sư) của anh, cùng với việc cho anh một giao kèo – cấy một ý tưởng vào đầu của con trai một nhà tài phiệt đối lập của ông ta. Đổi lại, Dom sẽ được xóa hết tội giết vợ mà chính quyền Mỹ đã gán cho anh suốt bao năm, và anh có thể dừng trốn chạy và trở về nhà với các con của mình.

Lý Đạo vừa nghe người khác nhắc đến kịch bản của ông thì lập tức tỉnh táo tinh thần, lôi kéo hòa thượng Đàm nhiệt tình trò chuyện.

Hàn Băng và Xuân Thất thiếu thoáng liếc nhìn nhau, lại cùng nhau dời mặt đi. Chỉ mới một ngày một đêm đã khiến tình cảm vẫn giậm chân tại chỗ, thậm chí là không ngừng lui bước của hai người chợt tiến triển nhanh. Giống như có một hạt giống bé nhỏ từ từ nảy mầm trong vùng đất giá lạnh.

Nhưng Xuân Thất thiếu nghĩ nhiều hơn Hàn Băng. Trong lòng anh đầy nghi ngờ và lo âu. Anh tin tưởng Lý Đạo nhưng phải chú ý hòa thượng Đàm. Bởi vì năng lực Hàn Băng phải được giữ bí mật, lỡ như bị tiết lộ thì sẽ có đủ loại người kỳ lạ muốn làm hại cô, hoặc là lợi dụng cô. Cô bé này không cẩn thận gì cả, không nên cởi mở nói ra, hoàn toàn không có ý thức trước nguy hiểm sao. Cho nên sau khi trở về anh phải tìm người bí mật trông chừng hòa thượng Đàm, phải chắc chắn không để anh ta làm hại Hàn Băng.

Ngoài ra, chuyện Hàn Băng mất đi trí nhớ mười hai ngày kia khiến anh cảm thấy không thoải mái chút nào. Cô không chỉ quên mất chuyện gây lộn với anh, mà còn quên rất nhiều chuyện mấu chốt khác. Ngay cả chuyện Diêu Thanh Dương là hung thủ cô cũng không nhớ rõ mà đã xông pha mạo hiểm như vậy không phải là tự mình chịu chết hay sao?

Hơn nữa, thầy thôi miên và vệ sĩ cô mời tại sao lại không đến? Cô bé này trình độ mới lơ mơ đã dám bày kế, còn là một kế vô cùng hung hiểm. Tại sao sư phụ Tuệ Không không ngăn cản cô? Ông ta và cha có liên quan đến tất cả chuyện này sao? Đến cùng là cha bảo anh đến đây gặp ai? Chủ nhân khách sạn Hoàng Tuyền là ai? Khách sạn này nơi nơi quái lạ, không thể nào chỉ đơn giản là một trụ núi thần kỳ như vậy thôi đâu.

Chỉ cần nghĩ kĩ thì khắp nơi đều có điểm đáng ngờ. Phải, anh nhất định phải điều tra rõ ràng mới được. Nếu không anh sợ Hàn Băng sẽ gặp nguy hiểm. Đến bây giờ anh đã không dám chắc tình cảm anh dành cho Hàn Băng là gì nữa. Lúc trước vì lời căn dặn của cha nên anh mới tò mò tìm hiểu cô. Bây giờ rõ ràng đã khác.

Ở trong khách sạn thêm vài ngày, mấy người họ mới cùng nhau trở lại khách sạn Hoàng Tuyền. Lần này là đến lấy đồ, sau đó mạnh ai người nấy về nhà mình. Mấy ngày qua Lý Đạo và hòa thượng Đàm khá hợp, ông còn mời hòa thượng Đàm đến nhà chơi.

“Đi thôi, còn nhìn gì nữa?” – khi Hàn Băng đứng trong đại sảnh nhìn dáo dác, Xuân Thất thiếu hỏi.

“Không biết, chẳng qua vẫn còn thấy sợ”. – Hàn Băng khẳng khái thừa nhận – “Nó trống vắng nhưng thật ra lại giống như cất giấu thứ gì vậy”.

“Vậy thì đừng bao giờ trở lại đây nữa. Nơi quá lớn cũng sẽ khiến người ta không thoải mái”. – Xuân Thất thiếu ôn hòa mỉm cười – “Người nhạy cảm, khác thường như em tốt nhất đừng nên đến nơi đặc biệt, như vậy có thể an toàn vui vẻ”.

“Anh nói rất đúng”. – Hàn Băng gật đầu, nhấc hành lý lên nhưng đột nhiên nhớ đến một chuyện – “Kỳ lạ, sao chưa từng gặp ông Trương khuôn vác nhỉ?”

Những người khác đều sững sờ, nhưng không ai truy cứu, họ đều vội vã về nhà. Hòa thượng Đàm đi nhanh nhất, kéo cửa ra đầu tiên. Nhưng anh ta đứng sững ra.

“Sao không đi?” – Lý Đạo đi theo phía sau hỏi.

“Lối này thông đến đâu vậy?” – khuôn mặt hòa thượng Đàm kinh hãi trắng bệch.

Xuân Thất thiếu vội bước lên, không quên nắm chặt tay Hàn Băng. Ngoài cửa không phải vách núi và đường núi trùng trùng điệp điệp, không phải là sắc trời tươi đẹp, mà là một lối đi tối như mực, giống như cái lỗ đen không biết là thông đến phương nào.

“Không phải chứ? Lại nhốt chúng ta ở khách sạn Hoàng Tuyền nữa hả?” – Lý Đạo khó tin kêu lên – “Lần này lại sắp xảy ra chuyện gì nữa đây”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.