“Cút đi!” – cô gái kia khẽ quát một tiếng.
Bóng xám tan đi như gió, mang theo tiếng rít chói tai, giống như móng tay cào lên lớp thủy tinh, tràn ngập sự không cam lòng và oán hận. Chúng còn cố gắng quấn lấy người Hàn Băng, trong nháy mắt đám xương mù ẩm ướt kia kéo đến gần như dán vào hai má Hàn Băng, khiến cả người cô như rơi vào biển băng, chìm ngập trong rét buốt.
Nhưng cuối cùng chúng không thể thành công, cũng đến lúc Hàn Băng hít thở trở lại.
“Đừng đi với chúng! Mau trở về đi”. – cô gái kia nói với Hàn Băng, giọng điệu rất lo lắng, sau đó biến mất. Tựa như có một cánh tay lơ lửng trong đêm tối mù mịt, kéo mạnh cô trở về.
Hàn Băng lảo đảo, ngã về giường, choàng tỉnh giấc.
Mở mắt ra… Tuy đã hai giờ sáng, không gian lặng im như tờ, nhưng có sự an bình chốn nhân gian, không khí ấm áp ngập tràn, chứng minh cô còn sống.
Là mơ sao? Mơ thấy ác mộng sao? Bật đèn đầu giường lên lần nữa, lại phát hiện điện thoại di động đang sạc pin. Rõ ràng trước khi cô ngủ chẳng hề làm chuyện này, là lúc vừa nãy… Như vậy là cô mộng du à? Sạc pin điện thoại trong trạng thái mộng du, sau đó đi thẳng vào giấc mộng kì lạ kia sao?
Ai muốn dẫn cô đi? Rõ ràng lần đầu tiên lúc mới thấy cô gái ăn mặc trang phục đầu thế kỷ mười chín kia, cô ta nói với mình: Cô đến đi.
Nhưng ngay một phút trước cô ta lại nói: Mau trở về!
Hàn Băng đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.
Cô rất sợ, càng đáng sợ hơn là cô vô cùng tỉnh táo. Cho nên cô cảm thấy đêm khuya dài đằng đẵng, xung quanh vô cùng lạnh lẽo và dày đặc mối nguy hiểm vô hình. Mà cô, ngay lúc này lại muốn gọi điện cho Xuân Thất thiếu.
Nhiều khi, chỉ cần anh ở bên cạnh, hoặc là nghe thấy tiếng của anh, cho dù chỉ trong điện thoại thôi, không khí xung quanh cô sẽ ổn định và sạch sẽ. Đây không phải là ảo giác, cũng không phải là ảnh hưởng tâm lý, là chân thật. Tình trạng như vậy rất kỳ lạ, nói rõ bản thân Xuân Thất thiếu có bí mật, không chừng còn liên quan tới cô.
Nhưng bàn tay đưa ra rồi lại rụt về.
Cô bướng bỉnh, cô chịu đựng, cô thà sợ đến chết cũng không muốn cầu cứu kẻ lừa dối mình. Tuy nhiên đáy lòng cô cũng có một chút hoang mang, chỉ là bị cô cố tình lờ đi thôi. Lúc họ ở bên nhau, Xuân Thất thiếu rất thật lòng, thành thật, chân thành, khẩn thiết, trung thực… Nếu như đều là giả, quả thật anh có thể quét sạch các đại minh tinh trên thế giới, giành lấy vòng nguyệt quế của ảnh đế rồi.
Em thà rằng anh lạnh lùng đến cùng, để em quyết tâm quên đi anh. Em thà rằng anh tuyệt tình đến cùng, để khiến em hoàn toàn từ bỏ. Em thà rằng chỉ đau lòng một lần, chứ không muốn đau khổ một đêm. Em thà rằng anh lạnh lùng đến cùng, xin đừng nói anh yêu em nữa…
Ngay cả tiếng hít thở cũng vô cớ phóng đại trong căn phòng, tiếng nhạc chuông bất thình lình vang lên càng khuếch đại đến cực độ. Hàn Băng sợ đến mức hóa đá, trái tim bỗng như ngừng đập. Ngay sau đó nó đập kịch liệt, như giật thót lên đến tận cổ họng. Người cô cứng đờ, rất lâu mới dám buộc bản thân cầm điện thoại lên nghe.
Cô thích bản nhạc “Lạnh lùng đến cùng” này, cho nên chọn nó làm nhạc chuông điện thoại. Không ngờ giờ khắc này nó lại đúng với tâm trạng của cô.
“Hàn Băng”
Giọng nam hồn hậu hơi khàn vang lên, gần như thông qua điện thoại di động hôn lên tai cô.
Hàn Băng sửng sốt, nhưng cơ thể bỗng chợt ấm áp, hơi ấm này len sâu vào tâm hồn và tận xương tủy của cô. Nhưng cô cách xa điện thoại một chút theo phản xạ, trả lời cũng lạnh lùng và xa cách: “Xuân tổng, tôi và anh không có quan hệ gì hết, cho nên xin đừng gọi điện thoại đến quấy rầy tôi nữa”.
Nói xong cô định cúp điện thoại, nhưng bên kia lại vội vàng alo alo liên tiếp, khiến cô do dự trong chốc lát. Cô nghe thấy Xuân Thất thiếu lo âu nói: “Em không sao chứ? Mới vừa rồi anh… mới vừa rồi mơ thấy em suýt bị hai người áo xám bắt đi”.
Tim Hàn Băng chợt đập thình thịch.
Tại sao anh lại thấy được con ác mộng của cô? Giữa hai người họ đến cùng là có mối liên hệ kì quặc gì? Lúc trước, vốn chỉ là quan hệ giữa ông chủ của công ty và nhân viên quèn mờ nhạt, bắn đại bác tám đời còn chưa đến. Nhưng kể từ khi cô phát hiện bản thân có thể bắt được những thông tin và sóng não kinh khủng kia. Xuân Thất thiếu đã dần dần trở thành người quan trọng trong cuộc đời cô. Hai người nhanh chóng gần gũi, bất kể là chủ động hay bị động, anh luôn ở đó, tựa như đá ngầm trong biển rộng, cố chấp không ngừng xuất hiện.
Còn hai người áo xám kia, nếu như nói theo phong tục, liệu có phải là sứ giả gọi hồn hay không? Chắc chắn họ không phải là Hắc Bạch Vô Thường, bởi vì họ là một nam một nữ, bởi vì họ là sương mù màu xám, bởi vì cô gái kia có thể đuổi họ đi.
Hắc Bạch Vô Thường là chính thần, làm sao bị cô hồn dã quỷ đuổi đi được chứ? Sao lại có kiểu âm u lạnh lẽo đến mức khiến người ta cảm thấy run sợ như vậy? Nếu dương thọ con người đã hết, chắc hẳn chỉ có bi thương và luyến tiếc, sẽ không có sợ hãi mới đúng? Nhất là kiểu người chưa từng làm chuyện xấu như cô.
Khoan đã, sao trong đầu cô lại hiện lên mấy chữ cô hồn dã quỷ? Lẽ nào trong tiềm thức cô nhận định cô gái trăm năm trước kia là một hồn ma cô đơn sao? Nhưng vừa nãy tại sao cô ta lại cứu cô?
Nghi vấn liên tiếp đột nhiên tràn vào đầu cô. Có lẽ cuộc điện thoại của Xuân Thất thiếu khiến nỗi sợ hãi của cô vơi đi, cho nên suy nghĩ mới bắt đầu linh hoạt. Nhưng bên kia điện thoại Xuân Thất thiếu còn đang hỏi: “Em không có chuyện gì chứ? Em chắc chắn không có chuyện gì chứ?”
“Cảm ơn, tôi không sao”. – cô cố hết sức khách sáo một chút, bình tĩnh một chút – “Nhưng tôi hi vọng mình không có bất cứ liên quan gì đến anh. Cho nên bất kể tôi sống hay chết cũng xin anh đừng quan tâm nữa”.
Do dự một chút, cô quả quyết nhấn tắt điện thoại. Cô ngồi trên giường không dám cử động, thậm chí cảm thấy nếu cô xuống giường, nói không chừng dưới gầm giường sẽ có thứ gì đó tóm lấy chân cô. Vô số cảnh tượng đáng sợ trong phim kinh dị lặp đi lặp lại trong đầu cô. Mà cửa phòng ngủ khép hờ hồi lâu, trở nên quái lạ như nụ cười gằn của đêm tối. Cô nhớ rõ ràng, trước khi đi ngủ quả thật cô đã đóng cửa, còn khóa trái nữa. Chuyện này nói rõ những thứ kia có sức tấn công vật lý, có thể mở cửa phòng cô, đến gần cô.
Có lẽ tất cả mọi chuyện vừa rồi không phải là mơ, mà là cảm nhận của cô khi đang ngủ.
Đồng hồ kêu tích tắc nhịp nhàng có đôi khi cũng khiến lòng người sợ hãi. Thấy đã ba giờ sáng, dân gian thường nói đó là lúc ma nhe răng, âm khí cực nặng. Cô cho rằng sẽ gặp lại chuyện đáng sợ, nhưng trong lúc miên man suy nghĩ, cô lại mơ màng ngủ thiếp đi.
Con người trong lúc sợ hãi, tinh thần sẽ căng thẳng cao độ, không thể nào ngủ được, huống chi cô không hề mất ngủ liên tục mấy ngày liền, không quá mệt mỏi. Nhưng mà cả người cô như được cái gì đó nhẹ nhàng vỗ về, cô thật sự ngủ thiếp đi, còn say sưa không mộng mị.
Sáng hôm sau cô đã biết được đáp án. Bởi vì sáng sớm cô định ra công viên chạy bộ, đón nhận dương khí của một ngày mới. Nhưng vừa mở cửa ra, đã thấy Xuân Thất thiếu đang ngồi bên ngoài. Bởi vì dựa vào của nhà cô suýt nữa anh ngã ngửa ra phía sau.
“Anh lập tức đi ngay”.
Không đợi Hàn Băng cắt lời, Xuân Thất thiếu lập tức đứng dậy, giơ tay lên ra vẻ đầu hàng, hoặc là nhượng bộ. Nhìn bóng lưng cao lớn của anh biến mất nơi cuối hành lang, vài lần Hàn Băng muốn gọi anh lại nhưng không thốt lên lời. Tối hôm qua anh đã ngồi ngoài cửa nhà cô suốt đêm sao? Anh bảo vệ cô, cho nên cô mới cảm thấy vô cùng yên bình, mới có thể ngủ ngon giấc.
Bất chợt cô hơi mềm lòng. Cũng đâu có gì nghiêm trọng, tuy anh lừa cô, mang cô ra làm tiền đặt cược và là phần thưởng cá cược với đám con nhà giàu. Tình cảm của anh là giả, nhưng đến cùng anh cũng hối hận không phải hay sao? Nhưng mà, khi ý nghĩ này vừa nổi dậy trong đầu, cô lại cảm thấy mình hèn yếu đáng khinh, lòng dạ liền cứng rắn trở lại.
Sau khi hít thở không khí trong lành, tập thể dục, tắm nước lạnh, lại ăn bữa sáng dinh dưỡng tự nấu, tinh thần của cô khá hơn rất nhiều, cô bắt đầu lên mạng tìm việc làm.
Cô không thể ăn không ngồi rồi, chỉ chờ những ý niệm bất lương và thông tin từ những không gian khác tìm đến mình. Dù sao cô không phải bà đồng, cũng không thể coi đây là nghề nghiệp. Vả lại, nếu bận rộn nói không chừng tâm trạng sẽ tốt hơn, khí trường mạnh, có thể rời xa rất nhiều phiền muộn.
Cô ngồi cả ngày trước máy vi tính, sàng lọc được mười mấy công việc phù hợp trong số những tin tức tuyển dụng mênh mông trên mạng, chia ra gửi sơ yếu lý lịch. Thấy sắc trời tối dần, đêm đen đã đến, cô hơi bối rối và sợ sệt. Nhưng khi cô cho rằng cơn ác mộng sẽ tiếp tục, thì lại là một đêm bình an vô sự.
Sáng hôm sau cô nhận được một thông báo phỏng vấn. Với thời buổi khó tìm việc làm như hiện nay mà nói, thế này đã được xem như tỷ lệ trúng thưởng rất cao rồi.
Ông chủ tại một studio nhiếp ảnh muốn tuyển hai trợ lý. Hàn Băng vốn cho rằng đây là công việc chắc chắn không có hy vọng được nhận nhất, nào ngờ cô lại nhận tin tức này trước tiên. Lẽ nào bởi vì cô có kinh nghiệm làm việc ở Điện ảnh và truyền hình Xuân Thị nên có ảnh hưởng quan trọng sao? Có điều trước đây cô chỉ làm trợ lý cá nhân cho Lý Đạo, chạy việc vặt vãnh, chưa từng làm việc liên quan đến hình ảnh. Cô rất hoài nghi mình không làm được công việc này, do dự rất lâu mới quyết định đi xem thử, dù sao ở nhà cũng không có việc gì làm.
Thời gian phỏng vấn là ba giờ chiều, cô không rành đường nên phải đi sớm. Xét thấy đến sớm và đến trễ đều bất lịch sự, lúc cách giờ hẹn còn hai mươi phút, cô quyết định đi dạo ở khu vực gần studio. Nào ngờ vừa mới quay người đã gặp đã gặp được người quen, người quen từng cùng chung hoạn nạn.
“Hòa thượng Đàm!” – cô rất ngạc nhiên.
Cuộc sống xã giao của cô vô cùng nghèo nàn. Lý Đạo vừa đi quay ngoại cảnh, cô cũng không muốn qua lại với mấy đồng nghiệp cũ để tránh chạm mặt với Xuân Thất thiếu, cho nên mấy ngày nay rất cô độc. Lúc một mình cô vốn không thấy như vậy, nhưng giờ gặp người quen, cảm giác kích động kia khiến cô chợt hiểu ra gần đây tâm trạng mình có vấn đề.
Có bạn từ phương xa tới thì còn gì vui hơn? Lời của Khổng Tử chưa bao giờ hợp với tâm trạng của cô như lúc này.
“Hàn Băng, thật trùng hợp”. – hòa thượng Đàm cũng rất vui mừng.
Nhưng mà Hàn Băng nhìn từ trên xuống dưới, cảm thấy hiện tại gọi anh ta là hòa thượng Đàm có chút không thích hợp rồi. Anh ta đã để tóc, tuy chưa dài lắm, nhưng cũng không mặc áo cà sa nữa, gương mặt càng không có vẻ đại sư mà anh ta cố trưng bày như lúc trước. Nhìn thoáng qua giống như một anh thanh niên nhà quê chất phác chững chạc vậy.
“Giờ anh…” – cô chỉ chỉ đầu hòa thượng Đàm, hỏi.
“Không làm nghề buôn thần bán thánh nữa. Tôi có xuất gia thật đâu, đi khắp nơi giả danh hòa thượng lừa gạt sẽ bị trời phạt đó”. – nụ cười của hòa thượng Đàm hơi chua chát, lại gần Hàn Băng, hạ giọng khẽ nói – “Gặp phải hai sự việc quái lạ, khoa học không thể giải thích được ở khách sạn Hoàng Tuyền, dĩ nhiên tôi phải kính sợ một chút, trung thực một chút rồi”.
Hàn Băng thấy bộ dạng hơi dè dặt khôi hài của anh ta thì suýt bật cười, tâm trạng bỗng thỏa mái hẳn lên.
Trong mưu kế hung hiểm mà cô bày ra, hòa thượng Đàm còn ra vẻ là người xuất gia, cứ hễ cất lời là xưng bần tăng, rõ ràng rất trẻ tuổi mà lại cứ hành động như hòa thượng già vậy. Nhưng đến vụ án mỹ nhân pha lê, anh ta đã không còn giả bộ nữa, hiện tại càng dứt khoát hoàn tục.
“Có nhiều thứ thuộc về phong tục tập quán dân tộc, tuy rất khó hiểu nhưng trên thế giới luôn luôn có những điều loài người chúng ta không hiểu được. Những thứ này cũng sắp biến mất hết rồi, xem như anh may mắn có thể trải nghiệm một lần đó.” – Hàn Băng khuyên nhủ.
Thật ra thì bình thường cô cũng tự khuyên nhủ mình như vậy. Phải nói rằng không có hiệu quả gì, lúc phải sợ thì vẫn sẽ sợ, chẳng qua có thể thanh thản một chút, đặc biệt là lúc nghe theo lòng từ bi, làm việc không hổ thẹn với lòng thì sẽ tự tin hơn.
“Gặp phải nhiều chuyện quái lạ như vậy, cô không sợ sao?” – hòa thượng Đàm hỏi, vẻ mặt hơi kỳ quặc.
Hàn Băng không để ý, chỉ gật đầu: “Sợ chứ. Nhưng sợ cũng vô dụng. Anh có phát hiện ra không? Có thứ gọi là vận mệnh, bất kể anh có cố gắng thế nào đi nữa nó cũng sẽ không thay đổi quỹ đạo. Chỉ có đối mặt, biết đâu sẽ thay đổi được kết quả”.
“Có lý”.
“Nói gì thì nói, sao anh đến thành phố B vậy?” – Hàn Băng tò mò.