Hai tay Hoắc Vân Thâm quy củ không hề lộn xộn, giọng điệu và ánh mắt cũng bình tĩnh, không để lộ ra sự kiều diễm, nhưng cố tình thân thể cứng rắn nóng bỏng, hai câu tưởng như thuận miệng ra lại có thể nướng chín Ngôn Khanh tại chỗ.
Vết thương nặng như vậy, chân còn không thể đi, thế mà còn nhớ đến chuyện này!
Đây cũng không phải lần đầu tiên anh nhớ thương sau khi tỉnh lại, từ khi thương thế chuyển biến tốt đẹp, trạng thái tinh thần khôi phục, anh không thiếu lần nhộn nhạo ôm cô, nhưng cũng không quá độ để cô phải lo lắng nhiều. Mỗi khi khó nhịn, anh liền không cho phép cô nhúc nhích, bản thân thì nhắm mắt bình phục.
Hôm nay mắt thấy sắp về nhà, rốt cuộc vẫn không kìm nén được.
Lỗ tai Ngôn Khanh ‘nhuốm máu’, tay đặt ở trong túi không nhẹ không nặng ấn anh một cái, nhỏ giọng nói: “Thành thật chút.”
Hoắc Vân Thâm không chống nạng, bị cô chạm vào cột sống liền tê dại, anh khẽ cười, để mặc người mình ngã lên người cô: “Anh không nói sai, vợ còn ngược đãi anh, ấn quá nặng, anh là người bệnh mà.”
Ngôn Khanh mở rộng vòng tay đón lấy anh, đỏ mặt ôm eo anh vuốt ve.
“Anh còn biết mình là người bệnh…”
“Biết,” Anh nói đương nhiên, “cho nên cần an ủi, muốn cầng gần gũi với em hơn.”
Gần đến khoảng cách âm, vừa chiếm hữu vừa đòi hỏi.
Ngôn Khanh ngoan ngoãn ghé vào ngực anh, nghe tiếng tim anh đập thình thịch.
Cô có thể hiểu.
Khi tình cảm dồn nén quá nặng nề, rất muốn gần gũi thể xác để trút bầu tâm sự, đặc biệt đối với Hoắc Vân Thâm mà nói, anh luôn bất an, mặc dù trí nhớ của cô đã khôi phục nhiều ngày, nhưng anh chịu đựng cực khổ quá nhiều, vẫn sẽ lo được lo mất. Những ngày nằm viện, anh thường xuyên nắm chặt tay cô không chịu buông, cho dù cô chỉ đi ra ngoài phòng bệnh vài phút liền trở về, trong mắt anh cũng có hoảng sợ.
Dù che giấu tốt đến đâu, cô vẫn có thể cảm giác được.
Thế giới của Hoắc Vân Thâm rất nhỏ, nhỏ đến mức biến thành hình dạng của cô.
Trừ cô ra, anh không có gì cả, ngay cả chính anh cũng gần như không tồn tại, tất cả mọi cảm xúc, niềm vui, nỗi buồn đều giao cho cô điều khiển.
Đáy lòng Ngôn Khanh vừa mềm lại vừa đau, từ trước đến nay anh không yêu chính mình, nhưng cô yêu.
Cô gấp không chờ nổi muốn cho anh những gì tốt nhất và dịu dàng nhất, chữa khỏi tầng tầng lớp lớp miệng vết thương cho anh, cho anh gia đình.
Ở ngoài cửa, Mẫn Kính ngập ngừng lên tiếng: “Thâm ca, có thể đi rồi.”
Ngôn Khanh nhìn trộm xuống ngắm ngắm, chỗ nào đó diễu võ dương oai của Hoắc tiên sinh đã rất phối hợp mà an phận, cô khen thưởng hôn cằm anh, nghiêm trang hắng giọng, lay lay tay anh: “Thâm Thâm, chúng ta về nhà trước, em nhớ nhà.”
Ngôi nhà của hai người họ… cô còn chưa từng dùng ký ức trọn vẹn của mình để cảm nhận.
***
Lúc rời khỏi bệnh viện, trời đã tối sầm. Dọc đường, ngựa xe như nước, màn đêm được ngọn đèn chiếu đến sinh động rực rỡ.
Từ ngày Ngôn Khanh khoẻ lên, đây vẫn là lần đầu tiên cô ra ngoài đường, một lần nữa nhìn lại thành phố đã lùi dần về quá khứ trong trí nhớ của cô, rồi dung hợp thành Hải Thành.
Cô với Hoắc Vân Thâm lớn lên ở Hải Thành, tất cả tình yêu nồng cháy thời niên thiếu cũng bắt đầu tại đây, sau đó cô cũng gặp lại anh trong một thân phận mới ở Hải Thành, rồi gả cho anh.
Bệnh viện ở Giang Nam, quay về biệt thự nhà họ Hoắc ở Giang Bắc, giữa hai nơi phải vượt qua cây cầu lớn bắc qua sông kia.
Buổi tối gió lớn, gió thổi phần phật lên cửa kính xe, rất giống đêm họ gặp lại nhau.
Xe vừa mới vững vàng chạy lên đầu cầu, nhịp tim Ngôn Khanh liền tăng tốc, chờ đi qua giữa cầu – nơi Hoắc Vân Thâm đã từng đứng, còn thiếu chút nữa nhảy xuống lan can – móng tay Ngôn Khanh vô thức cào vào lòng bàn tay, trái tim từng đợt co thắt.
Không thể nghĩ nữa.
Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, cô sợ đến rét run.
Người đàn ông cô đơn tuyệt vọng muốn gieo mình xuống nước sông băng giá. Nếu cô đi chậm hơn nửa bước, cuộc sống của anh liền bỏ dở, mang theo nỗi bi thương đi tìm cô, phiêu bạc không ngừng nghỉ, vĩnh viễn không tìm thấy con đường tiến về phía cô.
Mà cô sống cả đời này lại hoàn toàn không biết gì, cả đời cũng không biết mình là ai, được ai coi như mạng sống mà yêu điên cuồng.
Anh biến thành một linh hồn bé nhỏ, vẫn sẽ cố chấp mà tìm cô chờ cô.
Có lẽ phải tốn thật lâu mới có thể bay tới bên cạnh cô, nhưng ngay cả ôm cô cũng không làm được. Cô không có cách nào cảm nhận được anh, ở bên những người khác, khi cười khi cãi vã, cũng đều không liên quan đến anh.
Hoắc Vân Thâm vừa cố chấp vừa hung ác, chỉ nâng niu duy nhất cô.
Phát hiện cô đã quên anh, anh cũng sẽ không kéo cô xuống địa ngục, e là chỉ chịu yên lặng đi theo, lại e sợ cho rằng tay mình không có độ ấm sẽ làm lạnh đến cô.
Ngôn Khanh quay đầu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe, không dám quay đầu lại để Hoắc Vân Thâm phát hiện cô đang khóc.
Gần đây cô khóc thật nhiều.
Một bàn tay nóng bỏng bỗng xoa gáy cô, hơi ép cô quay đầu lại, nâng mặt cô lên, lau vệt nước mắt cho cô.
Tầm nhìn của Ngôn Khanh mơ hồ, ngũ quan người đàn ông tựa như ảo mộng.
Cô không nhịn được mà ôm chặt anh: “Thâm Thâm…”
Hoắc Vân Thâm mê muội hôn cô: “Đừng khóc, anh tồn tại, em đã nhanh trở về cứu anh.”
“Nếu em chậm một bước…”
“Em chậm, anh liền biến thành quỷ quấn lấy em.” Anh cắn cô có chút hung ác, “Mỗi buổi tối sẽ tiến vào mộng của em, trói em lên giường.”
Ngôn Khanh nấc cụt một cái nho nhỏ.
Được rồi, trách cô, là cô nghĩ quá thương cảm.
Thâm Thâm nhà cô thật sự muốn làm quỷ, không có thời gian hạn chế, sẽ ở bên cô đến thiên hoang địa lão.
Xe đến gần biệt thự, từ xa Ngôn Khanh đã thấy ánh đèn lấp loé ở cửa sổ, Hoắc Vân Thâm dặn dò tài xế không đi vào gara, trực tiếp dừng ở cửa chính.
Ngôn Khanh xuống xe ngẩng đầu. Giống như buổi tối nhận giấy kết hôn, cửa sổ sát đất treo đầy ánh đèn nhỏ lập loè màu sắc ấm áp, lần này còn nhiều hơn, những bóng đèn nhỏ nối nhau thành một hàng chữ lớn.
“Vợ, hoan nghênh về nhà.”
Thật ngốc, cũng chọc tim cô thành cái sàng.
Lần trước khi anh nói, cô còn ngượng ngùng trốn tránh.
Hiện tại chỉ muốn nhảy tại chỗ để lấy đà, sau đó xông lên tầng tận hưởng ngôi nhà thuộc về cô.
“Anh chừng nào thì chuẩn bị…”
“Một khắc anh biết anh còn có thể đích thân dắt em trở về.”
Sau khi Ngôn Khanh về đến nhà, chuyện thứ nhất đó là cho anh chồng chân cẳng không tiện ngồi xuống, tiếp theo xoa tay hầm hè: “Chờ em ba phút!”
Cô lục tung mấy cái hộp, lấy thoả thuận trước hôn nhân ra, trịnh trọng giơ trước mắt Hoắc Vân Thâm, ngay trước mặt anh dứt khoát xé thành hai nửa.
“Cái này cần phải tiêu hủy, không tính toán gì hết.”
Ánh mắt Hoắc Vân Thâm khóa chặt cô: “Vậy anh muốn một cái chắc chắn.”
Dép lê Ngôn Khanh rơi rớt, đôi chân trắng nõn nửa quỳ ở trên sô pha, vượt qua đống giấy vụn dịch đến gần chân anh, mềm mại nâng mặt anh lên.
“Một cái tính là gì, cho anh thật nhiều cái.”
Đầu tiên cô hôn giữa hai đầu lông mày anh, lông mi người đàn ông run run.
“Cả đời Khanh Khanh là vợ anh, không có cuối cùng.”
Tiếp theo hôn lên mi mắt anh, hơi thở anh nặng thêm.
“Mỗi ngày yêu anh một vạn lần.”
“Quá ít.” Anh phản bác.
Ngôn Khanh cười, cũng không chê anh ấu trĩ, véo véo gương mặt anh: “Em sẽ cân nhắc tăng thêm.”
Cô lại hôn chóp mũi anh: “Còn phải làm mèo Khanh Khanh ngoan nhất của Hoắc tiên sinh.”
Nhiệt độ trên môi người đàn ông nóng bỏng, thiêu cháy cô.
Cô nhắm ngay đó hôn lên, hàm hồ nói: “Dính anh, cần anh, muốn anh…”
Hoắc Vân Thâm không thể nhịn được nữa nâng cô đặt lên chân trái, rồi áp xuống gia tăng nụ hôn, tận tình trằn trọc cọ xát, chờ tới khi cô mềm nhũn ở trong ngực, ngậm vành tai cô hỏi: “Biểu hiện đủ tiêu chuẩn không? Hôm nay mèo Khanh Khanh có thể xem xét… yêu anh một vạn linh một lần, khen thưởng nhiều hơn một chút không?”
Ngôn Khanh chưa bao giờ có sức mạnh dưới thế tấn công của Hoắc tiên sinh, trong lòng rõ ràng dục vọng của anh, nhưng vết thương còn chưa khôi phục thật tốt, không thể tùy tiện phóng túng.
Cô có cách khác để biểu đạt.
Theo thân thể uyển chuyển, phong ba dần dần lắng lại. Công việc của người đại diện Lâm Uyển cũng trở về quỹ đạo.
Trước khi xuất viện một ngày Lâm Uyển còn nhắc nhở cô, các giải thưởng âm nhạc lớn giữa năm đều sắp bắt đầu, nhà khác đều như hổ rình mồi, cô không nên bỏ lỡ, sớm sửa soạn lại album cá nhân một chút, rồi mau chóng phát hành ra thị trường, có thể đoạt được giải thưởng càng sớm càng tốt.
Album gốc cô vẫn luôn chuẩn bị, định ra chín bài, tất cả đều đã hoàn thành xong, chỉ còn tiêu đề cuối cùng, đồng thời cũng là tên album.
Nguyên nhân… là trước kia cô không tìm được phần thiếu hụt của linh hồn.
Ngôn Khanh ở nhà chăm sóc anh chồng khó có khi mắc bệnh, thoả mãn anh muốn hôn muốn ôm muốn an ủi ùn ùn không dứt, chỉ tranh thủ lúc anh bận việc, liền lén lút vào phòng làm việc viết nhạc.
Trước khi quá trình ghi hình của 《Hàng đêm sênh ca》 bị gián đoạn bởi vụ nổ, Ngôn Khanh đã hoàn thành xong mỗi âm sắc của bài hát, cô cầm bút, viết tên bài hát và tên album lên giấy.
《Niệm Thâm》.
Một suy nghĩ, một hơi thở, mười mấy năm thời gian, chỉ yêu Thâm Thâm.
Cửa phòng làm việc bị lẳng lặng đẩy ra.
Ngôn Khanh cảm nhận được hơi thở Hoắc Vân Thâm tới gần, nhanh chóng gấp giấy lại không cho anh xem.
Bên môi Hoắc Vân Thâm ngậm ý cười: “Học hư? Còn có bí mật.”
“Có đó, tạm thời không thể cho anh biết,” Đuôi mắt cô hơi nheo, mềm mại lại quyến rũ, “Hoắc tiên sinh nghe lời được không, nếu anh đồng ý, em cho anh ăn viên kẹo.”
Anh còn đi rất chậm, từng bước một đến trước mặt cô, ngón tay rõ khớp xương chạm vào cằm cô: “Kẹo gì có thể làm cho anh nghe lời, đủ ngọt không?”
Ngôn Khanh ngẩng mặt nhìn anh.
Người đàn ông mới vừa kết thúc công việc, cổ áo sơmi đóng kín, hướng lên trên là yết hầu nhấp nhô, sống mũi cao thẳng, khuôn mặt ưu việt bị một gọng kính vàng ngăn trở.
Che đi không ít sự lạnh lùng, lộ ra sự bình tĩnh cấm dục, trời mới biết bên trong chôn giấu bao nhiêu nhẫn nại.
Đã xuất viện được một tuần rồi. Ngày hôm qua cô còn đặc biệt uyển chuyển, nói bóng nói gió hỏi bác sĩ, chồng cô có thể làm chút vận động không quá kịch liệt không, vừa phải cũng được.
Ngôn Khanh không đành lòng, đầu ngón tay trắng nõn lôi kéo vạt áo Hoắc Vân Thâm, túm anh xuống thấp, giống như vô tình dùng môi đảo qua yết hầu đang lăn lăn của anh.
Sống lưng anh căng cứng.
Cô không rời đi, thuận thế xâm nhập cổ và vành tai anh, mỹ mãn cảm nhận được hơi thở anh trở nên nóng bỏng cùng với đôi tay bên hông siết chặt.
Không có gì thú vị hơn xé bỏ lớp nguỵ trang của anh chồng.
Ngôn Khanh xem như đang đút kẹo cho anh, thong thả ung dung đút từng chút.
Hoắc Vân Thâm hiển nhiên bất mãn với tốc độ này, liền bế cô lên, mình thì ngồi ở vị trí của cô.
Ghế dựa cũng đủ to rộng.
Anh bế cô gái nhỏ đang tuỳ ý khua khoắng, tách hai đầu gối cô ra để sát bên sườn hai chân anh, thân thể cũng không lập tức dán sát vào mà vẫn cách một đoạn.
Nhiệt độ cơ thể lại giao hoà lẫn nhau, làm sôi trào bầu không khí.
Làn da trắng như tuyết của Ngôn Khanh đã đỏ ửng một tầng, áo hai dây mặc ở nhà theo đầu vai trượt xuống.
Đầu gối có chút không chịu đựng nổi, chậm rãi hạ xuống.
Hoắc Vân Thâm bắt lấy tay cô đặt lên khoá kim loại trên thắt lưng, giọng khàn đặc: “Khanh Khanh, em cho anh kẹo, anh muốn ăn như vậy.”
Ngôn Khanh cảm thấy cô thật đúng là quá ngây thơ rồi.
Không vận động quá kịch liệt?
Chỉ sợ đó là câu hỏi lớn nhất đối với bản thân Hoắc tiên sinh.
Mỗi bí ẩn trên cơ thể cô, ba năm trước và ba năm sau cùng với niềm vui đã thâm nhập sâu vào tận xương, hòa hợp thành một thể, hoàn toàn thiêu đốt sự bình tĩnh và dè dặt của cô.
Ngày hôm sau Ngôn Khanh phải xuất phát đi ghi hình chương trình. 《Hàng đêm sênh ca》 đã hoãn lại một tuần, không thể chậm trễ nữa.
Hoắc Vân Thâm đi lại không thuận tiện, phần lớn đều phải chống nạng hoặc là được nâng đỡ. Ngôn Khanh không yên tâm về thân thể ann, muốn anh ở trong nhà, phòng thu ở ngay Hải Thành, hành trình từ nhà đến cũng chỉ mất một giờ, trong ngày là có thể quay về.
Hoắc tiên sinh gật đầu với vẻ mặt lương thiện: “Được, chờ em.”
Chân trước Ngôn Khanh vừa đi, chân sau anh liền lên xe, theo cô đến hiện trường ghi hình.
Vợ không cho đi, vậy thì vụng trộm đi.
Đồng ý chờ cô, lại chưa nói cụ thể chờ ở nơi nào.
Dù sao không gì có thể ngăn cản quyết tâm đi theo vợ của Hoắc tổng.
Mẫn Kính ở trên xe lải nhải nửa ngày, kiên trì dùng khuôn mặt đứng đắn báo cáo rõ ràng tình huống buồn cười trước mắt: “Thâm ca, cơ bản chính là như vậy, trên mạng bám riết không tha một thời gian rất dài, cho rằng Hoắc thị sắp phá sản, anh phải rời khỏi hội đồng quản trị, còn truyền rằng anh bị hủy dung thân thể tàn tật, ngồi chờ phu nhân với anh ly hôn.”
Lời nói muốn mạng đó vừa mới phát ra, hơi lạnh từ hàng ghế sau có khể đông chết người.
Trợ lý Mẫn che đầu: “Anh à, tôi chỉ là một người đọc không có cảm xúc thôi! Không phải tôi nói!”
Hoắc Vân Thâm lạnh giọng: “Nên làm sáng tỏ thì làm sáng tỏ, còn lại để tôi làm.”
Hôm nay là lần đầu tiên Khanh Khanh đi làm trở lại.
Cô phải làm Hoắc phu nhân đáng được ngưỡng mộ, không phải mất đi che chở, không phải không có nơi nương tựa, là tiểu đáng thương bị người ta trào phúng.
Trước khi Ngôn Khanh tới hiện trường ghi hình, Lâm Uyển đã xây dựng đủ tâm lý cho cô, lo lắng có người không có mắt nói lung tung, nói cho cô về những tin đồn trên mạng, muốn cô đừng để ý.
Nhưng mà xe còn chưa đỗ lại, một đám quan chức cấp cao cùng với người phụ trách chương trình đã đi ra nghênh đón, còn đặc biệt sắp xếp cho Ngôn Khanh năm sáu nhà tạo mẫu.
Lâm Uyển giật mình không biết có chuyện gì xảy ra, di động vừa vặn rung lên, cô ấy rũ mắt nhìn.
Official weibo của Hoắc thị ba phút trước công khai tiến quân vào thị trường nước Mỹ, còn ký hợp đồng quan trọng với Tác Á – đầu rồng đứng hàng đầu trong ngành, cùng với một loạt hạng mục đầu tư hào nhoáng lóe mù mắt, từng việc từng việc tỏ rõ địa vị không thể lay động.
Trong đoạn video ngắn kèm theo, Hoắc Vân Thâm và người nắm quyền Tác Á ký tên lên hợp đồng.
Người đàn ông hơi cúi đầu, anh tuấn lạnh lùng không thể tới gần.
Sau đó, official weibo lại thoải mái hào phóng đăng một biểu tượng cảm xúc hình còn mèo, thậm chí còn trắng trợn nói ra một câu: “Hoắc tổng nói, kiếm lời, mua kim cương cho phu nhân.”
Cư dân mạng ăn dưa vốn háo hức phỏng đoán bị chấn động đến đầu váng mắt hoa.
Nói phá sản rồi ly hôn cơ mà?!
Nữ minh tinh rất được hoan nghênh không còn chỗ dựa, sớm muộn cũng bị sóng đánh lùi xuống tuyến mười tám?!
“Không phải, từ từ! Video này là có trước vụ nổ — ai biết có phải Hoắc thị lấy ra để tạo cảnh thái bình giả hay không, nói không chừng hiện giờ Hoắc tổng đã bị phế rồi!”
“Mẹ nó một khuôn mặt đẹp trai như thế mà bị huỷ, khóc chết mất!”
“Chỉ sợ không chỉ có mặt, nghe nói tay chân đều… Chậc chậc chậc, chỉ sợ thật sự chỉ còn lại tiền, Ngôn Khanh còn làm Hoắc phu nhân thế nào?”
Hoắc Vân Thâm nhàn nhạt quét qua vài lần, ném điện thoại sang một bên, từ con đường ẩn nấp tiến vào hiện trường ghi hình.
Thứ tự của cuộc thi hôm nay được quyết định bởi rút thăm, Ngôn Khanh hát đầu tiên.
Cô mặc chiếc váy dài do Hoắc Vân Thâm chọn, màu xanh lục lượn lờ như sương khói, trên đó đính châu ngọc vừa phải, mái tóc dài được búi lên một cách nghịch ngợm, lộ ra bả vai trắng xứ tinh xảo.
Lúc Ngôn Khanh nâng làn váy đi lên sân khấu, Hoắc Vân Thâm gian nan bước đến cửa ra.
Cửa ở phía sau sân khấu, cô không nhìn thấy anh, anh lại có thể ngắm cô thật rõ ràng.
Các chùm sáng hội tụ trên sân, chỉ chiếu sáng lên một người.
Ngôn Khanh ở trong ánh sáng.
Anh ở nơi tối tăm.
Nhìn không chớp mắt, trầm mê trong ngục tối.
Ngôn Khanh hát xong, giám khảo khán giả sôi trào đinh tai nhức óc. Trong tiếng trấn an của đạo diễn hiện trường, cô mỉm cười khom lưng, xoay người đi đến lối ra.
Tầm mắt va vào nhau giữa tiếng reo hò hỗn loạn và ánh đèn loé mắt.
Ngôn Khanh sững sờ, ngơ ngác nhìn chằm chằm bóng hình cao lớn đứng ở nơi tối tăm, mọi âm thanh và hình ảnh khác đều không còn tồn tại.
Cô bất giác nâng bước chân chạy về phía anh. Nghe thấy tiếng hô phấn khích trong tai nghe, đạo diễn vội vàng di chuyển ống kính và ánh sáng theo bước chân cô.
Ngôn Khanh xuyên qua con đường thật dài, chạy tới trước mặt Hoắc Vân Thâm.
Trong mắt anh có những tia sáng vàng vụn, thấp giọng nói: “Vợ, anh không chống nạng, sẽ không làm em mất mặt.”
Ngôn Khanh nhìn anh hơi cong môi, vừa tức lại vừa đau lòng, căm giận chọc ngực anh: “Không phải nói ở nhà nghỉ ngơi cho tốt sao?”
“Định như vậy, nhưng em vừa đi, anh liền phát hiện anh không chịu nổi yêu xa.”
“Yêu xa? Rõ ràng đều ở Hải Thành, một giờ là có thể đến…”
Tiếng hét chói tai vang vọng đại sảnh hết đợt này đến đợt khác.
Hoắc Vân Thâm sờ tóc cô, cúi đầu tới gần cô, cười nói: “Không có biện pháp, không ở bên cạnh em, cho dù khoảng cách gần, anh cũng ngại xa.”