Khi Nam Phụ Không Còn Như Trước

Chương 17:Nam chính muốn đối đầu với nam phụ



Trải qua kỳ thi đúng chuẩn hút máu người xong, các bạn học sinh như được phóng sinh, ăn mừng không ngớt nhưng chưa được vui bao lâu thì trường phát ra cái thông báo rất ư là đáng sợ.

“Các em thân mến, trong trường chúng ta tính tất cả khối A,B,C,D thì có tổng hơn 47% những bạn trượt kỳ. Vì vậy khi phát bài ra, các em đừng buồn. Hãy cố gắng vào kỳ sau nhé”

“…”

Duật Thiên có thể lấy cả danh dự khẳng định rằng hiệu trưởng của trường này rất là thật thà. Có thể phát ra cái thông báo như vậy cũng hay đấy chứ.

…..

Giáo viên chủ nhiệm A2 dùng cây thước huyền thoại 30cm gõ xuống bàn một cách rõ rệt. “Cả lớp, trong lớp A2 của chúng ta thì chỉ có duy nhất ba bạn là thủ khoa môn thi. Bạn Triệu Duật Thiên thủ khoa Hóa và Toán với điểm đạt tuyệt đối 100. Bạn Hạ Tuyết Chi với Văn đạt điểm tuyệt đối và cuối cùng là bạn Trần Ly Sâm đạt điểm tuyệt đối Ngoại Ngữ. Các em chúng mừng ba bạn nào.”

Sau đó cả lớp cùng vỗ tay nồng nhiệt, ngay cả giáo viên cũng rất tự hào. Lớp A1 cũng chưa được như lớp cô, đương nhiên là phải tự hào rồi. Cả ba người thủ khoa trong đó có một người đến hai môn, không vui sao được.

“Vậy…Duật Thiên, em đã đạt được thủ khoa Hóa và Toán, em có cảm nhận gì không?”

“Em chỉ có duy nhất một cảm nhận. Đề dễ quá cô ơi! Em làm chưa đến 1 tiếng là xong rồi.”

“…”

Cả tập thể A2 cùng giáo viên thoáng chốc im lặng. Đề mà dễ vậy thì trường đâu có đến 47% học sinh bị trượt chứ. Rốt cuộc cậu t là người hay con gì vậy?

Chắc chắn là người từ hành tinh khác đến.

…..

Tuyết Chi cầm cái bánh nướng trên tay, cắn một miếng rồi nhai và nuốt, cô hâm mộ nói.
“Không ngờ cậu giỏi đến vậy, tôi hâm mộ cậu thật.”

“Tôi biết tôi giỏi mà.” Duật Thiên ngước cằm lên thể hiện sự kiêu ngạo không giới hạn. Cậu mà không giỏi sao được. Đề trung học phổ thông quá dễ.

“Mà Văn cậu bao nhiêu vậy?”

“À tôi 97 điểm. Em đạt được thủ khoa văn cũng hay đấy. Việc ngày nên ăn mừng, tối mai em rảnh không?”

“Có.”

“Vậy tầm 18 giờ tôi qua nhà em, chở em đi ăn, nhớ chuẩn bị đấy.”

“Tôi chưa đồng ý sao cậu tự tin vậy.”

“Vì tôi có sức hút cực quyến rũ, em không đi là phí cả của trời.”

“Thần kinh.”

Tuyết Chi sợ cái tự tin thái quá của Duật Thiên. Chỉ ăn nhanh cái bánh nướng trên tay rồi phủi sạch tay mà mang balo đi về.
(DT: vì sao mama lại viết con như vậy. Vợ con nó sợ sao?

T/g: tại vì con là do mama sinh ra. Đương nhiên là phải giống mama chứ. Con phải giỏi như mama, IQ cũng phải cao như mama.
DT: tôi có một mama rất thích tân bốc tôi lên thành thứ hoàn hảo nhất đến nỗi cũng thần kinh nhất)

Duật Thiên ném hộp cam ép vào thùng rác thì bất ngờ Ly Sâm nhảy ra từ sau lưng hắn khiến hắn một phen hồn bay lạc phách vì kinh hãi quá độ.

“Bạn Duật Thiên, mình được thủ khoa Ngoại Ngữ đấy.”

“Ờ.”

“Bạn…bạn có phiền khi ăn mừng cùng mình không?” Ly Sâm khép mình lại như chú thỏ nhỏ dễ thương khiến người ta muốn giang tay ra bảo vệ.

Duật Thiên chỉ nhìn chứ không trả lời, cậu chính là thích những phụ nữ đầy cá tính và mạnh mẽ, biết tự lo cho bản thân chứ không chờ người khác đến giúp.

Ly Sâm vừa là nữ chính, vừa là tiểu bạch thỏ, à cô ta còn là đồ vật của nam chính. Cậu ta mà dám giành với nam chính thì kiểu gì cũng sẽ ăn tát ngập mặt thay cơm. “Tôi có hẹn rồi.”

“Vậy cuối tuần được không?”

“Tôi lười. Cô kêu hôn phu của cô mà dẫn đi ấy.”

“Nhưng mình và anh ấy…chỉ đơn thuần là hai nhà có hôn ước thôi…thật sự mình không hề thích anh ấy…”

“Anh nghe rồi đấy Trình Khương. Là cô ta không thích anh thật chứ không phải tôi ép cô ấy.” Duật Thiên hướng mặt đến cổng trường nói với giọng cợt nhã, Ly Sâm giật thót mình mà nhìn theo. Từ cột cổng trường Trình Khương bước ra với khuôn mặt sắt lạnh.
Ly Sâm ngày càng hoảng nhưng bên ngoài vẫn không biểu hiện, vãn là khuôn mặt nhu mì vô tội.

Trình Khương bên trong vẫn không thể nào tin được vào những lời nói của cô ta. Hắn ta thật chất chỉ đến đón cô ta, bất ngờ nhìn thấy hắn và cô ta đứng bên cạnh nhau, hắn ta định bụng nghe lén có thật là như Ly Sâm nói. Cậu – Duật Thiên luôn có tình ý với cô ta. Nhưng khi nghe chính miệng cô ta nói rằng không thích hắn ta, hắn ta – Trình Khương không như tin vào tai mình.

“Trình Khương…..hic hic….. Không như anh…..anh nghĩ đâu….

“Anh hiểu mà Sâm nhi…” Trình Khương bình tĩnh lại sau đó lạnh lùng nhìn Duật Thiên. Đôi mắt sắt bén như muốn đâm thẳng vào tâm can của hắn.

Mặc dù Duật Thiên không có khí chất như nam chính Trình Khương nhưng đổi lại hắn lại có cái nhìn thấu đáo và “tịnh”*.

*Tịnh: tịnh tâm, tịnh ngần với tĩnh = tĩnh lặng, ung dung.

“Duật Thiên, tôi muốn thách đấu với cậu.”

“Hở? Cậu còn chưa hài lòng với mấy con virus tôi thả cho hả. Cần thêm không?”

“Cậu! Cậu là người thả chúng?”

“Sao, thích không? Vì có một con chuột nào đó không yên thân, dám dòm ngó đến pho mat của tôi. Tôi phải hạ độc để giết chết con chuột đó chứ.”

“Cậu…”

“Tôi đây! Muốn gì?”

“Tóm lại tôi muốn thách đấu với cậu.”

“Muốn thách gì? Chơi đàn, nấu ăn, vẽ tranh, hát, diễn kịch, nghệ thuật nhân văn…”

“Tôi muốn đấu võ. Ai thắng có thể bên cạnh Sâm nhi mãi mãi.”

“…?”

“Hai người dừng lại đi…hic hic….em không muốn hai người….đánh nhau đâu…” Ly Sâm bên ngoài khóc thúc thích nhưng bên trong lại đắc ý vô cùng. Hai người đàn ông ưu tú nhất vì cô ta mà đánh nhau, đáng vui mừng đến mức nào đây?

Duật Thiên xoa mi tâm của bản thân, nam nữ chính càng ngày càng ảo tưởng, cậu không thể nào theo kịp bộ não chỉ số IQ thấp của hai đứa thiểu năng này. “E hèm, đấu võ thì tôi chơi chứ phần thưởng thì tôi xin lỗi, tôi không dám nhận nếu không tình nhân nhỏ đơn phương của tôi sẽ ghen đến mức bơ tôi luôn cả năm đấy.”

“…”

Trình Khương, Ly Sâm và tất cả những người xung quanh “hóng chuyện lúc nãy không lên tiếng” bây giờ câm như hến.

Ha, nam thần Triệu Duật Thiên lớp A2 có mối tình đơn phương đấy. Mà cậu ta là người đơn phương mới kinh dị. Cô gái nào may mắn vậy mà biết hắn đơn phương cô ta, chắc cô ta mừng đến mức ngủ mơ cũng có thể cười.

Người khác không biết là ai nhưng Ly Sâm cô ta thì biết. Không xa lạ mấy với con nhỏ Tuyết Chi kia. Cô ta ghen ghét, đố kỵ, tức giận….. Vì sao con nhỏ đó lại được hắn yêu chiều còn cô ta thì không? Cô ta chính là mẫu người con gái lý tưởng của các chàng trai, người con gái yếu đuối mỏng manh luôn được mọi người che trở, vì sao hắn vẫn không chú ý đến cô. Vì sao chứ? Cô ta không cam lòng…

“Chẳng lẽ….anh ghét em…hic…em ư?” Ly Sâm tỏ dáng vẻ yếu đuối mỏng manh, những người con trai ở đó kể cả Trình Khương nhìn cô ta như thế liền nhũng lòng, muốn giang tay ra bảo vệ cô ta.

Duật Thiên nhìn cô ta diễn xuất mà muốn bật ngón tay cái lên. Trình độ cỡ này còn hơn cả diễn viên hạnh A, đảm bảo sự nghiệp diễn xuất của cô ta sáng chói. Đáng nhận giải Oscar của năm.

“Nếu nói theo cách lịch sự thì tôi không mến cô còn theo cách thật thà chất phát thì tôi nhìn cô vô cùng chướng mắt. Mỗi ngày đều là một khóc, hai rơi lệ, ba yếu đuối. Người khác chịu được chứ tôi là nhìn cô cảm thấy giả tạo vô cùng. Tôi nói thật lòng đấy.”_Duật Thiên kiêm học sinh nghiêm túc bày tỏ cảm xúc của mình khi đánh giá Ly Sâm. Từng lời nói toàn là gai và giáo nhọn đâm thẳng vào tâm can của cô ta. Duật Thiên còn bồi thêm câu rất là khiến cho các bạn nữ phải bật lời hoan hô nam thần!

“Tại lúc trước tôi mắt mù mới thích phải cô, bây giờ tôi chợt nhận ra còn có người con gái tốt hơn cô đang lặng lẽ khai sáng mắt cho tôi.
Duật Thiên ngẩn cao đầu lướt qua Ly Sâm, không do dự, không chần chừ, chỉ lạnh nhạt và hờ hững.”

“Vì cậu cũng là nam nhân, tôi nhắc cậu, đừng chìm đắm trong tình yêu của cô ta quá rồi chợt nhận ra cậu đã bị cô ta cắm sừng vào ngày nào đó.” Duật Thiên đặt tay lên vai của Trình Khương, thầm thì lời nói lạ lùng. Hắn là tốt bụng nhắc nhở nam chính để nam chính gia tăng sự đa nghi, khi đó cậu sẽ dễ phá CP hơn.

“Muốn đấu võ với tôi thì ba hôm nữa đến CLB võ thuật, đợi ở sân đấu 17 giờ, tôi sẽ có mặt. À tôi chuyên đấu taekwondo. Chúc may mắn.”

__________________
Edit bật mí bí mật: Kiều Ngôn x Duật Thiên


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.