Khi Tận Thế Giáng Lâm

Chương 33



Sử Nhã và các tiểu đồng bọn của cô cứ như vậy mà lại sống được thêm một tháng nữa ở mạt thế. Có điều, bây giờ bọn họ không còn vẻ buồn rầu tuyệt vọng như lúc mới mạt thế nữa, mà thay vào đó là một tâm thái mới hướng tới tương lai ngày càng tốt hơn. Ngay cả lão Hứa trông cũng trẻ ra rất nhiều.

Để ăn mừng bọn họ lại sống thêm được một tháng nữa, hôm nay mọi người quyết định không đi thu thập vật tư nữa mà thay vào đó là cùng Sử Nhã đi bắt dị thú. Hôm trước, Sử Nhã phát hiện ra một loại gà biết bơi ăn rất ngon.

Thế nhưng đám gà đó không chỉ biết bơi, mà còn biết lặn xuống nước. Vậy nên cô rất khó bắt nhiều về để mọi người ăn no. Mặc dù một con gà cũng không nhỏ, phải khoảng 5 kg, thế nhưng một người phải ăn đến ba con mới đủ no, chưa kể là Sử Nhã còn phải ăn gấp đôi người khác.

Thành thử ra bình thường cô cũng chỉ bắt 1 2 con về để mọi người cải thiện bữa ăn một chút mà thôi, chứ không có xem nó như con mồi chính mà bắt.

Có điều hôm nay cả nhóm đều đi bắt gà, nhiều người nhiều tay, chắc chắn có thể bắt đủ ăn. Sử Nhã vừa nghĩ tới hương vị của mấy con gà đó, liền nhịn không được nuốt nước bọt.

Đám gà kia sống trong một hồ nước mặn có liên thông với biển. Mà thực ra, thay vì gọi là hồ, thì nó giống như là một bờ biển bị bao gần kín hơn, còn khá xinh đẹp. Lúc trước thỉnh thoảng Sử Nhã cũng sẽ dẫn hai đứa nhỏ tới đây chơi, vậy nên cô cũng khá là quen thuộc đường đi tới đó.

Hồ nước mặn cách biệt thự khoảng 1 tiếng đi xe, cũng không quá lâu. Bọn họ xuất phát từ bảy giờ sáng, chuẩn bị dùng cả ngày để bắt gà, nếu thuận lợi có lẽ còn có thể bắt dư ra một chút làm gà muối.

Bởi vì hồ nước mặn này cũng là một điểm du lịch nổi tiếng, thế nên cũng có bãi đỗ xe linh tinh, vậy nên mọi người trước tiên là đi thu thập xăng trong mấy chiếc xa bỏ đi. Dù sau khi nay đã từng bị Sử Nhã rửa sạch một lần, cũng không còn bao nhiêu zombie loanh quanh ở đây nữa.

Thu thập xong, bọn họ lại khí thế bừng bừng mà đi đến bên bờ hồ. Hồ nước mặn thật sự rất rộng, nước trong xanh có thể nhìn xuống dưới đáy, tạo cho người ta cảm giác mực nước trong hồ rất nông. Trên mặt hồ, có rất nhiều… gà đang bơi lội??!

Mặc dù trước đó đã nghe Sử Nhã kể qua, thế nhưng bọn họ vẫn bị cảnh tượng trước mắt chấn kinh ra vào đạo hắc tuyến. Cảnh tượng này thật là khó nói lên lời, muốn bao nhiêu sát phong cảnh thì có bấy nhiêu.

Chẳng qua, sau đó bọn họ lại nghĩ tới mĩ vị của mấy con gà kia, bọn họ cảm thấy lại có thể rồi, nhiều gà như vậy, nhất định có thể bắt đủ ăn.

Tiếp đó là một mà người truy ta đuổi, người chạy ta bay, lông gà bay đầy trời bên bờ hồ.

Nhiều người cùng bắt liền khác hẳn, đám gà này cũng không mạnh, thế nhưng bọn chúng bình thường rất nhanh, có thể bay có thể lặn lại chạy trên bờ cũng không chậm. Vậy nên bình thường một mình Sử Nhã rất khó bắt được đủ cho mọi người ăn. Có nhiều người một cái là tốc độ bắt nhanh hơn hẳn.

Sử Nhã đang vui vẻ bất gà thì đột nhiên có cảm giác như bị quan sát. Cô liền lập tức cảnh giác mà quan sát xung quanh, không thấy gì, có lẽ là không ở gần đây. Cô lại sử dụng tinh thần lực rà quét một vòng, quả nhiên phát hiện ra kẻ đang theo dõi cô.

Quan sát thấy chỉ có một kẻ, Sử Nhã liền hơi thở ra một chút. Cô thông báo những người còn lại tự mình cảnh giới, còn bản thân thì đi bắt tên kia.

Đây cũng không phải là đầu bọn họ bị theo dõi, dù sao trong thành phố này cũng không chỉ có một mình bọn họ là người sống, hơn nữa không có người sống thì cũng có zombie cao cấp hay dị thú mạnh mẽ.

Chẳng qua, người bình thường rất ít khi theo chân bọn họ giao tiếp, thông thường cũng chỉ là nói mấy câu trao đổi tình báo rồi đi luôn. Dị thú cùng zombie cao cấp thì lại muốn ăn bọn họ, tất nhiên là đều đã trở thành bữa phụ của Sử Nhã cả rồi.

Sử Nhã cũng không phải là tự đại, thế nhưng cô còn chưa có gặp qua sinh vật nào mạnh hơn mình trong thành phố này, cho dù là zombie, người sống hay dị thú.

Sử Nhã có chút đắc ý mà nghĩ, nhẹ nhàng ngửi mùi trong không khí, đây không phải lại là tới đưa đồ ăn sao.

Sử Nhã lao nhanh về phía tên kia đang trốn, có vẻ “nó” cũng biết Sử Nhã đã phát hiện ra nó, vậy nên vội vàng lùi ra phía sau. Thế nhưng Sử Nhã cũng không định chỉ doạ cho “nó” chạy đi, cô là muốn có thêm bữa phụ đó.

Tên kia thấy không chạy được liền điều khiển cây cối xung quanh đánh về phía Sử Nhã, thế nhưng còn chưa chạm được vào người cô đã bị cô tạo ra kết giới cắt đứt hết, sau đó lại tăng tốc độ áp sát lại.

Lúc này Sử Nhã mới phát hiện kẻ vừa quan sát mình lại là đồng loại. Một kẻ nửa người nửa zombie.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.