Vinh Minh Thời cùng nhóm nhỏ của anh ta vừa thấy Chung Khải là thí điên thí điên chạy tới báo cáo lại toàn bộ sự việc cho hắn. Chung Khải nghe xong cũng cau mày trầm ngâm:
– Chút nữa Tiểu Vinh dẫn tôi đến gặp mấy người kia. Dù sao chúng ta cũng sẽ dừng chân tại đây một thời gian. Nếu có thể chung sống hoà bình tự nhiên là tốt nhất. Còn nếu bên kia không chịu….
Vậy thì bọn họ cũng không ngại chiến một hồi.
Mặc dù nửa sau Chung Khải không nói ra, thế nhưng mọi người đều biết hắn muốn nói gì.
Chung Khải an bài mọi chuyện xong, lại để mọi người chuẩn bị ăn trưa. Chẳng qua, hắn cũng không để người trong đoàn xe tách ra đi săn như lúc trước.
Dù sao đã biết được gần đây có một người vô cùng mạnh, lại không biết đối phương tốt xấu ra sao. Nhỡ đâu bọn họ đi săn bây giờ lại bị người kia cho là bọn họ cố tình đi săn trong lãnh địa mình rồi cảm thấy bị xúc phạm thì sao.
Nói chung không phải là địa bàn của mình thì không nên xúc động rồi làm mấy việc dư thừa. Còn Sử Nhã ở bên kia vẫn đang nướng BBQ vui vẻ….
Ăn trưa xong, lại nghỉ ngơi thêm một lúc nữa, bọn họ lại bắt tay vào bắt gà. Sử Nhã tất nhiên cũng phải xuống nước, chẳng qua, mục tiêu của cô đã chuyển thành một loài khác, tôm.
Nghe có vẻ hơi lạ, thế nhưng xác thật là tôm. Tôm biến dị trong hồ nước mặn này không hiểu kiểu gì lại biến dị thành siêu to khổng lồ không giống bình thường. Một con tôm cũng phải to hơn một con mèo bình thường, hơn nữa nhìn qua trong suốt óng ánh, có vẻ vô cùng mĩ vị, chỉ là không biết mùi vị thực sự của nó ra sao….
Bởi vì biến dị thành nửa người nửa zombie, vậy nên khả năng chịu đựng của Sử Nhã cũng tốt hơn người thường rất nhiều. Cô có thể lặn dưới nước tầm hơn 30 phút, lại có thêm dị năng nữa, nên thời gian dưới nước của Sử Nhã có thể lên đến mấy tiếng đồng hồ.
Sau khi tuần tra một vòng xung quanh, để lại dấu vết để cảnh báo những kẻ khác, lại nhắc nhở mọi người, Sử Nhã liền xuống nước bắt tôm.
Mà sau khi Sử Nhã xuống nước được một lúc, thì có một nhóm nhỏ chậm rãi bước vào trong khu vực cô đã để lại dấu vết, từ từ bước về phía bờ hồ.
Chung Khải nhíu mày nhìn mấy vết đánh dấu trên cây, không hiểu sao lại có cảm giác vô cùng quen thuộc, có vẻ như là của người từng được huấn luyện để lại, là người quen sao.
Tốc độ của nhóm Chung Khải không nhanh, hơn nữa cũng không che giấu sự tồn tại của bản thân. Dù sao bọn họ cũng là đến thể hiện sự thiện trí chứ không phải đến khiêu khích, để nhóm người kia phát hiện bọn họ cũng là một cách để biết bọn họ không có ác ý.
Chẳng qua, bọn họ đã đi gần đến bờ hồ rồi mà vẫn chưa thấy đối phương xuất hiện. Là tiếp nhạn bọn họ… hay là đã rời đi rồi?
Nghĩ vậy, mấy người trong nhóm của Chung Khải không khỏi nhìn nhau một cái, sau đó bước nhanh hơn một chút. Đến khi bọn họ bước đến bên bờ hồ rồi, mới nhìn rõ hoá ra mấy người kia đang… bắt gà?!!
Trước mắt bọn họ, có 6 người đủ cả già trẻ lớn bé nam nữ đang xúm vào bắt một loại động vật giống gà phiên bản to hơn đang ngụp lặn trong hồ. Còn ở trên bờ, cũng có một đám gà chất thành núi nhỏ.
Bên cạnh núi gà còn có một giá nướng đang cháy âm ỉ, nhìn qua giống như là đang đi picnic vậy… Chứ nào có chật vật như bọn họ đâu. A, ghen ghét làm ta trở nên xấu xí.
Mà ở bên kia, Dương Ngôn cũng phát hiện ra có mấy người lại mặt vừa xuất hiện bên bờ hồ. Cậu nhóc vội vàng thông báo cho những người khác. Dương Ngôn bởi vì là dị năng tinh thần, hơn nữa dáng người nhỏ bé, vậy nên được cử đi trông đám gà bị bắt, nhân tiện cảnh giới xung quanh luôn.
Vậy nên nhóm Chung Khải vừa xuất hiện là cậu nhóc đã phát hiện ra luôn. Những người còn lại thấy vậy thì đều cảnh giác mà nhìn về phía nhóm Chung Khải.
Mấy người Chung Khải cũng biết điều này, vậy nên đều do tay qua đầu thể hiện mình không có ác ý, sau đó từ từ bước lại gần. Đến khi cách mấy người Minh tỷ khoảng 3 mét thì mới dừng lại. Lúc này, Vinh Minh Thời lại tiến lên phía trước hai bước rồi mới mở miệng nói:
– Mọi người bình tĩnh, chúng tôi không có ác ý. Chỉ là chúng tôi muốn dừng chân một đoạn thời gian ở đây,vậy nên muốn đến chào hỏi một chút thôi.
Minh tỷ thấy bọn họ cũng có đủ thành ý, vậy nên cũng mở miệng nói:
– Mấy người muốn dừng chân thì cứ tự nhiên, cũng không cần phải để ý chúng tôi, chúng tôi cũng không có sống nơi này.
Bên Chung Khải nghe vậy thì thở phào một hơi. Chẳng qua, lão đại của bọn họ hiện tại cũng không có tâm trí mà quan tâm chuyện đó. Lúc này hắn đang tập trung quan sát hai thiếu niên trong đội ngũ đối diện. Lông mày của Chung Khải dính chặt vào nhau như cái bánh quẩy, chần chừ hồi lâu mới mở miệng:
– Sử Huyền, Sử Bân, là…. các con sao?!
Chung Sử Huyền cùng Chung Sử Bân vừa nghe có người gọi mình, thì lập tức kinh dị mà nhìn về phía người đó. Lát sau, kinh dị liền biến thành kinh hỉ. Hai anh không nhịn được nghẹn ngào hô:
– Ba!!!