Lúc mọi người lấy lại bình tĩnh thì đã là hai tiếng sau rồi. Bởi vì không kịp để quay lại biệt thự dọn dẹp đồ đạc, vậy nên nhóm Minh tỷ quyết định ở cùng với đoàn xe của Chung Khải luôn, dù sao sau này bọn họ cũng sẽ đi cùng nhau thôi.
Hơn nữa, nhìn qua cũng thấy đoàn xe của Chung Khải rất mạnh, lại có quân nhân dẫn đầu, hoàn cảnh cũng sẽ không quá loạn như ở ngoài. Vậy nên bọn họ là thực sự không có lo lắng về chuyện gia nhập với đoàn xe của Chung Khải. Vả lại, con người là loài sống theo bầy đàn, có nhiều người ở cùng vẫn cảm thấy an tâm hơn khi ở một nhóm nhỏ.
Sau khi biết Chung Khải có dị năng không gian, mấy người Minh tỷ liền vui vẻ để hắn thu hết gà và vật tư mà họ mang theo, còn xăng và chiếc mini bus thì vẫn để ở ngoài để mọi người tiện di chuyển.
Xong hết mọi việc, nhóm Minh tỷ lại tiếp tục đi về phía bờ hồ, nay cả hai anh em Chung gia cũng đi, có vẻ là muốn bắt thêm ít gà nữa, chỉ có Sử Nhã là ở lại cùng Chung Khải . Một người đi cùng với Chung Khải nhịn không được nói:
– Mọi người thích gà thật đấy. Thế nhưng nhìn bọn chúng có thể không nhiều thịt lắm, phải bắt bao nhiêu mới đủ no chứ.
Sau khi có dị năng, bọn họ đều ăn rất nhiều, dị năng càng lợi hại thì ăn càng nhiều. Hơn nữa đoàn xe của bọn họ nhiều người như vậy, bình thường chỉ săn mấy lại to như bò, lợn thôi cũng đã mất rất nhiều thời gian rồi. Vậy nên bọn họ cũng rất ít khi săn những loại khác.
Chung Sử Huyền nghe vậy, liền chạy tới chỗ vỉ nướng rồi lấy ra mấy xiên thịt gà cho bọn họ, nói:
– Loại gà này ăn ngon lắm, mùi vị thực sự rất đặc biệt, ăn nhiều cũng không ngán. Vậy nên mọi người mới muốn bắt thêm một chút.
Mấy người kia vừa ăn thì đôi mắt lập tức sáng lên, suýt chút nữa nuốt luôn cả lưỡi của mình, ai cũng không ngừng tấm tắc khen ngon.
Chung Khải nhìn nhìn xiên không trong tay, lại liếc nhìn đám gà đang không ngừng tung tăng trong hồ, cuối cùng mới mở miệng bảo bọn họ lên bờ hết đi.
Sau khi thấy không còn ai cách mặt nước ít hơn 3 mét nữa, hắn liền phát động dị năng hệ lôi, một phát khiến một đám gà cũng các loại hải sản nổi đầy trên mặt hồ.
Những người khác thấy vậy thì vô cùng kích động, nhưng kích động bớt đi một chút rồi thì lại có chút lo lắng hiện ra. Chung Khải thấy vậy thì nhàn nhạt nói:
– Nhanh đi kéo bọn chúng lên bờ đi. Tia sét cũng chỉ khiến cho bọn chúng bất tỉnh trong chốc lát thôi. Lại chần chừ thêm chút nữa là bữa tối chạy đi hết đấy.
Những người còn lại nghe vậy thì lập tức hưng phấn đi nhặt gà cùng với hải sản. Nhóm Sử Nhã thì còn đỡ, thỉnh thoảng vẫn được ăn một chút, thế nhưng mấy người còn lại thì thực sự là đã rất lâu rồi không được ăn hải sản.
Đặc biệt là mấy đồng đội của Chung Khải, trước mạt thế bọn họ còn phải đi làm nhiệm vụ, thực sự là chính bản thân bọn họ cũng không biết là bao lâu rồi mình chưa ăn cá biển. Cũng nhờ có tâm tình như vậy, mà cuối cùng trên bờ hồ nước mặn đã chất đống hải sản tươi sống vô cùng.
Hơn 4 giờ chiều thì mọi người thu dọn đồ đạc để quay trở về nơi dựng trại của nhóm Chung Khải. Đội hình cũng không khác lúc trước lắm, chẳng qua Chung Khải chuyển sang ngồi mini bus cùng với gia đình của mình thôi.
Đi khoảng gần một tiếng, trước khi mặt trời lặn thì bọn họ cũng đã đến được nơi đoàn xe dựng trại. Những người trong đoàn xe biết được Chung Khải ra ngoài một chuyến cư nhiên tìm được người thân, đều vô cùng hào hứng chạy tới chúc mừng hắn.
Chung Khải tự nhiên là người cao hứng nhất, liền phất tay một cái, đám gà cùng với hải sản mà lúc trước bắt được từ trong không gian của hắn chuyển ra ngoài.
Vậy là đoàn xe hôm nay cũng được một bữa liên hoan nho nhỏ. Nhóm Minh tỷ cũng theo đó cùng đoàn xe tiệc tùng vui vẻ. Mặc dù kết quả có hơi khác một chút so với tưởng tượng, thế nhưng cuối cùng nhóm Minh tỷ vẫn là được ăn mừng một bữa trong hôm nay rồi, tâm trạng cũng coi như vui vẻ.
Tối đến, Chung Khải im lặng ngồi cùng vợ và con trai, nghe hai đứa trẻ của bọn họ kể về những điều mà chúng đã trải qua. Không khí thật tĩnh lặng, mà cũng thật ấm áp.
Những người khác tự nhiên cũng biết Chung Khải muốn dành thời gian cho gia đình của mình, vậy nên cũng tự nhiên mà tránh không làm phiền tới bọn họ.
Đêm nay, cuối cùng Chung Khải đã được như nguyện được ôm vợ con vào trong lòng mình mà chìm vào giấc ngủ. Mặc dù Chung Sử Huyền và Chung Sử Bân đều đã cao lớn vô cùng, thế nhưng trong lòng Chung Khải hay cả Sử Nhã, chúng vẫn luôn là những đứa con bé bỏng của hai người.
Chung Khải giang tay ôm cả thế giới của mình vào lòng, trong lòng chưa từng thoả mãn như vậy. Mặc dù bọn họ vẫn còn rất nhiều chuyện để nói, thế nhưng để hôm sau đi, hôm sau rồi nói.
Dù sao, từ bây giờ cho đến sau này, có rất nhiều thời gian đang chờ bọn họ …