Khi Tận Thế Giáng Lâm

Chương 4



Lúc này cảm giác bất an trong lòng Sử Nhã càng lớn hơn. Cô quyết định mang theo hai đứa nhóc chuyển đến căn biệt thự ở ngoại ô. Nói là làm, Sử Nhã để con trai tự mình thu dọn đồ đạc của mỗi người. Bản thân cũng loay hoay thu gom những đồ vật còn lại.

Con trai nhỏ Chung Sử Bân năm nay mới 9 tuổi còn cho rằng ba người sắp đi chơi, vui vẻ hoan hô chạy xung quanh nhà. Thế nhưng côn trai lớn Chung Sử Huyền lại không lạc quan như vậy.

Mặc dù năm nay mới 11 tuổi, thế nhưng Chung Sử Huyền lên lên trong một gia đình có ba là quân nhân, lại thường xuyên không ở nhà. Điều đó khiến cậu trưởng thành sớm, học cấp một nhưng đã biết chăm lo cho mẹ và em trai.

Lúc này đây, Chung Sử Huyền tự nhiên cũng phát hiện trạng thái của mẹ mình có chút bất thường. Hơn nữa liên hệ với tin tức mấy ngày nay được chiếu trên ti vi và cuộc gọi gần đây của ba. Chung Sử Huyền chắc chắn việc này không đơn giản.

Thế nhưng lúc này mọi người đều đang rất vội, vậy nên cậu cũng nhịn xuống cảm giác bất an ấy, cau mày đi thu dọn đồ đạc của mình.

Mặc dù đang có bệnh trong người, thế nhưng Sử Nhã vẫn cảm thấy mình rất tỉnh táo, chỉ là cơ thể có chút chậm chạp cứng ngắc. Cô kéo theo hai cái vali, lại để bọn nhỏ tự ôm ba lô của mình, vậy là ba người đã chuẩn bị xong.

Căn nhà bây giờ bọn họ đang ở là sau khi Sử Nhã sinh con mới chuyển đến. Đó là một khu căn hộ trung cư cao cấp. Một tầng lầu có khoảng một đến hai gia đình. Mọi thứ tiện nghi, có bảo vệ trông coi 24/7. Gia đình Sử Nhã nằm ở lầu bảy, một tầng này cũng chỉ có mỗi gia đình cô ở.

Kéo theo hai đứa nhỏ đi một mạch xuống hầm để xe, nhanh chóng sắp xếp đồ đạc rồi lái xe đi thẳng.

Từ khu căn hộ đi tới biệt thự bình thường mất khoảng một tiếng, thế nhưng bởi vì hôm nay là valentine, vậy nên trên đường cũng đông hơn bình thường. Mất gần hai giờ mới tới nơi, thế nhưng trước đó cô quyết định đến siêu thị để mua thêm nhu yếu phẩm.

Đó cũng không phải siêu thị cô đã mua, mà là siêu thị nhỏ gần nhà cô. Siêu thị cô đã mua đã được cho dùng hoạt động từ tuần trước để hoàn thành câc thủ tục pháp lý. Mặc dù điều này không cần thiết lắm, thế nhưng lúc trước khi Chung Khải gọi điện cho cô đã dặn kĩ việc này. Vậy nên cô cũng kiếm cớ đẩy lùi thời gian hoạt động lại của siêu thị. Vậy nên bây giờ nó vẫn đang trong tình trạng tạm ngừng hoạt động, thế nhưng đồ trong kho hàng thì lại vô cùng đầy đủ.

Sử Nhã kéo theo hai đứa nhỏ vào mua đồ cùng với mình. Lúc này trong siêu thị hơi vắng khách, lúc này là thời gian mọi người đang đi làm, nên siêu thị cũng chẳng có mấy khách.

Siêu thị gần biệt thự này chủ yếu là phục vụ cho mấy người sống trong khu biệt thự gần đó, vậy nên giá thành đều khá cao mà chất lượng thì miễn bàn.

Sử Nhã tính toán một chút, cuối cùng quyết định mua lương thực ngũ cốc, thêm gia vị đủ cho cả năm. Lại thêm thịt tươi thịt đông lạnh gà dê bò lợn gộp là hơn trăm kí, lấy thêm thật nhiều nước đóng chai. Trái cây rau củ tươi khô chắc chắn không thể thiếu, giấy ăn các thứ cũng phải lấy đủ. Cuối cùng mới để hai đứa nhóc chọn thêm vài loại đồ ăn vặt mà chúng thích, bản thân cô cũng lấy mấy loại sữa chua và chocolate mình thích cho vào giỏ. Gần như là dọn cả nửa cái siêu thị về nhà mình.

Thế nhưng cô cũng không sợ siêu thị này hết hàng, bởi vì nó nằm trong một chuỗi cung ứng rất lớn, cứ nửa ngày là sẽ có xe tải mang đồ đến một lần. Cho dù cô có dọn hết cả siêu thị về nhà, thì đó cũng chỉ là chuyện của một cuộc gọi.

Quản lý siêu thị còn rất ân cần mà tự mình cho người sắp xếp hàng hoá lên xe tải chở đến biệt thự của cô, Sử Nhã nhìn qua mấy cái tủ lạnh cấp đông, cũng ngỏ ý muốn mua với quản lý. Quản lý siêu thị không nói hai lời tặng kèm luôn cho cô hai chiếc tủ lạnh đó. Thể ngân hàng của cô không đử thì dùng luôn thẻ lương của chồng. Thẻ lương của Chung Khải có một điều rất đặc biệt là có thể ứng trước, chỉ cần không vượt quá 5 trăm ngàn USD, là sẽ không có vấn đề gì.

Lúc này cô mới thỏa mãn đánh xe về biệt thự. Biệt thự của Sử Nhã là biệt thự có sân vườn, có hai tầng, không tính sân vườn thì khoảng 300 mét vuông cả hai tầng. Sử Nhã để nhân viên siêu thị chuyển đồ vào phòng bếp và kho giúp cô, đồ còn dư lại thì chất hết vào trong thư phòng của chồng. Mặc dù hơi lộn xộn một chút, thế nhưng cũng coi như nhét vừa nửa cái siêu thị vào nhà.

Tiễn nhân viên chuyển đồ ra về, lúc này Sử Nhã mới cảm giác được cơ thể không còn nghe theo bản thân mình sai sử nữa. Cả người bủn rủn vô lực xuống sofa.

Lúc này, con trai lớn cầm theo một ly nước trái cây tới đưa cho Sử Nhã, cau mày hỏi cô:

– Có chuyện gì vậy mẹ? Đừng giấu con, con có quyền được biết, đúng chứ?!!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.