Khi Tận Thế Giáng Lâm

Chương 40



Bởi vì Sử Nhã đã có sẵn chùm chìa khóa cơ, cũng còn nhớ mật khẩu để vào siêu thị, vậy nên bọn họ quyết định chia ra làm hai nhóm.

Một nhóm tiên phong gồm mấy thành viên có thực lực cao, sẽ đi trước vào siêu thị, nhóm thứ hai ở ngoài yểm trợ phòng trường hợp bất trắc.Sau khi nhóm thứ nhất xác định an toàn thì nhóm thứ hai sẽ vào sau, sau đó lại tản ra kiểm tra trong siêu thị.

Lúc này, có người lại hỏi:

– Chung ca, không gian bây giờ của anh là bao nhiêu rồi?

Không gian của Chung Khải cứ cách một đoạn thời gian là sẽ rộng thêm một chút, những người thân quen với hắn đều biết chuyện này. Vậy nên thỉnh thoảng sẽ lại có người hỏi Chung Khải vấn đề này.

Dù sao, Chung Khải là lão đại của bọn họ, bình thường ăn uống ngủ nghỉ đều là Chung Khải chuẩn bị cho bọn họ, không gian của Chung Khải càng rộng, vật tư càng nhiều, thì cuộc sống của bọn họ càng tốt. Thỉnh thoảng hỏi hỏi một chút, quan tâm cha mẹ cơm áo cùng tài sản của cha mẹ cơm áo là điều hết sức bình thường.

Chung Khải cảm nhận một chút, độ mở rộng của không gian của Chung Khải bình thường là dựa vào năng lượng dư thừa trong cơ thể hắn, cộng thêm cả số tinh thạch mà hắn hấp thu. Vậy nên bình thường hắn đều cố gắng ăn uống, hấp thu tinh thạch, luyện luyện dị năng thật tốt.

Trước khi thú biến dị chưa xuất hiện thì không nói, thế nhưng sau khi chúng xuất hiện, lại được ăn thịt chúng, không gian của Chung Khải cũng mở rộng đáng kể, lúc này cũng đã là một kho hàng 700 m² cao 20 m rồi.

Không phải vô cùng rộng lớn, thế nhưng cũng dư sức chứa cả cái siêu thị này rồi. Tính toán một chút số hàng hóa trong siêu thị, lại tính thêm cả đồ đạc có sẵn trong không gian.

Nếu nhét hết vào không gian thì cũng đầy được khoảng tám phần. Chỗ không gian còn lại thì phải để chống phòng trường hợp khẩn cấp, còn khá vừa vặn đấy chứ.

Những người khác nghe Chung Khải nói xong thì cũng an tâm. Chỉ cần có đủ chỗ đến chứa hàng hoá là được, những chuyện khác như kiểm tra hàng hóa hay phân loại các thứ thì tính sau đi.

Thế nhưng đến khi đến gần cửa chính cửa siêu thị, Sử Nhã lại có dự cảm không tốt.

Chung Khải đứng bên cạnh cô cũng cau mày lại, gương mặt càng thêm nghiêm túc, những người khác đi cùng hai người mac dù dự cảm đến chậm hơn cùng nhạt nhòa hơn đôi chút, thế nhưng bọn họ vẫn cảm thấy cảm giác không thoải mái nhàn nhạt, làm cả người bọn họ đều không yên.

Chung Khải trao đổi ánh mắt với những người trong đội, lại đưa tay kéo Sử Nhã lại gần mình. Sử Nhã là có chút không thoải mái, thế nhưng vẫn chưa khiến cô sợ hãi đến mức tê dại da đầu.

Vậy nên Sử Nhã cảm thấy đây là một đối thủ đáng gờm, thế nhưng vẫn chỉ là đối thủ thôi, chứ chưa thoát li trở thành thợ săn được. Cũng chính bởi vì vậy, Sử Nhã cũng không có kéo những người khác quay đầu bỏ chạy ngay mà lựa chọn ở lại chiến một trận.

Dẫu sao, đối phương muốn làm thịt bọn họ, thì bọn họ cũng muốn làm vậy với đối phương, kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu.

Vì sợ đối phương phát hiện, thế nên Sử Nhã cũng chưa phát động kết giới luôn, mà đợi cho đến khi thứ kia xuất hiện rồi mới làm một kích tất sát.

Chung Khải dẫn đầu cả nhóm, bước đến mở ra cửa của siêu thị, sau đó đi vào bên trong. Những người khác cũng theo đó đi vào. Bởi vì trước đó Sử Nhã đã cho lắp tấm năng lượng mặt trời, vậy nên hệ thống thông gió trong siêu thị vẫn hoạt động bình thường, ngoại trừ có chút mùi do lâu ngày không có người quét dọn ra thì không có mùi lạ nào nữa.

Thế nhưng mọi người vẫn cảm thấy có chút quái dị. Bởi vì mặc dù mũi bọn họ vẫn ngửi được mùi, thế nhưng lại có cảm giác như bị nghẹt mũi vậy, bức bối vô cùng.

Tất cả mọi người theo quán tính mà điều chỉnh hơi thở đến mức chậm nhất, cố gắng không tạo ra tiếng vang mà cẩn thận di chuyển vào sâu trong siêu thị.

Đúng lúc này, một vật thể không xác định lao nhanh về phía bọn họ. Cảm ứng nguy hiểm của Sử Nhã còn mạnh hơn cả động vật, thứ kia còn chưa đến gần bọn họ thì kết giới của Sử Nhã cũng được dựng lên rồi.

Thứ kia thấy bản thân bị phát hiện thì cũng không han chiến, lập tức dừng lại trước kết giới của Sử Nhã, rồi lách mình chay sang hướng khác. Nó không hề có ý định bước vào trong kết giới của cô, có lẽ là do cảm nhận được nguy hiểm phát ra từ tấm màng vô hình đó.

Chung Khải cũng chỉ chậm hơn Sử Nhã nữa nhịp, vừa cảm giác nguy hiểm cận kề, lập tức phất tay tạo ra mấy vết cắt không gian, thế nhưng cũng chỉ cắt được mấy miếng nhỏ trên người thứ kia, còn đâu thì bị nó tránh được hết.

Những người khác cũng phản ứng rất nhanh, dù trước mạt thế của phải quân nhân được huấn luyện đặc biệt không, thì sau mạt thế cũng sẽ bị trui rèn không thương tiếc cả rồi.

Dù sao nếu không liều mạng tôi luyện, thì bọn họ sẽ phải trả giá bằng cả tính mạng của mình, hay thậm chí là người thân đồng đội của mình nữa. Một cái giá quá lớn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.