Chuông vừa reo ba hồi thông báo giờ ra chơi đã đến, cả ngôi trường gần như đang tĩnh lặng trong phút chốc liền ồn ào hết cả lên từ tầng này đến tầng khác.
Lâm Hạ Vy gấp cuốn tập lại, tùy tiện đánh ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thời tiết hôm nay thật đẹp, bầu trời trong xanh và những tia nắng lung linh dịu nhẹ chiếu xuống không mang chút gay gắt đáng ghét nào, từng cơn gió mát thổi hiu hiu đủ làm vài lọn tóc của Hạ Vy bay nhè nhẹ.
Vốn vừa qua tiết học, tâm tình đang căng thẳng cũng vì thế mà thoải mái lên rất nhiều.
“Hạ Vy này, cậu có thể trả lại cuốn truyện đó cho tớ được không?”
Nghe thấy vậy, Hạ Vy quay đầu lại nhìn người vừa nói câu nói đó, đôi lông mày hơi chau lại.
Cô đột nhiên cười khẩy, hỏi ngược lại: “Trả lại cho cậu? Tại sao tôi phải trả lại cho cậu?”
“Nó là của tớ.” Cẩm Chi đáp.
Hạ Vy phe phẩy cuốn truyện tranh trước mặt, cô giễu cợt bảo: “Nhưng giờ nó là của tôi.
Hôm trước, cậu đọc truyện trong giờ học của chủ nhiệm, bị chủ nhiệm bắt được.
Thầy ấy chẳng phải bảo nếu tiết sau cậu có thể trả bài tốt, thầy sẽ trả lại nó cho cậu sao? Đừng nói với tôi cậu quên rồi nhé? Hôm nay tôi mắc công học bài, chính là để lấy cuốn truyện này đấy.
Giờ cậu bảo tôi trả là tôi sẽ trả sao? Cậu nghĩ tôi ngu xuẩn lắm à?”
Đó là cô còn chưa nói đến chuyện bình thường giữa hai người luôn xảy ra xích mích, Cẩm Chi lúc nào cũng tỏ thái độ này nọ với cô, rồi đi nói xấu sau lưng cô, cô ta làm vậy tưởng cô không biết chắc? Cãi nhau như chó với mèo, giờ lại xuống nước nài nỉ xin xỏ, thật ghê tởm.
Cẩm Chi bị Hạ Vy nói vậy liền giận điên người, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu có trả lại cho tớ không?”
“Ấy kìa, sao lật mặt lẹ vậy bạn học Cẩm Chi?” Hạ Vy còn đặc biệt nhấn mạnh cụm từ “bạn học” với giọng điệu khinh thường.
Đoạn, cô gằn mạnh từng chữ: “Không! Trả!”
“Lâm Hạ Vy!” Cẩm Chi rống lên.
Hạ Vy cười thích thú, nhưng nụ cười đó thu vào mắt Cẩm Chi lại biến thành điệu cười khiêu khích không hơn không kém.
“Muốn tôi trả lại cho cậu chứ gì?” Hạ Vy xoay xoay cuốn truyện, nhàn nhạt hỏi.
Cẩm Chi nghi ngờ nhìn Hạ Vy, cô ta không tin cô tự dưng lại tốt bụng như vậy, chắc chắn cô có mưu đồ xấu xa nào đó.
Ý nghĩ của cô ta vừa thoáng qua liền thấy Hạ Vy hùng hồn đưa tay xé từng trang truyện một, cô thậm chí còn đắc ý nhìn cô ta.
Thấy nét mặt cô ta ngày càng khó coi, Hạ Vy liền vung tay ném cuộn truyện giờ chẳng khác đống giấy vụn gì là mấy về phía cô ta.
Hạ Vy khoanh tay trước ngực, hất hất cằm: “Đó.
Tôi trả lại cho cậu đấy.
Lấy đi.”
Cẩm Chi cuộn chặt tay thành hình nắm đấm, lớn giọng chất vấn: “Tại sao cậu lại xé nó?”
“Nó là của tôi, tôi muốn làm gì thì làm.
Giờ tôi đưa cho cậu rồi thì nó chính là của cậu nên cậu muốn xé, muốn đốt tôi cũng không có ý kiến.” Nhìn Cẩm Chi như sắp muốn đập mình tới nơi, Hạ Vy liền bổ sung thêm: “Sao? Muốn đánh tôi hả? Có giỏi thì đánh đi.
Yên tâm, tôi sẽ không kháng cự đâu.”
Nếu Hạ Vy bị Cẩm Chi đánh mà không kháng cự thì đây không gọi là đánh nhau, mà chỉ có thể quy thành Cẩm Chi đơn phương đánh bạn, ức hiếp bạn.
Đến lúc đó, chẳng những Hạ Vy không sao, ngược lại còn khiến Cẩm Chi bị nhà trường phạt.
Nhẹ thì bị đình chỉ học vài hôm, nặng thì bị đuổi học.
Hơn hết, nếu chuyện này đến tai bố mẹ Cẩm Chi, cô ta chắc chắn sẽ sống không yên ổn.
Cẩm Chi ôm một cục tức đầy bụng, cô ta lườm nguýt Hạ Vy rồi giậm chân bỏ đi.
Đối với đứa mình không ưa, Hạ Vy thường là gặp thì bơ, không thèm quan tâm đến, nhưng nếu kẻ đó dám đến trước mặt cô gây chuyện, cô tuyệt không bỏ qua dễ dàng.
Xắn tay áo cãi nhau là nghề của cô rồi.
Nhưng nếu đối phương thuộc loại anh chị đầu gấu, nhà mặt phố, bố làm to, ông quyền thế thì cô sẽ nhún nhường.
Cái đám người đó, cãi không lại cô, có thể trực tiếp lao lên đánh cô mà không hề lo sợ nhà trường, có hậu thuẫn vực chắc chính là có thể vênh váo như thế đấy.
Mà cô chính là chỉ giỏi võ mồm, chứ cơ thể thì yếu muốn tức hộc máu, e rằng người ta vừa đánh một cái đã lăn đùng ra đất rồi.
Đã đánh không lại, đến cuối cùng, kẻ chịu thiệt là cô, vậy nên cô cũng lười đắc tội với đám người đó.
Gặp cô, nói xỏ xiên cô, cô sẽ xem như chó sủa gặp người lạ, dù chúng có nói khó nghe đến mấy cũng phải nhịn xuống.
Sống ở cái thế giới mà đồng tiền là vạn năng này, phải biết lúc nào nên làm gì, lúc nào không nên làm gì.
Nếu không thì chỉ có nước ra đường cạp đất mà ăn.
Các bạn có biết tình bạn ba người là thế nào không? Thật ra nó cũng đơn giản lắm, đa số chính là trong nhóm bạn luôn có một kẻ thừa thãi, có cũng được mà không có cũng được.
Nếu bạn còn không tin, vậy ví dụ này…!
“Này, Y Y, sao hôm qua cậu bỏ về trước vậy, hại tớ đừng chờ gần nửa tiếng đồng hồ.” Nữ sinh tóc xoăn hậm hực trách mắng.
Y Y áy náy, nói: “Tớ xin lỗi Thiên Lam, tại hôm qua anh tớ đột nhiên xảy ra tai nạn nên…”
Thiên Lam cả kinh, vội hỏi han: “Ôi trời, rồi anh cậu có sao không?”
Y Y cắn cắn môi dưới, vành mắt bắt đầu đỏ lên: “Nhập viện rồi.
Đang bất tỉnh.”
“Lát tan học ta đi thăm anh cậu nhé!” Thiên Lam đề nghị.
“Tớ đi với.” Hạ Vy nãy giờ yên lặng, cuối cùng cũng lên tiếng.
“Nhưng…!Lát tan học tớ phải đi học thêm.” Y Y bảo với Thiên Lam: “Hay để hôm sau có được không, Thiên Lam?”
Thiên Lam trần chừ giây lát rồi liền ậm ờ đồng ý.
Hạ Vy nắm chặt ly nước, tự dưng cô lại thấy khá buồn cười.
Nhìn xem, Thiên Lam với Y Y thân nhau như vậy, cô ngồi đây, cũng mở miệng nói đấy chứ nhưng họ nào mảy may quan tâm đến cô, cứ như cô là không khí vậy.
Hôm qua họ còn lại đi chơi cũng không bảo cô một tiếng.
Thậm chí nhiều khi có chuyện gì họ cũng đều kể riêng cho nhau nghe, còn cô thì chẳng biết cái gì cả.
Tình bạn ư? Họ vốn dĩ đâu xem cô là bạn.
Khi hai người đó cãi nhau liền tìm đến cô tâm sự, rồi chính cô lại là người làm lành cho bọn họ.
Bọn họ thân lại rồi thì đâm ra bỏ mặc cô phía sau.
Cô nhiều lúc thấy mình như là kẻ xen vào tình bạn của họ, nhiều lúc lại như là kẻ thay thế.
Hạ Vy đứng dậy, nhấc chân bước đi.
Nhưng chẳng có ai níu kéo cô lại cả, kể cả một câu hỏi “Cậu đi đâu đấy?” cũng không có.
Thật sự rất tổn thương, rất tủi thân.
Chỉ có một mình cô gặm nhấm nỗi cô đơn này.
Thế giới của cô trống trải và đầy u ám.
Nhưng cô biết, bản thân mình vốn dĩ không có tư cách trách họ hay đòi hỏi họ điều gì cả.
“Này, đi đứng kiểu gì thế hả?” Nữ sinh bị Hạ Vy đụng phải dữ dằn quát.
Hạ Vy cúi đầu, bước chân vẫn thoăn thoắt dường như không có ý định dừng lại.
Tâm trí cô giờ đây cực hỗn loạn, mọi thứ diễn ra xung quanh cô, cô đều không quan tâm.
Cứ như là một kẻ mất hồn, cứ đi mãi về phía trước mà chẳng biết mình đang đi đâu.
Nữ sinh kia nổi cáu, nhìn Hạ Vy chằm chằm hồi lâu.
Hôm nay đến phiên Hạ Vy phải ở lại dọn lớp, bạn cùng bàn của cô thì ốm nên nghỉ mấy hôm nay rồi, đành ra cô lúc này chỉ có một mình.
Cô lặng lẽ ngồi trên ghế, nhìn các bạn học vui vẻ ra về, nhìn đôi bạn Thiên Lam và Y Y vừa đi vừa hồ hởi nói chuyện với nhau, đột nhiên cảm thấy rất hụt hẫng.
Cô gục đầu xuống bàn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài kia nắng bắt đầu ngả màu vàng cam, đường chân trời phiếm nhuộm chút màu ấm.
Thành phố này sầm uất phồn hoa, các ngôi nhà cao tầng nằm san sát nhau.
Xe cộ đông đúc, phố xá ồn ào.
Cô cũng muốn hòa mình vào nhịp điệu cuộc sống nơi đây cho bớt cô đơn trống trải, nhưng không biết vì sao cô lại không thể.
Giống như cô là một cá thể riêng biệt bị ông trời tách khỏi thế giới này.
Cô chỉ có thể chìm đắm trong thế giới hiu quạnh do chính mình tạo ra.
Đột nhiên nghe thấy tiếng động lạ, Hạ Vy vội ngoảnh về phía cửa lớp.
Chớp nhoáng chỉ thấy một bóng đen vụt qua.
Trong lòng bỗng dấy lên cảm giác bất an, cô chạy ra cửa.
Chết tiệt! Cửa không phải bị khép hờ mà có ai đó đã đóng nó lại rồi, thậm chí còn khóa bên ngoài nữa.
Hạ Vy ngồi thụp xuống đất, tay cuộn chặt lại thành quyền.
Cô mà biết kẻ nào đã làm ra chuyện này thì kẻ đó đừng mong cô bỏ qua.
Lớn rồi chứ có phải con nít đâu mà còn chơi cái trò não tàn nhốt bạn trong lớp vậy hả? Mẹ kiếp! Rốt cuộc cô đã đắc tội tên thiểu năng nào chứ? Bỏ đi, nhiều quá nhớ không nổi.
Hành lang vắng vẻ, bóng hai người in dài trên nền gạch.
Cẩm Chi nhận lại chìa khóa, cúi đầu chào: “Việc đã xong vậy xin phép em về trước.”
Nữ sinh đối diện Cẩm Chi chính là cô gái hôm nay Hạ Vy vô tình đụng trúng.
Nữ sinh cười khinh khỉnh, chẳng nói chẳng rằng, lạnh nhạt bước qua Cẩm Chi.
Cẩm Chi nhìn chiếc chìa khóa trong tay, bất giác nắm chặt lại.
Lâm Hạ Vy, là cô tự làm tự chịu, ráng mà ở trong lớp suốt đêm rồi đói chết hay lạnh chết luôn càng tốt.
Cô ta không muốn nhìn thấy mặt cô, cô ta ghét cái bộ dạng không xem ai ra gì đó của cô.
Mặt trời cuối cùng cũng lui xuống nhường nhân gian cho màn đêm.
Mặt trăng hôm nay thật tròn, những ngôi sao giữa bầu trời đen lấp lánh nổi bật rực rỡ.
Tối này nhiệt độ dường như cũng thấp xuống rất nhiều, qua cửa sổ, ánh trăng bạc hắt vô còn kèm thêm chút gió.
Lá cây xào xạc, trong không gian thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chó tru.
Hạ Vu ớn lạnh đến mức toàn thân nổi đầy da gà, cô nhìn chằm chằm cái màn hình điện thoại đã sớm đen ngòm từ lâu, lòng có chút hối hận, biết thế tối qua cô nên chịu khó đi sạc pin thì giờ đâu đến nỗi này.
Cô nhíu chặt mày, càng lúc càng cảm thấy rất tức giận.
Hạ Vy giơ cao điện thoại lên, mãi một hồi sau mới từ từ hạ tay xuống.
Thôi, dù sao điện thoại cũng mắc tiền, giờ đập thì uổng quá.
Cô cũng biết tiếc của đấy chứ.
Trong đầu Hạ Vy giờ đây lại tự dưng nhảy ra trăm ngàn kịch bản kinh dị.
Ví dụ như trên trần nhà đột nhiên nhỏ xuống những giọt máu tanh, dần dần tích tụ thành cả một vũng.
Sau đó một mái tóc dài ướt sũng xuất hiện trước mặt cô, rồi đùng một cái, một thi thể đẫm máu rớt bụp xuống sàn, gương mặt nó xanh lè, quần áo trắng sớm đã nhuộm màu đỏ thẫm, hốc mắt thi thể đen ngòm như đã bị người ta móc mắt ra, rồi những con dòi lúc nhúc bò ra từ hai hốc mắt, hai lỗ mũi, tai và cả miệng.
Chúng bắt đầu gặm nhấm thi thể đến mức xương cũng không còn.
Chúng nhe bộ răng nanh sắc bén còn rướm máu về phía cô…!
Hạ Vy nuốt một ngụm nước bọt, mẹ ơi, tưởng tượng thôi đã thấy ghê phát khiếp rồi.
Cô bất giác ngước mặt lên trần nhà.
Không thấy có gì khả nghi liền thở phào nhẹ nhõm.
Hừ, đây đúng là cô tự mình dọa mình.
Nhưng chờ chút, cô bị nhốt, cửa lại bị khóa ngoài ư? Không thể nào, vì hôm nay đến phiên cô dọn lớp nên đáng lí chìa khóa phải ở chỗ cô mới đúng chứ? Hạ Vy vội lục lọi khắp người, đến cả cặp cũng lục tung lên, và hiển nhiên, chìa khóa đã biến mất.
Có kẻ nào đó đã lấy cắp nó.
Và hung thủ chính là một thành viên trong lớp.
Cạch…!
Cánh cửa đột nhiên được mở toang ra, một luồng gió lạnh thổi mạnh vào, Hạ Vy trợn ngược mắt kinh ngạc, lưng bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Cô hít mạnh một hơi thật sâu, khoác cặp lên vai rồi cảnh giác bước về phía cửa lớp.
Hạ Vy ngó dọc ngó xuôi, hành lang lờ mờ tối và chẳng có ai cả.
Ổ khóa rớt ở ngay mũi chân của cô, nó có dấu vết bị biến dạng như đã bị một lực rất mạnh tác động vào.
Hạ Vy khả nghi, kêu lên: “Ai?”
Đáp lại cô chỉ là một khoảng không gian tĩnh lặng như tờ.
Hạ Vy nhíu mày, xoay người lại nhìn lớp học một cái rồi tặc lưỡi bỏ đi.
Đường về nhà được ánh đèn đường neon chiếu sáng, duy chỉ có một khúc là tối om vì đèn đoạn đó bị hỏng.
Mỗi lần đi qua khúc đó, Hạ Vy đều nắm tay mình đến mức rịn mồ hôi, không phải cô sợ ma, thứ cô sợ chính là đang đi mà đột nhiên xuất hiện đám người xấu.
Tinh thần cô căng thẳng, chỉ cần xuất hiện bất cứ động tĩnh nào cô đều có thể chạy co giò bất chấp.
Hạ Vy không hiểu sao cứ có cảm giác hình như có thứ gì đó đang đi theo mình, nhìn mình chằm chằm, cô thấy lưng mình hơi lạnh lạnh mặc dù bây giờ chẳng có chút gió nào thổi qua.
Hạ Vy quay phắt người lại.
Không thấy gì cả.
Là do cô đã quá nhạy cảm chăng?
Hạ Vy cắn môi dưới, thầm đếm từ một đến ba rồi liền chạy bằng vận tốc tối đa của mình, chạy cắm đầu cắm cổ, cô không dám nhìn lại phía sau.
Có thứ gì đó không sạch sẽ đang bám lấy cô, cô dám chắc chắn là như vậy.
Các bạn có biết mắt âm dương không? Đôi mắt của Hạ Vy chính là mắt âm dương, nó khiến cô có khả năng nhìn thấy được cả cõi âm và cõi dương.
Đây không phải là bẩm sinh mà có, chuyện này xảy ra từ năm cô lên bảy tuổi.
Đó là vào ngày tang lễ của bà, bà ở đây là em gái của ông nội, cô đã thấy linh hồn bà ở linh đường, cô nói cho người lớn nghe nhưng không một ai tin cô cả, trừ bố cô.
Bố cô bảo cô hãy làm như không thấy gì, nhưng cô không thể, đám linh hồn xuất hiện ngày càng nhiều và chúng lúc nào cũng lởn vởn xung quanh cô, cô rất sợ hãi.
Bố cô sau đó liền đưa cho cô một cái kính, thật kì diệu, đeo nó vào rồi cô liền không thấy chúng nó nữa.
Nhưng cô biết, chúng vẫn bám lấy cô không rời.
Sau đó, không hiểu sao ngày nào bố cô cũng bắt cô uống một chén canh gì đó, việc này kéo dài suốt hai năm mới dừng lại.
Nếu là linh hồn bình thường thì giờ này Hạ Vy đã không có cảm giác khó chịu đến vậy.
Cái thứ đang đi theo cô…!Nó không phải một linh hồn bình thường, ít nhất hiện tại cô chỉ có thể đưa ra kết luận như vậy.
Vừa về đến nhà, Hạ Vy đã vội vàng vào thư phòng tìm bố mình.
Cô nhanh chóng kể toàn bộ sự việc cho ông nghe.
Nét mặt bố Hạ Vy có chút khó coi, ông trầm ngâm suy nghĩ, một hồi lâu sau mới nói được một câu đầy ẩn ý: “Nó đến rồi.”
Hạ Vy bồn chồn hỏi lại: “Nó là ai?”
“Bố không dám chắc có phải là nó không nữa.” Ông lắc lắc đầu trả lời không ăn nhập với câu hỏi của cô một chút nào.
Dừng một lát, lại nói tiếp: “Nó sẽ không sợ con đâu, nó không phải một linh hồn bình thường, nó có thể tiếp cận con.
Thậm chí…!có thể làm tổn thương đến con.”.