Lam Y Dạ nằm dựa lưng vào giường, đằng sau có kê một cái gối.
Anh cười, gọi một tiếng: “Y Y.”
Y Y ngồi ở trên ghế cạnh giường, tay đang cầm dao mà gọt táo, thuận miệng đáp: “Dạ?”
Anh hỏi: “Dạo này em thế nào rồi?”
Y Y cầm miếng táo, nhét vào miệng anh, cười đùa: “Thế nào là thế nào chứ? Rất nhớ anh nha.
Không có anh ở nhà, em ngủ một mình sợ muốn chết.
May mà có Hạ Vy đấy.
Vả lại, đồ ăn bên ngoài dở lắm, sao bằng đồ anh nấu.”
Anh cắn một tiếng, nhai chậm rãi, xong xuôi mới bảo: “Anh có lẽ sắp xuất viện rồi.” Lại quay sang nhìn Hạ Vy đang cặm cụi cắm hoa, dở khóc dở cười: “Hạ Vy, dù sao cũng cảm ơn em.
Nhưng mà…!Em không cắm được cũng đừng có cố.” Em cắm rất xấu, nhìn xem, mấy bông hoa dưới tay em cũng sắp nát rồi.
Dĩ nhiên, câu này Y Dạ chỉ dám để trong lòng, không nỡ nói ra làm tổn thương lòng tự trọng của Hạ Vy.
Hạ Vy quay sang gãi gãi đầu cười gượng: “Em đúng là không có tay nghề cắm hoa rồi.”
Y Y huơ huơ con dao trước mặt, nói: “Cậu rõ ràng là không có tay nghề gì hết.
Đừng ở đấy mà dảo biện.
Ngồi xuống ghế đi.”
Hạ Vy lặng lẽ ngồi xuống ghế, nói với Y Dạ: “Anh bao giờ có thể xuất viện?”
Y Dạ suy tư chốc lát rồi đáp: “Bị thương không nặng lắm, chắc tuần sau là ra viện được.”
Y Y chau mày lại, tỏ vẻ rất không hài lòng: “Anh bị như vầy mà còn nói nhẹ hả? Nhìn xem, tay chân có chỗ nào không quấn băng, đến cả đầu cũng quấn.
Anh cũng không biết tự mình soi gương, xem xem mình có giống xác ướp Ai Cập không?”
Y Dạ đưa tay xoa xoa đầu Y Y: “Anh biết Y Y lo cho anh, nhưng đừng lúc nào cũng y như bà mẹ già khó tính như thế.
Em xem, ít nhất tay trái anh vẫn còn nguyên, vẫn có thể xoa đầu em vô tư, đâu phải tay chân chỗ nào cũng quấn như em nói.”
Y Y hừ lạnh, lại không nói gì.
Hạ Vy chợt nói: “Anh Y Dạ chắc cũng chưa ăn gì, bọn em cũng chưa ăn.
Chi bằng bây giờ em đi mua chút đồ ăn cho mọi người nhé.”
Y Y vội bật người dậy, cướp lời trước: “Vậy sao được? Để tớ đi với cậu.”
Hạ Vy cười khổ, lấy tay đè hai bả vai của Y Y xuống: “Anh em cậu chắc chắn có rất nhiều chuyện để hàm huyên.
Tớ đi một mình không sao đâu.”
Y Y có chút bối rối: “Nhưng…”
Y Dạ mỉm cười: “Vậy cảm phiền em rồi, Hạ Vy.”
Hạ Vy cũng cười đáp lễ, đoạn lại liếc sang nhìn Vương Doãn Kha.
Vương Doãn Kha khoanh tay trước ngực, lưng dựa hờ vào tường, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm Hạ Vy.
Chợt thấy Hạ Vy hơi nhếch nhếch mày, hắn liền hiểu ý, vội nhấc chân bước đi theo cô.
Vừa ra khỏi phòng bệnh, Hạ Vy đã liếc xéo hắn: “Anh thái độ gì đấy? Hầm hầm như thế để cho ai coi.
Bộ tôi quỵt nợ anh à?”
Vương Doãn Kha chau mày.
Hạ Vy thở hắt ra: “Thôi bỏ đi.”
Dạo gần đây, Vương Doãn Kha càng ngày càng khó ở.
Lâm Hạ Vy cũng chẳng rảnh đi đoán tâm tình của hắn nữa, dù có đoán cũng đoán không ra.
Mắc mệt!
“Bệnh viện này…!Oán khí nồng đậm quá.”
Lông mi Hạ Vy khẽ run rẩy.
Cái giọng nói này, thật là, sao lại có thể trùng hợp như thế chứ? Bất quá, coi như chưa từng nghe thấy đi, tốt nhất là làm lơ…!
“Ủa? Hạ Vy đúng không?”
Hạ Vy đưa tay đỡ trán, ngoái đầu lại một cách cứng ngắc như một con robot, cười méo xệch: “Ha, thật trùng hợp.”
Ngọc Ý cười tươi tắn tiến lên vài bước: “Ừ, nhưng cô đến đây để làm gì? Bị bệnh hay gì sao?”
Hạ Vy đáp: “Không phải, đến thăm người bệnh.”
“À!” Ngọc ý gật gù như hiểu rồi, lại quay về chủ đề ban đầu: “Này, oán khí nơi này nặng lắm.
Có hứng thú không?”
Hạ Vy xùy xùy: “Người qua đời ở đây cũng không ít, oán khí tất nhiên phải nặng rồi.”
“Nhưng nó rõ ràng vẫn có điểm không đúng, đúng không?”
Hạ Vy nheo nheo mày, cũng không phản bác gì, tựa như là đang muốn nghe Ngọc Ý nói tiếp.
Mà Ngọc Ý hai mắt tràn ngập sự hứng khởi, rất cao hứng chờ Hạ Vy trả lời mình.
Vậy nên…!không gian thoáng chốc tự dưng chìm trong sự im lặng.
Vương Doãn Kha nói: “Nơi này trước kia là chiến trường.”
“Hả?” Hạ Vy theo phản xạ hỏi lại.
Hắn lại tiếp: “Ngàn năm trước, Hoàng hậu Chiêu Uyên dẫn năm vạn binh tạo phản, Hoàng đế Lý Ngụy Hiên dẫn ba vạn binh chống đỡ.
Kết quả, binh lính dưới trướng Hoàng hậu chết sạch, binh lính dưới trướng Hoàng đế cũng tổn thất mất một nửa.
Mà nơi này, trước kia chính là một phần của chiến trường.”
Hạ Vy bất giác ớn lạnh: “Làm sao mà anh biết được hay vậy?”
Khóe miệng hắn hơi cong cong lên, ý cười nhàn nhạt tràn đến tận đáy mắt: “Đọc sách nhiều một chút nên biết thôi.”
Hạ Vy vô thức cảm thấy có chút xấu hổ.
Hắn nói như thế này, chẳng khác nào vả bốp vào mặt cô, nói cô đọc ít sách, hiểu biết nông cạn, nhưng ngẫm lại, thái độ của hắn hoàn toàn không có ý như thế.
Hắn chưa từng lộ một tia ác ý nào với cô nha.
Bất quá, chỉ là thỉnh thoảng sắc mặt hắn hơi khó coi, đại khái giống như là…!Khụ, giống như một đứa trẻ không được cho ăn kẹo nên giận dỗi.
Ngọc Ý chớp chớp mắt: “Hạ Vy, cô đang nói chuyện với ai thế?”
Hạ Vy không giấu giếm, đáp: “Vương Doãn Kha.”
“Who?”
Cái…!Giờ phút này rồi mà chị ta còn rảnh rỗi chém tiếng anh ra với cô.
Hạ Vy lát sau mới trả lời: “Là tên kiếp này của linh hồn đó đó.”
Ngọc Ý trợn trừng mắt, hai giọt mồ hôi lạnh trượt từ sau gáy trượt xuống lưng.
Chị ta nuốt khan một ngụm nước bọt, đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, lại cẩn trọng đề nghị: “Cô…!Cô có thể cho tôi nhìn thấy hắn được không?” Ngọc Ý biết người của Lâm gia có thể làm được việc này, nhưng quan trọng chính là người ta có muốn hay không thôi.
“Việc này…” Hạ Vy có chút e ngại: “Chỗ này không tiện lắm.”
Ngọc Ý hưng phấn: “Vậy…!Vậy lần sau cô nhớ giúp tôi, để tôi nhìn thấy hắn nha.” Nói rồi vội vội vàng vàng bỏ đi, chuyện chị ta đến đây dò xét oán khí vì sao lại nặng nề sớm đã bị vứt đến tận cùng cực Bắc Trái Đất luôn rồi.
Hạ Vy ngán ngẩm lắc đầu.
Lúc Hạ Vy ra khỏi cửa hàng tiện lợi liền trùng hợp đụng mặt Tử Minh.
Không biết có phải do ảo giác hay không, sắc mặt Vương Doãn Kha hơi đen lại, nhưng chớp mắt một cái, bên cạnh cô, hắn vẫn đứng một cách nhàn nhã, trên gương mặt cũng không biểu lộ ra biểu tình gì bất thường.
Hạ Vy thực hoài nghi vấn đề thị giác của mình.
Tử Minh hiển nhiên cũng thấy cô, trong mắt cũng không có lộ tia ghét bỏ như mọi lần, cậu ta như thuận miệng hỏi một câu: “Đi đâu đấy?”
Hạ Vy mỉm cười theo lẽ tự nhiên: “Đi thăm anh trai Y Y.”
“Vậy à.”
Hạ Vy thấy cuộc hội thoại chóng vánh kết thúc như thế này có phần kì kì, liền hỏi: “Thế cậu đi đâu đây?”
Tử Minh đáp: “Đến bệnh viện.”
Lúc này Hạ Vy mới sực nhớ ra, vội nói: “A, vết thương của cậu nặng như thế chưa khỏi sao đã xuất viện, sáng nay đã đi học rồi?”
Tử Minh trầm mặc chốc lát, đột nhiên hơi cười: “Thì giờ mới phải đến bệnh viện kiểm tra này.”
“Nhưng…!Nếu là cậu, muốn đến bệnh viện, cũng không phải đi qua chỗ này.”
Tử Minh thoáng chốc hơi nghẹn họng, cậu ta cũng không thể nói là bởi vì thấy Hạ Vy ở đây nên mới cố gắng đi thêm một đoạn để tới bắt chuyện với cô.
Tử Minh chợt kinh hãi.
Cậu ta vậy mà lại muốn nói chuyện với Hạ Vy? Rốt cuộc là cậu đang làm cái gì vậy chứ?
Tử Minh ho khan hai cái: “Thì…!Mà liên quan gì tới cậu, hỏi gì nhiều vậy?”
Hạ Vy khẽ “a” một tiếng, cô cúi đầu cười nhạt, bước chân không khống chế được mà bước hơi nhanh.
Đến lúc cô bừng tỉnh, chỉ nghe bên tai vang lên những tiếng hét toán loạn.
Chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra, toàn thân liền dâng lên một cảm giác đau đớn muốn xé rách cả linh hồn.
Sau đó…!Không có sau đó nữa.
Hạ Vy mở choàng mắt ra, hai mắt chớp chớp vài cái.
Cô khẽ lắc lắc đầu, định ngẫm lại chuyện vừa xảy ra liền bị khung cảnh trước mắt khiến đầu óc choáng váng.
Cô đang đứng trong một…!Nơi này, chắc là bên trong một cái lều được dựng tạm lên bằng bạt.
Nơi đây bài trí đơn giản, có một cái giường, ở đầu giường có treo một bộ áo giáp, loại này, theo những gì Hạ Vy từng xem qua trong sách, bộ áo giáp này là giành cho nữ tướng.
Ở chính giữa gian kê một cái bàn đơn sơ.
Ừm, vậy là hết rồi.
Ở cửa lều vang tiếng động, Hạ Vy không biết sao lại đứng yên như trời trồng, không nhúc nhích dù chỉ một xăng-ti.
Một nữ nhân bước vô, toàn thân loang lổ các vệt máu, trên tay cầm một thanh kiếm dài, máu từ trên thanh kiếm nhỏ từng giọt từng giọt xuống đất, xem sắc mặt với mấy hành động của nàng ta, Hạ Vy phỏng chừng nàng ta hoàn toàn không bị thương, vậy mấy vệt máu đấy, chỉ có thể giải thích là của người ta.
Nhưng hình như nàng ta không nhìn thấy cô, Hạ Vy lại hoài nghi bản thân mình thêm một lần nữa.
Cô bước chân lên chắn trước mặt nữ nhân, ấy vậy mà nữ nhân đó lại trực tiếp đi xuyên qua người cô.
Hạ Vy một phen chấn động tam quan.
Nhưng đại khái cũng chưa dám ra kết luận gì.
Bất quá hiện giờ cô chỉ là như người vô hình, người ta không thấy, không làm được gì cô, cô chỉ thấy và cũng không làm được gì người ta.
Đúng vậy, chính là thế đấy, bây giờ cô đến cả đồ vật còn xuyên qua được.
“Nương nương.” Một cô nương thập thò ở cửa lều, khẽ gọi nhẹ một tiếng.
Y Y? Hạ Vy dụi dụi mắt, chỉ hận không thể móc mắt ra lau cho kĩ để xác nhận mắt mình không có vấn đề gì.
Nhưng kết quả vẫn chính là như vậy, Hạ Vy không hề nhìn lầm, cô nương đó thật sự rất giống Y Y.
Nếu nói cô nương đó đích thị là Y Y hoặc nói cô nương đó và Y Y là hai chị em song sinh, Hạ Vy chắc chắn là tin sái cổ.
Nữ nhân kia đang cởi bỏ áo giáp, nghe vậy vội ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói: “Vào đi.”
Cô nương giống Y Y hít sâu một hơi, trên tay cầm một chậu nước với một cái khăn, chậm chạm bước vào.
Cô nương đặt chậu nước lên bàn, lại quay sang nhìn nữ nhân kia, nói: “Nương nương, để nô tì hầu hạ người.”
Khụ, không phải Hạ Vy đầu óc đen tối gì đâu, nhưng câu nói của vị cô nương này khiến cô cảm thấy nó hơi ám muội.
Thật sự đầu óc Hạ Vy không hề đen tối đâu, không đen tối đâu, không đen tối đâu nha.
Chuyện quan trọng cần phải nhắc lại ba lần.
Xin thề đấy!!!
Cô nương đó sau khi giúp cái nữ nhân được gọi là nương nương kia lau mặt, Hạ Vy lại muốn móc mắt mình ra lau thêm một lần.
Nữ nhân đó ban đầu mặt mũi dính toàn máu tanh, Hạ Vy nhìn cũng chả thấy cái gì.
Nhưng giờ nhìn rõ, nói không kinh ngạc chính là nói xạo.
Nữ nhân đó gương mặt trắng nõn, bờ môi hồng hào, hai con ngươi đen láy như một hố đen vực thẳm, lông mi cong vút vương vấn vài hạt nước nhỏ li ti, đôi lông mày hơi nhướn lên, sống mũi nhỏ gọn cao cao.
Đứng trước mặt nữ nhân đó, bỏ qua vấn đề tuổi tác, cũng nên bỏ qua vấn đề thần thái, Hạ Vy cảm thấy giống như mình đang đứng trước một tấm gương lớn.
Nàng ta và Hạ Vy giống như cùng một khuôn đúc ra vậy.
Ngoài lều vang lên giọng nói: “Chiêu Uyên, ngươi có trong không? Ta vào nhé?” Nhưng người này lại giống như hỏi cho có lệ, không chờ người ta đáp lại đã trực tiếp vén lều đi vào.
Nữ nhân thần sắc lạnh lùng tiện tay cầm một chung trà phi tới.
Nam nhân đó bắt được một cách nhẹ nhàng, đoạn hắn ta xoay xoay chung trà, cười như không cười, nói: “Chiêu Uyên, ngươi làm ta sợ đó.”
Hóa ra nữ nhân giống Hạ Vy là tên Chiêu Uyên.
Chiêu Uyên cười gằn: “Khang! Quân! Khương! Ngươi chán sống rồi.”
Khang Quân Khương không biết thức thời, đáp: “Ngươi lại làm sao?”
Vị cô nương kia đứng chắn trước mặt hắn, rất không khách khí nói: “Ngươi to gan, đây là lều của nương nương.”
Khang Quân Khương chau mày: “Ngươi đây là lo sợ cái gì? Sợ ta lúc bước vào vô tình thấy nương nương nhà ngươi đang thay đồ chắc? Nhưng ngươi xem, rõ ràng ta chưa thấy cái gì, nương nương nhà ngươi toàn thân y phục sạch sẽ, rõ là đã thay đồ xong xuôi.
Vậy ta xin hỏi, ta đã làm cái gì không phải? Ngươi hung dữ cái gì?”
Chiêu Uyên thở dài: “Yên Nhi, được rồi.
Ngươi đừng chấp hắn làm gì.
Lui ra ngoài đi.”
Yên Nhi hậm hực, liếc xéo hắn một cái rồi mới bỏ ra ngoài.
Khi Khang Quân Khương đã ngồi yên trên ghế, Chiêu Uyên mới hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”
Khang Quân Khương chống cằm, nhàn nhạt đáp: “Bên Lý Ngụy Hiên tổn thấy một vạn, nhưng bên ta…!đã gần ba vạn người.”
Bàn tay Chiêu Uyên siết chặt lại.
Hắn lại nói: “Lý Ngụy Hiên đích thân ra chiến trường, còn mang theo Cửu Long Kiếm sức mạnh phi thường, tình hình như thế này hoàn toàn không hề bất thường.”
Chiêu Uyên cười lạnh: “Ngươi cút đi được rồi đấy.
Không cần ở lại đây.
Ngươi chỉ cần bảo vệ Tiểu Trúc thật tốt là được.”
“Ngươi có muốn sử dụng Phụng Vương Kiếm không?”
Nàng trầm mặc, giây sau liền phất tay: “Không cần.
Giữ nó lại cho Tiểu Trúc.”
Hạ Vy xoa xoa cằm.
Thời điểm này, có lẽ là đang trong giai đoạn Hoàng hậu Chiêu Uyên đánh với Hoàng đế Lý Ngụy Hiên.
Nhưng, chậc, nàng ta sau này kiểu gì chả thua, sử sách ghi rõ ràng, lúc này lại kiêu ngạo như vậy, rốt cuộc kiêu ngạo cũng không giúp nàng ta thắng được, cái kiểu tự tin này thật hết nói nổi.
Nhưng nếu nàng ta sử dụng cái thanh Phụng Vương Kiếm kia, biết câu kết cục lại khác.
Chậc, vẫn chỉ là nếu như.
Nàng ta xinh đẹp như vậy, chết cũng thật tiếc.
Ngoan ngoãn làm Hoàng hậu đứng đầu hậu cung, dưới một người, trên vạn người nàng lại không thích, chạy đi tạo phản là cớ làm sao chứ? Mà sử sách đúng là không có ghi nguyên nhân khiến nàng tạo phản, thật khiến hậu nhân tò mò.
Hạ Vy trợn ngược mắt, linh hồn lại như muốn bị xé rách thêm một lần nữa.
“Aaaaaaa…”
Hạ Vy hét lên, bật người ngồi dậy, chưa kịp định hình đã phun ra một ngụm máu tưới.
Cô ôm ngực ho khụ khụ, trong miệng vẫn còn vương vấn mùi máu như mùi rỉ sắt, tanh tưởi đến khó chịu.
Lúc này, Hạ Vy mới chợt nhận ra, toàn thân mình chằng chịt dây dợ.
Cô giật chúng ra khỏi người, một chút máu lập tức rỉ ra.
Cùng lắm Hạ Vy cũng chỉ nhíu chặt mày.
Cô bước xuống giường, bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo.
Đầu óc ập tới một cơn đau như bị búa bổ, Hạ Vy theo phản xạ đưa tay lên ôm lấy đầu.
Thế nhưng lại cắn chặt răng, tựa là đang đè nén, bức ép bản thân mình không được kêu lên.
Đây là phòng bệnh, mà bệnh nhân, buồn cười thay lại chính là Hạ Vy.
Mà lí do khiến cô nhập viện, nó thật sự không thể nào máu chó hơn, là bị xe đụng nha..