Khi Tình Yêu Chưa Kết Thúc

Chương 15: Chương 13



Khi Hạ Vy gặp tai nạn, trùng hợp thay lúc đó Ngọc Ý cũng xuất hiện ở đó.

Vốn chị ta định lao ra giúp Hạ Vy, đến cuối cùng vẫn là chậm một bước.

Hạ Vy toàn thân rướm máu, Ngọc Ý đứng ở bên cạnh cũng dính vài giọt.

Chị ta cúi người đỡ Hạ Vy lên, gọi gọi vài tiếng cũng không thấy trả lời, trong lòng thực rất hoảng sợ.

Lại nói, không biết lúc đó cảm giác được cái gì, Ngọc Ý vội ngẩng đầu lên nhìn vỉa hè đối diện.

Chỉ thấy một tàn ảnh nam sinh mờ mờ, hai mắt ánh lên tia hỗn độn mà nhìn trân trân sang bên này.

Ngọc Ý cúi người đem chiếc vòng cổ trên người ra, mặt dây chuyền quả nhiên phát lên tia đỏ rực rỡ rồi nhanh chóng tắt lụi.

Tựa một cái chớp mắt trôi qua, tàn ảnh ấy dần tan biến vào hư không.

Hạ Vy day day vùng mi tâm: “Vậy là hắn đã trở về thân xác rồi.”
“Nhưng chúng ta không thể để yên như vậy.” Ngọc Ý nói: “Nếu lỡ sau này hắn chết, hóa thành linh hồn lại còn đi gây rối thì biết làm sao?”
Hạ Vy nheo mày hỏi: “Thế giờ chị bảo tôi phải làm sao?”
Ngọc Ý ngờ vực: “Này, đừng nói với tôi, ngoài cái tên ra, cô chẳng biết một chút gì về hắn nhé?”
“Ừ!”
Hạ Vy cũng không lường trước được sự việc sẽ thành ra như thế này.

Trước kia là do chủ quan, không chịu suy xét vấn đề của Vương Doãn Kha sớm hơn, lại suốt ngày thong dong thư thả xử lí mấy việc lặt vặt, nay cảm thấy thực rất hối hận.

Ngọc Ý nếu có thể, thật sự chắc chắn sẽ thổ huyết.

Lại nghĩ, nghe nói nhà Hạ Vy xảy ra chuyện gì đó, chị ta dù muốn hỏi, thấy cái cảnh cô chật vật như thế này cũng biết lúc này không nên hỏi thì tốt hơn, tránh xát muối vào vết thương của người ta.

Lúc này cũng không có tâm tình tám chuyện phiếm với Hạ Vy, vì thế sau khi trao đổi xong mấy việc quan trọng liền rời đi.

Ai dè chân mới bước ra khỏi cửa, liền giật mình một phen, suýt chút nữa làm rớt mất cái hũ.

Thật không thể ngờ Tử Minh lại đứng sẵn ở đây từ lúc nào.

Ngọc Ý đem cái hũ ra sau lưng, trừng mắt nói: “Cái gì cái gì? Nhìn cái gì?”
Tử Minh trầm mặc im lặng một hồi mới đáp: “Không có gì.” Rồi mới lách người đi vào.

Ngọc Ý thầm mắng trong lòng một tiếng.

Đúng là tên khùng!
Thấy Tử Minh trở lại, Hạ Vy vội giấu ngón tay vừa bị dao cứa đến chảy máu vào trong chăn, tròng mắt khẽ đảo một vòng rồi hỏi: “Sao lại quay lại thế?”

“À, tôi…”
“Hạ Vy, con tỉnh rồi, bố có mang…” Thấy lồng cháo ở trên bàn, Lâm Hạ Chấn im bặt, có chút chạnh lòng, đem lồng cháo của mình ra sau lưng.

Tử Minh bị cắt ngang, âm thầm thở phào một tiếng, tinh ý phát hiện ông hơi khó xử, liền nói: “Cháo cháu mang tới Hạ Vy ăn không vừa miệng, chú tới thật tốt, cậu ấy còn rất đói.”
Hạ Vy nheo nheo mày nhìn Tử Minh, liền nhận được một cái liếc mắt đầy ẩn ý.

Cô hơi cười, nói với Lâm Hạ Chấn: “Bố, bố mang gì đến cho con vậy?”
Quả nhiên tinh thần Lâm Hạ Chấn dần phấn chấn lên.

Hạ Vy ngoài mặt cười, cam chịu ăn hết tô cháo Lâm Hạ Chấn mang tới.

Xong xuôi, cô hỏi: “Bao giờ con có thể xuất viện vậy bố?”
“Không vội.” Lâm Hạ Chấn đáp: “Con mới tỉnh, nên tĩnh dưỡng thêm một thời gian.

Có gì cứ nói với bố.”
“Dạ!”
Ông thở dài, đưa tay lên xoa xoa đầu cô.

Dường như Lâm Hạ Chấn đã tiều tụy đi rất nhiều, gương mặt phảng phất vẫn có nét u sầu.

Sau này, khi Lâm Hạ Chấn và Lăng Diễm chính thức li hôn, Hạ Vy quyết định sống với Lâm Hạ Chấn.

Cô cũng tiến hành đi thi lại, kết quả tổng kết vừa hay đủ điểm lên lớp.

Tổng kết năm học kết thúc, học sinh bước vào giai đoạn nghỉ hè.

Có một hôm, Hạ Vy đang nghiên cứu mấy cuốn sách ở thư phòng của Lâm Hạ Chấn, Ngọc Ý bất chợt hẹn cô ra ngoài.

“Nghe nói cô sắp chuyển nhà hả?”
Hạ Vy ngồi trên ghế đá ở vỉa hè cạnh một cái cây lớn, tay cầm lon nước mát, ánh nắng chiếu xuống qua tán lá cây, mặt đất lốm đốm các vệt sáng.

Cô nói: “Ừ, đến thành phố B.”
Ngọc Ý thoáng bất ngờ, tâm tình bất chợt vui mừng: “Thật trùng hợp, nhà tôi cũng ở thành phố B.”
Hạ Vy khó hiểu.

Nếu nhà chị ta ở thành phố B, vậy sao lại tới đây học?
Như biết Hạ Vy nghĩ gì, Ngọc Ý liền nói: “Cô cứ xem tôi bỏ nhà đi bụi là được rồi.

Aizzz, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt kì thị ấy.

Thật ra tôi ở nhà sống thấy không thoải mái, suốt ngày bị ông anh trai quái gở chọc tức lên mới chuyển ra ngoài.”
Hạ Vy không muốn nói vấn đề này, trực tiếp hỏi thẳng: “Nhưng chị hẹn tôi ra ngoài làm gì?”
Ngọc Ý tùy tiện ngả lưng xuống, ngửa mặt nhìn lên tán lá cây, hồi lâu sau mới đáp: “Thành phố B, thật trùng hợp.

Người mà chúng ta đang tìm kiếm buồn cười thay cũng đang ở thành phố B.”
Hạ Vy bất ngờ hỏi lại: “Vương Doãn Kha ở thành phố B?”
“Ừ!” Ngọc Ý đáp: “Có điều, muốn tiếp cận hắn cũng hơi khó khăn.”
Mãi về sau, Hạ Vy mới hiểu cái gọi là “hơi khó khăn” này của Ngọc Ý.

Khi ấy cô đã chuyển đến thành phố B được vài ngày, chỉ còn hơn ba tuần nữa là một năm học mới sẽ bắt đầu.

Hạ Vy đến nhà Ngọc Ý.

Ai dè vừa bước vào cửa, liền một phen bị giật mình kinh hãi.

Trương Ngọc Cơ phóng vèo đến ôm chầm lấy Ngọc Ý, má dụi dụi vào má, vui mừng nói, chỉ hận không thể tuôn ra một suối nước mắt để thể hiện sự chân thành của mình: “Ôi bảo bối của anh, em về cũng không nói với anh lời nào.

Anh mà biết em về, chắc chắn sẽ từ Anh trở về liền.

Bảo bối, có phải em không nhớ anh không? Bảo bối lâu ngày không gặp gầy đi nhiều quá.

Anh xót quá đi, bảo bối ơi…”
Hạ Vy thật không dám nhìn thẳng.

Một câu bảo bối hai câu bảo bối, nhìn Trương Ngọc Cơ cũng phải hai mấy tuổi chứ ít ỏi gì, còn làm ra loại hành động này, thật đúng một lời khó biểu đạt hết cảm xúc rợn tóc gáy trong người.

Ngọc Ý bị ôm chặt bất ngờ, rất tức giận: “Buông ra buông ra.

Anh về từ lúc nào thế hả? Không phải bố bảo tuần sau anh mới về sao?”
Trương Ngọc Cơ ủy khuất, không biết lấy từ đâu ra cái khăn, chấm chấm nước mắt không hề tồn tại, thút thít bảo: “Anh mới về hồi sáng.

Bảo bối, em ghét anh hả? Bảo bối, em làm anh tổn thương…”
Hạ Vy bụm miệng nén cười.

Ngọc Ý đưa tay đỡ trán, thật sự quá mất mặt rồi.

“Im ngay im ngay.

Nhặt lại cái tiết tháo của anh lên ngay.

Trước mặt người khác anh làm cái bộ này còn ra thể thống gì?”
Trương Ngọc Cơ bị quát như vậy, ủy khuất ngày càng lớn.

Nhưng hiểu rõ tình hình lúc này, liền đưa tay chỉnh lại quần áo, toàn thân một bộ dạng thanh niên nghiêm túc.

Anh ho khan hai cái, liếc mắt một vòng, thấy Hạ Vy, nheo mày trầm giọng hỏi: “Đây là?”
Hạ Vy giật giật khóe miệng.

Anh ta vậy mà nãy giờ trực tiếp xem cô là không khí, còn cái kiểu lật mặt như thế này là sao chứ? Khó trách ngày trước bị Ngọc Ý mắng là “ông anh trai quái gở”.

Ngọc Ý hừ lạnh, trả lời: “Anh, đây là hậu duệ của Lâm gia – Lâm Hạ Vy.”
Trương Ngọc Cơ khẽ gật đầu, đưa tay ra phía trước, nói với Hạ Vy: “Chào cô, tôi là hậu duệ của Trương gia, anh trai của Ngọc Ý, Trương Ngọc Cơ.”
Hạ Vy cũng bắt tay cho có lệ, mỉm cười hòa nhã: “Chào anh.”
Khi cả ba người đã ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, mặt đối mặt.

Trương Ngọc Cơ nho nhã nhấp một ngụm, mở lời trước: “Vậy cô Lâm, hôm nay cô tới đây là có việc gì sao?”
Hạ Vy cười xòa: “Cũng không có gì, chỉ là nghe nói phong ấn xảy ra vấn đề nên mới đến xem thôi.”
“Là cái hũ phong ấn oán linh kia sao?” Nhận được cái gật đầu từ phía cô, anh cười nhạt: “Ồ, vậy cô Lâm không cần lo nữa, lúc mới về tôi đã xem qua rồi.

Hiện tại đã ổn định.

Nhưng việc dùng máu vẽ bùa, là do cô làm sao?”
Hạ Vy không hề phủ nhận: “Đúng vậy.

Nhưng trấn áp mãi cũng không phải cách, oán linh này lúc còn sinh thời là người dưới trướng Hoành tướng quân, việc này ít nhiều cũng liên quan đến Hoành gia.

Chỉ là hiện tại không biết nên bắt đầu từ đâu.”
Trương Ngọc Cơ trầm mặc chốc lát, lại nói: “Cô chưa nghĩ ra cách để con oán linh đó chịu mở miệng sao?”
Hạ Vy lắc đầu.

Anh lại tiếp: “Quả nhiên.

Nó thật sự không dễ để độ hóa.

Vậy tiếp theo cô tính sẽ làm thế nào?”
Hạ Vy cũng nói: “Hiện tại việc này tạm thời chưa nghĩ ra cách giải quyết.

Tôi có việc quan trọng hơn để làm, vì thế việc của oán linh này, e rằng lại phải làm phiền Trương gia một thời gian.”
Ngọc Ý im hơi lặng tiếng nãy giờ, lúc này mới lên tiếng nói với Trương Ngọc Cơ: “Anh, em định việc này sẽ nói với anh sau.

Nhưng giờ nói cũng tốt.

Anh, em muốn anh giúp em và Hạ Vy vào được trường Thanh Vũ.”
Trương Ngọc Cơ nheo mày: “Với học lực của em? Vào trường đây làm gì? Với tính khí của em, ba ngày chưa bị đuổi đã là kì tích rồi.

Vả lại, nếu em chịu ủy khuất, thân làm anh, anh sẽ cảm thấy rất khó chịu.”
“Anh nhớ di chúc của ông chứ? Kiếp này của linh hồn đó, bọn em đã tra ra.

Hắn đang học ở trường Thanh Vũ.”
Anh thở dài, ngẫm nghĩ rồi vẫn quả quyết từ chối: “Không được là không được.

Em học ở đấy, anh vẫn thấy không an tâm.

Vả lại, việc linh hồn này là do Lâm gia phụ trách, liên quan gì đến em? Đừng nhúng tay vào.

Anh cũng chỉ nghĩ cho em thôi.”
Anh nói như thế trước mặt hậu duệ Lâm gia là Hạ Vy đây, Hạ Vy thật cảm thấy có chút chạnh lòng.

Ngọc Ý bắt đầu thuyết thục: “Anh, thứ nhất, em hứa sẽ không gây chuyện.

Thứ hai, đây là di nguyện của ông, em không thể không làm.

Thứ ba, anh mà không giúp…”
“Được rồi được rồi.” Anh đầu hàng, chỉ thiếu nước vẫy cờ trắng: “Anh giúp anh giúp.

Em đừng có dọa anh.”
Chờ Hạ Vy đi rồi, Trương Ngọc Cơ liền lôi lôi kéo kéo Ngọc Ý.

Anh phấn khởi, nói ríu rít: “Bảo bối, bảo bối, lên phòng đi, anh từ Anh trở về, có mua rất nhiều quà cho em.”
Ngọc Ý nhăn mặt.

Đừng tưởng chị ta không biết anh mua cái gì.

Chắc chắn lại là một đống váy bánh bèo lòe xòe tầng tầng lớp lớp, đa dạng màu sắc, đa dạng nhãn hiệu.

Cự tuyệt nha.

Trương Ngọc Cơ thấy Ngọc Ý không nhúc nhích, liền bưng mặt, rưng rưng nước mắt: “Bảo bối…!Em đừng ghét bỏ anh mà.

Hu hu, bảo bối à…”
Ngọc Ý rất đau đầu về ông anh trai này, chỉ hận không thể vung tay vung chân đánh cho một trận nên thân.

Lại nhớ tới anh vừa hứa sẽ giúp mình, Ngọc Ý mới đè nén cơn bùng nổ của mình xuống.

Chị ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh, nghiêm túc chút đi.”
Anh ngồi thụp xuống, ôm lấy chân Ngọc Ý: “Hu hu, bảo bối đừng giận mà.

Bảo bối đừng chê anh mà.

Hu hu…”

Ngọc Ý đen mặt, có cảm giác có một đàn quạ bay quác quác ngang qua đầu mình.

Không muốn nói nữa rồi.

Thật phát mệt với ông anh trai kiểu này.

Ngọc Ý ngồi xuống, khóe môi nhếch lên cười dữ tợn: “Anh mà không im, lão nương bỏ nhà đi bụi cho anh em.”
Trương Ngọc Cơ bặm môi, gật đầu lịa lịa như gà mổ thóc.

Ngọc Ý thở dài.

Anh là ai? Doanh nhân có tiếng trong giới thương trường.

Là hậu duệ chính thống của Trương gia nha.

Trước mặt người ta một bộ lãnh khốc vô tình, đánh chết cũng chẳng ai dám tin anh ở trước mặt em gái lại làm ra cái bộ dạng này.

Đúng là thần kinh hết thuốc chữa.

Trương Ngọc Cơ đứng dậy, nghiêm trọng nói: “Ngọc Ý, em thật sự muốn nhúng tay vào việc của người ta, anh không dám cản em.

Nhưng làm cái gì cũng có chừng mực, một khi đi quá giới hạn của bản thân phải biết dừng lại.

Đừng khiến anh phải đích thân ra tay.”
“Biết rồi biết rồi.

Anh yên tâm, sẽ không có ngày đấy đâu.” Dừng một lát, lại nói tiếp: “Việc độ hóa oán linh kia, anh có cách gì không?”
“Anh đã thử qua rồi.

Hiện tại đúng thật là không có cách.

Nhưng cái cách cô Lâm vẽ bùa chú, thập phần rất kì lạ.”
“Kì lạ?” Ngọc Ý nhướn mày: “Kì lạ ở điểm nào?”
Trương Ngọc Cơ day day vùng thái dương: “Không biết nữa.

Chỉ cảm thấy kì lạ, còn kì lạ ở điểm nào, chính anh cũng không rõ.”
Thanh Vũ là một trường hệ thống từ tiểu học đến cao trung, nơi đây tụ tập đa số các thiên kim tiểu thư con nhà danh giá, không thì cũng là các thần đồng mầm non tốt của đất nước.

Để vào được trường, điều kiện tiên quyết đầu tiên là học lực, nếu không, có tiền e rằng cũng chưa chắc vào được.

Tất nhiên ngoại lệ cũng không hề thiếu.

Ví dụ như…!Lần này chính là Hạ Vy và Ngọc Ý.

Quy mô Thanh Vũ lớn rộng và đồ sộ đến choáng ngợp, bao xung quanh ngôi trường là một dải tường cao 3 – 4 mét.

Cổng trường lớn rộng mở, học sinh tụ tập về đây nhân ngày khai trường không hề ít, ô tô này nối đuôi ô tô kia, đến rồi đi vô số kể.

Bình thường, các lớp học sẽ theo nhau từ hồi tiểu học cho đến khi ra trường, sĩ số lớp sẽ giữ nguyên không thay đổi, trừ một số trường hợp đặc biệt là có người chuyển đi, riêng chuyện có người chuyển vào, đây chắc chắn là một chuyện hiếm gặp.

Vậy mà cư nhiên năm nay, học sinh chuyển vào tuy không nhiều, nhưng cũng đủ làm các học sinh xôn xao.

Vương Khả Ngân nghịch nghịch cái rubic trong tay, miệng nhai nhóp nhép kẹo cao su, lười nhác ngả lưng xuống ghế, nói: “Học sinh mới cũng là người thôi, có gì hay ho đâu mà xôn xao thấy ớn.”
Phong Nguyệt xoay người quay xuống, nói: “Nhưng năm nay lại có tới 4, 5 người lận.

À, nghe nói có một người sẽ vào lớp học cùng anh cậu, chuyện này có thật không?”
Bàn tay Vương Khả Ngân thoáng chốc đình trệ, giây sau liền khôi phục dáng vẻ cũ, đáp: “Làm sao tớ biết được.”
Phong Nguyệt hưng phấn bảo: “Đi xem không? Đâu phải lúc nào cũng có dịp trường có chuyện hay ho, đúng không?”
“Phong Nguyệt cô nương, bớt hít hà drama đi, bể phối đấy.” Vương Khả Ngân bỏ chân ở trên bàn xuống, vò vò mái tóc ngắn cũn cỡn của mình: “Vào lớp rồi, lát ra chơi hãy đi.”
Phong Nguyệt hai mắt lấp lánh, trưng một vẻ mặt vui mừng khôn xiết.

Đây chẳng phải là Vương Khả Ngân đã ngầm ngầm đồng ý sẽ đi xem trò hay sao?
Ở dãy khối 11, Hạ Vy theo sau giáo viên vào lớp, thấy học sinh trường này cực kì cổ quái, họ làm như cô là người ngoài hành tinh hay sao? Nhìn gì mà nhìn dữ vậy? Giáo viên vào lớp được một lúc mới gọi Hạ Vy vào.

Chuyển cấp thì không nói làm gì, nhưng đây là chuyển trường, còn là lần đầu tiên, Hạ Vy không có bạn bè ở đây, lòng tự dưng rất hồi hộp.

Cô hít một hơi thật sâu, chậm rãi bước vào đứng trước lớp, mím môi mỉm cười: “Chào các cậu, tớ là Lâm Hạ Vy.”
Tất nhiên là kết thúc câu này, phải là một tràng pháo tay.

Nhưng không, cả cái lớp mấy chục con người ngồi im ru..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.