“Cút cút cút! Tên tôi cậu tưởng muốn gọi là gọi à?”
Hoành Bảo như điếc không sợ súng, cười hết sức vui vẻ: “Ngọc Ý, tên đặt ra không phải để gọi thì để làm gì?”
Mắt thấy hắn ta sắp đặt mông xuống ngồi cùng chỗ với mình, Ngọc Ý liền nổi quạu, gằn giọng: “Cút, ai cho cậu ngồi hả? Giờ cậu thích gì? Lại muốn đánh nhau? Ok, bà chiều.
Tan học, đợi đấy” Dứt lời liền đập bàn đứng dậy định dời đi, giống như chỉ cần ở cạnh hắn ta thêm một chút, toàn thân sẽ phát bệnh vậy.
Hoành Bảo không ngờ Ngọc Ý lại gay gắt như vậy, kéo cổ tay chị ta, cười xuề xòa: “Được rồi.
Ăn cho xong rồi đi.”
Bên đó cãi nhau inh tí tỏi, Hạ Vy với Vương Doãn Kha lại duy trì im lặng mà nhìn nhau, không khí dường như có chút quỷ dị.
Kết quả, Hạ Vy đành dịch người vô trong, tỏ ý nhường chỗ.
Vương Doãn Kha hiểu ý, liền ngồi vào chỗ trống.
Hạ Vy cúi đầu im lặng ăn.
Vương Doãn Kha trầm mặc một lúc, khẽ gọi: “Hạ Vy.”
Hạ Vy ngẩng đầu nhìn hắn, nhếch môi hừ lạnh một cái.
Mặt chỉ hận không thể viết lên bốn chữ “em đang tức giận” in hoa to đùng.
Kiếp trước, hắn đối với cô như thế nào, cô nhớ rất rõ, nếu không để hắn nếm trải cảm giác cô từng nếm trải, cô liền cảm thấy mình như bị thiệt thòi, cực kì ấm ức.
Vương Doãn Kha giống như là bị Hạ Vy dọa cho giật mình, vội nghĩ lại những gì đã xảy ra.
Rõ ràng trước đó mối quan hệ còn rất tốt mà, hắn cũng đâu có làm gì cô, sao lần này gặp lại, cô liền cho hắn cảm giác bản thân đã phạm phải tội ác tày trời? Nhưng bộ dạng cô lúc này, thật rất đáng yêu.
Ta nói mấy đứa yêu nhau, người tình trong mắt hóa tây thi cấm có bao giờ sai.
Bất cứ cử chỉ hành động nào của người mình thích, trong mắt mình, đều rất đẹp.
Còn nếu đã không thích nhau, đối phương thở thôi cũng đã thấy ghét rồi, ví dụ như trường hợp của Hoành Bảo và Ngọc Ý ngay trước mặt đây này.
Nói chuyện với nhau, kiểu như nếu không bắt bẻ, toàn thân sẽ ngứa ngáy khó chịu không bằng ấy.
Tiết sau là tiết của thầy Lam, Hạ Vy có phần phấn khởi, rốt cuộc thầy Lam này, có phải chính là người mà Hạ Vy đoán hay không, rất nhanh liền sáng tỏ.
Thầy Lam thân trên áo sơ mi trắng tinh tươm chậm rãi bước vào lớp, trên môi phảng phất một nụ cười.
Ánh mắt thầy quét một lượt, dừng lại ngay ở vị trí cuối lớp, cơ thể thoáng chốc định trệ, rất nhanh liền gật đầu mỉm cười nho nhã, phất tay bảo lớp ngồi xuống.
Hạ Vy ngồi xuống, tay phải nâng má, nhìn lên vị trên kia.
Vậy mà lại là Lam Y Dạ.
Trúng phóc.
Lại nói, dạy môn gì không dạy, lại đi dạy ngay cái môn Hóa đáng ghét đó.
Lam Y Dạ vừa ra khỏi lớp, mọi người đã nhao nhao lên, bàn luận rất sôi nổi.
“Thầy Lam đẹp trai quá đi mất!!! Không biết đã có bạn gái chưa nhỉ?”
Rất nhanh đã có bạn học đáp lại: “Thôi đừng ở đấy mơ mộng nữa, đẹp trai như vậy, không chừng còn đã có vợ có con luôn rồi đấy.”
Hạ Vy ngồi im vểnh tai lên nghe: “…” Sai rồi.
Chính tại vì ý nghĩ kiểu đó, Lam Y Dạ đến tận bây giờ vẫn chưa có bạn gái.
Đừng hỏi tại sao cô biết, Y Y thỉnh thoảng vẫn than vãn với cô kiếm cách để anh trai thoát ế.
Bạn học khác liền bảo: “Nhưng tay thầy ấy đâu có đeo nhẫn.”
Có người đốp lại: “Không đeo nhẫn chắc gì đã là chưa có vợ.
Biết đâu bất ngờ.”
Lớp trưởng Lục Cảnh nghe hết nổi, cũng xen vào nói: “Chẳng phải nghe bảo thầy Lam có cô em gái học ở đây sao? Hình như ở lớp kế của kế bên ấy.
Sao không đi hỏi cho mau?”
“Aizzz, lớp trưởng, cậu thật là…!Lỡ bọn tớ đi hỏi, cậu ấy hiểu nhầm gì gì đó, về nói với thầy Lam thì sao? Ngại lắm.
Cậu hiểu không?”
“…” Vậy luôn.
Không, Lục Cảnh không hiểu.
Không hiểu tư duy của đám con gái lớp này.
Dại trai ra mặt như thế mà bày đặt nói ngại này nọ.
Tám xuyên lục địa một hồi, có người đưa ra đề nghị: “Hay là như thế này, giờ chúng ta chơi một trò chơi.
Người thua phải đi hỏi thầy Lam, tiện xin phương thức liên lạc, thế nào?”
Một đám ầm ầm đồng ý.
Bạn học đấy lại hỏi Lục Cảnh và Hạ Vy: “Lục Cảnh, Hạ Vy, tham gia không?”
Lục Cảnh nghiến răng: “Làm ơn đi, tớ là con trai, còn rất thẳng.
Tớ không có hứng thú với thầy Lam, tham gia với đám các cậu làm cái gì?”
Có bạn nữ cười khúc khích: “Biết đâu tương lai thế nào?! Lục Cảnh, nói trước bước không qua đâu.”
“Hoang đường!” Bỏ lại câu đấy, Lục Cảnh liền quay lại xem sách.
“Ai ya, còn Hạ Vy thì sao?”
Hạ Vy ngồi im như phỗng, tay đang ấn điện thoại cũng chợt dừng.
Nhìn điện thoại một hồi, có điều muốn nói không biết có nên nói hay không? Cô ngẩng đầu lên, nói: “Thôi, tớ không tham gia đâu.” Một đứa cái gì bọn họ cần cô đều biết như thế này, tham gia làm cái quái gì?
“Sao thế? Thầy Lam đẹp trai mà.”
Đẹp trai cũng chẳng liên quan đến cô.
Đáp lại, Hạ Vy chỉ cười mỉm.
“Hạ Vy, cậu thật sự không tham gia sao? Khi có kết quả, cậu đừng có xin ké đấy nhé!”
“Hạ Vy, tham gia đi mà.”
“Hạ Vy à!”
Mắt Hạ Vy chợt lóe lên tia sáng, cả đám không hiểu sao chợt thấy bất an.
Cô mỉm cười: “Hay là như thế này, vở ghi vì mấy hôm trước tớ nghỉ, giờ cần phải bù lại, các cậu chép hộ tớ.
Các cậu muốn biết gì từ chỗ thầy Lam, tớ sẽ nói cho.”
Cả đám nhao nhao lên, luôn miệng hỏi “Thật không?”, “Cậu không lừa bọn tớ chứ?”,…!
Hạ Vy cười khẩy, ấn điện thoại gọi cho ai đó, đặt lên bàn, còn để chế độ loa ngoài, chuông đổ vài hồi, đối phương mới bắt máy.
“A lô?”
Là giọng nam, còn là giọng ai, cả đám vừa nghe đã trợn mắt há mồm.
Hạ Vy đưa tay lên môi, khẽ “xuỵt” một tiếng.
Cả đám ngoan ngoãn gật gật đầu.
Đến cả Lục Cảnh ở đầu kia cũng nhịn không được, tò mò ngoái xuống nhòm.
Lam Y Dạ không thấy ai đáp lời mình, lặp lại một lần nữa: “A lô? Hạ Vy?”
Hạ Vy lúc này mới nói bằng điệu bộ ngạc nhiên: “A, anh Y Dạ à?”
“Ừ! Sao thế?”
Hạ Vy nói: “Uầy, em ấn lộn số rồi.
Xin lỗi anh.”
“Không sao!”
“Vâng!” Đáp xong tiếng này, Hạ Vy cũng cúp máy.
Mà đám kia, đã nhìn đến đần mặt ra.
Hạ Vy cất điện thoại đi: “Lời đề nghị của tớ, thế nào?”
Một đám không có cốt khí, vứt bỏ sĩ diện, mồm năm miệng mười rất nhanh gật đầu lia lịa: “Được được.”
Có người hỏi: “Hạ Vy, cậu vậy mà lại quen biết thầy Lam sao? Thầy còn nhớ cả tên cậu luôn kìa.”
Hạ Vy đáp: “Em gái thầy là bạn của tớ, ngày trước hay đến nhà thầy chơi, quen biết bình thường thôi.”
“Ngưỡng mộ thế, mà thầy Lam có vợ chưa?”
Hạ Vy xùy một tiếng: “Ài, cái thầy cuồng em gái đấy, đến bạn gái còn chưa có kia kìa.”
Sau một hồi, Hạ Vy liền cho họ số điện thoại của Lam Y Dạ.
Mà Lam Y Dạ đang ngồi trên văn phòng nói chuyện với các giáo viên khác, đột nhiên cảm thấy rùng mình, vẫn không hay biết là mình đã bị người ta bán.
Mà cả lớp đấy cũng không ngờ, trong lúc Hạ Vy oang oang đọc số, một đám lôi điện thoại ra nhập, ở góc kia, lớp trưởng Lục Cảnh lặng lẽ lật ra sau vở, vểnh tai lên nghe, tay cầm bút cũng ghi lại.
Nhìn đồng hồ trên tay, Lục Cảnh chợt giật mình, sắp vào lớp đến nơi rồi, mà tài liệu thầy giáo dạy Lý hôm trước bảo hôm nay nhớ lên văn phòng lấy về đưa cho lớp, cậu chưa đi lấy nữa.
Thế là ba bước gộp thành hai bước, vội vội vàng vàng rời đi.
Lên đến văn phòng giáo viên, cậu ngó vào, thấy bóng dáng thầy dạy Lý, liền bước đến.
“Em chào hai thầy.” Cậu cúi đầu chào.
Không hiểu sao lồng ngực lại bắt đầu đập mạnh, dồn dập.
Lam Y Dạ cùng thầy dạy Lý ngừng nói chuyện, thầy dạy Lý lấy trên bàn tập tài liệu, đưa cho Lục Cảnh, bảo: “Thầy còn tưởng em quên rồi đấy.”
“Vậy, em xin phép!” Lục Cảnh nhận lấy, cúi đầu chào thêm một lần nữa mới rời đi.
Cậu nào quên, chỉ là suýt chút thôi.
Trước khi rời khỏi văn phòng, không biết vô tình hay cố ý, ánh mắt liếc nhìn Lam Y Dạ ba giây rồi mau chóng rời đi.
Lam Y Dạ cảm thấy cậu học sinh này có chút quen mặt, nhưng không nhớ rõ.
Bụng nghĩ gì, miệng cũng buột miệng hỏi luôn: “Cậu nhóc đó tên gì vậy?”
Thầy dạy Lý nói: “Lục Cảnh.
Lớp trưởng 11A3.
Thằng nhóc đó, uầy, ngoan ngoãn, học tập cũng rất tốt, chỉ tiếc, khả năng ngoại giao bất quá lại hơi kém.
Đại khái hình như, không thích giao tiếp với người ngoài quá nhiều.
Không biết bố mẹ nó bổ não cho nó cái gì, trong khi giờ giải lao các bạn học nhốn nháo ra chơi, nó lại im re ngồi một góc xem sách.
Thầy có biết không, có lần, tôi thấy nó xem sách lớp 12 lận luôn đấy.”
Lam Y Dạ không biết nghĩ cái gì, chỉ nhàn nhạt đáp: “Vậy à?!”
Tan học, Lam Y Dạ chờ ở cổng đón em gái để về cùng.
Liếc thấy bóng dáng cậu học sinh hơi quen thuộc, chợt nhận ra đấy là Lục Cảnh.
Cậu đi một mình, hòa vào dòng học sinh đông đúc.
Vừa ra đến cổng, đã có một chiếc ô tô đừng chờ ở sẵn đấy, Lục Cảnh không nói lời nào, lẳng lặng mở cửa ra rồi lên xe.
“Anh, anh nhìn gì đến nỗi thất thần, em gọi cũng không nghe thế?”
Lam Y Dạ giật mình, vừa ngoảnh đầu lại liền thấy Y Y, trầm mặc một lúc rồi đáp: “Không có gì đâu.
Mà sao ra một mình thế, anh thấy bình thường em hay đi cùng Hạ Vy mà.”
Y Y hơi bĩu môi: “Cậu ấy á, vừa bị một đàn chị lớp trên kéo xoành xoạch đi đâu rồi ấy.
Đàn chị này hay đi cùng Hạ Vy lắm, hai người đó thỉnh thoảnh lại hành tung bí ẩn kiểu gì ấy.
Chả biết nữa.”
Lam Y Dạ chỉ thuận miệng hỏi, Y Y nói, anh nghe tai này lọt sang tai kia bay đi sạch, chả đọng được cái cóc khỉ khô gì hết sấc.
Thời tiết buổi trưa chả thoải mái tẹo nào, nắng chang chang, Hạ Vy vừa về đến nhà, tay vội vàng bật điều hòa.
Lát sau, giống như cảm thấy cơ thể mát mẻ hơn rồi mới lết đi thay đồng phục ra.
Bình thường Lâm Hạ Chấn buổi sáng đi làm, buổi tối mới về, Hạ Vy ở nhà một mình riết cũng quen, thỉnh thoảng lười biếng, đến cả cơm trưa cũng chẳng chịu ăn.
Nằm ườn ra một lúc, cô chợt bật người dậy, mở máy tính ra truy cập Internet.
Cũng chẳng phải cái gì to tát, đơn giản chỉ là muốn biết một vài sự kiện lịch sử.
Sau khi lướt một hồi, thấy kết cục của Lý Ngụy Hiên, Hạ Vy nhếch mép cười khẩy, lặng lẽ gập máy tính lại.
Ngẫm lại, Lý Ngụy Hiên kiếp này, ài, là cái tên Tử Minh ấy, trước kia đối xử với cô rất tệ, sau đấy không biết bị đứt dây thần kinh nào, lại tỏ vẻ quan tâm cô hơn.
Hạ Vy nằm suy nghĩ đấu tranh tư tưởng một hồi, quyết định lăn xuống bếp kiếm đồ ăn, nhưng thực phẩm thì có đấy, khổ nỗi cô không biết nấu, lục lọi mãi lại chả kiếm được gói mì tôm, Hạ Vy giận đến độ buồn bực ra xem TV.
Chuông điện thoại chợt đổ, nhìn dãy số lạ hoắc lạ hơ, Hạ Vy ấn nghe máy: “A lô? Ai đấy? Nhầm số rồi.”
Đối phương chưa kịp nói câu nào, nhất thời đơ người ra, mà điện thoại đã cúp từ lúc Hạ Vy vừa dứt lời.
Có biết như vậy là rất bất lịch sự hay không? Không sao, gọi lại.
Lần này chưa để Hạ Vy lên tiếng trước, đối phương đã cướp lời ngay: “Hạ Vy!”
Hạ Vy ngẩn người ra, biết tên cô, còn giọng nói này…!Ái chà, cô cầm điều khiển tắt TV đi, nói: “Học trưởng, có chuyện gì sao?”
Vương Doãn Kha hỏi: “Em chưa ăn cơm đúng không?”
“Hỏi làm gì?” Hạ Vy rất không hề khách khí: “Liên quan gì tới anh?”
“Sao em cáu với anh thế?”
“Sao? Em không có quyền tức giận với anh à? Anh nên nhớ, anh nợ em những gì, Hoành Thiên.”
Lời Hạ Vy vừa dứt, cánh cửa nhà cô cũng đột ngột mở ra.
Đừng hỏi sao lại dễ dàng như thế, là cô vừa về đến nhà lười chốt cửa lại đấy.
Ban đầu Hạ Vy tưởng có trộm, đến khi nhìn rõ người tới là ai, không biết là nên khóc hay cười nữa.
Vương Doãn Kha tiến về phía Hạ Vy, ánh mắt hiện lên tia kinh ngạc, khó khăn lắm mới thốt lên: “Chiêu Uyên?”
Hạ Vy nói: “Được rồi, vậy chúng ta tiếp tục chuyện vừa rồi đi.
Nếu chàng không nhớ, ta nhắc cho chàng nhớ.
Năm xưa, là ai ích kỉ bảo ta chờ? Là ai đồng ý sau khi trở về sẽ cùng ta rời khỏi kinh thành, sống an lành về sau? Là ai nói yêu ta? Là ai đến cuối cùng lại bỏ rơi ta? Là ai? Chàng nói đi, chàng nói cho ta nghe xem nào?” Càng về sau, giọng Hạ Vy càng cao lên giận dữ.
“Ta biết ta có lỗi với nàng.
Ta biết ta sai rồi.”
Hạ Vy gật gật đầu, cười khẩy thành tiếng: “Ha, phải.
Giờ chàng nói chàng sai thì có ích gì?”
Cô vốn dĩ đã sớm không giận hờn gì hắn, chỉ là giờ phút này, muốn trút tất cả những uất ức đi, cô biết giờ phút này hắn rất đau khổ, nhưng…!
“Ta sẽ bù đắp cho nàng.
Đừng giận, có được không?” Hắn khàn giọng nói, câu cuối cùng, ngữ điệu tựa hồ hơi run rẩy.
“Được.
Nhớ lấy những gì hôm nay chàng nói!” Hạ Vy tiến lên, đưa tay ôm lấy hắn, một tay vòng ra sau cổ hắn, kéo hắn cúi thấp xuống, khẽ thì thầm vào tai hắn: “Đi! Đi nấu cơm đi.
Thực phẩm dưới bếp.
Em đói lắm rồi.”
Vương Doãn Kha giống như bị thái độ thay đổi xoành xoạch này của Hạ Vy dọa cho phát ngốc, đứng sững người một lúc, hai tay chầm chầm đặt lên lưng cô, siết chặt cô hơn, khóe miệng cong lên mỉm cười.
Hạ Vy giãy dụa hai cái: “Buông ra, nóng chết mất.
Hoành Thiên, buông! Xuống bếp nấu ăn mau lên.
Anh muốn em chết vì đói à?”
Vương Doãn Kha liền lập tức buông, không để Hạ Vy nói thêm câu nào, đã cười tủm tỉm lững thững xuống bếp nấu ăn.
Hạ Vy đứng ngây người ra một lúc, lòng thầm nghĩ, không phải là bị cô hù đến mức đứt dây thần kinh rồi chứ?
Hạ Vy lặng lẽ bước vào bếp, khẽ gọi: “Hoành Thiên!”
“Chuyện gì?”
Cô lại gần, ngó xem hắn nấu cái gì, thuận miệng đáp: “Không có gì, tự dưng muốn gọi vậy thôi.
Cho em nếm một miếng nhá.”
Vương Doãn Kha liếc nhìn cô: “Không được, vẫn chưa chín.”
Hạ Vy tiếc nuối, xùy một tiếng.
Đến khi đồ ăn được dọn lên, Hạ Vy lấy đũa gắp một miếng bỏ vào miệng, lấy làm lạ, nói: “Hình như, không giống với lần trước.
Hương vị hơi lạ.”
Vương Doãn Kha ngồi đối diện cô, hỏi lại: “Sao? Không ngon à?”
“Không phải!” Hạ Vy ngậm đầu đũa, ngẫm nghĩ một lát, nói tiếp: “Trước kia, hình như có ăn qua rồi, mà hình như chưa ăn qua thì phải.
Ài, không biết nữa.”
Vương Doãn Kha chỉ cười không nói gì.
Mãi đến lúc ăn xong bữa, Hạ Vy đang ngồi trên sofa xem TV, chợt tỉnh ngộ, vội lao vào phòng bếp, nói với Vương Doãn Kha đang cặm cụi rửa chén: “Hoành Thiên, em nhớ ra rồi.
Kiếp trước, đấy chính xác là hương vị đồ ăn mà kiếp trước anh nấu cho em ăn.
Có đúng không?”
Vương Doãn Kha quay sang nhìn cô, gật đầu mỉm cười: “Ừm!”.