Vương Doãn Kha cau mày: “Tôi phải nói với em bao nhiêu lần đây hả? Tôi! Đã! Chết! Rồi!”
“Thật ra anh…”
Cốc…!Cốc…!Cốc…!
“Hạ Vy, con làm gì ở trong phòng mà ồn thế?” Lâm Hạ Chấn gõ nhẹ cửa ba phát rồi mới nói vọng vô.
Hạ Vy nghe vậy, đành ngậm ngùi nuốt cụm từ phía sau vào trong.
Cô đưa tay lên kho khan hai cái rồi bảo: “À, con chỉ là đang nói chuyện điện thoại với bạn thôi bố ạ.”
“Ừ, mau lên rồi xuống ăn cơm.
Bố hâm nóng lại đồ ăn rồi.”
“Vâng.”
Hạ Vy đáp một tiếng, lại nghe thấy tiếng bước chân Lâm Hạ Chấn ngày càng nhỏ, cô khẽ vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm.
Cô quay sang nhìn Vương Doãn Kha, con ngươi đảo một vòng.
Giây sau liền rơi vào trầm lặng.
Vương Doãn Kha chưa chết! Hắn đây chỉ là đang xuất hồn.
Xuất hồn là hiện tượng linh hồn tạm thời rời khỏi thể xác trong một thời gian nhất định nào đó.
Xuất hồn sẽ có 2 trường hợp là xuất hồn bị động và xuất hồn chủ động.
Xuất hồn bị động là những trường hợp xuất hồn không có chủ đích của con người mà là do tác động của hoàn cảnh hay ngoại lực bên ngoài.
Ví như các trường hợp chết giả, tai nạn hôn mê sâu, xuất hồn khi ngủ…!Hoặc xuất hồn do người bên ngoài tác động cũng là một trường hợp xuất hồn bị động, như bị tác động của các thầy pháp chả hạn.
Còn xuất hồn chủ động là những người luyện tập những pháp môn tu luyện đặc biệt mới làm được.
Tùy theo mỗi môn phái mà có những phương pháp xuất hồn riêng nhưng chung quy sẽ có những nguyên tắc chung nhất định nào đó.
Nhìn những hành động và lời nói của Vương Doãn Kha trong suốt thời gian qua, cô dám chắc chắn là hắn xuất hồn bị động mà bản thân lại chẳng hay biết, cứ luôn nghĩ rằng mình đã chết.
Vương Doãn Kha chợt hỏi: “Lúc nãy em định nói cái gì?”
Lâm Hạ Vy nói dối mắt không chớp: “Quên rồi.”
Lông mày hắn chau lại, mấy giây sau mới nói tiếp: “Em xuống ăn cơm với bố em đi.
Ông ấy có lẽ đang chờ em đấy.”
“Ừ!”
Hạ Vy vội vàng thu dọn mấy cái áo sơ mi trắng lại, gấp gọn gàng rồi mới đặt vô hộp cất kĩ lượng.
Trước khi ra khỏi phòng, cô còn không quên dặn một câu: “Đụng vào cái gì cũng được nhưng tránh xa cái hộp kia ra nghe chưa?”
Vương Doãn Kha làm bộ mặt như không để tâm, hắn thờ ơ ậm ờ cho có lệ.
Hạ Vy trong lòng tuy cảm thấy cũng không yên tâm lắm nhưng không nói gì.
Cô liếc hắn một cái rồi bước thẳng xuống lầu.
Vương Doãn Kha nhìn cánh cửa đã đóng lại một lúc lâu, sắc mặt có chút âm u.
Cô nói dối hắn.
Cô định giấu hắn cái gì đây? Vương Doãn Kha chợt nhếch khóe môi lên, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài kia trăng bạc đã lên cao, tỏa sáng lấp lánh cũng những ngôi sao vàng.
Ngày hôm sau đi học, Lâm Hạ Vy không hiểu sao lại bị các bạn cô lập.
Y Y nghỉ học, Thiên Lam thì cứ nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ.
Hạ Vy rất khó hiểu, ngay cả bạn cùng bàn là Khang Huy cũng không chịu nói chuyện với cô, thậm chí là còn xin phép cô giáo chủ nhiệm đòi đổi chỗ.
Cẩm Chi lượn lờ nãy giờ trước mặt Hạ Vy, lại bị Hạ Vy trực tiếp xem như không khí.
Nhịn không được, cuối cùng Cẩm Chi cũng chịu lên tiếng: “Hạ Vy, cảm giác thế nào?”
Hạ Vy cười khẩy: “Cậu muốn hỏi cảm giác về cái gì?”
Cẩm Chi cười giễu cợt, cô ta khinh thường nói: “Đúng là mặt dày không biết xấu hổ.”
Hạ Vy chau mày: “Này, có gì thì nói rõ ràng.
Còn không nói được thì cút.”
“Đến lúc này cậu còn giả vờ thanh cao làm cái gì? Mang tiếng là bạn bè, vậy mà sau lưng lại đem lòng yêu Tử Minh, cậu không cảm thấy kinh tởm sao? Không cảm thấy có lỗi với Thiên Lam hay sao?”
Hạ Vy nghe như sấm đánh bên tai.
Cơ hồ đầu óc đã bắt đầu rối loạn.
Cô trợn tròn mắt cả kinh.
Làm sao…!Làm sao Cẩm Chi lại biết chuyện đó?
“Cẩm Chi, đừng nói nữa.” Thiên Lam từ đâu đi tới, cầm tay Cẩm Chi mà khẽ lắc đầu, nụ cười trên môi Thiên Lam khá nhợt nhạt: “Hạ Vy cậu ấy không sai, người sai là tớ.
Hạ Vy là người thích Tử Minh trước, tớ lại là kẻ đến sau.
Suy cho cùng, tớ lại giống như kẻ thứ ba.”
Hạ Vy tựa như vừa xem được một câu chuyện hài.
Cô ngửa cổ cười lớn.
Lâm Hạ Vy ơi là Lâm Hạ Vy, đời này, cô đã phạm phải sai lầm gì mà bây giờ cô bạn Thiên Lam của cô lại quay sang đeo cái mặt nạ kẻ bị hại ra để nói chuyện, làm như bản thân mình mới là kẻ đáng thương ra trước mặt cô thế này.
Hạ Vy nhìn đăm đăm Thiên Lam, ngữ khí đầy châm biếm: “Đến trước hay đến sau nào đâu có quan trọng, quan trọng là đến cuối cùng, ai mới là người khiến cậu ấy yêu.
Người sai là người yêu mà không chịu theo đuổi, kẻ thứ ba là kẻ đã biết họ yêu nhau mà cứ thích xen vô.
Tôi sai, nhưng cả tôi và cậu, chẳng một ai là kẻ thứ ba cả, vì tôi không xen vào tình cảm của hai cậu.
Sau này nói gì nhớ nghĩ kĩ một chút kẻo lại bị người ta cười chê.
Làm “bạn” của cậu tôi đây cũng cảm thấy nhục thay đấy Thiên Lam à.”
Thiên Lam bất ngờ, siết chặt hai tay lại với nhau.
Thiên Lam gằn giọng: “Lâm Hạ Vy, tớ đã nhìn lầm con người cậu rồi.”
Hạ Vy rất sảng khoái gật đầu: “Đúng rồi đấy Thiên Lam à, cậu đúng là có mắt như mù.
Sau ngày hôm nay, ra đường đừng nói tôi là bạn của cậu, tôi sợ danh tiếng của cậu sẽ bị tôi bôi nhọ mất đấy.”
Biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn Hạ Vy, đang soi mói cô.
Tất thảy mọi thứ cô dường như chẳng thèm để tâm đến.
Bàn tán? Nói xấu? Cô cũng chẳng buồn nghe.
Một chút bận tâm, dường như cũng không có.
Khi con người ta đã chạm đến giới hạn, dường như mọi biểu cảm trên gương mặt đều trở nên vô nghĩa.
Tỏ ra đáng thương để cho ai xem? Hay để họ nhìn rồi họ lại châm biếm?
“Thật ngu xuẩn!” Hạ Vy khẽ lầm bầm một tiếng.
Cô chợt liếc nhìn Cẩm Chi, miệng cong lên thành hình bán nguyệt: “Cẩm Chi, cậu cũng rất ngu xuẩn.
Sau này bớt lo chuyện bao đồng đi.”
Cẩm Chi tức giận, mặt đỏ tía tai, cô ta gầm lên: “Lâm Hạ Vy! Mày thái độ gì đấy hả?”
Hạ Vy hơi nghiêng đầu, không nhanh không chậm hỏi: “Sao? Muốn đánh tôi à?”
Cẩm Chi trợn trừng mắt, cười dữ tợn: “Ừ đấy.
Mày tưởng giờ tao không dám đánh mày sao? Mày nghĩ tao còn sợ cái kỉ luật của nhà trường này à? Xưa rồi diễm ơi.”
Hạ Vy nheo nheo mày, xem xét những hành động này của Cẩm Chi, trông có vẻ như cô ta không đùa, nếu cô còn khiêu khích, cô ta chắc chắn sẽ đập cô.
Trong trường hợp xấu nhất, ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Hạ Vy chưa kịp mở miệng nói tiếp, Cẩm Chi đã hung hãn tiến về phía cô.
Hạ Vy nuốt một ngụm nước bọt, hai chân bất giác lùi về phía sau.
Trên trán từ từ trượt xuống một giọt mồ hôi.
Hạ Vy cười méo xệch, vội xua xua tay: “Ấy ấy, Cẩm Chi, cậu tính làm gì?”
Cẩm Chi bẻ tay rôm rốp: “Ha, Lâm Hạ Vy, lúc nãy to miệng lắm cơ mà? Giờ sao sợ hãi như con chó nhỏ thế? Muốn làm gì hả? Tất nhiên là đánh mày rồi.”
Hạ Vy nghiến răng, hai tay sớm đã nắm chặt thành quyền.
Làm sao đây? Lúc này Vương Doãn Kha cũng không có ở đây, hắn đi đâu rồi cơ chứ?
“Hello, Cẩm Chi.”
Cẩm Chi giật mình, cô ta nhìn bàn tay vừa đập lên vai cô ta, đôi lông mày nhíu chặt lại.
Cô ta ngoái đầu lại, định mắng một câu nhưng khi thấy người đối diện, cô ta hoảng hốt, hai vai bắt đầu run rẩy.
Cẩm Chi lắp bắp: “Đàn…!Đàn chị Ngọc Ý.”
Ngọc Ý cười tươi tắn, nhưng cái giọng điệu của chị thì hoàn toàn khác xa với thái độ của chính bản thân mình: “Ồ, xem nào.
Cẩm Chi, em đang làm gì thế?”
Cẩm Chi rõ ràng là đang rất sợ hãi, ấy vậy mà vẫn ráng mà cố nặn ra vài từ để đáp lời: “À, thật ra thì…”
“Câm miệng lại.” Ngọc Ý cắt lời, buộc Cẩm Chi dù không cam tâm vẫn phải nuốt cụm từ phía sau mà ả định nói xuống bụng.
Lát sau, Ngọc Ý mới vuốt ngược tóc, nói tiếp: “Sau này cô đừng động đến Lâm Hạ Vy, nếu không thì biết tay tôi.
Nghe chưa hả Cẩm Chi?”
“Nhưng…”
“Nhưng nhị cái gì?” Ngọc Ý không vui, hơi chau mày lại: “Tôi nói một là một, hai là hai.
Cô dám cãi tôi sao hả Cẩm Chi?”
Hạ Vy ngưỡng một nhìn Ngọc Ý đến nỗi mắt cũng không thèm chớp lấy một cái.
Cô lúc này như hận không thể dùng mắt bắn ra hai hình trái tim vậy.
Ngọc Ý thật ngầu, thật soái nha.
Ngọc Ý tự dưng thấy nổi hết cả da gà.
Chị khẽ run người một cái, thấy ánh mắt long la lóng lánh mà Hạ Vy giành cho mình, khóe môi chị giật giật.
Mãi một lúc lâu sau Ngọc Ý mới thốt lên: “Lâm Hạ Vy! Thu lại cái ánh mắt đấy đi.”
Hạ Vy giật mình, cười ngại ngùng.
Dường như Lâm Hạ Vy lúc này và Lâm Hạ Vy ngày hôm qua Ngọc Ý gặp là hai người hoàn toàn khác nhau.
Lâm Hạ Vy ngày hôm qua ngang ngược mà lạnh lùng, Lâm Hạ Vy hôm nay nhìn lại có vẻ như một kẻ ngốc khờ khạo.
Ngọc Ý thật sự hoài nghi có phản bản thân mình đã gặp phải hàng nhái hay không.
Mãi đến khi chuông reo vào lớp, Vương Doãn Kha cũng chưa trở lại.
Lâm Hạ Vy chống cằm nhìn lên bảng, đáy mắt mơ hồ như bị phủ một lớp sương.
Cô khẽ liếc mắt nhìn chỗ trống ngay cạnh mình, bất giác thở dài.
“Lâm Hạ Vy!”
Hạ Vy giật mình, ngước mặt nhìn lên.
Thầy giáo không biết đã đứng trước mặt cô từ khi nào, mặt còn đằng đằng sát khí.
Hạ Vy bật người dậy: “Dạ? Thầy…”
“Tôi gọi sao em không nghe hả?”
“Dạ…!Em…” Hạ Vy không biết nên đáp lời ra sao, sau gáy bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
“Thôi được rồi.
Lên bảng làm bài số 3 đi.”
Hạ Vy toát mồ hôi lạnh nhiều hơn, cô nhìn lên bảng, khẽ nuốt một ngụm nước bọn, mấy giây sau mới chịu lí nhí nói: “Vâng ạ.”
Lâm Hạ Vy thầm khóc ròng trong lòng.
Hóa ơi, chúng ta không thuộc về nhau.
Cuộc đời học sinh này, hãy buông tha cho nhau đi.
Cô không muốn nhìn thấy Hóa nữa, mày hãy tránh xa cuộc sống của cô ra.
Lâm Hạ Vy phải nói là cực kì dốt Hóa, giờ bị thầy gọi lên bảng, há chẳng phải lát sau không những bị thầy mắng mà còn bị các bạn chê cười vì không làm được sao.
Hạ Vy cầm cục phấn mà run hết cả tay.
Cô biết viết cái gì giờ?
“Có tôi ở đây, em lo cái gì?”
Hạ Vy giật mình, suýt đánh rơi viên phấn.
Cô khẽ thì thầm: “Doãn Kha?”
“Ừ, nghe tôi nói rồi viết đi.
Mau lên.”
Thực tế đã chứng minh, Lâm Hạ Vy dốt Hóa đến mức không chịu được.
Vương Doãn Kha nói: “Axit sunfuric cộng…”
Lời hắn chưa kíp dứt, cô đã hỏi lại: “Công thức hóa học của Axit sunfuric viết kiểu gì?”
Vương Doãn Kha đưa tay đỡ trán.
Vì sự ngu si này của Lâm Hạ Vy, vất vả lắm hắn mới giúp cô làm xong bài tập.
Lúc cô về chỗ ngồi, cũng chỉ biết cười ngại ngùng nhìn hắn.
Hạ Vy trong lòng thực xấu hổ muốn chết.
Vì tương lai sau này của đất nước, vì thế hệ trẻ mai này, Vương Doãn Kha quyết định khi về nhà sẽ dạy kèm cho Lâm Hạ Vy.
Ai mà ngờ lòng tốt của hắn còn bị cô kịch liệt phản đối.
Lâm Hạ Vy ngồi trên giường ôm con gấu bông khư khư, không ngừng lắc đầu với hắn: “Tôi nói rồi.
Không học là không học.
Có đánh chết cũng không học.”
Hắn trừng mắt với cô, gằn giọng: “Tôi cho em nói lại lần cuối, học hay không học?”
Hạ Vy điếc không sợ súng, đáp rất chắc nịch: “Không! Học!”
“Được!” Vương Doãn Kha hung dữ gật đầu cười một cái, hắn nói tiếp: “Tôi là muốn tốt cho em, đằng này em còn không biết phân biệt đúng sai…”
“Anh thôi giảng đạo lí đi.” Hạ Vy gắt: “Anh đâu phải bố mẹ tôi, ai cho anh cái quyền ép tôi học?”
Vương Doãn Kha tức tới mức nghẹn họng, hắn đập bàn đứng dậy rồi nhảy ra ngoài cửa sổ.
Hạ Vy bình thản liếc nhìn cửa sổ một cái.
Cô nằm xuống giường, đang ngẫm nghĩ vẩn vơ thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo.
Hạ Vy lười biếng với tay cầm lên rồi áp nó vào tai.
“A lô?”
Đầu giây bên kia chần chừ một lúc rồi nói: “Hạ Vy, là tớ đây.”
“Y Y?” Hạ Vy nghe thấy giọng của cô bạn mình rất bất thường, vội bật người ngồi dậy: “Y Y, cậu sao thế?”
Mãi đến khi Hạ Vy khoác áo lên chuẩn bị ra ngoài thì Vương Doãn Kha mới từ cửa sổ bay vào phòng.
Thấy cô đã chạm tay đến nắm đấm cửa, hắn liền gọi.
“Hạ Vy!”
Hạ Vy giật mình, ngoái đầu lại, cô cáu, quát: “Anh muốn hù chết tôi à?”
Vương Doãn Kha hỏi: “Em đi đâu đấy? Khuya rồi mà.”
“Liên quan gì tới anh? Sao anh còn dám về nữa hả? Sao không đi luôn đi.”
Hắn nhướn mày, cười không rõ dụng ý: “Em giận tôi?”
“Không có.”
Hắn nghĩ hắn nên đổi đề tài thôi nên bèn nói: “Vậy giờ này em còn đi đâu thế?”
Hạ Vy không hề giấu giếm, đáp: “Qua nhà bạn.”
“Bây giờ sao?”
“Đi bắt ma.”
Khóe miệng Vương Doãn Kha hơi giật giật: “Lá gan em cũng to lắm nhỉ?”
“Đến cả anh tôi còn dám đánh, có gì mà to gan hay không to gan chứ?”
Vương Doãn Kha cũng không thể phản bác lời này của cô.
Hắn đưa ra đề nghị: “Tôi đi cùng em nhé!”
Hạ Vy nghi ngờ nhìn hắn một lượt từ đầu tới chân, một lúc sau mới phun ra một chữ: “Tùy!” Nhưng đi được ba bước, cô liền nói bổ sung thêm: “Anh bay qua cửa sổ đi, bố tôi giờ đang có nhà, để ông ấy thấy anh là anh chết chắc đấy.”
Vương Doãn Kha không dám không nghe lời, lủi thủi lại gần cửa sổ rồi nhảy xuống.
Hắn đứng chờ trước cổng nhà cô năm phút mới thấy cô bước ra.
Không để hắn hỏi, Hạ Vy đã giải thích: “Tôi phải xin phép bố, bố tôi kĩ tính lắm nên mới lâu như vậy.”
Vương Doãn Kha không nói gì, bước đi song song với cô.
Hạ Vy chỉ khẽ liếc hắn một cái rồi liền rơi vào trầm mặc như đang tính toán điều gì đó.
Khi đi gần tới công viên, Hạ Vy cảm nhận được nơi này có gì đó rất kì lạ.
Âm khí nặng quá.
Mà loại cảm giác này…!Chẳng lẽ là con ác linh lần trước?
Gió đột nhiên nổi mạnh, lá cây xào xạc từ đợt này đến đợt khác không ngớt.
Hạ Vy ớn lạnh, cầm chặt thanh kiếm gỗ đã dán sẵn một tấm bùa lên.
Cô cảnh giác nhìn xung quang.
Một trận cuồng phong ập tới, đất cát bay bụi mù trong không trung.
Hạ Vy đưa tay lên che mũi và miệng, ngăn không cho bụi bặm bay vào.
Một luồng khí mạnh lao vút tới, như một mũi tên, tiếng vun vút trong màn đêm như muốn xé toạc không khí ra làm hai.
Vương Doãn Kha che chắn trước người cô, gương mặt hắn không biểu lộ ra cảm xúc gì, lạnh lùng đến mức khiến người ta run rẩy.
Rất lâu sau đó, Hạ Vy vẫn không thấy có chuyện gì xảy ra, không gian cũng đã khôi phục trạng thái vốn có.
Cô nghiêng đầu, trên đỉnh đầu hiện lên ba dấu chấm hỏi to đùng.
Rất lâu sau Hạ Vy mới thốt lên: “Mẹ kiếp! Vương Doãn Kha, anh để nó chạy rồi đúng không?”.