Vương Doãn Kha bước lên về phía trước, phất tay một cái.
Trong không gian như có một đạo lực, hất bay oán linh trở lại.
Ngọc Ý ngơ ngác, rõ ràng chị ta chưa làm gì, Hạ Vy cũng chưa động thủ, con oán linh kia sao lại…!
Oán linh rớt xuống đất liền nhanh chóng đứng lên, ngước thấy Vương Doãn Kha, gương mặt oán linh hơi xao động.
Mà gương mặt oán linh này, nhìn kiểu gì cũng thấy buồn nôn.
Vương Doãn Kha cũng hơi sựng người lại.
Oán linh tự dưng trợn trừng mắt, hai con mắt nó trắng dã, trông rất kinh dị.
Nó gào lên một tiếng, lại lao về phía Tử Minh.
Giọng nó phải nói là cực kì khó nghe, còn chói tai.
Tất cả mọi người đều không nhịn được mà nhăn mặt.
Ngọc Ý đẩy Tử Minh sang một góc, kẹp một lá bùa vào giữa hai ngón tay là tay trỏ và tay giữa, miệng lẩm bẩm cái gì đó rồi tung bùa ra.
Lá bùa rõ là làm bằng giấy, ban đầu mềm mại bao nhiêu, lúc này lại cứng rắn bấy nhiêu, lúc bay thậm chí còn phát ra tiếng “vút”, nó bay thật nhanh, chẳng mấy chốc đã cách oán linh chưa đầy mấy xăng-ti-mét.
Oán linh vụt một cái đã tránh xa vị trí cũ mấy mét.
Ngọc Ý nhìn vậy, có chút không tin nổi.
Vị trí của Tử Minh lúc này trùng hợp lại ngay cạnh Hạ Vy, Vương Doãn Kha lại đứng chắn trước mặt Hạ Vy.
Đáy mắt hắn lạnh lẽo, nhìn con oán linh kia lại bay tới.
Trong thâm tâm chỉ hận không thể xách Hạ Vy tránh xa tên Tử Minh kia ra mấy chục mét.
Vương Doãn Kha như thế này, buồn cười thay lại giống như còn đang bảo vệ thêm cho Tử Minh.
Oán linh nhìn Vương Doãn Kha, phô trương rống một tiếng thật lớn rồi chuồn.
Ngọc Ý đơ người ra, chớp chớp mắt, một lúc sau mới tiến đến đối diện Hạ Vy, rất không khách khí nói: “Lâm Hạ Vy, cô…!vô tích sự đến thế là cùng.” Hạ Vy không đáp, chị ta một lát sau mới bình tĩnh chút, lại nói: “Nhưng sao tự dưng nó lại bỏ đi vậy?”
Hạ Vy nói: “Không biết.” Nhưng ánh mắt lại vô tình liếc nhìn Vương Doãn Kha, lúc nãy, con oán linh kia rõ ràng là kiêng kị hắn một cách trắng trợn, mắt không mù đều nhìn ra được.
Ngọc Ý muốn nói thêm gì, lại nhìn thấy Tử Minh, cảm thấy không tiện nên đành thôi.
Chị ta hướng về phía Tử Minh, tiếp tục chất vấn: “Nhóc, tôi hỏi cậu, tại sao cậu lại ở đây?”
Tử Minh nhìn chị ta, không nhanh không chậm đáp: “Để quên đồ.”
Ngọc Ý lại hỏi: “Vậy trước lúc chúng tôi đến, đã xảy ra chuyện gì?”
“Bị thứ đó đột nhiên tấn công.”
Lúc bác bảo vệ mở cửa để Tử Minh vào trong lấy đồ, cậu ta vào chưa được bao lâu liền bất thình lình bị thứ gì đó đánh bay đến trước cái bảng.
Bác bảo vệ vội vào xem, cũng bị thứ đó đánh đến lăn ra đất bất tỉnh nhân sự.
Nhưng thứ đó không phải là có chủ ý muốn nhằm vào bác bảo vệ, nên khi ra tay cũng không nặng đến mức muốn lấy mạng, lại thấy ông ta nằm ngất ra đấy, thứ đó liền ngó lơ ông ta mà chuyên tâm tấn công Tử Minh.
Vật lộn với thứ đó một hồi, Tử Minh bị thương không ít, máu ở vài chỗ cũng thấm qua lớp vải, dáng vẻ cậu ta phải nói là thảm hại.
Mà cái lớp, vì thế cũng bị nát đến mức này.
Lúc Tử Minh không chống đỡ nổi, tưởng chừng sắp tiêu rồi, thứ đó liền biến mất, ở cửa lớp đột nhiên xuất hiện Hạ Vy và Ngọc Ý.
Ngọc Ý không hài lòng với thái độ đó của Tử Minh, liền mắng chửi một phen: “Này nhóc, ăn nói đoàng hoàng.
Chủ ngữ đâu hả? Kính ngữ đâu hả? Nói thêm một từ cũng không chết, làm ra vẻ kiệm chữ như kiệm vàng đấy để cho ai xem? Còn chưa nhận ra hoàn cảnh của mình ra sao hả? Cho dù cậu có là thiếu gia nhà nào, lúc này còn dám bày ra cái bộ dạng cao cao tại thượng, nếu không phải cậu bị thương nặng, tôi đã tát vỡ mỏ cậu rồi.
Cậu…”
“Câm miệng!” Tử Minh gằn giọng, loạng choạng bước đi.
Ngọc Ý gọi với theo: “Này, đi đâu đấy hả?”
Gân xanh trên trán Tử Minh cũng bắt đầu nổi lên, thật sự cậu không chịu nổi cái bà chị ở đâu chui ra này rồi.
Tử Minh quay phắt lại: “Đến bệnh viện, không thấy tôi đang bị thương à?”
Ngọc Ý liếc nhìn Hạ Vy, bảo: “Đưa cậu ta đến bệnh viện trước nhé? Sau đó tôi muốn thảo luận với cô một số chuyện, yên tâm, tôi mời cô ăn cơm.”
Hạ Vy nhàn nhạt đáp: “Ừ!”
Bất chấp sự ghét bỏ của Tử Minh, Ngọc Ý vẫn cưỡng chế được để đưa cậu ta đến bệnh viện.
Ai dè, vết thương của cậu ta khá nặng, thế là phải nằm viện một thời gian.
Tử Minh vốn vừa tan học đã đi học thêm, học thêm xong đã vội trở lại trường, đồng phục còn chưa kịp thay.
Lúc này, áo sơ mi trắng bị cắt rách vài chỗ, còn có vài vết máu loang lổ, thậm chí bụng cũng chưa có gì lót dạ nên đâm ra đói.
Sắc mặt tái xanh lại.
Ngọc Ý thấy có chút thương thương, bèn ra ngoài mua chút đồ ăn, tay Tử Minh vừa được băng bó, không tiện cử động.
Bất quá Ngọc Ý đành phải bón cho cậu ta ăn.
Vậy mà thế quái nào cậu ta im im ngoan ngoãn ăn, mặt lại hầm hầm như bị ai quỵt nợ không bằng.
Hạ Vy không thích không gian sặc mùi thuốc sát trùng của bệnh viện nên ra ngoài đi dạo.
Vương Doãn Kha đi bên cạnh cô.
Bước đi chầm chậm, ánh đèn đường hắt xuống in một cái bóng dài lẻ loi.
“Vương Doãn Kha.” Hạ Vy chợt lên tiếng: “Tôi thấy anh lạ lắm, có chuyện gì sao?”
Vương Doãn Kha trầm mặc không đáp.
Hạ Vy ngầm hiểu là hắn không muốn nói, cô cũng không gặng hỏi, không gian chẳng mấy chốc lại rơi vào trạng thái yên tĩnh ban đầu.
Cuối cùng vẫn là ngứa miệng, Hạ Vy nhịn không được lại gọi: “Vương Doãn Kha.”
“Hửm?”
Hạ Vy vui vẻ hỏi: “Anh kể cho tôi nghe về chuyện của anh đi.”
“Ví dụ như?”
Hạ Vy cau mày: “Ví dụ như cái gì chứ?”
Vương Doãn Kha rũ mi: “Tôi không biết nên kể từ đâu.
Mà…!điều này cần thiết để biết lắm sao?”
Thấy thái độ không tốt đó của Vương Doãn Kha, Hạ Vy nghĩ chắc chuyện lúc hắn chưa bị cưỡng chế xuất hồn không vui vẻ gì cho cam, hắn có lẽ cũng không muốn kể, lòng chắc cũng không cảm thấy thoải mái.
Hạ Vy thở dài: “Thôi bỏ đi!” Dừng một lát, cô liền đổi chủ đề nói chuyện: “Aizzz, sắp thi học kì rồi.
Lần nào cũng thế, cứ y như rằng khoảng thời gian này lại phải bù đầu làm bài kiểm tra để có đủ điểm.
Mệt muốn chết hà!”
“Tôi kèm em.”
Hạ Vy bĩu môi: “Xùy xùy, không cần.
Học hành cái gì chứ? Đủ điểm lên lớp là ok rồi.
Không phải lo.”
Hai hàng lông mày của Vương Doãn Kha hơi nhíu lại: “Không có tiền đồ.”
Khóe miệng Hạ Vy giật giật.
Vương Doãn Kha lại bảo: “Vậy kèm thể dục đi.”
“Anh…” Hạ Vy trợn tròn mắt, lắp bắp cả ngày vẫn không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Vương Doãn Kha nhướn mày: “Không phải thể dục của em rất kém cỏi sao? Tôi nhìn ra, không cần phải chối.”
Hạ Vy hừ lạnh, quyết định bẻ lái: “Con oán linh lúc nãy, nó hình như kiêng kị anh.”
Vương Doãn Kha nói: “Không được nói lảng tránh sang vấn đề khác.”
Hạ Vy gằn giọng: “Anh im đi.”
Hắn thở dài: “Đúng, nó kiêng kị tôi.
Không biết vì sao nữa, tôi luôn có cảm giác tôi và nó rất quen thuộc.”
Hạ Vy chợt bảo: “Nó lúc còn sống là người của Hoành gia.”
“Hoành gia?”
“Ừ!” Hạ Vy gật đầu chắc nịch: “Hoa văn trên bộ đồ nó mặc là hoa văn của các tướng sĩ dưới trướng Hoành tướng quân – Hoành Thiên.
Niên đại lúc nó còn sống chắc chắn là cách xa chúng ta mấy ngàn năm.
Đó là những gì tôi vô tình biết và còn nhớ, những chi tiết khác, e rằng phải đến Hoành gia một chuyến để hỏi thăm.”
Vương Doãn Kha lại nói: “Hoành gia ở tận thành phố D, cách nơi này khá xa, dạo này việc thi cử của em còn đang trong thời kì nhạy cảm, không thể nghỉ học.”
Hạ Vy dở khóc dở cười, nói: “Anh có thể đừng lái sang việc học của tôi không hả?”
“Không!”
Cô nhất thời không biết nên nói gì.
Nếu cô muốn đến Hoành gia rồi nghiên cứu, ít nhất cũng phải mất dăm ba hôm.
Mà quả thực, dạo gần đây đúng là không thể nghỉ học nhiều như thế.
Kiểm tra cận kề, còn phải lên lớp để thầy cô giảng giải, ôn tập tổng kết kiến thức, nghỉ một buổi học thôi là đã thấy không ổn rồi.
Hơn hết, với tính khí của mẹ cô, bà chắc chắn sẽ không cho cô nghỉ dù vì bất cứ lí do gì.
Hạ Vy ngồi xuống ghế đá ven đường.
Phải đợi mất hơn hai mươi phút mới thấy Ngọc Ý đi tới.
Ngọc Ý thấy gương mặt Hạ Vy không hề tốt chút nào, chỉ biết gãi đầu cười xuề xòa: “Cô đợi lâu không?”
Hạ Vy hừ lạnh, đáp cộc lốc một từ: “Lâu.”
Ngọc Ý vờ ho khan hai tiếng, lại hỏi: “Vậy chúng ta đi ăn cơm nhé?”
Hạ Vy đứng dậy: “Không cần.
Có gì nói lẹ lên, tôi muốn về ngủ.”
“Được rồi.” Ngọc Ý nói: “Hoa văn trên bộ đồ đó của oán linh…”
“Bỏ qua, cái này biết rồi.”
“Ừm, vậy sắp tới, chúng ta nên đến thành phố D…”
“Tính sau đi, dạo này bận thi cử.”
Khóe miệng Ngọc Ý giật giật, lời chị ta muốn nói, kiểu gì cũng bị Hạ Vy chặn giữa chừng.
Mà lúc này, hình như cũng hết chuyện để nói rồi.
Hạ Vy nhấc chân lên bỏ đi về trước, còn không quên để lại một câu: “Không còn gì để nói nữa, vậy chào chị.
Tôi về!”
Mặt trăng lên cao, tỏa ánh sáng bạc lấp lánh trên bầu trời cùng những vì sao.
Từng cơn gió thổi nhè nhẹ lướt qua đủ làm lá cây xào xạc không ngừng.
Thành phố từ trên cao nhìn xuống, thật sáng chói và sầm uất.
Ánh đèn đường neon chiếu rọi khắp nẻo đường lớn, dưới lòng đường, dòng người qua lại tấp nập.
Hạ Vy chỉ cần ngủ ở nhà Y Y nốt tối nay và tối mai là được.
Ngày kia bố mẹ Y Y sẽ về.
Vừa vào đến nhà, Hạ Vy cố gắng đi chậm rãi nhẹ nhàng để không gây tiếng động, tránh làm Y Y thức giấc, dù thừa biết, Y Y lúc này mà bị thức giấc bởi mấy tiếng động nhỏ thì quả là một chuyện không bình thường.
Đến cửa phòng, Hạ Vy khẽ đẩy cửa, thấy Y Y đang nằm cuộn chăn ngủ ngon lành trên giường, cô khẽ thở phào một tiếng rồi mới dám đi vào.
Nhưng để chắc chắn hơn, Hạ Vy liền gọi nhỏ: “Y Y?” Thấy Y Y không đáp lời mình, Hạ Vy mới thật sự yên tâm.
Không phải cô sợ cái gì cả, mà đơn giản là không muốn phiền phức ngồi nói dóc để giải thích cho Y Y nghe lí do tại sao nửa đêm nửa hôm cô lại ra ngoài và giờ này mới trở về.
Y Y nằm nghiêng người, lưng xoay ra ngoài, hai mắt chậm rãi mở ra.
Có cảm giác một góc giường lún xuống, Y Y chắc mẩm là Hạ Vy đã nằm lên giường chuẩn bị ngủ rồi.
Lát sau, hai mắt Y Y mới từ từ khép lại.
Buổi sáng, Y Y dậy sớm, thấy Hạ Vy vẫn đang còn ngủ mới lặng lẽ bò xuống giường.
Y Y đi chân trần, sàn nhà còn hơi lạnh, Y Y bất giác rùng mình.
Y Y bước từng bước đến gần ba lô của Hạ Vy, hơi cúi người xuống, bàn tay cầm lấy móc khóa rồi bắt đầu kéo.
Mở ba lô ra xong rồi, Y Y đưa tay cầm một thanh kiếm bằng gỗ từ trong ba lô ra, hai hàng lông mày hơi nhíu lại, trong đó còn có vài tấm bùa chú màu vàng có vẽ mấy vết màu đỏ lên, Y Y xem cũng chả hiểu cái gì.
Y Y ngoái đầu lại nhìn Hạ Vy, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Pháp sư chăng?”
Y Y trầm mặc một lúc rồi nhét lại đống đồ vào ba lô một cách cẩn thận, làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lúc Hạ Vy tỉnh dậy, đầu óc có chút choáng váng, cô loạng choạng bước xuống giường.
Vì dạo gần đây ngủ không đủ giấc, tinh thần Hạ Vy có chút không thoải mái.
Hạ Vy nhìn chiếc ba lô chuyên đựng “đồ nghề” của mình dưới sàn, lại ngước mắt lên nhìn chiếc cặp sách trên bàn, hai hàng lông mi hơi rũ xuống.
Khi đến trường, trước cổng thấy có hai chiếc xe cảnh sát, vào trường lại bị một màn xôn xao của đám học sinh làm cho ngẩn người ra.
Một hồi lâu sau, Hạ Vy mới nhớ ra tối hôm qua ở trường xảy ra chuyện gì.
Y Y đi bên cạnh Hạ Vy, khẽ hỏi: “Hạ Vy, có chuyện gì thế nhỉ?”
Hạ Vy lắc đầu như đúng rồi, đáp: “Không biết nữa.”
Đến khi họ bước tới cửa lớp, liền bị hù dọa một phen.
Hai viên cảnh sát mặc cảnh phục đang đứng ở cửa trao đổi gì đó với chủ nhiệm.
Tử Minh mặc đồng phục, nhìn cậu ta có vẻ bình thường, nhưng Hạ Vy biết hơn ai hết, đằng sau chiếc áo sơ mi trắng kia là biết bao nhiêu vết thương đã được băng bó.
Chủ nhiệm phát giác ra sự có mặt của Hạ Vy, ông ta liền gọi.
“Hạ Vy, lại đây!”
Y Y khó hiểu nhìn Hạ Vy, Hạ Vy lại chỉ cười tủm tỉm mà nói rằng: “Yên tâm, không có chuyện gì đâu.” Rồi quay sang đáp lời chủ nhiệm: “Vâng ạ.”
***
“Nương nương!” Tiểu cung nữ thấy nàng đang thất thần nhìn đĩa bánh hoa quế trên bàn, khẽ gọi một tiếng.
Âu Dương Chiêu Uyên giật mình, nàng liếc nhìn cung nữ, mím môi cười hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì sao?”
Tiểu cung nữ đặt chung trà xuống bàn trước mặt Âu Dương Chiêu Uyên mà đáp: “Nương nương dùng trà.
Nô tì chỉ là thấy nương nương giống như đang thất thần nên mới gọi nương nương, nương nương có phiền muộn gì sao ạ?”
Âu Dương Chiêu Uyên cầm lấy nắp, khẽ gạt gạt mấy lá trà vụn ra rồi mới nhấp một ngụm.
Nàng bảo: “Không có gì đâu.
Chỉ là tự dưng nhớ đến một người, trước kia người đó hay làm bánh hoa quế cho ta ăn.
Chỉ tiếc…!Giờ ta có muốn, người ấy cũng không thể làm cho ta nữa rồi.”
Tiểu cung nữ đơ người ra, kinh ngạc thốt lên: “Nô…!Nô tì…!Nô tì thật sự không có ý.”
Vị kia mà nương nương nhắc tới, tiểu cung nữ nghĩ đó chắc là mẫu thân đã sớm qua đời của nương nương.
Trong lòng tiểu cung nữ vô cùng thấy bối rối.
Âu Dương Chiêu Uyên phì cười: “Ngươi đang nghĩ cái gì thế? Người đó…!Chậc, ngươi nghĩ là mẫu thân của ta ư? Không phải đâu.”
Mà người đó…!Trong trái tim nàng, người đó đã chiếm giữ toàn bộ không gian, khiến nàng không thể kiếm được một ai khác thay thế, người đó làm nàng vừa yêu vừa hận, vừa đau vừa hạnh phúc.
***
Hạ Vy trong lúc khai báo, cái gì nên khai thì khai, cái gì nên giữ bí mật thì giữ.
Vậy mà lại trùng khớp với lời khai của Tử Minh và bà chị Ngọc Ý kia khiến Hạ Vy cảm thấy có chút kì lạ.
Chờ đến khi đám cảnh sát và chủ nhiệm đi rồi, Hạ Vy lúc này mới có thể nói chuyện với Tử Minh.
“Tử Minh, hỏi xíu được không?”
Tử Minh nhìn cô, thừa biết cô định hỏi gì, đôi lông mày nhíu chặt lại: “Hôm qua là bà chị dở hơi kia bảo tôi giữ bí mật chuyện tối qua, nhưng tôi nào giữ hoàn toàn, cái gì nên khai thì khai, còn mấy cái hoang đường kia…!Thật là, nói ra ai thèm tin.
Tốt nhất là không nên nói.”
Hạ Vy gật gù: “Ồ, vậy cảm ơn nhé!”
Thấy Hạ Vy chuẩn bị rời đi, Tử Minh thấy lòng có chút khó chịu.
Cậu ta nói với theo: “Hạ Vy, cậu còn chưa nói rõ với tôi? Cậu…!rốt cuộc là ai?”.