Bước đi trong đại sảnh rộng lớn, tự nhiên Tần Vô Song cảm thấy vô vị kinh khủng. Tất cả cũng chỉ vì sự xuất hiện của Vân Khinh Yên mới khiến hắn có cái cảm giác này.
Mà cả đại sảnh này đâu đâu cũng thấy bọn con cháu quý tộc. Người nào cũng cùng một vẻ mặt, kẻ nào cũng ra sức thể hiện sự nông cạn, nhàm chán của mình.
Kẻ quyền cao chức trọng thì ngạo mạn phô trương của quyền cao chức trọng. Kẻ có tí chút địa vị thì cũng cố giễu võ giương oai cho giống người có địa vị. Bất luận là lời nói hay cử chỉ đều vô cùng nhàm chán. Đâu đâu cũng là những biểu hiện nực cười của sự ưu việt.
Đúng lúc này thì Đạt Hề Minh không biết từ đâu vội vã bước tới. Nhìn thấy hai tỷ muội Tần Vô Song thì nét mặt ưu phiền mới giãn ra đôi chút, bước lại gần, nói:
– Vô Song huynh đệ.
Phía sau Đạt Hề Minh lại xuất hiện thêm một tốp thanh niên nam nữ trẻ tuổi nữa. Đám người này đang xúm quanh một cô gái trẻ ước chừng nhỏ hơn Tần Tụ chừng một, hai tuổi. Cô gái này mặt mũi có nét gì đó cũng khá giống huynh đệ Đạt Hề Minh, nếu đoán không lầm thì đây chính là nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay, tiểu thư Đạt Hề Nguyệt.
– Vô Song huynh đệ, Tần Tụ tiểu thư, đây là xá muội Đạt Hề Nguyệt. Nhị muội, đây là huynh muội Tần gia ở trấn Đông Lâm.
Đạt Hề Nguyệt vui vẻ gật đầu, mỉm cười nói:
– Đa tạ hai vị đã đến ủng hộ Nguyệt nhi. Mời ngồi.
Đồng thời quay sang nhìn Tần Vô Song, nói:
– Đại nhân vật mà Đại ca và Tam đệ ta hết lời ca ngợi, không ngờ lại còn trẻ đến vậy.
Ở trên người Đạt Hề Nguyệt không hề có vẻ đỏng đảnh, xấc xược của thiên kim tiểu thư mà ngược lại còn có vài phần hào khí giang hồ. Kiểu khí chất này rất khó tìm thấy ở những cô gái bình thường.
– Đạt Hề tiểu thư khách khí rồi.
Tần Vô Song đáp lời.
Đám thanh niên nam nữ phía sau Đạt Hề Nguyệt đều là bạn học của cô ở Xích Mộc Võ Viện. Ai ai cũng xuất thân bất phàm, hay chí ít cũng là con cháu Hào môn. Trong số đó còn có mấy tên là con cháu Thế gia nữa.
Nhìn thấy huynh muội Đạt Hề Thế gia tỏ ra khách khí với người thiếu niên ăn vận phục sức Hàn môn kia, hết thảy đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Có mấy gã con cháu Hào môn thì ghen tỵ thấy rõ. Bọn họ bày ra trăm phương ngàn kế hòng lấy lòng Đạt Hề Nguyệt vậy mà cũng chưa bao giờ được cô ta đối xử khách khí đến vậy. Tên tiểu tử Hàn môn này dựa vào đâu mà lại nhận được đãi ngộ kiểu ấy chứ?
– Ha ha ha, Nguyệt tiểu thư, hai vị con cháu Hàn môn này là người quận La Giang sao?
Một gã nhăn nhăn nhở nhở góp lời, khẩu khí đầy vẻ trêu tức.
Đạt Hề Nguyệt nhìn Tần Vô Song đầy vẻ ái ngại, quay đầu nói:
– Đỗ Tường, ngươi nên đi uống thêm vài ly rượu và bớt nói linh tinh đi.
Tên Đỗ Tường đó vốn dĩ muốn mượn cơ hội này để bắt chuyện với Đạt Hề Nguyệt, ai ngờ lại bị làm cho mất mặt. Hắn bực bội liếc xéo Tần Vô Song một cái, miệng động đậy nhưng lại chẳng dám nói thêm điều gì.
Đạt Hề Minh cũng cảm thấy ái ngại vô cùng. Đám thanh niên này thực sự tinh lực quá thịnh, kẻ nào cũng muốn tranh thủ cơ hội mọi lúc mọi nơi để thể hiện mình.
Hắn đột nhiên cất lời:
– Đúng rồi, Nhị muội, hai bạn học của muội, một người tên Diệp Phong, một người tên Lăng Thiên, họ vì có việc gấp nên đã phải rời quận La Giang rồi. Bọn họ nhờ ta chuyển lời đến muội lời xin lỗi, sau này sẽ đền bù lại trọng lễ.
Việc này kỳ thực Đạt Hề Nguyệt sớm đã nghe nói, bây giờ nghe Đại ca nhắc lại, cô hoàn toàn hiểu được ẩn ý của Đại ca. Đại ca cô muốn nhắc nhở đừng để cho đám bạn học của mình gây chuyện rồi tự chuốc vạ vào thân. Diệp Phong và Lăng Thiên chính là hai ví dụ điển hình nhất.
Nghe nói Diệp Phong bỏ về một mình, đám học sinh Xích Mộc Võ Viện bắt đầu bàn tán xôn xao.
– Diệp Phong về rồi ư? Cái tên này thật không có nghĩa khí gì cả.
– Không phải sao? Mọi người cùng nhau đến sao tự nhiên lại lén lút bỏ về?
– Hay là vì Gia tộc Luận phẩm nên bọn họ phải về trợ lực?
– Không thể nào, thế lực của Thế gia Diệp gia và Hào môn Lăng gia đều rất ổn định ở địa phương, không bao giờ bị đe dọa cả. Hơn nữa những gia tộc ấy thế lực đều rất mạnh, nhân tài đông đúc, cần gì đến sự giúp đỡ của đám tiểu bối bọn họ chứ?
– Vậy thì càng không có lý do để bỏ về giữa chừng rồi!
Đạt Hề Minh cười khẽ:
– Nguyên nhân cụ thể, Vân Đại tiểu thư có lẽ rõ hơn ai hết. Chư vị nếu muốn biết thì có thể hỏi riêng Vân Đại tiểu thư.
Vân Khinh Vũ nãy giờ vẫn im thin thít, bây giờ bị mọi người xúm lại hỏi, ấp úng:
– Việc này đương nhiên là có ẩn tình, đợi khi trở về Xích Mộc Võ Viện, chư vị có thể hỏi thẳng bọn họ.
Lăng Thiên thì không nói làm gì, chứ Diệp Phong là con cháu Thế gia, quý tộc thượng phẩm, Vân Khinh Vũ làm sao dám hé ra chuyện hắn bị con cháu Hàn môn sỉ nhục.
Tần Vô Song đương nhiên sẽ không làm cái chuyện khoe khoang nhàm chán ấy rồi. Chuyện đánh bại Diệp Phong trong mắt tỷ muội Vân gia là chuyện lớn, chứ đối với Tần Vô Song chẳng là cái gì to tát cả.
Mỉm cười rời đi, Đạt Hề Minh đột nhiên trầm giọng nói với Tần Tụ:
– Tụ muội, ta đưa muội đi bái kiến tổ mẫu của ta.
Tần Tụ kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy Đạt Hề Minh thì thầm đầy ẩn ý:
– Cả cái Đạt Hề Thế gia này, chỉ có một người duy nhất phụ thân ta nhất định phải nghe lời, đó là tổ mẫu ta.
Tần Vô Song cười thầm nhưng cố không để lộ ra ngoài, nói:
– Hai người cứ đi lo chuyện của mình đi. Đệ đi dạo trong sảnh được rồi. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Tần Tụ nhìn Tần Vô Song đầy vẻ áy náy, nhận được ánh mắt khích lệ của đệ đệ, tâm trạng cũng thoải mái hơn phần nào, nhanh nhẹn bước theo Đạt Hề Minh.
Tên Đỗ Tường lúc nãy bị Đạt Hề Nguyệt quở trách, tâm trạng đã vô cùng khó chịu. Nghĩ lại tên kia chỉ là một gã con cháu Hàn môn không hơn không kém, còn mình thì đường đường là con cháu Hào môn, chênh lệnh địa vị rõ ràng như vậy mà lại bị đối xử bất công. Thật càng nghĩ càng thấy giận.
Sau khi nghe ngóng được đôi chút tin tức hắn mới biết tiểu tử Tần gia này là dựa hơi vào quan hệ của tỷ tỷ hắn với Đạt Hề Minh mới có được cơ hội tham dự bữa tiệc ngày hôm nay. Nhưng cũng chính vì vậy mà cảm giác bức bối trong lòng hắn càng gia tăng lên.
Hắn cố tình nhìn Tần Vô Song bằng con mắt hằn học nhưng ai ngờ đối phương chẳng thèm để mắt đến hắn.
Điều này khiến cho chút tự tôn ít ỏi còn lại trong Đỗ Tường bùng phát. Khóe miệng giật giật, nét mặt đầy vẻ giận dữ. Hắn hằm hằm bước đến trước mặt Tần Vô Song, trên mặt hiện rõ hai chữ “gây sự”.
– Tên tiểu tử Hàn môn kia, người không cảm thấy lạc lõng khi đứng ở đây à?
– Hửm?
Tần Vô Song hừ khẽ một tiếng trong mũi, liếc qua đối phương một cái rồi lại nhìn đi chỗ khác, tiếp tục quan sát những người có mặt trong đại sảnh. Tên Đỗ Tường này hắn cũng không quen, nên đương nhiên cũng chẳng cần phải giả vờ khách khí làm gì.
– Ngươi không thấy mất mặt nhưng ta lại thấy mất mặt thay cho Đạt Hề Thế gia. Đường đường là Đạt Hề Thế gia, là thịnh yến của quý tộc thượng phẩm mà lại để cho một tên Hàn môn xuất hiện. Chẳng lẽ ngươi không biết tất cả khách khứa ở đây đều cảm thấy hổ thẹn khi phải đứng cùng ngươi sao?
Tên Đỗ Tường này chẳng ngại ngần bày tỏ cơn giận cũng như cảm giác Hào môn ưu việt của hắn. Nếu như có một cái ghế cho hắn dẫm lên thì chắc hắn đã leo lên để lấy danh nghĩa “bề trên” dạy cho Tần Vô Song một bài học rồi.
– Nhưng mà… ta quen với ngươi sao?
Tần Vô Song ngạc nhiên quay sang nhìn con người trước mặt. Hắn chẳng lạ lẫm gì với những câu nói kiểu này. Thời gian vừa qua, đám quý tộc loại này hắn gặp nhiều rồi.
– Ngươi không cần phải quen với ta, ngươi chỉ cần biết là ta đang trần thuật lại một sự thật mà thôi.
Đỗ Tường ấp úng nhưng đã nhanh chóng tìm lại cảm giác tự tin, bồi thêm câu nữa:
– Ngươi cũng không có tư cách để quen với ta.
Ngay cả một sợi lông mày trên mặt Tần Vô Song cũng không thèm động đậy, hắn bình thản nói:
– Ừ, ngươi đúng là người thuật lại sự thật. Về vấn đề hổ thẹn khi phải đứng cùng, đúng là ngươi đã nói ra những điều mà đang ta nghĩ đấy. Ngươi còn chuyện gì nữa không? Nếu như không còn chuyện gì thì đừng đứng đây nhìn ta chằm chằm nữa.
– Vậy sao?
Đỗ Tường cất giọng chế giễu:
– Những người có mặt ở đây, thân phận và địa vị của ai không bằng ngươi? Ngươi nghĩ ngươi có tư cách coi thường mọi người à? Ngươi dựa vào đâu để cảm thấy hổ thẹn khi phải đứng cùng chúng ta?
– Đối với ta mà nói, phải tiếp lời với một kẻ ngu xuẩn là sỉ nhục lớn nhất. Hy vọng các hạ đừng để nỗi sỉ nhục của ta tăng thêm nữa, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng đấy.
Nói rồi hắn trợn mắt nhìn Đỗ Tường, rảo bước bỏ đi. Nếu như đây không phải là yến tiệc của Đạt Hề Thế gia thì hắn sớm đã cho đối phương một cái tát rồi, đừng nói gì đến chuyện đứng đây mà tranh cãi lôi thôi.
– Ngươi… Ngươi đứng lại cho ta!
Đỗ Tường nổi giận đùng đùng, quát lớn:
– Ta cho ngươi hai sự lựa chọn, một là xin lỗi ta, hai là lập tức biến khỏi bữa tiệc này.
Tần Vô Song chậm rãi dừng bước, thở dài nói:
– Ta vốn dĩ nghĩ rằng, một kẻ ngốc đến mấy cũng có giới hạn. Ai ngờ ta chẳng thể nào nhìn thấy giới hạn ấy trên con người của ngươi. Được rồi, rốt cuộc là ngươi muốn gì thì cứ nói ra đi. Nếu như ngươi giận vì lúc nãy bị Đạt Hề Nguyệt tiểu thư quát mắng thì ta chấp nhận lý do này.
– Ta… Ta muốn thay mặt cho tất cả Hào môn quý tộc ở đây để dạy cho tên tiểu tử Hàn môn cuồng vọng ngươi một bài học!
Đỗ Tường nhìn thấy đám con cháu quý tộc xung quanh không ngừng tăng lên, hơn nữa ánh mắt cũng đầy vẻ hưởng ứng thì tự mình cảm thấy bản thân chính trực khí tráng lắm. Hắn đang chiếm thế thượng phong về dư luận cũng như đạo đức. Tất cả những điều này như tiếp cho hắn thêm sức mạnh.