Trương Hiển chết, chẳng những gây sóng gió lớn ở Võ Đồng Viện mà cả quận La Giang, cũng giống như sấm sét giữa trời quang.
– Hắc, tiểu nhị, nghe gì không? Ở Võ Đồng Viện có một Võ đồng hàn môn đánh chết Võ đồng của vọng tộc Trương gia.
Người qua đường Giáp nói.
– Việc này ai có tai mà không nghe nói tới chứ? Ta hỏi ngươi có nghe tình hình cụ thể không?
Người qua đường Ất nói.
– Ta không có nghe, ngươi có nghe hả?
Người qua đường Giáp khiêm tốn thỉnh giáo.
– Việc này nói ra dài dòng, ngươi mời ta uống một chén, chậm rãi kể.
Người qua đường Ất ra giá.
– Được, chúng ta uống một chén đi.
Chuyện đầu đường xó chợ như thế nhiều không kể xiết. Đại khái cũng đều giống nhau, đem Tần Vô Song miêu tả thành một Võ đồng khổ tâm tu luyện chờ cơ hội báo thù con cháu vọng tộc Trương gia, cuối cùng rửa sạch thanh danh, thể hiện một cái ngạo khí hàn môn.
So với mấy mẩu chuyện bát quái này, thái độ của nạn nhân càng trực tiếp, vọng tộc Trương gia có khác, bọn họ khăng khăng là Trương Hiển không phải vì thực lực không kịp mà là bị ám toán.
Có con cháu Đạt Hề thế gia làm chứng, bọn họ cũng không dám phủ định giả thuyết “quyết đấu”, cho nên dùng từ “ám toán”, có thể là trong khi quyết đấu bị ám toán, cũng có thể là tư đấu bị ám toán.
Trương Mậu Thụy thương tâm chuyện con trai chết, nói trắng ra, mưu đồ sản nghiệp to lớn của Tần gia là hào môn Hứa gia, vọng tộc Trương gia chỉ là tay chân của Hứa gia thôi. Nhưng hắn một bụng lửa giận, lại không có cách nào hướng hào môn Hứa gia phát tiết, chỉ có thể oán hận hàn môn Tần gia.
Hứa gia cũng không phải hoàn toàn không nói nhân tình, phái một gã Trưởng lão đi Trương phủ phúng viếng, cẩn thận phân tích thương thế trên người Trương Hiển.
Tần Vô Song động thủ thực thông minh, sớm có giữ lại. Một chưởng lúc đầu đánh Trương Hiển bay lên trời là mượn lực đánh lực, cũng không có dùng nội kình của mình, hơn mười quyền chí tử kia, hắn dùng chính là Đại Kim Cương Quyền, hơn nữa lực đạo áp chế chỉ còn hai ba thành.
Như vậy cùng lắm dấu vết để lại, Trương Hiển chết chỉ là do bị một Võ đồng đánh.
– Tộc trưởng Mậu Thụy, hơn mười quyền đánh lên đầu này mới là trí mạng. Tiểu tử Tần gia xuống tay ngoan a, rõ ràng là muốn lấy mạng lệnh lang. Một quyền hai quyền chưa hết giận, nhìn thương thế này, ít nhất là mười ba mười bốn quyền.
Nhạc Trưởng lão do Hứa gia phái ra, xem xét xong thương thế xong thở dài nói.
Trương Mậu Thụy thống khổ lắc đầu:
– Tiểu tử Tần gia mấy tháng trước quyết đấu thực lực thua con ta rất nhiều. Mấy tháng luyện tập không có khả năng tiến bộ nhanh như vậy.
– Lão phu cũng hỏi qua Hứa Đình oa nhi, căn cứ hắn kể, lúc ấy hiện trường cũng không có người khác giúp đỡ, hơn nữa hắn nhắc tới vũ kỹ của tiểu tử Tần gia, tựa hồ xác thực so với trước kia tăng lên không ít. Tộc trưởng Mậu Thụy, đó là một việc ngoài ý muốn, Tộc trưởng nhà ta kêu ta truyền một câu, không cần bởi vì sự kiện này mà phá hủy giao tình Hứa Trương hai nhà.
Trương Mậu Thụy nghe xong lời này, chỉ có thể nghiến chặt răng nuốt xuống, thảm tiếng nói:
– Việc này toàn bộ trách hàn môn Tần gia, Mậu Thụy trong lòng hiểu được. Món nợ này, toàn bộ tính trên đầu bọn họ.
Nhạc Trưởng lão mặt vô biểu tình gật gật đầu, lại nói:
– Ý Tộc trưởng nhà ta là, chuyện này trước mắt còn tương đối phức tạp, báo thù có thể hoãn lại.
– Vì cái gì?
Trương Mậu Thụy lộ ra vẻ khó hiểu.
– Bởi vì con cháu Đạt Hề thế gia đã đứng ra làm chứng!
Nhạc Trưởng lão trên mặt khẽ giật, thận trọng nói:
– Ai cũng không biết Tần gia có hay không nịnh bợ Đạt Hề thế gia, cho nên muốn động thủ, phải điều tra rõ ràng chuyện này.
Trương Mậu Thụy bực mình không vui, “nga” nhẹ một tiếng, trong lòng căm giận bất bình, nghiến răng.
Nhạc Trưởng lão nhắc nhở:
– Tộc trưởng Mậu Thụy a, hiện tại cách Gia tộc Luận phẩm, cũng bất quá là hơn ba năm. Chỉ cần chúng ta an bài thỏa đáng, đến lúc đó chỉ cần đem cái danh ngạch hàn môn của Tần gia chặt đi, khiến Tần gia cửa nát nhà tan, có khó gì?
Ba năm… Nếu là như thế, ít nhất còn phải chờ ba năm!
Trương Mậu Thụy trong lòng thực không vui, để tiểu tử Tần gia sống lâu một ngày, hắn trong lòng cũng không thoải mái a! Nhưng là sắc mặt của Đạt Hề thế gia, ngay cả hào môn Hứa gia cũng không dám không nhìn, huống chi là vọng tộc Trương gia?
Trong phủ Đạt Hề thế gia, Đạt Hề Dương cũng bị phụ thân Đạt Hề Hằng kêu đi, hỏi vài câu sự tình lúc đó.
Đạt Hề Dương đem chuyện mình thấy kể lại một lần, Tộc trưởng Đạt Hề Hằng của Đạt Hề thế gia, suy nghĩ một lát, thở dài:
– Tên tiểu tử Tần gia này, không đơn giản a. Ẩn nhẫn lâu như vậy, lại bùng nổ phản kích. Bởi vậy, muốn đánh thế lực Tần gia, cũng khó khăn.
– Khó xử cái gì? Hàn môn Tần gia thế lực đơn bạc, Tần Vô Song đánh chết Trương Hiển chỉ có điều là Võ đồng dây dưa, đối với đại cục căn bản vô bổ.
Đạt Hề Dương dù sao tuổi nhỏ, nhìn đại cục tự nhiên không bằng phụ thân.
– Ha ha, nếu ngươi không ra mặt làm chứng, bọn họ tự nhiên không cần khó xử. Ngươi vừa ra mặt, thế cục liền biến đổi!
Đạt Hề Hằng thở dài.
Đạt Hề Dương cắn môi suy nghĩ một lát, liền hiểu, không khỏi cười lên:
– Nói như vậy, ta đứng ra nói thật, lại cho Tần gia mượn thế?
– Cũng được, hiện tại gia tộc Hứa gia, phỏng chừng đang nghi thần nghi quỷ, cho rằng Tần gia có thể cùng Đạt Hề thế gia có quan hệ.
Đạt Hề Hằng ha hả cười nói.
– Úc? Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Phải thanh minh một chút sao?
Đạt Hề Dương ban đầu chính là muốn ra mặt làm chứng, nói câu nói thật lòng mà thôi.
Đạt Hề Hằng lắc đầu, thản nhiên nói:
– Thanh minh cái gì? Một khi thanh minh, Đạt Hề thế gia chúng ta sẽ bị hạ xuống bằng với bọn họ. Coi như chuyện gì cũng chưa phát sinh, chúng ta không cần cùng vọng tộc Trương gia tỏ thái độ.
Quý tộc thượng phẩm hướng quý tộc thứ phẩm giải thích? Căn bản không cần thiết, rất hạ thấp giá trị.
Đạt Hề Dương có chút suy nghĩ gật gật đầu:
– Cũng tốt, coi như cùng Tần gia kết cái thiện duyên. Ta xem kia tiểu tử Tần gia này mấy tháng biến hóa lớn, Tần gia có thể thịnh vượng trong tay hắn cũng không chừng. Ta nghe nói Tần gia ở trấn Đông Lâm danh tiếng cũng được, rất được bình dân ủng hộ.
– Chính là bởi vì hắn danh tiếng rất được, cho nên mới thế hệ sau không bằng thế hệ trước. Ở Bách Việt Quốc, muốn bồi dưỡng đạo đức cá nhân là không có khả năng. Duy có ở dòng nước giữ lại ý nghĩ thanh tỉnh cùng sức phán đoán, mới là sinh tồn chi đạo! Dương nhi, ngươi phải nhớ kỹ điểm này.
Đạt Hề Hằng nói lời thấm thía.
Đạt Hề Dương luôn coi phụ thân là thần tượng, trực tiếp giảng dạy, tự nhiên là khiêm tốn thu nhận.
– Tốt lắm, ngươi đi xuống đi. Võ Đồng Viện chính là thị phi, ngươi đừng chen chân nhiều quá, tiếp tục bảo trì trung lập.
Đạt Hề thế gia ở quận La Giang phải đứng trên tất cả, quan sát những cái khác.
– Ân.
Đạt Hề Dương gật đầu, lập tức lại hỏi:
– Phụ thân, gần đây có tin tức của Đại ca không?
Đạt Hề Hằng ảm đạm lắc đầu:
– Đại ca ngươi… Hắn nhất thời chưa tiếp nhận được. Tốt lắm, ngươi đừng lo lắng hắn, Đại ca ngươi chính chắn, sớm hay muộn cũng sẽ thông suốt.
– Đại ca…
Đạt Hề Dương kêu nhẹ một tiếng, đi ra ngoài.
Trời ngả về phía tây, bên ngoài quận La Giang, Tần Vô Song đã chạy năm vòng lớn. Vừa tới đến cửa thành, đã thấy trước cửa thành là một gã Võ đồng áo lam, hai tay khoanh trước ngực, thần thái thong dong, mỉm cười nhìn chăm chú Tần Vô Song.
– Nghe nói, ngươi phải rời khỏi Võ Đồng Viện?
Đạt Hề Dương mở miệng trước.
– Tạm thời rời đi mà thôi.
– Không đi không được sao?
Đạt Hề Dương lại hỏi.
– Vì sao?
Tần Vô Song sửng sốt.
– Võ Đồng Viện quận La Giang đã thật lâu không có người thú vị. Khó xuất hiện người như ngươi, ngươi đi rồi, không phải càng nhàm chán sao?
Đạt Hề Dương thản nhiên thở dài.
– Ân? Không nghĩ ở Võ Đồng Viện còn có người thấy Tần Vô Song ta thú vị, hiếm có, hiếm có!
Nghe Đạt Hề Dương nói ra, Tần Vô Song cảm thấy khoái trá sâu sắc.
– Không đi không được sao?
– Khó được Đạt Hề huynh giữ lại, ba năm sau, ta sẽ trở về. Chỉ hy vọng lúc đó, còn có thể cùng Đạt Hề huynh nói chuyện thoải mái với nhau như vậy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Đạt Hề Dương thở dài một tiếng, biết Tần Vô Song ý đã quyết, lẩm bẩm nói:
– Ngươi che dấu đủ thâm sâu, mà ta nhãn lực cũng không đủ tinh, ở chung nhiều năm như vậy, cư nhiên gần đây mới biết bên người mình có ngọa hổ tàng long. Nói như vậy, lần trước ngươi cùng Trương Hiển quyết đấu, là khổ nhục kế?
Tần Vô dở khóc dở cười, tới địa ngục để chơi trò khổ nhục kế. Có kiểu khổ nhục kế như vậy sao chứ? Đầu bị người ta mở lớn như cái gáo, này mà kêu khổ nhục kế, cùng tự sát có cái gì khác biệt?
Trong lòng cười khổ, miệng cũng ứng phó nói:
– Giang hồ hiểm ác, bất đắc dĩ làm thôi.
– Ân, như vậy, sau này sẽ gặp lại.
Đạt Hề Dương lộ ra một nụ cười sang sảng, đột nhiên lại nói:
– Có lẽ, sẽ có một ngày, ngươi và ta có thể cùng xuất hiện ở giữa sân khấu rộng lớn đi?
– Có lẽ.
Tần Vô Song nhàn nhạt đáp một câu, đột nhiên nhớ tới cái gì, lại thêm một câu:
– Cám ơn.
– Cảm tạ cái gì? Ta chỉ là không muốn người ta nghĩ Võ Đồng Viện quận La Giang chúng ta mà không có một người có trách nhiệm.
Tần Vô Song cười nói:
– Ta không phải tạ ơn ngươi làm chứng cho ta, mà là tạ ơn ngươi tối đó không vạch trần ta.
– Ân? Tối đó, ngươi biết ta ở đó?
Đạt Hề Dương ngây ngẩn cả người, ha ha hỏi:
– Vậy ngươi vì sao ở ngoài cửa, nói ta không có?
– Chính là không muốn cho ngươi khó làm người thôi. Ngươi không vạch trần ta, ta tự cũng không đem ngươi liên lụy.
Đạt Hề Dương nhớ tới tình hình đêm đó, cũng cười lên:
– Tốc độ phản kích cùng thủ đoạn của ngươi thật sự là sắc bén! Nhớ tới biểu tình như gặp quỷ của Hứa Đình, ta ở trong phòng cũng là nhịn không được muốn cười.
– May mắn ngươi không cười, bằng không Hứa Đình tất nhiên tưởng ngươi làm.
Đạt Hề Dương khoát tay, vẻ mặt không sao cả:
– Trên thực tế bọn họ đã hoài nghi, chính là không dám nói ra thôi.
Này khẩu khí, này thần thái, này cử chỉ, đây mới là khí chất quý tộc thượng phẩm a! Không đem phản ứng của hào môn Hứa gia đặt ở trong lòng!
Cái gì cường giả vi tôn, vị cao vi tôn, biểu hiện của Đạt Hề Dương đã cho Tần Vô Song một trải nghiệm sinh động!