Nikki túm chặt cạnh cửa xe và nhắm mắt. Cô không thể quay lại chỗ Jasper… Nhưng cũng không thể để Jasper chết vì mình.
“Nikki, nghe anh này.” Giọng Michael nghe như vọng về từ xa lắm. “Hắn sẽ không giết Jake ngay đâu. Hắn sẽ để chúng ta có thời gian để giải cứu. Jasper thích chơi đùa. Phá vỡ kết nối Nikki. Phá vỡ ngay.”
Cô cắn môi và tập trung vào việc đẩy Jasper khỏi đầu. Hắn lẩn lút, trơn trượt như con lươn, cười chế nhạo. Cô nghiến răng và đẩy râ mạnh. Độc của Jasper trượt đi, nhưng những cố gắng làm cô run lẩy bẩy.
Michael xoay cô lại kéo vào lòng. Cô áp má vào vòng ngực ấm áp của anh và ước cô có thể ở trong vòng tay an toàn này mãi mãi. Tại sao phần còn lại của thế giới không đi thắng xuống địa ngục và để cô yên? Hay tốt hơn là tại sao không có cách quay ngược lại thời gian khi Monica và Jasper chưa bước vào đời cô? Dù thế có nghĩa là không gặp Michael. Có lẽ chút xíu đó là điều tốt đẹp từ đống lộn xộn này, dù nó chỉ rất ngắn ngủi thôi.
Sau một giây, cô thở dai vùng ra. “Nếu Jasper di chuyển được vào ban ngày, hắn mạnh hơn anh tưởng.”
Michael nhún vai, bỏ kính ra nhìn mặt trời. “Gần năm giờ rồi, và mặt trời mùa đông khá yếu. Hơn nữa, có thể bọn thây mà đã bắt anh ấy.”
“Anh biết về Jasper được bao nhiều?”
Anh nhún vai lần hai. “Như anh nói rồi đấy, hắn và anh là kẻ thù cũ. Anh chú trọng việc hiểu rõ kẻ thù mình.”
“Anh có chú trọng việc giữ bí mật về đồng minh của mình không?”
Một luồng khó chịu chạy qua cô, dù mặt anh vẫn bình thản. “Anh chỉ nói những điều cần biết thôi.”
Cô nắm chặt tay và cố đè xuống mong muốn được hét lên giận dữ. “Phải rồi, bây giờ em cần biết tất cả những gì có thể về Jasper.”
Anh gật đầu, dù đôi mắt sẫm màu bống dưng trở nên xa xăm. “Như anh nói rồi đấy, hắn là một cặp song sinh. Hắn và anh hắn sống sót sau trận cháy ở San Fracisco năm 1906, những người khác trong gia đình hắn chết hết. Bọn anh không biết chúng biến đổi khi nào, nhưng chắc chắn chỉ ngay sau trận cháy, khi chúng mười lăm.” Anh lưỡng lự, mặt đanh lại. “Dù thế, Jasper chịu trách nhiệm về việc giết ít nhất năm người trước khi biến đổi.”
Cô đổi trọng tâm đứng từ chân này sang chân kia và cố lờ đi thôi thúc được di chuyển. Đi tìm Jake sẽ cần tất cả thận trọng và mưu mẹo cô tập hợp được – từng mẩu thông tin về Jasper và mối thù của hắn. “Anh lại nhắc đến đại từ “bọn anh” cao quý một lần nữa.”
Michael thở dài, một âm thanh đầy phiền muộn. “Anh là thành viên của một tổ chức tên là Vòng tròn Damask.”
“Tất cả thành viên là ma cà rồng à?”
“Không. Nhưng không ai là thứ em gọi là người.”
Con người. Sự nhấn mạnh cay đắng anh đặt vào từ đó nói lên rất nhiều. Anh đã nghe thấy suy nghĩ của cô, tốt thôi. Cô cắn môi và tránh ánh mắt trách móc của anh. “Và hội này đi tìm giết những kẻ như Jasper?”
“Phải. Để những người như em được nghỉ ngơi an toàn vào ban đêm.”
Người ta sợ những thứ không giải thích được. Người ta không thể tin những thứ tim mình cho là đúng đắn. Cô đóng tim lại trước suy nghĩ của anh. Không phải lúc để tranh cãi về việc cô không muốn tin. “Có phải đấy là lý do anh giết anh của Jasper không?”
Michael lại dùng dằng. Nỗi đau thoáng dâng lên trong hồn anh. Cô muốn với ra và bảo anh cô hiểu. Thay vào đó, cô nắm chặt ngón tay và đợi anh tiếp tục.
“Không. Anh giết anh Jasper vì hắn giết anh của anh, Patrick.”
Trả thù. Mọi thứ đều dựa trên thù hằn, và nó sẽ giết chết tất cả họ. “Anh và Jasper gặp nhau bao nhiêu lần rồi?”
Và cô nhíu mày. “Nếu anh ba trăm tuổi và Jasper mới có một trăm, chẳng phải anh của anh đã phải qua đời trước khi Jasper và anh hắn sinh ra?”
Cơn đau trong hồn Michael sâu sắc hơn. “Patrick là ma cà rồng.” và Michael đã biến đổi anh trai của chính mình. Nikki tự hỏi tại sao. “Anh gặp Jaspẻ bao nhiêu lần rồi?”
“Ba lần.”
Và lần nào Jasper cũng xoay xở được để thoát đi ngay dưới mũi Michael. Nhưng nó sẽ không xảy ra lần nữa, cô nghĩ, nhìn anh chằm chằm. Sâu trong mắt anh cô thấy cái chết chờ đợi. Thế này hay thế khác, Michael quyết tâm chấm dứt mọi chuyện ở Lyndhurst.
Linh cảm xấu tràn trong cô. Run rẩy, cô quay đi khóa cửa xe. Những tràng cười đen tối chạy trong đầu cô, chế giễu cô. Cô vội nhắm mắt và hít sâu. Jasper sẽ không chiến thắng được cuộc đấu này.
“Đi vào trong thôi,” cô nói, tránh nhìn Michael và đi vòng ra phía trước ô tô. “Em phải tim cái gì đó để lần theo vết Jake.”
Cô lên cầu thang và mở khóa. Văn phòng lạnh như tảnn băng đang hình thành dưới đáy bụng cô. Những tràng cười quỷ quái lại rổn rang trong đầu cô.
“Nikki.” Michael chạm vào tay cô và kéo cô xoay lại để đối diện với anh. “Jasper chỉ đang đùa cợt với em, làm em mỗi bước đi đều phải sợ hãi.”
“Thế thì hắn đang thành công rực rỡ rồi.” Cô lẩm nhẩm, thầm ước Michael sẽ vòng tay qua người cô và ôm chặt cô đến khi mùi quỷ qua khỏi da cô. Nhưng không có ích gì ước ao những điều không thể thành sự thật. Anh không thể ở lại. Cô không muốn anh ở lại.
Sao nghĩ về việc anh ra đi lại làm tim cô quay quắt?
Anh đặt một ngón tay dưới cằm cô, nâng lên cho đến khi mắt cô chạm mắt anh. “Hắn không thể điều khiển em, Nikki, chỉ làm em mất tự tin thôi.”
Chỉ là một lời nói dối. Anh biết, cô cũng biết là Jasper chỉ cần gọi, cô sẽ chạy vù đi. “Tại sao hắn phải phiền lòng như thế? Em có làm gì được hắn đâu.”
Nụ cười Michael nửa như giận dữ, mắt anh sâu thẳm lớp bóng tối làm cô lạnh cóng.
“Hắn sợ em, Nikki.” Anh đưa tay lên gỡ một lọn tóc vướng vào mắt cô. Tay anh ấm rực trên làn da cô lạnh giá. “Sợ những khả năng của em.”
Cái vuốt ve của anh thật êm dịu… Cô rùng mình, cố để không ngã vào tay anh. Cố để không lùi lại. “Tại sao? Năng lượng của em cũng chẳng làm gì được hắn.”
“Chắc không?” giọng anh xa xăm, lơ đãng, anh đưa một ngón tay xuống má và cổ cô.
Cô liếm môi. Thật khó để tập trung khi anh chạm vào cô dịu dàng như vậy. Trời ơi, tất cả những gì cô muốn là ngả vào vòng tay của người đàn ông này – nhưng cô không thể. Thời gian và địa điểm không thích hợp. Khỉ thật, đều không thích hợp. Một người đàn ông không thể yêu và một người đàn bà sợ yêu – còn hi vọng nào cho họ nữa?
Tay Michael dừng lại ở gần ngực cô. Cô ngước lên, anh tránh mắt cô và đi tránh ra. Cũng không sao. Cô biết anh nghĩ gì. Biết anh sẽ không chạm vào cô như vậy lần nữa.
“Anh xin lỗi.” anh khẽ nói.
Cô gật đầu. Cũng là lỗi của cô nữa. Đáng lẽ cô nên tránh ra từ phút anh chạm vào cô.
Cô đi đến bàn Jake và gia tay lên. Phải có thứ gì đó đủ mùi hương của Jake để cô lần theo dấu anh.
Cô tìm thấy ngay – một chiếc đồng hồ bỏ túi lần trong đống lộn xộn ở trong ngăn kéo dưới cùng.
“Nó có vết của anh ấy à?” Michael hỏi, ngồi trên mé bàn.
Cô gật đầu và cố không để ý đến những cảm giác đan chạy trên đầu ngón tay. “Anh muốn giải quyết chuyện này thế nào?”
“Cái đó tùy vào em tin anh bao nhiêu.”
Cô liếc anh sắc lẹm. Anh ngồi trên mép bàn, một chân hơi đung đưa. Có vẻ thư giãn đấy, nhưng cô cảm nhận được sự căng thẳg của anh. Nhìn thấy nó quanh viền của đôi mắt tối sẫm.
“Ý anh là gì?”
“Jasper biết e sẽ cứu Jake, nên hắn sẽ dựng sẵn vài cái bẫy.”
Cô gật đầu. Điều đó thì cô đoán được. Nhưng cô phải tìm Jake, đấy là khả năng tốt nhất. Có thể là duy nhất, nếu họ muốn thấy anh sống.
“Anh có kế hoạch gì để ngăn chặn không?”
“Có. Nhưng sẽ cần phải kết nối tâm trí.” Anh lưỡng lự rồi nhún vai. “Kết nối hoàn toàn.”
Cô nhìn anh chằm chặp. Kết nối tâm trí? Để biết suy nghĩ và khao khát của người kia?
“Chúng ta đã biết suy nghĩ của nhau rồi, Nikki.”
“Nhưng em không thể…”
“Em có thể.” Anh ngắm nghía cô, vẻ mặt dứt khoát. “Và em đã làm rất nhiều lần. Đó là việc chẳng ai trong chúng ta điều khiển được, nó mạnh lên mỗi khi chúng ta…” Anh ngừng lại rồi nhún vai lần nữa. “Vấn đề là, em có tin anh đủ để cho tâm trí của chũng ta hòa hợp không?”
“Sẽ hòa hợp đến mức nào?” Viễn cảnh này khiến bụng cô lộn tùng phèo. Cô có thực sự muốn Michael biết mọi bí mật, mọi nỗi sợ và mong ước của mình không?
“Sẽ đến mức đủ để cho anh quyền điều khiến nếu cần. Nhưng anh hứa sẽ không đào bới, không mở cánh cửa nào em muốn khóa chặt. Và em cũng phải hứa thế.”
Cô gật đầu và tự hỏi nó có quan trọng không. Khả năng của Michael mạnh hơn cô nhiều lần. Không thể có khả năng cô điều khiển anh. “Nhưng việc hòa hợp tâm trí sẽ phá bẫy của Jasper như thế nào?”
“Anh định xoay khả năng của em sang một hướng khác.”
Cô liếm môi. Cho dù dự định và mục đích nào đi nữa, anh cũng sẽ điều khiển cô. Sự chấp nhận của cô sẽ cho Michael thứ Jasper thất bại trong việc chiếm đoạt – và cho anh quyền mà Tommy muốn nhưng không bao giờ có một cách đầy đủ.
“Nikki, anh không phải Jasper. Cũng không phải Tommy.”
Anh đứng lên và đi quanh bàn, dừng lại cách cô một chút.Cô cắn môi và lùi lại. Lưng cô chạm tường. Ván gỗ lạnh toát dưới bàn tay cô, ánh mắt anh nóng bỏng như lửa.
“Anh không muốn điều khiển tâm trí em – hay cơ thể em – hay bất lỳ cái gì. Bao giờ em mới vỡ ra được điều đấy hả? Anh chỉ muốn em tin anh thôi.”
Cô nhìn anh. Sâu trong mắt anh, cô nhìn thấy một tia khát khao và cô hiểu trong khoảnh khắc đó rằng anh muốn nhiều hơn điều anh chịu thừa nhận hay cho phép.
“Nói cho em anh định làm gì đi.”
Anh thở dài và quay ra cửa, nhìn qua sợi dây rèm. “Thay vì lần theo dấu vết Jake, anh định xâm nhập vào trí não anh ấy. Như thế sẽ ngăn Jasper phát hiện ra chúng ta, và sẽ giúp ta biết rõ hơn chuyện gì đang xảy ra.”
Vậy Michael sẽ điều khiến được hai tâm trí. Cô nhớ lại anh đã sai khiến người hầu bàn dễ như trở bàn tay, và rùng mình. Đấy mới chỉ là điều khiển trên bề mặt. Lần này sẽ sâu hơn nhiều. “Chẳng lẽ không nguy hiểm à?”
“Mọi thứ liên quan đến thâm nhập trí óc đều nguy hiểm cả.”
“Cho chũng ta hay cho Jake?”
“Cho tất cả mọi người. Kết nối với Jake thì không có vấn đề gì đâu. An đã lmà xong xuôi rồi.”
Cô nhìn anh rất lâu. Anh lờ đi, dù nhìn những thớ thịt căng ra trên tay anh đang khoanh lại cô biết anh có nhận ra cái nhìn của cô. “Từ khi nào?”
Anh nhún vai. “Đêm trước khi anh gặp em. Anh cần biết sơ qua tình hình của Lyndhurst, và ai biết rõ hơn một thám tử tư chứ?”
Con ai nữa? Và Jake đã là thám tử tư đủ lâu để biết khác nhiều bí mật. Cô chỉ hy vọng anh sẽ còn sống lâu để biết thêm nhiều nữa.
Cô nuốt nước bọt để cố làm dịu cổ họng khô cháy. “Liệu chúng ta có cảm thấy những gì anh ấy thấy không?”
“Có. Nhưng anh sẽ che chắn cho em hết sức có thể.”
“Em không biết.” Nếu em có thể đối mặt với nỗi sợ của Jake một mình.
“Em phải làm thế.” Michael nói khẽ. “Nếu em muốn anh ấy sống sót.”
Cô hít sâu và gật đầu. Jake là người thân nhất cô còn. Cô không muốn mất anh. “Em phải làm gì bây giờ?”
“Ngồi xuống ghế và thư giãn.”
Cô làm theo. Michael nắm tay cô. Hơi nóng đốt cháy da cô,làm tan chảy tảng băng sợ hãi.
“Nào thư giãn và nhắm mắt lại.”
Cô nghe nhịp thở của anh và cố hòa theo. Dần dần, các xương và cơ giãn ra.
“Thư giãn nào, thư giãn nào.” Giọng Michael thì thầm vuốt ve tâm hồn cô. “Để suy nghĩ của chúng ta tiếp xúc, trở thành một.”
Hơi nóng nhảy múa, vỡ tung trong mỗi tế bào. Đấy là cái âu yếm, nụ hôn của người tình, không phải sự xâm nhập như cô tưởng tượng. Ngọn lửa khi họ chạm vào nhau chắng là gì khi so với cảnh tượng hãi hùng hiện ra khi tâm trí hai người hòa làm một.
Tập trung nào, Nikki.
Suy nghĩ của anh như làn gió mát chấp chới qua cô. Tâm trí anh chạy như sóng, tách rời nhưng hợp nhất với tâm trí cô. Cô nhìn thấy suy nghĩ của anh trước khi chúng phát thành lời. Thấy cảm xúc của anh, một luồng sáng rực lóa mắt. Thấy những phần anh muốn giấu, khoảng rừng cấm mênh mông thăm thẳm.
Tìm Jake đi, Nikki.
Cố với cái đồng hồ. Kim loại lành lạnh, nhưng tay cô rúm ró, bị thiêu bởi những hình ảnh ùa ra. Các giác quan của cô xỏa tung, lần theo vết Jake. Hình khối dẫn rõ nét. Cố thấy một khối sợi rung rinh, nhưng Michael đã xua nó đi.
Tập trung và Jake, Nikki. Nhìn anh ấy. Cảm nhận. Hòa vào anh ấy…
… Cơn đau cộm lên trên trán. Jake rủa một câu rồi lùa tay vào tóc, thấy một mớ rồi bù vừa ẩm vừa dính.
Cái quái gì thế này? Anh gắng ngồi dậy và nhớ lại những thứ đã xảy ra? Đá lạnh buốt mông, ngọn như quất vào quần anh ướt nhẹp. Anh đang ở đâu đây? Không khí nặng nề cũ kỹ múi đổ nát. Ở đâu đó phía trước trong bóng tối anh nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt đều đều.
Chắc là một cái hang. Nhưng làm sao anh đến được đây, dù đây là chỗ nào?
“Địa ngục chắc là một từ hợp để miêu tả chỗ này, ông bạn ạ.”
Câu nói từ chỗ nào đó phát ra, dội vào tường. Jake căng người, cố nhìn về phía tối.
“Mày là ai? Mày muốn gì?”
“Câu hỏi.” Giọng người lạ nhễu ra châm chọc. “Lúc nào những kẻ bị bắt cũng hỏi nhiều.”
Jake nuốt khan. Anh biết kẻ bắt mình. Biết tại sao.
“Nikki sẽ không ngu đến nối rơi vào bẫy của mày lần hai đâu.”
“Sẽ biết ngay thôi.” Bóng tối lao xao, rồi thành hình. Thành một gã đàn ông có đôi mắt quỷ.
Thật dễ hiểu nỗi sợ của Nikki, Jake nghĩ, xem xét hình người đầy cơ bắp một cách căng thẳng. Anh không mê tín, nhưng anh cảm nhận được năng lượng tỏa ra xung quanh gã kia. Và đôi mắt… gần như thôi miên.
Đừng nhìn, anh nghĩ với cái nhíu mày.
“Thú vị đây.” Jasper lẩm bẩm. “Ông bạn có một số năng lực… năng lực mà ta không ngờ đến.”
Jake không nói gì, chăm chú nhìn bóng tối phía trên Jasper. Phải có manh mối gì về nơi anh đang ở – cách gì để cảnh báo Nikki đừng lần theo anh.
“Ông bạn không thóat được đâu.”
Anh nhìn lại Jasper. Anh ghi nhận sự điên loạn tỏa ra trong đôi mắt xanh sâu hoắm của hắn, thấy vẻ hả hê của hắn. Biết hắn là kiểu ngời thích đùa chơi với các nạn nhân của mình. Không, không phải là người. Một con ma cà rồng.
Jake cất lời. “Tao đang ở đâu đây?”
“Dưới ngầm. Rất sauu dưới lòng đất.” Trong lúc Jasper nói, một luồng run run chạy trong đất, một sự rung động làm không khí lay động và thổi gió trong bóng tối.
Có phải trong một đường hầm không? Có thể một loại phương tiên giao thông nào đó đã làm đất rung? Có khi là một con tàu?
“Chẳng phải đâu.” Jasper cười hì hì. “Tất nhiên là ta có thể nói cho ông bạn, nhưng ta không nghĩ làm thế có lợi gì cho ông bạn.”
“Nikki sẽ không tìm tao đâu,” Jake đáp lại, cố tỏ ra tự nhiên dù sự căng thẳng thít chặt ruốt và bõp chặt cổ họng anh. “Nó sẽ không liều để bị rơi vào bẫy của mày lần hai đâu.”
“Ông bạn bé bỏng đừng nói dối. Ta biết tỏng nó. Ta biết nó quý tình bạn của ông bạn đến mức nào.”
Jake nhắm mắt. “Họ sẽ tiêu diệt mày,” anh thì thầm. “Bằng bất cứ giá nào.”
“Ta thích những người tự tin,” Jasper cười nham hiểm. “Nếu cái giá phải trả là mạng sống của ông bạn thì sao?”
Jake nhún vai. Đằng nào anh cũng sẽ chết. Anh nhìn thấy sẽ không cho Jasper thú vui được gặm nhấm nỗi sợ của anh.
“Ta đọc được suy nghĩ của ông bạn, ông bạn bé bỏng ạ. Ta biết ông bạn cảm thấy thế nào.”
“Thế thì mày phải biết tao ghê tớm mày nhiều hơn là tao sợ mày.”
Cơn ớn lạnh trong màu xanh sâu hoắm điên dại đâm thẳng xuống cột sống. Trong một giây anh hối hận về những lời mình vừa nói.
“Dũng cảm là phẩm chất thiên bẩm trong nghề của ông bạn,” Jasper nói. “Dù ta rất muốn ngồi nói chuyện phiếm cho vui, ta phải đi chăm lo cái bẫy đây. Nhưng trước hết, ta nghĩ ta cần một chút thức uống.”
Con quỷ xồ đến chỗ anh. Jake quýnh quáng giật lùi, nhưng những ngõn tay cứng như sắt tóm lấy tay anh, bấm sâu vào da. Jake chửi thế, đấm đá. Jasper chỉ cười. Nỗi sợ ào qua người Jake, và không có cách nào gỡ được Jasper ra, không có cách nào ngăn hành trình của hàm răng trắng nhởn và cái chết đang sầm sập kéo tới.
“Cứ vùng vẫy đi ông bạn nhỏ. Vùng vẫy tới hết mức có thể đi. Ta cũng thích ăn kèm cả nỗi sợ nữa.”
Răng phập vào cổ anh. Jake hét lên khi nỗi kinh hoàng cô mạnh anh ngã vào bóng tối…
Tiếng hét của Nikki dội vang trong hồn Michael. Anh kéo cô khỏi tâm trí Jake và đẩy về phía trước, đỡ cô khi cô ngã nhào khỏi ghế.
“Bình tĩnh nào em. Chúng ta vẫn an toàn. Em vẫn ổn.” Anh thì thầm và khẽ ôm cô, một tay vuốt ve mái tóc mềm như lụa.
Cô run rẩy vòng tay qua người anh, ôm chặt như thể sẽ không bao giờ rời ra nữa.
Sự thật đó quá thực để em cảm nhận. “Anh xin lỗi, Nikki. Đáng lẽ anh nên kéo em ra sớm hơn.”
“Vâng,” cô nói khẽ.
Dù họ chỉ còn kết nối rất mảnh, anh vẫn nhìn được những hình ảnh loạn xạ trong đầu cô, nỗi khiếp hãi của cô khi nhớ lại hàm răng của Jasper nghiến vào thịt cô…
“Đấy là ký ức của Jake. Không phải của em.” Nó sẽ không xảy ra với em, Nikki. Anh sẽ không bao giờ cho phép.
“Đó sẽ là ký ức của em vì chúng ta đã ở đó.”
“Nào. Chuyện đó qua rồi mà em.”
Cô thở dài áp mặt vào ngực anh, hơi thở của cô ấm trên da anh. “Chỉ qua với chúng ta thôi. Không phải với Jake.”
Đúng thế. Anh đẩy cô ra, dù đấy là điều cuối cùng trên đời anh muốn làm, và giữ cô xa một gang tay. “Nếu em muốn cứu anh ấy, ta phải hành động nhanh.”
Cô khịt mũi, quay đi tìm kiếm trong đống giấy trên bàn Jake. “Có một bản đồ của khu vực này… đây rồi.”
“Tốt.” Anh nói, không cho cô thời gian để nghĩ ngợi hay sợ hãi. “Những đường hầm ở đoạn nào?”
Cô nhíu mày, xem xét tấm bản đồ. “Nếu đấy là đường hầm của tàu hỏa thì có ba đường.” Cô chỉ vào bằng bàn tay run lẩy bẩy.
Anh lờ đi thôi thúc đột ngột muốn được vỗ về cô. Họ không có thời gian, và anh cũng không nên chạm vào cô như thể anh quan tâm lắm. “Còn các hang cũ? Hầm khai thác than chẳng hạn.”
“Phần núi này có vô số các hầm khai thác than. Em biết phần lớn đã được lấp để người ta không rơi xuống, nhưng vẫn còn rất nhiều hầm trống. Jake có thể ở trong bất kỳ cái nào.”
Nhưng Jasper không thể. Cái hầm phải sâu và dài đủ để bảo vệ hắn khi cần. “Đường hầm rất ẩm. Chúng ta nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt, nhớ không?”
Cô cắn nhẹ môi ngẫm nghĩ. “Có hai hầm khai thác than gần đập nước người ta đang xây ở chỗ này.” Cô chỉ vào phần bờ tây của bản đồ. “Em khá chắc là một hầm đi vào lòng núi chứ không phải đi xuống.”
Anh thấy cô nhìn vài chiếc đồng hố trong tay, tay cô vặn vẹo nó.
“Anh ấy có ở đó không, Nikki?”
“Em nghĩ thế,” cô thì thầm. “Nhưng có lần em đã đoán sai.”
Và kết cục và có người chết, Michael nghĩ. Phần tuổi trẻ của cô đã bị ảnh hưởng quá nhiều bởi cái chết, và anh chẳng làm gì được để thay đổi nó. Nhưng anh sẽ làm mọi thứ để Jake không phải chết vì cô đoán sai.
“Ta cần một ít dụng cụ,” anh nói.
“Ở đằng sau.”
Cô đứng lên, thay vì đi qua anh, cô đi vòng qua bàn để vòa phòng chứa đồ. Anh lắc đầu rồi đi theo cô. Cô tin anh với cả tâm hồn, nhưng vẫn không tin anh với trái tim mình. Anh tự hỏi cô có bao gìơ tin tưởng anh bằng cả trái tim.
Nhưng anh sẽ phải làm gì nếu cô tin thật.
Anh dựa vào cửa và nhìn cô nhặt một ít socola, vài lon nước ngọt cho vào túi. Cô mặc áo khoác dày rồi quay ra nhìn anh. Nỗi sợ ở mọi nơi, trong suy nghĩ và trong mắt cô.
“Sẵn sàng chưa?” anh hỏi nhỏ.
Sẵn sàng để múa cùng quỷ dữ? Không bao giờ. Suy nghĩ của cô chạy qua anh như con linh dương đang sợ hãi. Mắt cô cương quyết khi găp mắt anh.
“Nhưng vì Jake em phải sẵn sàng,” cô nói. “Đi thôi.”