Khiêu Vũ Với Quỷ

Chương 18



Bước chân dừng lại. Sự im lặng kỳ quái phủ lên màn đêm.

Không hiểu gì, Nikki mở mắt ra và nhìn lên. Cơn đau chọc qua đầu cô cả với chuyển động nhỏ nhất đó. Cô chớp để ngăn nước mắt, không tin vào những gì cô thấy.

Thây ma nắm trên sàn cách cô mười bước, cỏ bị bẻ thành một góc kỳ quặc. Cái gì đang xảy ra vây…?

“Nikki?” Câu hỏi dịu dàng vang lên trong đêm.

Michael. Tim cô nhảy nhót, hơi ấm lan đi khắp toàn thân. Cô cẩn thận quay lại, tìm anh. Không có gì ngoài bóng tối.

“Em có sao không?” Anh lại thì thầm.

“Em không sao.” Sao anh không hiện ra? Có phải sự có mặt của MacEwan đã ngăn anh? Nỗi sợ khua lanh canh trong tim, cô với lấy kết nối, nhưng bị chặn lại bởi một bức tường xây bằng nỗi đau.

“Bảo trọng nhé, cô bé.” Giọng anh xa dần.

Anh ấy đang rời bỏ mình. Cô nhắm tịt mắt, cố ngăn tim khỏi đập cuống cuồng. Làm thế là tốt nhất. Đó là điều cô muốn. Những dây tua của sợ hãi bọc quanh tim cô, thắt chặt.

Nước mắt thi nhau lăn. Có thể cô là một con ngốc khi để anh đi, nhưng cô có còn lựa chọn nào nữa đâu? Cô luôn gánh chịu một lời nguyền về tình yêu. Jake đã thóat khỏi lời nguyền trong gang tấc. Tình yêu cô dành cho Jake không giồng như tình yêu cô dành cho bố mẹ mình, cho Tommy. Và giờ là Michael.

Cô phải tin rằng anh bỏ đi là tốt hơn. Đó là cách duy nhất nếu cô muốn vượt qua.

Tiếng bước chân lại gần. Cô mở mắ ra. MacEwan đăm đăm nhìn thây ma chết, súng rút sẵn sàng. Nếu là một lúc khác vẻ mặt của ông chắc sẽ làm cô phì cười.

“Quái vật gần cửa cũng chết rồi,” ông nói, đá đá vào thây ma. “Có muốn giải thích mọi chuyện diễn ra thế nào không?”

“Một trong những tình huống không thể được giải thích.” Trời ơi, nghĩ cũng đau, cử dộng càng đau. Nhưng cô phải làm cả hai. Cố không thể cứ ngồi đây.

Ông trố mắt kinh ngạc. Nikki mặc kệ. Cô không có đủ sức lực để giải thích về Michael.

Vài giây sau, MacEwan nhún vai và cất súng đi. “Tôi là ai mà tra hỏi chứ? Có cần tôi kéo lên không?”

Cô gật đầu. Ông túm tay cô và kéo cô đứng thẳng. Đau đớn chạy như lửa lên não cô, cô hớp hơi, gắng gượng.

“Trông cô không khỏe lắm.” MacEwan nhíu mày nhìn cô. “Chắc cô nên đi xuống dưới bác sĩ khám xem sao.”

Cô lắc đầu. Cô không muốn bị sờ mó và khám xét. Cô vẫn ổn. Khá ổn.

“Thế thì ít nhất để tôi cho người đưa cô về…”

Họ quay ngoắt lại vì nghe tiếng cửa mở. Thêm nhiều cảnh sát bước vào. Cô thở phào.

“Cuối cùng họ cũng tới,” MacEwan nói.

“Quá muộn, như mọi khi,” cô xoa trán. Cơn đau này liệu có bao giờ biến mất không? Ngọn lửa bỏng rát trắng xóa bùng lên trong não cô.

MacEwan nhăn nhó với cô rồi vẫy một người cấp dưới đến. “Nếu họ đến sớm hơn thì có cứu được chúng ta không? Cần bao nhiều người để giết một thây ma?”

Chỉ một thôi – nếu ông là ma cà rồng. “Đấy chẳng phải là một chuyện đùa vô duyên sao?”

Ông cười, một âm thanh rổn rảng trong đêm tĩnh lặng. “Hình như thế.” Ông quay ra khi viên cảnh sát đến gần. “Jenkins, làm ơn đưa cô James về nhà hộ tôi.”

Anh cảnh sát trẻ gật đầu. MacEwan quay lại nói với cô. “Tôi tin chắc là cấp trên của tôi sẽ muốn nói chuyện với cô về tối nay.”

“Ông biết tìm tôi ở đâu mà.” Cô nhìn Jake, vẫn an toàn trong bóng của cột ống khói. “Ông tìm bác sĩ cho Jake càng sớm càng tốt được không?”

MacEwan gật đầu và nói vào bộ đàm. Nikki gạt cánh tay đang chìa ra của viên cảnh sát trẻ và đi chậm chạp về phía cầu thang. Mỗi bước đi đều khiến đầu cô đau như có lửa. Cô cắn môi và cố để không ngồi xuống khóc rống lên như một đứa trẻ. Đau, phải rồi, nhưng nỗi đau, dù đang ở dạng này hay dạng khác, là thứ cô đã quen rồi, thứ cô đã học cách chế ngự. Thứ mình không muốn chịu một mình thêm nữa.

“Nikki?” MacEwan gọi với theo khi cô đến gần cửa. Cô quay lại. “Nếu cô tìm thấy gã đàn ông đứng sau mọi chuyện, gọi tôi nhé!”

Để ông làm gì? Chẳng qua nhờ Michael mà họ còn sống đêm nay. Cô gật đầu, quá mệt để làm bất cứ điều gì khác, chỉ muốn về nhà nằm ngủ.

Nhưng cô vẫn cảm thấy ánh mắt của MacEwan nhìn sau lưng cho đến khi cô khuất dạng.

* * *

Michael nhìn cô bước đi. Tim anh đau nhói nỗi đau của cô, nhưng anh không thể làm gì để giúp. Nikki phải tự giải quyết vấn đề của mình khi không có anh. Cho đến khi cô làm được, họ sẽ không có hy vọng gì cả.

Có thể họ chưa từng có chút hy vọng nào ngay từ đầu. Có thể anh quá ngốc mới nghĩ đến điều ngược lại. Anh đã bước qua ngưỡng cửa loài người từ lâu rồi, đã trở thành một kiểu bản thể khác. Cái gì làm anh nghĩ anh có thể quay lại chứ?

Khi cô đi qua cửa ra, anh bước lại chỗ Jake. Anh ta vẫn còn mê man vì thuốc, nhưng không bị thương. Anh ghét nghĩ đến phản ứng của Nikki nếu anh ta chết, sau tất cả những gì cô đã làm để cứu anh ta. Sự phụ thuộc của cô vào anh ta thật đáng sợ. Michael nhăn nhó. Nếu anh có chụt thật thà nào, sự phụ thuộc ấy cũng khiến anh ghen tị.

Một cảm xúc con người nữa mà anh không cần có, anh nghĩ cay đắng. Lòng đầy ghen tuông và tình yêu.

Vài nhân viên bệnh viện chạy lên, anh tránh ra, nhìn họ nâng Jake lên một chiếc cáng. Họ đưa anh ta xuống dưới, Michael nhìn lên trời. Bình minh bắt đầu tỏa những lọn tóc vàng óng lên màn đêm. Có quá nhiều thứ đã xảy ra, vậy mà thời gian thì trôi qua thật chậm. Ít nhất Nikki giờ đây được an toàn. Jasper sẽ không tấn công cô khi bình minh đã đến gần như thế. Hắn chắc đang chạy, tìm một nơi để chờ qua ngày.

Michael quay đầu lại cầu thang. Đã đến giờ tiếp tục cuộc đi săn.

* * *

Giọng nói thì thầm qua não cô, quỷ quái, nhơ nhớp. Nikki lăn lộn, cô thóat khỏi. Nhưng không có cách nào chạy khỏi con quỷ ám ảnh giấc mơ cô.

Kể cả khi cô đã thức dậy.

Cô ngồi trên ghế và ngăm nghía phòng khách. Bóng tôi uốn éo trong góc nhà, nhưng qua cửa sổ cô nhìn thấy những dải đỏ và vàng của mặt trời đang lên tỏa ra trên bầu trời dông gió.

Cô nhìn đồng hồ. Cô mới ngủ được nửa tiếng.

Quỷ dữ thì thầm quanh cô, lập lòe trong không khí, đổ đầy tàn ác vào tâm trí cô. Hơi thở của cô ứ trong cổ, mồ hôi vã ra như tắm. Jasper đang đến gần.

Cô vụt dậy. Trong một thoáng căn phòng xoay tròn, cô túm chặt tay ghế. Cảm giác chóng mặt giảm đi nhưng mạch cô vẫn đập liên hồi.

Jasper đang đến, và cô không có gì để tự vệ. Sợ hãi chạy vùn vụt, túm chặt cổ họng và khiến cô khó thở. Mình không làm được. Mình không thể đối mặt với hắn một mình.

Ánh mắt cô chạm vào đôi giày. Bạc lóe sáng trong buổi tờ mờ. Nhưng ý nghĩ phải đối đầu với một con ma cà rồng chỉ có một con dao bạc làm miệng cô khô đắng. Cô không biết liệu con dao có đủ bạc để làm đau Jasper không. Và hắn có thể lấy nó rất dễ dàng, không cần cố gắng, không cần cử động. Hắn chỉ cần ra lệnh cho cô buông dao, và cô sẽ làm theo.

Cô không có gì khác. Cô ngồi xuống và nhanh chóng đi giày vào, nhét dao vào chỗ ống chân. Quỷ quái lại thì thầm. Cô nắm chặt tay khi cơn sóng bất lực ào qua.

Em là của ta và ta sẽ chứng tỏ điều đó. Chống lại chỉ vô ích thôi.

Có thể vô ích thật. Có thể cô nên đầu hàng. Cô cắn môi nghĩ vậy. Cô có thể đầu hàng mười ba năm trước, khi bố mẹ cô mất, nhưng cô không làm thế. Cô có thể đầu hàng khi Tommy chết. Có thể một phần của cô đã đầu hàng, và đấy chính là lý do cô không thể tin vào chính mình, để mà yêu Michael và mặc kệ tương lai.

Nhưng cô biết chắc mình sẽ không đầu hàng Jasper. Kể cả nếu hắn nói đúng, cho dù cố gắng là vô ích, cô cũng sẽ cố.

Tràng cười của hắn vang vọng quanh cô, lạnh như đá. Cô cố không chạy trốn. Jasper sẽ tìm thấy cô, bất kể cô chạy trốn đi đâu. Kết nối giữa cô và hắn rất mạnh, chắc mạnh hơn cả kết nối giữa cô và Michael. Cô nhắm mắt và ngập ngừng thử tìm anh. Nỗi đau chạy trong não cô, cô hổn hển, nuốt nước mắt. Để cứu Jake, có phải mình đã phá hủy phần kết nối với Michael không?

Có quan trọng gì không? Jake đã sống, và mạng sống của anh có ý nghĩa hơn nhiều món quà gây ra quá nhiều rắc rồi trong đời cô.

Cô chờ. Chẳng biết làm gì khác.

Mở cửa…

Câu lệnh dội vang trong không gian yên lặng, đe dọa nhưg quyến rũ. Thôi thúc muốn làm theo lời hắn cồn cào trong cô. Nắm chặt tay, cô đứng lên và lùi lại. Jasper ở ngay ngoài cửa. Cô cảm nhận được sức nóng của hắn, sự nhơ nhớp là bản chất của hắn.

Hy vọng bùng lên. Nếu cô cón cảm nhận được như thế, chứng tỏ các giác quan của cô vẫn chưa chết hắn như cô tưởng. Đầu cô đau khi cô cử động, nhưng nếu cô cố gắng hết sức, cô có thể tự vệ được.

Đừng tảng lờ ta như thế. Mở cửa ra.

Không. Không bao giờ. Cô cúi xuống lấy một con dao từ giày ra. Năng lượng quét qua cô, đôi cánh đen đập nát sự kháng cự của cô. Michael đâu rồi? Tại sao anh không ở đây để ngăn Jasper lại?

Ta đã đánh lạc hướng người tình của em. Hắn sẽ không đến kịp để cứu em đâu.

Nikki nhắm mắt và cố không chú ý đến sự lạc quan khinh khỉnh của hắn. Jasper không thể làm hại cô trừ khi cô mời hắn vào nhà. Cô chống cự lại.

Bọn thây ma sẽ giữ chân hắn. Khi hắn nhận ra sai lầm, ta đã có em rồi.

Hy vọng lại bùng lên. Bọn thây ma đã chết rồi. Vậy Michael đang ở đâu?

Con đường dài và lắt léo.

Sự thích thú của hắn nhảy múa quanh cô. Cô rùng mình. Thứ duy nhất lắt léo ở đây là tâm trí của Jasper. Ta sẽ không bao giờ là của mi.

Em đã là của ta rồi, người đẹp ạ. Có cần ta chứng minh cho em thấy không?

Cô không trả lời và lùi lại, dao giữ chặt trong tay đến nỗi các đầu ngón tay tê cứng. Năng lượng tràn trong phòng, một thứ tâm năng bọc cô như sợi dây xích, nặng và rất lạnh.

Mở cửa ra.

“Không!” cô hét lên. Nhưng toàn thân cô run rẩy, thớ thịt đánh nhau với thớ thịt, thôi thúc muốn tuân lệnh chống lại ý chí cưỡng lại.

Sợi xích khép chặt hơn. Mồ hôi lạnh chạy xuống lưng. Cô sẽ không đầu hàng, sẽ không…

Hắn phá ra cười. Âm thanh châm vào tim cô.

Em không có lựa chọn nào đâu. Mở cửa ra, người đẹp.

Năng lượng quất quanh cô, đánh vào sự phản kháng, làm vỡ các giác quan. Có chống lại thôi thúc muốn tuân lệnh với từng chút sức mạnh cô có.

Không có ích gì.

Một chân bước lên, rồi chân kia. Cô hét lên kinh hãi khi thấy mình chậm rãi tiến lại gần cửa.

* * *

Nhà kho đã bị phá tan, vẻ đen trũi nổi bật trong bình minh chập choạng. Michael đi qua máy khởi động, rồi đi tiếp, theo đường dấu dọc bến tàu. Mùi của Jasper rất mờ nhạt. Anh bồn chồn nhìn con đường phía trước. Có gì đó không ổn.

Dấu vết của hắn dẫn anh đi qua một loạt nhà máy sáng đèn. Không có chỗ nào cho Jasper trốn, không có hy vọng gì là sẽ săn được mồi ngon. Khu vực đầy ánh đèn và người. Tại sao hắn đến đây? Sao hắn lại đi lang thang khi đêm sắp tàn? Nếu Jasper định ăn, hắn sẽ làm rất nhanh, rồi đi tìm chỗ trốn để chờ qua ngày.

Nhưng hắn đã đi một tiếng, và đấy là một thời gian rất dài khi hắn chạy nhanh như gió.

Michael nhíu mày, xem xét ánh đèn phía trước. Dấu của hắn sẽ dẫn anh lên hướng đông, về khu vực của Lyndhurst anh không biết. Khu vực đối diện với nơi Nikki ở.

Michael chết lặng. Nikki. Trả thù, tất cả đều xoay quanh việc trả thù, như cô nói. Và cô nói đúng. Jasper không đi lang thang. Hắn lừa anh. Trời ơi, thật là ngốc! Anh quay đi và chạy trong bóng đêm, đêm nhòe nhoẹt và nỗi sợ đập thình thịch trong tim.

Anh chỉ có thể hy vọng là mình sẽ không quá muộn.

* * *

“Mời vào.” Câu nói bị ép qua hàm răng nghiến chặt.

Nước mắt chảy tràn xuống má cô khi Jasper bước vào, trông như thiên thần đang mỉm cười.

Mắt gặp nhau, và cô khuất phục. Mắt hắn đã từng chết, không có chút cảm xúc nào, nhưng giờ tràn ngập sự điên dại. Hắn không còn chút tự chủ nào – nhưng hắn đã hoàn toàn kiểm soát cô.

Jasper đi vào phòng khách và ngồi thoái mái trên ghế. Dây xích nới ra – nhưng không đủ lỏng để cô chạy ra cửa. Thay vào đó cô lùi ra xa khỏi cửa, lùi xa khỏi hắn. Cô vẫn cầm con dao, có thể cô sẽ có cơ hội dùng nó.

“Thả dao ra,” hắn nói.

Cô bóp chặt ngón tay quanh cán. Dao nghiến vào tay cô, một ngọn lửa chống lại sợi xích hắn ám đang thít chặt quanh cô.

“Không. Mi giỏi thì lấy đi.”

Hắn cười thích thú, đưa tay ra sau đầu, ngửa ra sau để ngắm cô.

“Em nghĩ là ta sợ cái tăm em đang cầm à?”

Cô không nghĩ gì cả. Cô chỉ biết phải giữ hắn tiếp tục nói. Michael đang ở đâu đó. Dù cơn đau trong đầu khiến cô không liên lạc được với anh, chắc chắn anh sẽ nhận ra có gì đó không ổn. Anh đã nhận ra ở bệnh viện. Sớm hay muốn anh sẽ đến với cô. Anh đã hứa sẽ bảo vệ cô khỏi Jasper. Anh sẽ giữ lời, dù chuyện gì xảy ra đi nữa.

Jasper giơ tay lên. Năng lượng chạy rần rật, một màn lưới bừng bừng cuốn quanh cô. Cô nghiến răng, tập hợp năng lượng của mình dù đầu đau như búa bổ.

Jasper cười, múa máy ngón tay về phía trước. Nikki hét lên, cô bị nâng lên và ném về phía cuối phòng. Cô đâm sầm vào tường, đổ thành một đống dưới đất. Trong một thoáng, cô nằm đó, cố thở dù nỗi sợ đã bịt kín cổ họng. Cô sẽ không đánh lại nổi Jasper. Dù có hàng triệu năm. Tâm năng của hắn mạnh như Michael. Có khi còn mạnh hơn.

Nhưng cô phải cố. Hoặc phải chết.

Cô thu tay lại trước ngực, giữ chặt con dao. Kim loại lạnh như cháy trên da, chống lại bóng tối, cho cô sức mạnh.

“Đấy… đấy là cái khá nhất mi có thể làm ư?”

Hắn khẽ cười. “Can đảm thật.”

Năng lượng lại vọt lên. Lần này, cô tung năng lượng của mình để đáp lại hắn, xô hắn ngã trước khi tiếp tục, đẩy hắn lùi lại, đẩy hắn về phía bình minh đang lên. Trong một khoảnh khắc cô thấy nỗi sợ trong mắt hắn, và trong khoảnh khắc đó cô biết Michael nói đúng. Jasper sợ nặng lượng của cô.

Nhưng lửa cháy trong não, và đầu cô như sắp vỡ tung. Cô không thể tiếp tục… không thể…

Tâm năng giảm dần. Cô hổn hển tự ôm lấy mình. Nước mắt rơi xuống tay khi cô đung đưa, cố đè xuống cơn đau đang khóa chặt tâm trí mình. Cố gắng đến cùng cực để lờ đi tràng cười bao quanh cô, khép chặt sợi xích một lần nữa.

“Thả dao đi.”

Cô nắm con dao chặt hơn, mắt nhắm nghiền, cuộn người lại. Hơi ấm tỏa trên tay và ngực cô, một ngọn lửa đơn độc chống lại bóng tối bao trùm quanh cô.

Hắ tiến lên một bước. “Buông ra.”

Đôi cánh đen của năng lượng đập vào cô. Tay cô co rúm, hắn phấn chấn hẳn lên. Nhưng cô vẫn không cử động.

Hắn tiến thêm vào bước. Năng lượng quất vào cô. Cô co rúm lại dưới cú đòn, nhưng không cử động, không đáp lại thôi thúc tuân lệnh hắn.

Một bước nữa. Hơi nóng từ người hắn ào qua cô, đốt cháy phần da trên cánh tay. Cơ bắp cô co rúm lại đau đớn, nhưng cô mặc kệ, tập trung vào Jasper.

Chỉ vài bước nữa thôi, cô im lặng cầu khẩn, vài bước nữa thôi.

Như thể bị cuốn hút bởi lời cô, hắn đi tới. Nikki bật dậy trong một chuyển động chớp nhoáng, cắm thẳng con dao bạc vào bụng hắn.

Jasper hét lên và bật ra, đấm mạnh vào mặt cô. Cô trượt trên sàn rồi ngã xuống gần sàn bếp. Vừa hớp không khi cô vừa lúc lắc đầu, cố xua đi cơn đau đang che mắt cô với một màn sương đỏ quạch. Hay là máu?

Jasper rít lên. Cô ngước nhìn. Lực của ánh mắt hắn làm cô co rúm lại. Jasper không chơi đùa nữa. Thời điểm chết chóc đã đến.

Cô lồm cồm bò lên. Hắn dùng cả hai tay cầm lấy con dao, từ từ rút nó khỏi bụng. Những sợi bạc li ti vương quanh ngón tay hắn, mùi thịt cháy xộc vào mũi cô. Hắn không tỏ ra đau đớn, mắt hắn đầy hận thù.

“Mày sẽ chết vì cài này,” hắn rít lên, cầm con dao trong tay. “Lại đây, lại đây ngay!”

Năng lượng quất vào cô đau rát, đẩy cô ngã xuống sàn, làm cô như bị bỏng. Nó đốt từng tế bào, từng thớ thịt, nhanh và mạnh. Trời ơi, mình nên đến chỗ hắn, xin hắn tha thứ.

“Không!” cô hét lên, đưa tay lên trước mặt, phá vỡ ánh mắt và sức ép năng lượng của hắn.

Sợi xích thít chặt hơn, cô hổn hển, vật lộn để thở được. Cô tung một đòn năng lượng vào hắn, cố làm hắn lùi lại, nhưng hắn chỉ hơi nghiêng người một chút. Trân cười của hắn đập xung quanh cô, lạnh lùng chế nhạo. Nikki nuốt nước mắt, tập hợp năng lượng lần nữa. Nhưng đôi cánh đen lại quất vào cô, và lửa trần ngập tâm trí cô, khiến cô không nghĩ được, không thở được. Nếu địa ngục là như thế này, mình không muốn chết.

Nhưng có lẽ cô chưa bao giờ được lựa chọn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.