_ Anh à! Khi nãy em… – không muốn làm tổn thương anh, cô mau chóng giải thích khi hai người bước xuống sân khấu, nhưng anh:
_ Suỵt! Đừng nói gì hết. – Kiệt biết rõ sự thật tàn khốc như thế nào nên anh chưa muốn đối diện với nó.
_ Nhưng mà em phải giải thích! – Ngọc Di chạy để đuổi kịp những bước sải dài của anh.
Thoáng thấy bóng các kí giả đã bật sẵn camera từ xa, anh khựng lại làm cô mất đà té chúi nhũi về phía trước. May thay có cái lưng cao lớn của anh làm bến đỗ vững chắc nhưng êm ái.
_ Ai da! – cô kêu ai oán, tay xoa xoa chỗ đau.
_ Haizz! – anh lắc đầu – Tại sao lại có người hậu đậu như em chứ?
Kiệt nắm lấy bờ vai gầy, mắng yêu.
_ Vậy nên…. Em không xứng với anh đâu, anh đừng….
Câu nói của cô bị áp đảo bởi nụ hôn của Kiệt.
_ Anh hiểu mà. Em về đi. – anh buông lơi một câu rồi xoay lưng bước nhanh. Lòng đau như cắt!
Ngọc Di đứng đơ như trời trồng, đến khi anh đã đi được một khoảng khá xa thì cô mới sực tỉnh:
_ Tình bạn giữa chúng ta sẽ mãi tồn tại. – cô hét lớn, hi vọng anh sẽ nghe thấy.
Tít… Tít… Tít…
Ngọc Di nghe tiếng kêu thì loay hoay tìm, cô sờ soạng lên túi áo khoác đang rung rung.
Một cái điện thoại.
Của ai vậy?
Có tin nhắn gửi đến.
Vì bất đắc dĩ cô mới dám mở ra xem nhưng trong lòng áy náy lắm. Điện thoại này đâu thuộc sở hữu của cô đâu!
“Tặng em.
Có thật giữa chúng ta, không có chút gì gọi là tình yêu không?
Lý Anh Kiệt.”
Ngọc Di ngồi sụp xuống, nước mắt lại rơi, rơi lên màn hình điện thoại. Các ngón tay thon chậm chạp bấm, chậm như không còn một chút sức lực:
“Xin lỗi anh!
Duyên số không cho ta đến với nhau. Nhưng…
Em sẽ không để mất đi tình bạn lâu năm này, sẽ bảo vệ nó đến cùng. Em chắc chắn 200%.”
Gửi.
——————
Đêm khuya tĩnh mịch.
Cả thành phố im ắng. Ai ai cũng chìm vào giấc ngủ sâu. Chỉ có tiếng lá xào xạc, ánh đèn đường heo hắt. Thi thoảng có làn gió mang sương đêm bay ngang qua.
Tất cả đều thu vào tầm mắt của Ngọc Di.
Cô không ngủ được. Thói quen có Phong cạnh bên dỗ cô ngủ vẫn không tài nào biến mất được.
Điều đó đồng nghĩa với việc, trong tâm trí cô vẫn còn anh.
Cô ngồi bên cửa sổ, tay chống cằm. Buồn chán. Cô đơn.
Đảo mắt qua dãy nhà đã tắt đèn, qua hàng cây, qua chiếc ghế đá.
Có một bóng người đang lặng lẽ hút thuốc. Vì tối quá nên Di không thể nhìn rõ khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy điếu thuốc kẹo giữa hai ngón tay chốc chốc lại đưa lên miệng.
Ngọc Di chăm chú nhìn anh ta một cách không lí do, bỗng nhiên…
Ánh mắt sắc lạnh đó lướt qua khuôn mặt cô. Nó bất cần đời, lạnh đến nỗi khiến cô giật nảy người. Và cũng nhờ đó, cô nhận ra…
Khánh Phong sao?
Ngọc Di gấp rút chạy xuống nhà. Mắt đỏ hoe, tay chân bắt đầu bủn rủn làm cô va vào cạnh bàn mà ngã sóng soài.
Mặc kệ bao nhiêu đau đớn, mặc kệ tiếng mẹ gọi, mặc kệ trí não đang ra sức cản ngăn… Cô lao ra ngoài.
Không có ai.
Hoảng loạn.
Cô chạy xung quanh, mắt cố gắng tìm một bóng người nhưng…
Di cảm thấy hụt hẫng, như đang ở đỉnh à lại rơi xuống vực sâu thăm thẳm.
Ánh sáng nhỏ nhoi chưa kịp giúp đời đã bị dập tắt.
Phải.
Ngọc Di cô quyết định sai rồi! Cô cần anh, rất cần anh!
Cô ngồi bệt xuống đất, nước mắt rơi nhiều, thấm vào lớp áo.
Đằng xa, một ánh mắt băng giá đang lẳng lặng nhìn dáng người bé nhỏ, khoé môi anh khẽ nhếch lên:
_ Chẳng phải em đã hạnh phúc rồi sao?
—————-
Vài tiếng trước, lúc cô đang bối rối trên sân khấu nên cô đâu thể biết rằng, dưới này, Phong đang đau lòng nhìn cô.
Anh đã nhận ra ý định bỏ đi của cô từ cái ngày cô đưa cho anh đĩa mì có trang trí thêm hình một cái gối.
Khi biết cô sang Mỹ, anh đã từ bỏ tất cả để đi tìm cô. Anh không để tâm đến chức vị tổng giám đốc mà ba anh giao lại, không màng đến kì thi quan trọng cuối cùng để rồi anh nhận được kết quả là….
Ngọc Di cô không có anh vẫn hạnh phúc.
Cuộc đời thật trớ trêu…
Sự thật đâu phải như thế!
Nhưng nó vẫn không để anh đến bên cô, không cho hai người một cơ hội để giải thích.