Bệnh viện.
Phòng hậu phẫu thuật.
Hồi sức đặc biệt.
_ Chán anh thật! Sao trên đời này có người vô tâm như anh nhỉ? – Hứa Ngọc Di hai tay chống cằm tựa lên giường, đôi mắt với hai mí sưng to đang chăm chú nhìn Khánh Phong bỗng mệt mỏi liếc qua người Kiệt.
_ Ừ! – Kiệt cười tự giễu – Nó cứu anh biết bao nhiêu lần, vậy mà anh lại hại nó. Anh cũng không hiểu lúc đó anh nghĩ gì nữa!
_ Tâm thần nó thế! – cô thè lưỡi lêu lêu Anh Kiệt, gương mặt mệt mỏi xuất hiện chút nét vui.
_Em… vì anh lo cho an nguy của em nên anh mới… – Kiệt nheo mắt nhìn cô.
_ Thật vậy à? – cô nheo mắt nhìn lại anh.
Kiệt trợn mắt thành vòng:
_ Không vì em thì vì ai chứ? Chỉ có em mới có thể….
_ A! Anh tỉnh rồi à? – Khánh Phong chầm chậm mở mắt khiến Ngọc Di mừng rỡ đến nỗi quên luôn cuộc đối thoại với Kiệt.
Lý Anh Kiệt thở dài, chậm chạp đi rót một cốc nước ấm, cầm sẵn trên tay.
Hứa Ngọc Di loay hoay đỡ Đặng Khánh Phong ngồi dậy. Anh nhìn thẳng vào mắt cô. Vẻ mặt mệt mỏi, đăm đăm khó chịu.
_ Hửm? – Ngọc Di ngây ra vài giây rồi bỗng nhiên buông tay ra khỏi hai vai Phong, cười huề – Hì! Tôi xin lỗi!
Chỉ có Ngọc Di mới biết Khánh Phong khó tính đến cỡ nào. Anh không muốn bất kì người khác giới không “thân” chạm vào người mình dù chỉ là vô tình. Nếu lỡ thì chắc là về “chầu” sớm.
Lý Anh Kiệt khẽ hắng giọng, kéo sự chú ý của Phong về mình.
_ Uống không? – Kiệt đẩy li nước.
_ Không! Cảm ơn! – ánh mắt vô hồn nhìn một lượt khắp các vết băng bó trên người Kiệt – Cậu bị gì vậy?
_ Không có gì! Mà cậu vẫn chưa chịu nhớ ra Ngọc Di à?
Đặng Khánh Phong ngơ mặt ra, chớp chớp mắt.
_ Xem ra Tử Di có sức ảnh hưởng lớn như vậy! – Kiệt thở dài nhìn cô đang cố giữ vẻ bình tĩnh.
_ Cái gì mà Tử Di rồi Ngọc Di, Di Di nhiều quá sao tớ nhớ…
Ơ?
Não Phong lại làm sao nữa rồi?
Ngọc Di và Anh Kiệt mồm há hốc.
———————-
Sau vài ngày Lý Anh Kiệt tận tình mang thức ăn do Hứa Ngọc Di dồn tâm huyết nấu đến chăm sóc Khánh Phong, cuối cùng cũng được phép xuất viện.
Cứ nghĩ những ngày ở bệnh viện đã trải qua một cách êm đẹp, nhưng không, cả hai chàng trai khôi ngô tuấn tú phải chịu đựng sự e ngại, dè dặt của mọi người xung quanh.
Chuyện là trong lúc Đặng Khánh Phong lạnh lùng dưỡng bệnh, người duy nhất đi đi về về, tận tâm tận lực lo lắng từng chút cho anh chính là Lý Anh Kiệt.
Trong kí ức của Phong chỉ còn mỗi người bạn thân, lại cái tính không thích khác phái “đụng chạm” nên Lý Anh Kiệt phải cắn răng chịu đựng.
Một ngày đẹp trời.
_ Ngoan! Ăn đi! Ăn đi au khỏi bệnh! – giọng nói nam vô cùng đáng yêu chốc chốc lại phát ra từ căn phòng dưỡng bệnh vip.
_ Đã nói là không ăn mà! – bỗng giọng nam khác gắt lên, người ngoài nghe cũng thấy khó chịu. Huống chi Lý Anh Kiệt đã phải loại bỏ lòng tự tôn của một người đàn ông để xuống nước năn nỉ Khánh Phong án cháo.
“Vì Ngọc Di, vì Ngọc Di”. Suốt ngày Kiệt niệm câu này trong lòng như niệm thần chú.
Tức nước vỡ bờ.
Lý Anh Kiệt bị bức quá chịu không thấu, vùng lên:
_ Khánh Phong, cậu là bố tớ à? Hay người yêu?
Nói rồi Kiệt bỏ đi,đóng sầm cửa. Khánh Phong cũng không thèm để tâm, trùm chăn kín mít rồi ngủ.
Kiệt vừa bước ra ngoài, bao con mắt tò mò đã đổ dồn về phía anh.
Mặt Kiệt đỏ bừng bừng, muốn bốc khói. Anh cố gắng tách não bộ của mình khỏi những câu nói rất ư là ba chấm:
_ Trời ạ! Vợ chồng này cãi nhau kinh thế!
_ Tình yêu giữa con trai với con trai là vậy à?
_ Chú này phũ quá! Sao lại bỏ rơi người yêu mình như thế?
Lý Anh Kiệt kể chuyện này lại cho Hứa Ngọc Di nghe. Cô cười bò ra ghế, đau cả cổ họng. Mặt Kiệt tối sầm hơn nữa khi Ngọc Di phán cho anh một câu:
_ Đừng hòng mà để ý đến Khánh Phong nhé!
_ Ai đó làm ơn cứu tôi với? – Kiệt bó tay.
Nhưng ngày tháng đau khổ ấy đã hết. Lý Anh Kiệt đã vượt qua “kiếp nạn”.
_ Sụt mấy cân rồi! – Kiệt buồn lòng.
————————-
Nhà riêng của Khánh Phong.
_ Kiệt này! Mấy hôm tớ nằm viện, cháo cậu mang đến là do ai nấu thế? – Phong ngồi vắt chéo chân trên ghế sofa, đầu hướng về phía quầy bar mini.
_ Còn ai mà muốn chăm sóc người vô tâm lạnh lùng giống như cậu ngoài tớ chứ? – Kiệt pha hai ly rượu nhẹ.
_ Không tin! Nói thật đi! Là ai vậy?
_ Muốn gặp à? – Kiệt liếc đôi mắt có vẻ thách thức nhìn Khánh Phong.
_ Nếu được thì tớ đem về nuôi luôn! Ngủ một mình hoài chán quá!
_ Có tớ mà!
_ Dạ tha cho con đi ạ! – Phong cười như mếu.
_ Ha ha! – Kiệt cười lớn – Được thôi! Tớ gọi cô ấy sang ngay!
Lý Anh Kiệt thuộc dạng người đã nói là làm ngay nên rút điện thoại ra, bấm số.
_ Alo!
_ Em đến nhà Khánh Phong nhé, Ngọc Di!
———————-
30 phút sau.
Ding dong.
Cô gái với chiếc đầm suông màu trắng tinh khiết hồi hộp đứng chờ trước cánh cửa lớn.
_ Run lắm à? – Lý Anh Kiệt mở cổng – Nắm lấy cơ hội em nhé!
_ Dạ? – Ngọc Di ngạc nhiên hỏi Kiệt.
Anh chỉ nháy mắt.
_ Cô ấy đến rồi này!
Đặng Khánh Phong đứng dậy, cung kính nhìn cô.
Hứa Ngọc Di sợ sệt, đã quen anh lâu rồi, sao cảm giác ngại ngùng này lại xuất hiện lúc này chứ!?
Hai má cô hồng lên.
Hỏng bét!
Khánh Phong ngơ người trước vẻ thuần khiết của cô.
_ Ngồi đi em! – Lý Anh Kiệt giúp phá vỡ không khí bối rối.
_ À đúng rồi! Mời cô… à em… cô ngồi! – Phong lắp ba lắp bắp, khi bắt gặp ánh mắt long lanh của Ngọc Di, thần Tình ái bay ngang, sẵn tiện ghép duyên cho hai con người đã có phận.
Ngọc Di e thẹn ngồi xuống.
_ Ở lại vui nhé!
Nói rồi Kiệt bỏ đi. Lại nháy mắt lần nữa với cô.
Đợi Kiệt khuất bóng, Phong bắt đầu lên tiếng.
_ Cô là…
_ Hứa Ngọc Di. – cô lí nhí.
_ Cô Hứa! Tôi rất cảm ơn vì sự chăm sóc tận tình của cô. Cô có thể cho phép tôi đền ơn cô không?
_ Bằng cách nào? – Ngọc Di nhịn cười không nổi, trên môi hiện lên một nụ cười rạng rỡ nhất.
_ Tôi chăm sóc lại cho cô nhé?
_ Đến khi nào tôi chán anh thì thôi! Đồng ý không?
_ Tôi… rất vinh hạnh!
Mặc dù Khánh Phong đã quên hết mọi chuyện, nhưng không sao, Hứa Ngọc Di cô cam tâm tình nguyện dắt anh đi lại lần nữa trên con đường hạnh phúc.
———————-
_ Ba!
Hứa Thắng ngỡ ngàng khi nhìn thấy người con gái đã mất tích rất lâu, rất lâu.
_ Ba hoa mắt à? – ông hỏi người con gái đứng đối diện.
_ Không đâu ba! Là con! Tử Di đây! – Hà Tử Di nắm lấy bàn tay thô rạp của Hứa Thắng áp lên má mình.
_ Tử Di! – ông gọi tên cô – Con gái ba!
Hứa Thắng lau vội hai hàng nước mắt nóng hổi, ôm cả thân hình bé nhỏ của cô vào lòng.
_ Ba! Tha lỗi cho con nhé!
_ Con không có lỗi! Sẽ không ai trách con đâu! – khoé mắt ông cũng rưng rưng.
_ Em và mẹ….
_ Chuyện qua rồi thì đừng nhắc lại! Cho nó qua đi! – ông chặn ngang – Họ sẽ tha thứ cho con mà!
_ Chúng ta làm lại từ đầu ba nhé!
_ Tất cả sẽ ổn mà con, Hứa Tử Di!
Cuối cùng cô đã nhận lại gia đình mình sau bao năm thương nhớ. Tuy vẫn chưa trọn vẹn chữ “gia đình” nhưng đối với con người lòng dạ xấu xa hẹp hòi như cô, bao nhiêu đó đã quá đủ rồi.
Hứa Tử Di và Hứa Thắng thu dọn hành lý, đặt vé máy bay sang Mỹ rồi nhắn tin gửi gắm Ngọc Di cho Lý Anh Kiệt.
Hứa Ngọc Di rất vui vì chị mình đã nhận ra sai lầm, cũng hết mực ủng hộ ý của ba.
Cả gia đình tuy không sum họp, nhưng cái gọi là “tình ruột thịt” không bao giờ bị phai mờ, dù xa cách mấy chăng nữa.
———————–
1 tháng sau.
_Anh mới liếc nhìn cô nào đó? – Ngọc Di nghiến răng nghiến lợi hỏi Khánh Phong.
_ Không có! Anh không có! Chỉ có Anh Kiệt nhìn thôi! – Khánh Phong chối đây đẩy.
_ Sao lại đẩy qua tớ? – Kiệt cười hì hì nhìn Hoàng My cũng đang trừng mắt nhìn anh.
_ Hai người coi chừng đó! – Ngọc Di và Hoàng My đồng thanh.
Khánh Phong và Lý Anh Kiệt chỉ biết đau khổ nhìn nhau.
Reng… Reng.. Reng…
Chuông điện thoại cứu vãn tình hình.
_ Em nghe nè chị!
_ Ngọc Di à, em khoẻ không?
_ Cả bọn vẫn tốt bên này chị ạ!
_ Tháng sau sang đây dự đám cưới nhé!
_ Của ai ạ?
_ Chị em chứ còn ai?
_ Ô? Ngày mai em bay sang liền!
_ Sớm vậy cũng tốt! Mời mọi người nữa nhé!
_ Ok chị!
Tút… tút… tút…
_ Là chị Tử Di à? – Khánh Phong nhìn cô trìu mến.
_ Ừm! Chị ấy mời đi đám cưới!
_ Nhanh vậy cơ à? – Kiệt trố mắt.
_ Chậm rồi Di à! – Hoàng My lỡ đãng trêu ghẹo cô.
_ Làm gì có!
_ Em muốn sớm hơn chị ấy một bước không? – Phong thấy cô chau mày nũng nịu thì vỗ vỗ eo cô.
_ Nhiều bước càng tốt! – Di thuận miệng nói theo.
_ Vậy sinh con cho anh là được rồi!
_ Ơ?
_ Ha ha ha ha!
Cả đám cười ầm lên.
Ngay cả thảm cỏ gần bên cũng vui theo, bỗng nhiên xanh mướt.
Một cơn gió thoáng qua, thổi mái tóc ngang vai của hai cô gái nhẹ bay lên.
Trông ngọt ngào vô cùng.
Đặng Khánh Phong ôm lấy Hứa Ngọc Di, gửi cho trên môi cô một nụ hôn sâu.
Lý Anh Kiệt cũng không thua kém.
Lãng mạn!
Có một chút sến súa.
Nhưng tình yêu mà…
Ai lại không như thế?!
——————-
Đặng Khánh Phong.
Em yêu anh!
Ở bên anh, em thấy bình yên lạ!