Lý Huyền Y không đáp mà nói:
– Hiện giờ ngươi cũng chỉ có hai con đường để lựa chọn.
Lý Ngạc Lệ nghiêng đầu hỏi:
– Lý huynh nói thử xem.
Lý Huyền Y nói:
– Một là ngươi giết chúng ta, giết người của Thần Uy Tiêu Cục, giết nhân chứng.
Hai là tự sát, hoặc giả hồi kinh mang roi đến thỉnh tội với Phó đại nhân, để ngài xử lý.
Lý Ngạc Lệ cười cười nói:
– Lý huynh có biết kết cục của những kẻ không làm được việc cho Phó đại nhân là thế nào không?
Mắt y chợt xạ ra hai đạo hàn quang, trong giây lát hội tụ với ánh mắt sắc lạnh của Lý Huyền Y.
Lý Huyền Y nói:
– Vì vậy, đêm nay mặc cho người tử hay là ta vong, ngươi đều nên nói ra bí mật này … Dù sao, nếu kẻ chết là chúng ta, vậy thì bí mật này sẽ bị đem xuống dưới mồ, nếu như người chết là ngươi, vậy bí mật này có bị vạch trần hay không, nhiều nhất cũng chỉ liên đới đến đám người Phó đại nhân, đâu liên quan gì đến ngươi.
Lý Ngạc Lệ nhàn nhã hỏi:
– Vạn nhất, ta chỉ giết được một người trong các ngươi, một kẻ khác chạy thoát, tiết lộ bí mật thì sao?
Lý Huyền Y lạnh lùng nói:
– Nói hay không nói là do ngươi cả thôi.
Lý Ngạc Lệ đột nhiên nói:
– Ta rất phục Lý huynh ở một chuyện.
Lý Huyền Y và Lãnh Huyết đều không hỏi, Lý Ngạc Lệ nói như vậy, chắc chắn sẽ có phần sau.
Quả nhiên là Lý Ngạc Lệ nói tiếp:
– Nhiếp Thiên Sầu đại khái đã nghe hai người nói gì đó rồi thì phải, đột nhiên lại bỏ ta mà đi trong lúc sinh tử quan đầu này.
Lãnh Huyết nói:
– Không phải nghe lời chúng ta, mà là do lão huynh đệ của y tìm y.
Lý Ngạc Lệ nhướng mày, thoáng ngạc nhiên:
– Là đám huynh đệ lang tâm cẩu phế của hắn?
Lãnh Huyết nói:
– Y vốn do bị huynh đệ bội phản nên mới đau khổ sống không bằng chết, đi vào ma đạo, trợ Trụ vi ngược như vậy.
Lý Ngạc Lệ cúi đầu, chuôi kiếm ngọc bích của y thò lên sau gáy.
– Các người có nhớ tiền nhiệm binh bộ thị lang Phong Ức Cương hay không?
Lý Huyền Y và Lãnh Huyết đều không hiểu ý của y, chỉ khẽ gật đầu.
– Năm đó, Phó Tông Thư, Phong Ức Cương, Gia Cát tiên sinh là ba cận thần bên cạnh tiên đế, chỉ là, về sau tiên đế tàn hại trung lương, cắt đất cầu hòa, khiến cho trời và người đều oán hận, dẫn đến bạo dân làm phản. Lúc ấy, ba vị cao nhân này còn biết được đại thế bất diệu, đã nhiều lần can gián. Nhưng về sau mắt thấy triều đình hủ bại, nguy cơ trùng trùng, ngay cả bản thân họ cũng khó mà tự giữ được, bất cứ lúc nào cũng có thể bị tiên đế hạ chỉ sát hại, vì vậy nên mới vạch ra một kế hoạch tạo phản …
Lãnh Huyết và Lý Huyền Y không ngờ rằng Lý Ngạc Lệ vừa mở miệng đã nói ra một chuyện kinh tâm động phách như vậy, nhất thời đều ngẩn người ra.
– Ba người tính toán chu đáo, chuẩn bị nhất cử là thay triều đổi đại, vì vậy mới đem tất cả những nơi phân bố binh lính trong hoàng cung vẽ hết lên bản đồ, đồng thời nghiên cứu xem làm thế nào trong thời gian ngắn nhất có thể nắm giữ được then chốt của tổng khu. Tấm mật đồ này là tất cả tinh hoa hiểu biết về hoàng cung của cả ba vị đại nhân, vô cùng quan trọng.
Lý Huyền Y và Lãnh Huyết lúc này đều thầm cảm thấy tấm “mật đồ” kia và “Khô Lâu Họa” nhất định có quan hệ nhất trọng đại, nhưng nhất thời vẫn chưa nắm được đầu mối.
– Thế nhưng, về sau tiên đế đột nhiên giá băng, thân vương kế vị, ba vị đại nhân thấy tình thế thay đổi, liền không tiếc sức lực vì thiếu quân chấn chỉnh kỷ cương, gạn đục khơi trong, tạm thời gác lại chuyện làm phản … Tấm mật đồ đó có quan hệ trọng đại vô cùng, ai có được chẳng những sẽ nắm được binh quyền, mà còn có thể dựa vào tấm mật đồ này dễ dàng uy hiếp được hoàng thất, vì vậy nên nó vô cùng quan trọng … Ngày ấy, Gia Cát tiên sinh, Phó đại nhân, Phong đại nhân ba người đều tín nhiệm Thạch Phong Tuyền, cảm thấy nếu hủy mật đồ đi thì thật đáng tiếc, giữ lại để phòng chuyện ngoài ý muốn, nhưng lại không tín nhiệm để bất cứ ai bảo quản, vì vậy đã sai người xăm lên mình Thạch Phong Tuyền.
Lý Ngạc Lệ nói đến đây, quét ánh mắt như điện quang nhìn hai người:
– Nhưng Thạch đại nhân cho rằng tốt nhất nên xăm trên mình một người không biết gì về chuyện này, như vậy mới thỏa đáng, vì thế nên mới tiến cử cục chủ Thần Uy Tiêu Cục Cao Sở Thạch. Vì vậy, tấm Khô Lâu Họa này được xăm trên mình Cao Sở Thạch.
Lãnh Huyết nói:
– Lẽ nào, ba vị đại nhân không nhớ được những đồ hình trên tấm Khô Lâu Họa kia?
– Hỏi hay lắm. Ba vị đại nhân cùng lúc vẽ lại những gì mình biết, nhưng để kềm chế lẫn nhau, cả ba đều không đưa cho người khác xem.
Lý Ngạc Lệ đáp.
– Cục thế đã thay đổi, vì vậy ba người đều chỉ nhớ những yếu lược mà mình ký tải lại, nhưng đều chưa xem qua tư liệu của đối phương, chỉ có người xăm mình kia đem ba tấm đồ hình hợp nhất, xăm trên mình Cao Sở Thạch. Lúc xăm hình, cả ba vị đều không có mặt tại trường, còn Cao Sở Thạch thì nào biết trên người mình xăm những gì? Y chỉ biết đó là một văn kiện cơ mật có quan hệ với an nguy của quốc gia mà thôi.
Lãnh Huyết nói:
– Ta không hiểu.
Lý Huyền Y tiếp lời:
– Nếu đã như vậy, sao không ký tải tấm mật đồ này lên vải hay da thú để tiện bảo quản?
Lãnh Huyết lại nói:
– Ta cũng không hiểu điểm này.
– Nguyên nhân đơn giản phi thường, sự bố phòng trấn thủ trong hoàng thành thay đổi thường xuyên, sự hành quân, bố trí binh lực, tuần phòng, trọng khu tất có sự thay đổi rất lớn so với mật đồ, lúc ấy tấm mật đồ này cũng chẳng có gì quan trọng nữa, để nói tiêu tán đi cùng với thân xác Cao Sở Thạch cũng là một chuyện tốt. Hơn nữa, với võ công của Cao Sở Thạch, dù cho không tự bảo hộ được, cũng có thể tự hủy, cùng chết với mật đồ.
– Nhưng …
– Nhưng người tính không bằng trời tính, nghe nói gần đây đương kim Thánh thượng đã tìm được bố phòng đồ của tiên đế, lại thêm vào lời tấu của Thái thái sư, nên ngài cảm thấy nếu bố trí theo bố phòng đồ này, hoàng cung sẽ vững như bàn thạch, vì vậy tất cả bố trí trong hoàng cung lại giống như thời của tiên đế còn tại vị. Bởi thế cho nên tấm mật đồ này lại trở nên quan trọng phi thường.
“Ta biết rồi”. Lãnh Huyết nói.
“Ngươi thử nói xem”. Lý Ngạc Lệ cười cười hỏi.
“Sau khi Thánh thượng chấp chính, nghe lời xàm ngôn của Phó Tông Thư, tru di cửu tộc Phong đại nhân, chỉ có Gia Cát tiên sinh là vẫn còn được trọng dụng”. Lãnh Huyết nói:
“Đáng tiếc đạo tiêu ma trưởng, Thánh thượng ngày càng tín nhiệm Phó Tông Thư, nghịch hành bạo ngược, hại quốc họa dân, Gia Cát tiên sinh nhiều lần can gián nhưng đều vô hiệu … Nếu không phải năm xưa Phó Tông Thư phát động Can Lục Vương làm phản quá sớm, bị Gia Cát tiên sinh phá vỡ âm mưu thì Thánh thượng thực sự đã đem hết cả quốc gia này dâng cho Phó Tông Thư rồi …
“Bởi vì Can Lục Vương thất bại nên Phó đại nhân mới cảm thấy cần phải nắm được sự bố phòng trong hoàng cung và thời cơ nhất kích tất thắng mới có thể tiến hành …”. Lý Ngạc Lệ tiếp lời.
– Vì vậy, hắn xin Thánh thượng cho hắn mô phỏng phương thức bố phòng của tiên đế, sau đó phái ngươi đi lấy Khô Lâu Họa.
Lý Huyền Y cũng là yếu tướng dưới trướng Phó Tông Thư, suy nghĩ của họ Phó đương nhiên lão cũng hiểu rõ phần nào. Tâm của Phó thừa tướng, cũng là ý của Thái thái sư, có thể nói chuyện này thiên hạ đều biết, duy nhất không biết chỉ có hoàng đế kia mà thôi.
– Bất quá, Phó đại nhân chỉ phái ta đến Thần Uy Tiêu Cục hành sự, nhiệm vụ lấy Khô Lâu Họa quan trọng dường ấy không ngờ lại giao cho Lão Trung Thanh đi làm …
Lý Ngạc Lệ cười khổ:
– Có điều, không ngờ bọn người Vô Sư Môn cướp ngục, làm chuyện này lớn ra, khiến Lãnh bộ đầu ngươi phải đại giá quang lâm, chẳng những vậy còn kinh động cả Gia Cát tiên sinh ở tận kinh sư …
Chợt Lý Ngạc Lệ nghiêm mặt hỏi:
– Người mặc áo tơi, đội mũ tre, một hơi đả bại cả Lão Trung Thanh có phải …
Lãnh Huyết khẽ gật đầu.
Lý Ngạc Lệ sững người, rồi ngửa mặt cười dài, tiếng cười vang vang làm mấy đóa hoa tuyết rơi trên vai y:
– Nói như vậy thì Lão Bất Tử, Thanh Mai Trúc chết cũng chẳng oan uổng!
Lãnh Huyết hỏi ngươi lại:
– Phó Tông Thư cũng có thể đến đây trợ trận mà?
Lý Ngạc Lệ lắc đầu:
– Gia Cát tiên sinh là hạng người nào chứ? Lão sớm đã có sự sắp đặt khiến Phó đại nhân không thể khởi trình … bởi vì cả Gia Cát tiên sinh lẫn Phó thừa tướng đều có tham dự vào âm mưu lật đổ triều đình năm xưa, nên không ai dám vọng động tố cáo đối phương. Chỉ bất đồng ở chỗ, Phó đại nhân tìm thiên phương bách kế đoạt Khô Lâu Họa là để khởi sự, còn Gia Cát tiên sinh vì sợ thiên hạ đại loạn, sinh linh đồ thán, lại sợ đám người Thái Kinh nhân loạn mà tiếm chính, nên mới nghĩ kế ngăn cản hoặc hủy diệt nó đi.
Lý Huyền Y hừ lạnh nói:
– Hiện giờ quân địch đã áp sát biên cương, lòng dân bất định, dũng tướng lại chẳng còn mấy người, chính phải là lúc hiệp lực đồng tâm, cùng chống cường địch, làm sao có thể để chuyện nội loạn xảy ra được!
Lý Ngạc Lệ nhìn lão thở dài nói:
– Kỳ thực, Phó thừa tướng đã tính sai một chuyện.
Lý Huyền Y đưa mắt nhìn y như muốn hỏi:
“là chuyện gì?” Lý Ngạc Lệ nói:
– Ngài đã nhìn lầm ngươi.
Lý Huyền Y nói:
– Trước giờ Phó Tông Thư luôn rất trọng thị ta.
Lý Ngạc Lệ nói:
– Phó đại nhân cho rằng ngươi sẽ vì báo cừu cho nhi tử mà thuận lý thành chương đem bọn Thần Uy Tiêu Cục và Vô Sư Môn giết sạch không còn một mống, giúp cho ta một phần sức lực.
Lý Huyền Y nói:
– Đáng tiếc chuyện này đã không thuận lý, lại chẳng thành chương, huống hồ đến bây giờ ta vẫn còn chưa gặp kẻ thù giết con.
Lãnh Huyết thoáng chấn động:
– Lý tiền bối …
Lý Huyền Y ngắt lời chàng:
– Tại sao gọi là Khô Lâu Họa?
Lý Ngạc Lệ đáp:
– Được, ngươi hỏi, ta đáp. Bức họa đó toàn bộ đều dùng ám ký để vẽ nên, dù là người ngoài có nhìn thấy cũng không thể nào hiểu nổi. Toàn bộ bức họa là một đám Khô Lâu đi dự yến, nghe đồn là Gia Cát tiên sinh đã dùng các đồ tửu khí để làm ám ký, Phó đại nhân dùng đình đài lầu các biểu thị các trọng điểm, Phong đại nhân thì dùng cung đăng sơn thạch, hoa lá cỏ cây để ký hiệu các binh đồn, ba mảnh Khô Lâu Họa này được giao cho một danh sư hợp nhất, xăm trên ngực Cao Sở Thạch. Người sư phó xăm mình đó từ ấy cũng biến mất, nên bí mật chỉ duy nhất có trên mình Cao Sở Thạch mà thôi.
Lãnh Huyết lạnh lùng tiếp lời:
– Cao Sở Thạch mà chết thì cát bụi trở về với cát bụi …
Lý Ngạc Lệ nói:
– Vốn là như vậy.
Lãnh Huyết lập tức hỏi tiếp:
– Vậy các ngươi còn đào mồ quật mả tìm vải bọc thây làm gì?
Lý Ngạc Lệ cười hì hì nói:
– Từ nãy ta luôn trả lời hết các câu hỏi của các ngươi, nhưng đến câu này, chỉ cần ta không nói, tất cả bí mật các ngươi biết được cũng không thể phá giải.
– Vì thế, ngươi mới nói cho chúng ta chuyện này.
Lý Huyền Y thay y nói tiếp:
– Để vạn nhất ngươi không địch lại chúng ta, còn có thể lưu lại tính mạng.
Lý Ngạc Lệ cười cười nói:
– Bất quá, nếu các ngươi không địch nổi ta thì ta lại không thể nương tay.
“Ngươi đã đến nước không thể không giết chúng ta rồi”. Lý Huyền Y dứt khoát nói:
“Bởi vì ngươi đã tiết lộ cho chúng ta quá nhiều bí mật trọng đại”.
“Nếu như ta chết, đương nhiên cũng không cần giữ bí mật những chuyện này cho Phó đại nhân làm gì nữa, những năm gần đây, tuy đại nhân luôn bồi dưỡng cho ta, nhưng ta cũng đã vì ông ta mà vào sinh ra tử, đổ máu đổ mồ hôi, như vậy cũng đã bù đắp đủ rồi”. Lý Ngạc Lệ nói:
“Nếu như ta vẫn còn sống, như vậy thì kẻ chết là các ngươi, ta nói hay không nói cũng như nhau cả mà thôi. Các ngươi chết rồi, bí mật này nhiều nhất chỉ có thể tiết lộ cho lũ quỷ dưới diêm đài mà thôi”.
Lý Huyền Y nói:
– Ta vẫn còn muốn hỏi ngươi một câu.
Lý Ngạc Lệ mỉm cười:
– Để xem ta có thể trả lời hay không đã.
Lý Huyền Y nói:
– Rốt cuộc là ngươi đóng vai trò gì trong chuyện này mà khiến Phó Tông Thư tín nhiệm ngươi như vậy?
Lý Ngạc Lệ cười kiêu ngạo:
– Năm xưa, người được phái đi giết vị sư phó xăm mình kia chính là ta.
Lý Huyền Y lộ ra thần tình thâm tư viễn lự:
– Năm xưa, tương truyền có một vị sư phó xăm mình có thể xăm trên lưng người khác một con bạch hổ, vào mỗi đêm sáng trăng, bạch hổ sẽ rời khỏi thân người, vào rừng sâu cất tiếng hú gọi bầy, cũng có người nói, vị sư phó này đã từng xăm lên lưng người ta một con cự ưng, khiến các con khác đều bay xuống quang quác gọi đồng loại …
Lãnh Huyết cũng từng nghe qua truyền thuyết này, liền tiếp lời nói:
– Nghe đồn vị sư phó xăm mình này đã xăm một đồ hình nam nhân cho người ta, khiến cho các danh kỹ thanh lâu thành Trường An đều phát điên phát dại, quên ăn quên uống, nhưng vì không thể chiếm hữu được đồ hình nam nhân đó, nên đã không ngại liên thủ giết chết nam nhân kia, sau đó lột da y ra …
Lý Huyền Y ho lên một tiếng nói:
– Một vị danh sư như vậy, thì ra đã chết trong tay ngươi.
Lý Ngạc Lệ cười cười nói:
– Những kẻ chết trong tay ta, tất thảy đều là danh nhân.
Nói đoạn y đưa mắt nhìn Lý Huyền Y và Lãnh Huyết nói:
– Hai người cũng là những người rất có danh tiếng.
Dường như y hoàn toàn chẳng coi Quan Tiểu Thú vào đâu.
– Rốt cuộc là ai chết trong tay ai hiện giờ còn chưa biết được.
Lý Huyền Y ho lên sù sụ, chau mày há miệng thở hổn hển rồi hỏi:
– Ở đây hay ra ngoài?
Lão muốn hỏi Lý Ngạc Lệ múôn quyết trận sinh tử ở đây hay ra ngoài, nhưng câu trả lời của Lý Ngạc Lệ lại không ăn nhập gì cả:
– Bây giờ.
Chữ “giờ” vừa thoát khỏi miệng, Lãnh Huyết lập tức cảm thấy có tiếng gió sắc lạnh ngay sau lưng mình.
Lúc chàng kịp kinh hoảng thì đã không kịp né tránh.
Nhưng thân hình chàng đã vọt lên, cái vọt này tuy không thể hoàn toàn tránh được một kích sau lưng, nhưng có thể chuyển dịch nó đi, dù chỉ một phân một thốn, nhưng khác biệt đã rất lớn.
Nguyên lai một đao ấy là đâm vào bối tâm của chàng.
Đao xuyên qua bối tâm, Lãnh Huyết tất mất mạng chứ chẳng nghi.
Cái dịch người của Lãnh Huyết đã làm lưỡi đao đâm vào bả vai phải của chàng.
Một đao trí mạng ấy chỉ có thể làm chàng trọng thương, chứ không đoạt đi tính mạng.
Bất quá người xuất thủ đích thực muốn lấy mạng chàng!
Y sợ nhất là một kích không thể giết chết Lãnh Huyết, tả thủ chọc ra điểm nhanh vào các yếu huyệt sau lưng chàng.
Lúc này Lãnh Huyết đã xuất kiếm.
Kiếm đâm ngược về phía sau!
Nhưng ngón tay của đối phương đã kích trúng Huyền Thê Huyệt của chàng.
Lãnh Huyết thổ ra một búng máu, kiếm đã không đâm tiếp được, ngã gục xuống một bên.
Bất quá một kiếm vừa rồi của Lãnh Huyết đã khiến kẻ ám toán phải thoái lui.
Kẻ ám toán đương nhiên không phải ai khác, mà là Quan Tiểu Thú.
Quan Tiểu Thú nhất kích đắc thủ, vốn định điểm vào tử huyệt của Lãnh Huyết, khiến chàng vong mạng, không ngờ phản ứng của Lãnh Huyết quá nhanh, khiến eo lưng của gã cũng trúng kiếm, công phu trên ngón tay chỉ còn lại hai phần công lực.
Quan Tiểu Thú toàn lực ám kích Lãnh Huyết, còn Lý Ngạc Lệ thì thừa cơ hội này toàn lực tấn công Lý Huyền Y.
Y hét lớn một tiếng, kiếm đã rút quá đầu.
Tiếng kiếm rời khỏi vỏ lớn vô cùng, chuôi kiếm dài màu ngọc mang theo thanh trường kiếm trắng như tuyết ngọc rời bao, làm mái ngói bị chấn động thủng một lỗ.
Kiếm của Lý Ngạc Lệ đặc biệt dài, y chỉ tả thủ, huy động kiếm ảnh bao trùm khắp người.
Lý Huyền Y vốn đang toàn thần chú ý đến Lý Ngạc Lệ, nhưng sau lưng đột nhiên có người đánh lén Lãnh Huyết, khiến cho lão bị phân thần!
Lão muốn xuất thủ cứu Lãnh Huyết, nhưng trường kiếm của Lý Ngạc Lệ đã đến trước mắt!
Nếu như không phải là Lãnh Huyết …
Sợ rằng chàng đã là một người chết.
Lãnh Huyết tuy thân thọ trọng thương, nhưng lúc chàng ngã người xuống vẫn kịp thời dùng kiếm đỡ lấy trường kiếm của Lý Ngạc Lệ.
Chỉ là chàng đã thọ trọng thương, làm sao đỡ nổi một kiếm của Lý Ngạc Lệ.
Vì vậy kiếm lập tức thoát thủ bay ra xa.
Lý Ngạc Lệ tức giận gầm lên, đâm ra kiếm thứ hai. Nhưng lúc này Lý Huyền Y đã đứng chắn trước mặt Lãnh Huyết, một tay đỡ chàng dậy.
Chiếc xiên nướng thịt trong tay lão cũng phóng vút ra.
Xiên sắt xuyên qua vai trái Quan Tiểu Thú, cắm phập vào tường.
Trong tay lão giờ không còn một mẩu sắt.
Nhưng ánh mắt lão nhìn thân hình cao lớn và cây trường kiếm quý giá sắc bén vô ngần của Lý Ngạc Lệ thật chẳng khác gì một vị đại tướng quân tay nắm trong tay muôn ngàn binh mã là mấy.
Lý Ngạc Lệ cũng không vội trong nhất thời.
Kế hoạch của y vốn là dùng lời nói dẫn dụ Lý Huyền Y xuất thuần, sau đó nhất cử đoạt mạng hai người!
Nhưng giờ kế hoạch chỉ thành công được một nửa.
Y không ngờ được rằng Lãnh Huyết thân mang trọng thương như vậy mà vẫn có kể tự bảo vệ và cứu người.
“Bất quá, ý chỉ của Phó đại nhân cũng chỉ cần diệt trừ một mình Lãnh Huyết … ” Nếu như ở đây chỉ có một mình Lãnh Huyết, e rằng chàng đã chết từ lâu rồi.
Nhưng giờ lại có cả Lý Huyền Y.
Chỉ là dù có thêm Lý Huyền Y, Lý Ngạc Lệ cũng không sợ.
Bởi vì y có tự tin.
Bởi vì kiếm pháp của y thiên hạ vô địch.
Thiên hạ vô địch – bốn chữ này, bất kỳ ai cũng không thể loạn dụng và lạm dụng, bằng không, chẳng những sẽ bị người ta chê người, cho rằng bị điên cuồng, mà còn dẫn đến họa sát thân nữa.
Lý Ngạc Lệ biết rất rõ điều này:
đơn thủ kiếm pháp của y đích thực không thể xưng là thiên hạ vô địch được.
Nhưng song thủ kiếm pháp thì tuyệt đối không có ai sử được hoàn mỹ như y.
Kiếm thường dùng bằng một tay, song thủ sử kiếm là một loại võ công cực kỳ hiếm thấy, thế nhưng thiên hạ rộng lớn, cao thủ dụng song thủ kiếm cũng nhiều vô số, tuy vậy nhưng cũng chẳng có ai dám tự sáng lập ra gia phái riêng.
Bởi vì có Lý Ngạc Lệ.
Y quan cao, võ công cũng cao, y chưa sáng bang lập phái thì ai dám làm trước y?
Hơn nữa ai ai cũng biết song thủ kiếm pháp của Lý Ngạc Lệ là đệ nhất thiên hạ.
Lý Ngạc Lệ đương nhiên cũng biết võ công của Lý Huyền Y lợi hại, có lẽ đã đến cảnh giới lư hỏa thuần thanh, thâm tàng bất lộ, anh hoa nội liễm, điểm thạch thành kim rồi.
Nghe nói dù là cự khấu đại đạo, hay võ lâm cao thủ gì đi nữa, Lý Huyền Y đều có thể bắt sống đem về quy án, chỉ dựa vào một phần công phu này, Lý Ngạc Lệ đã tự than không bằng rồi.
Bởi vì giết người dễ, bắt người mới khó.
Tỷ như y muốn giết chết Lãnh Huyết đích thực dễ hơn bắt sống một người như chàng đến mười mấy lần.
Y càng biết rõ hơn rằng Lý Huyền Y có thể dùng một ngọn cỏ, một ngọn cây bên mình, hoá mục nát thành thần kỳ, biến thành thứ vũ khí vô cùng lợi hại. Một cao thủ thành danh như vậy, mà đến giờ vẫn chưa có tuyệt kỹ thành danh, bất kỳ thứ võ công nào được lão thi triển cũng đều là tuyệt học, người như vậy, trong võ lâm quyết chẳng có quá ba người.
Phương Chấn Mi là một trong ba người đó. Lý Huyền Y cũng vậy.
Bất quá Lý Ngạc Lệ vẫn tin tưởng.
Y tin rằng chỉ trong giây lát nữa, máu của Lý Huyền Y sẽ chảy cạn kiệt dưới song thủ kiếm của y.
Y vẫn chỉ dùng tả thủ chấp kiếm, khẽ nhún vai, cố làm ra vẻ tiêu sái hỏi:
– Thế nào?