Buổi trưa hôm sau ở nhà ăn trong trường, sau khi mua cơm xong Tiêu Cảnh Vũ chọn một bàn trống ngồi xuống.
Không lâu sau, cậu bạn răng khểnh điển trai bàn kế bên trong lớp cũng đến ngồi xuống đối diện anh, miệng ba hoa nói chuyện trên trời dưới đất không ngừng nghỉ.
Tiêu Cảnh Vũ không chút kiên nhẫn, buộc phải tạm ngưng ăn để nhắc nhở: “Miểu Trạch, cậu nói ít lại được không?”
Miểu Trạch đang hăng hái bỗng im bặt, cậu ta ái ngại mím môi, vẫn không quên châm chọc: “Giờ tôi đã hiểu vì sao cậu có thể thành đôi với Ngư Tranh rồi, cô ấy có thèm nói chuyện với ai đâu.”
Mặc cho Miểu Trạch lải nhải, Tiêu Cảnh Vũ quay lại tập trung ăn cơm.
Ngay khi anh vừa cúi đầu, cách đó không xa một nữ sinh tóc ngắn ngang vai tay cầm khay cơm kéo tay một nữ sinh khác đang ngập ngừng đi thẳng đến. Từ đầu đến cuối, hai người họ đều nhìn về phía Tiêu Cảnh Vũ không rời mắt.
Cô gái tóc ngắn đi phía trước, vừa tới gần đã cất tiếng hỏi: “Bọn mình ngồi chung được không?”
Nghe tiếng, Miểu Trạch quay đầu nhìn, phát hiện là bạn cùng lớp cậu ta lập tức gật đầu nhiệt tình.
Cô gái tóc ngắn đẩy nữ sinh vẫn luôn e dè sang ngồi cạnh Tiêu Cảnh Vũ, còn bản thân ngồi xuống chỗ trống cạnh Miểu Trạch.
Trong mắt Tiêu Cảnh Vũ, dường như thế giới xung quanh chẳng đáng để anh bận tâm, mối quan hệ kết giao anh càng không hứng thú. Thế nên dù nữ sinh ngồi bên cạnh anh căng thẳng ra mặt, nhưng một cái liếc mắt anh cũng keo kiệt không cho.
Được cô bạn thân ngồi cạnh Miểu Trạch dùng biểu cảm thúc giục, nữ sinh ngồi kế Tiêu Cảnh Vũ lấy hết can đảm để mở miệng bắt chuyện.
Nào ngờ, cô gái ngại ngùng này còn chưa kịp cất tiếng, một bàn tay trắng mịn nữ tính đã đặt lên vai Tiêu Cảnh Vũ từ phía sau.
Như một phản xạ có điều kiện, vai vừa bị chạm Tiêu Cảnh Vũ liền quay đầu nhìn. Nhận ra là Ngư Tranh, anh có chút giật mình trong lòng, thậm chí anh còn chưa phản ứng, cô đã đưa bình giữ nhiệt thức ăn cho anh.
“Lúc nãy quên đưa cho cậu, ăn nhiều vào.”
Tiêu Cảnh Vũ giơ tay cầm lấy, lần nữa chưa kịp cảm ơn thì Ngư Tranh đã xoay người đi mất.
Song song cùng lúc, không chỉ riêng Tiêu Cảnh Vũ ngạc nhiên trước việc làm của Ngư Tranh, mà Miểu Trạch và hai cô gái cùng bàn cũng bất an nhìn nhau.
Bỏ qua ánh nhìn ngờ vực của những người khác, Tiêu Cảnh Vũ từ tốn đặt bình giữ nhiệt xuống bàn rồi mở nắp ra xem thử, mùi canh bí đỏ hầm chân giò lập tức bay ra lan toả khắp nơi.
Giữa lúc Miểu Trạch ngồi đối diện chật lưỡi ngưỡng mộ, điện thoại của Tiêu Cảnh Vũ bỗng có tin nhắn mới từ Ngư Tranh.
Ngư Tranh: [Tôi không thiếu tiền, cậu không cần tiết kiệm.]
Tiêu Cảnh Vũ đọc xong tin nhắn đã hiểu ra ngay, Ngư Tranh đang ám chỉ việc anh dùng thẻ ăn cơm của cô mua bữa trưa quá ít. Vậy cũng có thể hiểu, món canh kia không phải cô cố tình chuẩn bị riêng, mà là cô đã nhường phần của mình cho anh.
Nghĩ tới, Tiêu Cảnh Vũ không tự chủ nhếch môi cười, Ngư Tranh lúc nào cũng mang vẻ ngoài lạnh lùng khó gần, thực ra cô vẫn luôn âm thầm quan tâm đến người khác.
Nhận ra thái độ khác thường của Tiêu Cảnh Vũ, biểu cảm của nữ sinh ngồi bên cạnh hụt hẫng thấy rõ.
Bỏ qua những lời bàn tán về mối quan hệ giữa mình và Ngư Tranh, Tiêu Cảnh Vũ ăn trưa xong mang bình giữ nhiệt đem trả, sẵn tiện mua kem cho cô để thay lời cảm ơn.
Lúc Tiêu Cảnh Vũ bước vào lớp của Ngư Tranh, từ xa đã thấy cô bạn cùng bàn của cô mặt nhăn mày nhó như bất mãn chuyện gì đó. Riêng Ngư Tranh ngồi tựa lưng vào ghế, phong thái vẫn rất điềm nhiên.
Đến gần bàn của Ngư Tranh, Tiêu Cảnh Vũ cất tiếng nói: “Ngư Tranh, cái này…”
Tiêu Cảnh Vũ nói chưa hết câu thì đã bị vết đỏ như dấu ngón tay trên mặt của Ngư Tranh làm cho sững sờ. Anh đặt bình giữ nhiệt và túi đựng kem xuống bàn, cúi người nhìn thật kỹ vào vết đỏ trên mặt cô.
Xác nhận đúng là vết thương do bị đánh, Tiêu Cảnh Vũ cau chặt mày hỏi: “Là ai làm?”