Những xao động nho nhỏ cứ đến thật bất ngờ, Thẩm Huyền Quân cứ ngồi bên giường nghịch mấy bông sen đan xen nhau, sắc xanh khổng tước uyển chuyển dưới ánh hoàng hôn.
Tựa như hết mình nở rộ ở cái thời gian tươi đẹp nhất, dưới ánh tà dương huy hoàng càng hết mình khoe sắc.
“Ca ca đã nhìn cả buổi chiều rồi hay tranh thủ uống canh đi.”
Y dựa vai hắn không vội trả lời.
Đình viện Thẩm Huyền Quân ở vô cùng yên tĩnh, tấm rèm sa lọc bớt ánh nắng đang dập dềnh bay.
Dù nắng gắt tới đâu chiếu qua rèm sa cũng trở nên mềm mại bay bổng.
Bệnh vẫn chưa lui, Thẩm Huyền Quân ở bên cửa sổ ôn uyển đọc sách, lòng vẫn bồng bềnh hệt đám mây mỏng trôi theo gió.
Y cũng như cành sen kia không ngừng rung động, vì hạnh phúc mà ngày càng tỏa sáng.
Ý cười nồng đậm đọng lại trên mặt Tưởng Hoàng, nhẹ nhàng vỗ vai y: “Ta mới chọn được vài thước lụa bạch vân đẹp lắm, nên thay quần áo mát mẻ mùa hè rồi.”
Thẩm Huyền Quân sờ y phục trên người mình, mùa xuân đã qua nhưng y vẫn thấy hơi lành lạnh, liền nói: “Vẫn phải trốn trong áo bông thêm một thời gian nữa.”
“Đương nhiên vẫn chuẩn bị áo bông cho ca ca dùng.” Ngón tay hắn lướt nhẹ qua gò má mềm mại: “Sắc mặt vẫn còn kém lắm.”
“Ta có bệnh hư hàn sắc mặt luôn trắng bạch như thế, đệ đừng để ý.”
Hắn cười chà chà tay trên lò sưởi bên cạnh, tay mang theo hơi ấm áp nhẹ lên má y: “Nào có, thỉnh thoảng ca ca đỏ mặt trong rất đẹp.”
Y dựa sát người hắn bình yên ngắm trời đất, nếu có thể cùng nhau già đi…!thật là tốt.
Nghĩ đến đây sắc mặt y trầm xuống tựa cây cỏ phủ sương, ngày thu theo mây lạnh lẽo.
Tưởng Hoàng như không phát hiện hôn lên trán, nói: “Ta dọn cơm lên nhé.”
Thẩm Huyền Quân gật đầu, lát sau thấy người hầu trong phủ mang một chậu cá lớn vào phòng.
Họ nhanh tay dời nhà cho mấy chú cá chép hồng, bầy cá con thích thú bơi lượn dưới lá sen, tuy chậu hoa nhỏ hẹp nhưng có niềm vui riêng.
Y nghĩ chốc lát, hai người tuy thời gian bên nhau ngắn ngủi nhưng quyết không phụ thời gian kề cận hạnh phúc.
Tự dưng y thấy thoải mái hơn hẳn, có can đảm cùng hắn bước tiếp.
Thẩm Huyền Quân ăn rất ngon miệng, đang định đi tắm thì có người ôm eo lại.
Hành động vừa gấp gáp vừa lỗ mảng, Thẩm Huyền Quân thấy kỳ lạ nghiêng mặt nhìn hắn.
Tưởng Hoàng ngượng nghịu: “Đến Toái Châu tắm đi.”
Ở Toái Châu viện có dẫn hồ ôn tuyền.
Không gian ấm cúng, sương khói mơ hồ, huyễn hoặc khiến người ta dễ có ý đồ xấu.
Thẩm Huyền Quân xấu hổ không muốn, hắn lại ôm sát hơn thì thầm dụ dỗ: “Ta đuổi hết người khác đi, sẽ không ai biết đâu.” Giọng hắn mềm mỏng như tơ chui vào tai: “Ta giúp ca ca chà lưng, sẽ không làm gì đâu.”
Mấy chữ không làm gì đó càng làm y bất an, đôi mắt hắn đen như mực.
“Thôi, thôi…!lười đi đến đó lắm, ta…!ta ở đây được rồi.” Nếu y đồng ý khác nào dâng tận miệng cho hắn, trước kia trên đường chiến đấu hai người không ít lần tắm chung.
Nhưng khi đó đơn thuần là gột rửa bụi đường, Thẩm Huyền Quân thấy mình đã mang lòng mến mộ, không nên quá thân mật.
“Không sao, ta bế ca ca đến đó.”
Thẩm Huyền Quân “…”
“Ca ca chiều ý ta đi mà.” Ánh mắt hắn mang theo ái dục tan chảy khiến người ta dễ mềm lòng.
Tưởng Hoàng siết chặt hơn khảm người vào khoang ngực ấm áp: “Bệnh ngâm ôn tuyền mới tốt, đả thông kinh mạch.”
“Ta tự ngâm một mình cũng được.” Thẩm Huyền Quân nói lí nhí trong miệng, không biết nghĩ cái gì mặt đỏ gay bộ dạng bối rối, âm thanh nuốt trong miệng không thốt ra được, y lắc lư đầu như con rối gỗ: “Không phải, ta không có ý đó.”
Tưởng Hoàng cười híp mắt, vươn tay chạm mặt y, đầu ngón tay mềm mại chạm lên gò má nóng đến sắp bốc cháy.
Giống như đang kiểm nghiệm món đồ quý giá, từng cử chỉ đều thể hiện sự trân quý: “Ca ca có ý gì cơ, ồ mặt đỏ hết rồi, đang nghĩ chuyện xấu đúng không?”
Bị hắn sờ, nhiệt độ trên người Thẩm Huyền Quân tăng lên.
Muốn định thần lại, chửi mắng.
Đêm nay cực kỳ yên tĩnh, ánh đèn lồng chiếu vầng sáng cam nhạt mông lung mờ áo.
Đâu đó vang lên thanh âm nước chảy nho nhỏ, Thẩm Huyền Quân ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, Toái Ngọc xây dựng lộ thiên, tường vây chặt nhưng trồng nhiều cây cỏ, xây dựng khéo léo không gian mở rộng thoải mái.
Xương cốt Thẩm Huyền Quân được thông thoáng sảng khoái vô cùng.
Mà Tưởng Hoàng đang đi chân trần trên sỏi, bàn chân cọ xát bên dưới: “Nước hơi nóng với ca ca đúng không?”
Thẩm Huyền Quân nghĩ một lát mới hiểu, hắn thường châm nước cho y tắm.
Cho nên độ ấm đã thử quen, vừa xuống liền biết y thấy hơi nóng.
“Lát nữa sẽ quen thôi.” Thẩm Huyền Quân nhắm nghiền mắt vừa nói vừa nhấn mình sâu xuống nước hơn.
Bỗng, có một bàn tay rộng vươn tới, ôm lấy y từ sau.
Đã thịt trần trụi bị chạm lấy phản ứng cực kỳ chân thật, y thấy người mình giật nảy lên, tê rần rần.
Tưởng Hoàng dán bên tai y những lời thì thầm: “Ca ca sao thế tự dưng cách xa ta quá.”
“Đệ lo tập trung tắm đi.” Thẩm Huyền Quân thủ sẵn tư thế chuồn, dưới màn nước nhẹ nhàng trốn ra khỏi vòng tay của hắn: “Rộng rãi mới thoải mái.”
Tưởng Hoàng gật gật đầu tán thành.
Thẩm Huyền Quân thở phào yên tâm nhưng chân vẫn chạy qua bờ bên kia ngâm nước.
Khí nóng trong hồ như ngày tăng lên, Thẩm Huyền Quân dần thấy không thoải mái.
Y cố gắng nhịn cảm giác phập phồng trong ngực, thầm nghĩ: Hay là mình nói rõ với hắn, thần và người vốn có khoảng cách.
Y có thể đem lòng yêu thích hắn, nhưng không thể cho những điều hắn muốn.
Cứ dây dư như vậy, ai cũng đau khổ tổn thương.
Lưng trần của Thẩm Huyền Quân bỗng chạm phải da thịt nóng bỏng, rắn chắc.
Họ chỉ mặc một lớp đồ lót cực mỏng, vừa chạm dục vọng căng tràn lập tức phản ứng.
Thẩm Huyền Quân co rúm người, sợ đến quên giãy giụa: “Đệ…!đệ…
Giọng hắn mang theo tia đùa cợt sỗ sàng: “Tai ca ca đỏ lên hết rồi.”
Tay Tưởng Hoàng mơn trớn trên bờ vai trắng nõn, mềm mại, trượt lên cổ, nhẹ chạm vành tay.
Hệt như một con rắn đang thè cái lưỡi đỏ lòm, dài ngoằn liếm láp khắp người Thẩm Huyền Quân.
Hắn cười tủm tỉm ôm món đồ ngọt mút liếm từng chút, thỏa mãn với niềm vui của riêng mình.
“Đệ, đệ tắm một mình đi.” Thẩm Huyền Quân ra sức bỏ chạy, hệt như con cá trạch quẫy nước lao về phía bờ.
Lúc y leo lên, phát hiện quần áo trên người trượt xuống, đồ lót chỉ khoác lỏng lẻo trên người đã bị rơi xuống rất nhanh.
Hai tay Tưởng Hoàng hữu lực ôm ngang eo y kéo xuống nước.
Hắn cười đắc ý với niềm vui của mình, da thịt chung đụng ái muội kích thích nhiệt hỏa ngày càng tăng.
Tóc Thẩm Huyền Quân rơi loạn che đi cảm xúc, y càng bài xích hắn càng hào hứng chơi đùa.
Bàn tay mân mê bên eo, tuy gầy nhưng đường cơ bắp hiện rõ.
Y khẽ run, cơ thể theo luồng xúc cảm như thủy triều dâng mà càng căng cứng.
Bàn chà xát từng tấc da thịt thiêu đốt hết ý nghĩ chống cự, hô hấp rối loạn.
“Ca ca đừng căng thẳng.”
Lời nói của hắn lướt qua mang tai, người của Thẩm Huyền Quân ẩm ướt như mưa phùn thấm đẫm.
Bị hơi nóng phớt qua, tê dại, từng tế bào thi nhau nổi lên đánh trận loạn xạ.
Tưởng Hoàng nỉ non: “Dựa vào người ta đi.”
Ngượng ngùng ngày càng không thể che đậy, Thẩm Huyền Quân lâm trận bỏ chạy bất thành.
Tưởng Hoàng thừa thắng xông lên ôm người hôn nghiến.
Lý trí của y đã yếu ớt, hắn chỉ kéo nhẹ nhàng sợi dây đã phá hủy tất cả.
Miệng lưỡi không rời, người Thẩm Huyền Quân nóng như suốt, da thịt đỏ ửng, càng nhìn càng yêu.
Cái chạm nhẹ bên eo dẫn đến sự khát cầu si mê kịch liệt, hổ thẹn, kích thích mờ mịt, dục vọng há miệng nuốt chửng tất cả.
Tiếng thở dốc thô nặng đè nén một thứ gì đó cực kỳ mơ hồ, Thẩm Huyền Quân cảm thấy âm thanh này rất quen, nhưng không thuộc về hắn.
“Ca ca đang lo lắng sao?”
Tưởng Hoàng không đợi y trả lời đã nói tiếp: “Trước giờ không ai đối tốt với ta hết.
Hiếm khi có người quan tâm ta từng li từng tí.” Hắn vuốt ve dây buộc đuôi tóc, đây là một lần đi dạo y thấy đẹp đã mang tặng hắn, đồ đã mua rất lâu giữ gìn chu toàn đến đâu vẫn có dấu vết thời gian.
Hắn triền miên đắm chìm trong mộng ảo của chính mình: “Biết là không thể vẫn muốn tranh đấu một chút.
Giây phút chờ mong bấy lâu đã đến, không cần biết mai sau thế nào, vui vẻ trước đã.”
“Ca ca có thể từ chối ta.
Lúc nguy khó có người bên cạnh, cả đời này sẽ không quên.”
Thẩm Huyền Quân từ từ hé mắt nhìn ánh trăng vẹn toàn: “Ngươi không hiểu…”
Tuy bây giờ y bị ảnh hưởng căn cơ, suy nhược thần thể.
Nhưng năm dài tháng rộng vẫn có thể tu luyện lại.
Thời gian với y là vô hạn, nếu nói một cách ích kỷ, sự rung động bấy theo năm tháng một là phai nhạt, hai là khắc vào tận xương.
Y muốn trốn tránh cả hai…
Không có ái tình, lãnh cảm với thế gian có gì tốt?
Nếu không thể quên đi được, bi lụy trong bể khổ mênh mông có gì hay?
Còn hắn mệnh cứ trôi đi, thọ mấy cũng đếm tới trăm năm thôi.
Gặp ở một kiếp người khác, lướt qua nhau, nghĩ thôi đã tâm tư tê liệt.
Là y đang tự bảo vệ mình, không dám đánh cược đi sinh mệnh tốt đẹp đang có, chẳng nỡ bỏ đi mong ước thuở thiếu thời.
Giữa hắn và ý niệm bảo vệ non sông bờ cõi, thắp sáng muôn ngàn ngọn đèn bình an chốn nhân gian này…
Y đã có sự lựa chọn rồi.
“Xin lỗi, ta chỉ có thể cùng đệ xem nhau như bằng hữu mà thôi.”
Tưởng Hoàng hơi chán nản, trong sự im lặng sự bức bách vô hình đè nặng, làm hơi thở gần như không thông suốt.
Miệng lưỡi của hắn đã cứng ngắc không phát ra lời, hi vọng càng lớn thất vọng còn nhiều, chỉ còn thiếu có một bước…
Trong ngực hắn phát ra từng đợt nóng lạnh, phảng phất như rơi vào một cái hố sâu không đáy, lạnh thấu xương.
Tưởng chừng có người chích hắn một nhát, máu nhỏ từng giọt, phải giãy giụa sợ hãi trong ranh giới sống chết vẫn chưa thấy được nguồn sáng.
Thấy Tưởng Hoàng nháy mắt đã trở nên khô héo, Thẩm Huyền Quân buồn bã không thôi: “Từ nhỏ ta đã được sư phụ dạy lấy thân mình bồi đắp thế gian này, mạng sống của ta là do người cho, lời thề dưới điện Thiên Sinh là do chính miệng nói, cả đời này không bội ước.” Y do dự giây lát mới tiếp: “Tiên thuật ta luyện phải giữ thân đồng tử.”.