Khói Hoa Lãnh Cung

Chương 3: 3: Tam Thốn Thiên Đường 3



Gió lạnh không ngừng tràn vào bên trong nhà giam ẩm mốc, đã đổ nát.

Nơi này từng xảy ra động đất, vỡ đê, quan phủ xây nhà giam khác ở nơi khô ráo hơn.

Dời tù nhân đến nơi mới xây, cả tử tù cũng không ở trong nhà giam cũ này.
Bên ngoài có tiếng lạo xạo của lính canh cửa, vì nơi này bỏ hoang nên không có gì sưởi ấm.

Bọn chúng tìm một đống lá khô, cành cây gãy hun lên khói mù mịt.
Một tên vừa nhóm lửa nướng thịt vừa nói: “Thật là, sao chúng ta lại phải ở nơi rách nát này canh chừng y chứ?”
“Vẫn chưa có lệnh trừng phạt mà.”
Hương rượu thịt rất nồng, mấy ngày trước Thẩm Huyền Quân mơ màng tỉnh dậy tay ôm vết thương trên bắp tay, không được băng bó.

Da thịt trắng nhợt chạm vào liền rỉ ra máu tươi.

Không có chậu than, cũng không có chút rơm khô nào.

Y nằm dưới đất lạnh run mặt xanh trắng, ho khụ khụ.
Vô Diện đâu?
Thẩm Huyền Quân đỡ đầu ngồi dậy nhìn đám người đang xúm lại chơi cờ bạc, hào hứng lắc cốc gỗ trong tay miệng hô hào đặt cược không hề chú ý bên này.
Y làm mọi cách cũng không moi được từ miệng họ Vô Diện đang ở đâu.
Đến này, Thẩm Huyền Quân đã bị giam ba ngày.
Bên ngoài ngày nào cũng có tiệc tùng náo nhiệt, rượu thịt ê chề, hun đúc, vui quên trời quên đất.

Họ canh chừng y nhưng không phải cai ngục thật sự, ôm mỹ nhân trong lòng thỏa thích chơi đùa, tiếng cười oanh yến tung bay khắp nơi.
Một tên Ất nâng chén rượu lên uống một ngụm lớn, từ từ tựa lưng vào ghế lót thảm lông dày.

Tuy không phải loại lông thú thượng hạng gì, so với Thẩm Huyền Quân chịu lạnh lẽo vẫn hơn.
Tên Bính khẽ cười một tiếng, chậm rãi đi lại cửa ngục nói: “Nằm im ru thế này có khi nào chết rồi không?”
Tên Giáp sửng sốt, vẻ tức giận đông cứng trên mặt: “Phó tướng nói không thể để y chết.”
Những kẻ hạ nhân như họ ai không phủng cao thải thấp, trước kia Thẩm Huyền Quân làm tướng quân họ nịnh nọt cỡ nào y cũng không bỏ vào mắt.

Giờ y từ trên cao ngã xuống, bị phế rồi, với Hàn phó tướng từng có xích mích.

Họ muốn gây khó dễ dày vò làm Hàn phó tướng dễ chịu trong lòng để ý đến họ thôi.
“Vào trong xem thử.”
Thẩm Huyền Quân không phải không thể rời khỏi đây, mấy tên này không phải đối thủ của y.

Cổ tay y động liền có thể bẻ cổ chúng, nhưng chuyện này liên hệ nhiều người, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên thôi.
Tên Ất mở cửa ngục đi vào, quần áo trên người Thẩm Huyền Quân đều dính đầy bùn đất còn có vết máu khô.

Trên tay cầm kiếm định khều y một cái, chợt nghe bên ngoài có tiếng hung hăng đạp cửa.
Tuyết dưới chân xốc tung, một thiếu niên mặc trường bào xanh sẫm thở hồng hộc, dường như vừa cưỡi ngựa băng băng lao tới.

Con tuấn mã phía sau vẫn còn hí dài dựng thẳng chân giẫm giẫm lên cửa như trút giận.
Mặt Tưởng Hoàng lạnh tanh, tỉnh táo liếc nhìn những người đang ngồi trên bàn rượu, quát: “Người đâu?”
Đôi mắt ti hí của tên Giáp hơi mở ra, ý cười ngưng trệ, nhưng nhanh lấy lại tinh thần cười toe toét lộ hàm răng vàng: “Bên ngoài bão tuyết đang lớn, Tưởng tướng quân không ở nhà chăn êm nệm ấm ôm mỹ nhân, sao lại đến nơi dơ bẩn này.”
Hắn lạnh lùng đi phăng phăng vào trong: “Ngươi bắt người của ta bảo ta làm sao an giấc đây?”
Tên Giáp còn chưa biết Tưởng Hoàng nói gì đã thấy hắn đi đến bên cạnh Thẩm Huyền Quân, sắc mặt hơi thay đổi, bế người lên.
Tên Ất nhảy dựng: “Tưởng tướng quân, người này…”
“Sao?”

Tên Ất vô cùng khó xử: “Người này đã bắn bị thương Hàn phó tướng, bị giam còn chưa xử phạt.”
“Không cần nhiều lời ta tự tìm Hàn phó tướng nói rõ trắng đen.”
Mấy tên bên ngoài chỉ biết nhìn nhau, tên Ất tên Giáp phản ứng chậm chạp, Tưởng Hoàng không nói hai lời liền đá hai tên ngã lăn ra đất: “Ngươi muốn cản đường ta sao? Không phải vội vã đưa người về trị thương ta đã lấy mạng chó của các người.”
Mấy tên canh chừng cửa ngục mục nát này vội kinh hãi, vội vàng quỳ rạp xuống trên mặt đất, hắn cũng không để ý đá kẻ cản đường sang một bên ôm người bỏ đi.
Tưởng Hoàng ôm y lên lưng ngựa, kéo áo lông che chắn: “Ta đưa ngươi trở về.”
Thẩm Huyền Quân như không nghe thấy, không có bất cứ phản ứng nào nằm trong ngực hắn, người lạnh băng.
Cuồng phong đang tràn đầy nộ khí.
Tắm rửa, thay mồ bộ quần áo sạch sẽ, Tưởng Hoàng bưng bát cháo gà ác muốn đút y ăn nhưng người không mở miệng.

Y cứ ngủ suốt cả tiếng ho cũng không có, người được quấn trong chăn ấm vẫn lạnh vô cùng.
Bão tuyết bay tán loạn đập vào cửa, Tưởng Hoàng cố dỗ dành: “Ngoan, há miệng ăn một ít đi.”
Hắn tìm cách cạy miệng y, không ăn thì uống chút nước cháo cũng được.
Thẩm Huyền Quân đang nằm mơ, mơ về một ngày hoàng hôn nhuộm đỏ chân trời, bên con đường mòn nhỏ gần bờ sông cỏ úa vàng nhuộm vài vệt máu.
Bên ngoài rất lạnh, nếu ngày thường Thẩm Huyền Quân ngồi trên xe ngựa sẽ không vén màn lên.

Nhưng hôm nay y đang tìm kiếm một thứ, trong lòng nặng nề chất chứa nhiều mâu thuẫn.
Có người nằm trong đám cỏ úa, người gầy như que củi.

Y phục không hề chỉnh tề như trải qua cơn đói ghét thê thảm, không còn sức chống chọi.

Thẩm Huyền Quân rời khỏi xe đến đỡ hắn, lòng bàn tay có nhiều vết chai do làm việc vất vả, không giống như quen cầm binh khí.
Không phải sát thủ, đây là thói quen cảnh giác sư phụ đã dạy cho.
Thẩm Huyền Quân khoác áo lên người hắn bọc lại.
Lan Tường vội nói: “Chủ nhân người đừng để bản thân chịu lạnh, lấy của thuộc hạ đi.”

Sống qua những tháng ngày lưỡi đao liếm máu Lan Tường rất thận trọng, không muốn chủ nhân tiếp xúc với người không rõ lai lịch.
Sợ sơ sẩy rơi vào bẫy kẻ thù.
Ngày hôm đó Thẩm Huyền Quân đã gặp được Tưởng Hoàng.
Khi Thẩm Huyền Quân giật mình tỉnh lại trời đã rất khuya, Tưởng Hoàng đang nửa ngồi nửa quỳ dưới đất canh chừng nồi đất bốc khói nghi ngút.

Ngửi mùi thơm hình như là cháo bồ câu, ngoài trời gió rét vù vù hắn vẫn mặt ngồi khuấy cháo trên bếp nhỏ như sợ ngoảnh đi liền xảy ra sai sót.
Cháo chín hắn bê xuống đặt một bên, lại sắc thuốc.
“Ca ca tỉnh rồi.” Hắn quỳ bên giường nắm bàn tay nhợt nhạt của y, nỉ non: “Xin lỗi.”
Thẩm Huyền Quân trong lòng ấm áp, không muốn hắn thêm thương tâm liền hơi nhăn mặt: “Ta đói rồi.”
Tưởng Hoàng dùng đũa xé nhỏ thịt bồ câu, múc cháo đầy ắp, vẫn quỳ bên giường thổi nguội hơi nóng, nhẫn nại đúc y từng muỗng.

Chưa kịp nuốt hết ba muỗng đã thấy lồng ngực cuộn lên ho sặc sụa, Tưởng Hoàng vội vỗ ngực y: ” Ca ca không ăn được thì đừng có ép, đợi khi nào muốn ăn thì gọi ta hâm lại.”
Nói rồi lại thay cháo bằng nước canh, hầm rất kỹ, nước canh đùng đục thơm phức Thẩm Huyền Quân không cần nhai uống hơn một bát.
***
Trên mặt nước sông còn trôi nổi vài mảng băng mỏng, Tưởng Hoàng đứng ở đầu thuyền nhìn núi non mây mù xung quanh.
Bức rèm được vén lên, Thẩm Huyền Quân bước ra bê theo một khay gỗ, bên trên đặt một chén đồ ăn hình thù không rõ.

Tưởng Hoàng xoay người nhìn lại nhìn đồ trên tay y, mặt chảy đầy vạch đen: “Ca ca đuổi ta ra đây để đến khi đói lã rồi mang đống bùn nhão này cho ta ăn sao?”
Hắn dở khóc dở cười: “Có đói cũng không thể ăn ngấu nghiến đống bùn này được.”
Thẩm Huyền Quân lườm hắn: “Ta thấy đệ ngày càng gan dạ đấy.”
Tưởng Hoàng cười hả hê: “Được rồi, được rồi, tránh để bị đuổi ra khỏi giường ta miễn cưỡng ăn hết vậy.”
Thẩm Huyền Quân nhìn thứ mình cầm trên tay thấy không khả quan im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn là không nhịn được phải lên tiếng: “Đệ đừng tưởng bở không cho đệ ăn nữa.”
Tưởng Hoàng cười khổ: “Nhưng ta đói lắm rồi.”
Thẩm Huyền Quân hừ nhẹ: “Tự đi nấu mà ăn.”
Tưởng Hoàng chạm nhẹ vành tai đỏ hồng của y, cất giọng nhỏ nhẹ dỗ dành: “Cho ta ăn đi mà.”
Y hơi nhoẻn miệng cười đặt xuống bàn, Tưởng Hoàng nếm thử mấy muỗng liên tiếp ước chừng đến khi không chịu được nữa, nước mắt tèm lem.
“Khó ăn đến mức đó sao?” Thẩm Huyền Quân không tin nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ.
Tưởng Hoàng mếu máo ác ý muốn đút y ăn thử, Thẩm Huyền Quân hoảng hốt bỏ chạy.

Hắn không khỏi bĩu môi bất mãn: “Ca ca muốn xem ta là chuột thử nghiệm sao, thế thì chúc mừng ta đã biến thành chuột chết.”
Nói rồi hắn tự mình vào bếp nấu một bát mì thơm ngon: “Ca cũng nên ăn đi đã ủ mưu giết ta cả ngày rồi.

Đói lắm đúng không?”
Thẩm Huyền Quân lại sà xuống bàn, chợt run rẩy cuộn thành trái banh.

Trong lúc y đang muốn vui vẻ thưởng thức bát mì thợ ngon hắn nhanh tay đút bùn nhão kia vào miệng y.

Thẩm Huyền Quân khóc hết nước mắt oán hận ngút ngàn!
Kết quả lưỡi y mất vị suốt ba ngày.
“Đệ cũng ăn mà sao lại như thế chứ?” Thẩm Huyền Quân buồn bực nằm trong lòng hắn giận không thôi.
Hắn có chút mơ màng: “Trước kia có gì chưa từng ăn chứ?”
Mi mục tuấn tú của hắn thoáng hiện bi thương, rất nhanh hắn đã lấy lại cắn hõm vai y: “Lần này chúng ta đi hái sen tuyết, ca ca có muốn hái mấy cân trà về uống không.”
Trên núi tuyết có một loại trà hương không rõ tên, uống lạnh rất ngon, trôi vào cổ họng thông thấu sảng khoái.

Hằng năm y vẫn cho người đến đó hái, nhưng đó là chuyện trước kia.
Hắn lại nói: “Đường núi hơi khó đi, để ta đi hái mang về.”
“Thôi đi, vẫn nên tranh thủ trở về.” Thẩm Huyền Quân vốn bị giam lỏng ở ngọn núi đó.

Không có lệnh của hoàng thượng không được rời thành, lần này hắn xin mang y theo bằng được chẳng qua là sợ Hàn Ngụy lại gây khó dễ.
“Đúng rồi, Hàn Ngụy có kiếm chuyện với đệ không?”
“Hắn dám! chuyện lần trước ta còn chưa tính với hắn.”
Trên thuyền đốt lò hương nhàn nhạt hương sen thanh khiết.

Thẩm Huyền Quân vẽ lên ngực hắn: “Bỏ đi, mũi tên đó thật sự là do ta bắn.”
Hắn hít sâu: “Tên bay không có mắt, hắn đã tìm ca ca bắn cung không có bản lãnh trách được ai.” Hắn cắn nhẹ vành tai y: “Ở cạnh đệ đừng nhắc đến người khác, đặc biệt là nam nhân.”
Thẩm Huyền Quân phì cười: “Đệ cũng nhỏ nhen quá.”
“Đương nhiên rồi, ca ca chỉ được nhớ đến ta thôi, nếu không ta sẽ ghen đó.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.