Khói Hoa Lãnh Cung

Chương 5: 5: Đi Ăn Vụng Bị Bắt Quả Tang



Tưởng Hoàng bị Phương Dao gọi đi nên chỉ còn mình Thẩm Huyền Quân ở trên thuyền chuẩn bị thắp đèn lồng.
Y đã từng thề trước sư phụ, trước hàng ngàn ngọn đèn lồng nước Tần là phải bảo vệ người dân bá tính, bảo vệ từng ánh đuốc đốm lửa trong bữa cơm đầm ấm của họ.

Nhưng bây giờ y thấy hơi thiếu tự tin, không biết mình có phải đang quay lưng với lời thề năm xưa, sống lặng lẽ trốn tránh như thế này?
Thẩm Huyền Quân trầm ngâm trước đèn lồng hồi lâu, nâng bút viết: Tưởng Hoàng.
Nét chữ mềm mại chứa đựng lời thề sâu kín không dám thốt ra.

Y còn có hắn ở cạnh trong những năm tháng êm đềm còn lại, trăm năm, ngàn năm sao tình cảm này cũng sẽ không bị phủ mờ, vỡ tan.
Thẩm Huyền Quân vui vẻ giấu ngọn đèn kia đi, đóng cửa kín mít nằm cuộn mình trong chăn.
Mơ màng nghiêng người dựa trên sạp hóng mát, nửa tỉnh nửa mê, đang thấy xung quanh như lạnh hơn muốn bò dậy thêm than thì nghe có bước chân người đến.

Sau khi ghém chăn cẩn thận liền đốt thêm than, ngửi thấy hương lê nhàn nhạt thấm vào trong người, đưa y về giấc mơ miên man.
Khoang thuyền dần ấm hơn rất nhiều, Thẩm Huyền Quân để mặc người kia xoa tóc mai của mình, hưởng thụ cảm giác người ta xem mình là châu báu không thể mất đi.

Lòng khoan khoái hơi mỉm cười y lại chui vào trong chăn sâu hơn.
Ngủ được một lúc Thẩm Huyền Quân bị gió lớn làm cho tỉnh ngủ, Tưởng Hoàng không thấy đâu trong phòng đặt một chén sứ liên hoa, nước canh đùng đục thơm ngát.

Là canh bồ câu nấu tử sâm mà y thích uống nhất.
Y khoác theo cả chăn cầm chén canh đi tìm người, tìm một vòng lớn không thấy ai đành ngồi gần mành chậm rãi uống.
Đột nhiên có người gõ cửa hai cái: “Chủ nhân.”
Là Lan Tường.
“Vào đi.”
Lan Tường mặt mày phờ phạc đôi mắt lộ ra mệt mỏi, một thân thanh y dung mạo còn khá trẻ chỉ chừng hai ba hai tuổi.

Do đi từ trong tuyết trở về nên người lạnh ngắt, Thẩm Huyền Quân cho hắn uống chén trà, hỏi: “Ngươi về còn đệ ấy đâu?”
Mặc dù y bị cắt chức nhưng Lan Tường vẫn nhận được hoàng ân, coi như có chút an ủi.

Lan Tường do dự: “Hắn bị Tri Huyện ở đây giữ lại rồi.”
Thẩm Huyền Quân thấy lạ: “Thế thì ngươi có gì khó nói chứ?”
“Tri huyện…!trước khi đi thuộc hạ thấy tri huyện chọn rất nhiều nữ tử oanh yến đứng bên ngoài, chắc là…” Lan Tường lại lắc đầu: “Mấy vị quan này chỉ giỏi nịnh nọt không tìm cách lấy lòng, cũng gài người vào nắm bắt tin tức.

Thuộc hạ nghĩ hắn cũng tự biết chừng mực.”
Y liếc xéo Lan Tường một cái: “Đương nhiên biết chừng mực.”
“Ngươi không bận ở lại nghỉ ngơi đi không cần vì những chuyện nhỏ này mà đi đi về về báo cho ta nghe nữa.”Nghĩ một lát Thẩm Huyền Quân không khỏi thở dài: “Ta ra ngoài một lát.”
Lan Tường vội vã: “Ngoài trời tuyết đang lớn lắm.”
Y xua tay: “Không sao đi một lát thôi.”
Yến tiệc được tổ chức trên thuyền hoa neo giữa hồ Phượng Hoàng.

Đứng trên cầu Vịnh Châu có thể nghe thấy rõ tiếng sáo nhạc trong trẻo vang xa.
Tưởng Hoàng ngồi trong bàn tiệc trước sau vẫn duy trì nụ cười mím vô cùng khách sáo.

Chậm rãi uống một hớp Lê Hoa bạch không quan tâm đến vũ cơ đang nhảy múa.
Ngược lại khóe miệng tri huyện luôn cong lên, vội vội vàng dẫn vài cô nương đang e lệ sau bức bình phong đi ra.

Nữ nhân đầu tiên mặc y phục bằng gấm đỏ thêu cảnh hoa xuân yến, búi tóc cài trâm hoa sen, châu ngọc xanh biếc.

Vừa ra đã toát lên vẻ kiều mị xán lạn nhìn hắn lúng liếng cười.
Theo sau là nha đầu mặc y phục trắng mỏng tang thân thể mềm nhũn, bẽn lẽn nhút nhát hơn nhiều.
Trên bàn còn có rượu nóng, đồ nướng, mùi rượu cam Lê Hoa Bạch ngấm trong người.

Tưởng Hoàng thấy mặt mình nóng ran không để tri huyện kịp nói gì đã đứng dậy: “Ta ra ngoài một lát sẽ trở lại ngay.”
Tưởng Hoàng bước chệch choạng về phía hành lang đột nhiên thấy một bóng người lướt qua.

Người này mặc đồ đen che mặt hành động vô cùng thần bí, hắn vội đi tới, chặn lại, so chiêu.
Do men rượu nên có hơi khó kéo khăn che mặt người kia xuống, người thần bị thối lui một hồi chạm đến chân tường, vừa ngẩng đầu đã bị hắn tóm.
Khăn mặt kéo xuống lộ ra gương mặt xa lạ, trắng nõn, cổ đã bị khủy tay hắn áp chế không giãy giụa một lúc cả người liền cứng đờ.
Tưởng Hoàng sờ eo nhỏ của hắc y nhân, cười khoái chí: “Người cũng khéo léo mềm mại lắm, không biết trên giường sẽ ra sao?”
Hắc y nhân cắn chặt răng, nhìn thấy thuộc hạ trên thuyền đã ra nhưng không dám đến đứng một bên xem náo nhiệt, miệng cười tủm tỉm.
Tưởng Hoàng lười lôi co nhân lúc người kia đang tức giận điểm huyệt, bế người vào một phòng gần đó.
Thuộc hạ thấy thế liền hiểu vội vội vàng vàng cáo lui.
Tưởng Hoàng đặt người trên giường vuốt ve gương mặt mềm như bánh, thật là thơm kia môi hơi nhếch lên: “Mùi vị nhất định rất tuyệt.

Đôi mắt tức giận này cũng rất đẹp, sáng như sao sau đêm nay ta sẽ mang ngươi về làm phu nhân của ta.”
Hắn điểm luôn cả huyệt câm nên người kia không nói gì được.

Trừng mắt, cố vùng dậy.
Tưởng Hoàng khẽ cười đè lên người hắc y nhân: “Ngoan, nằm im tận hưởng đi ta sẽ dịu dàng, thật dịu dàng.”
Hắc y nhân căm hận.
“Mắt ngươi có nhiệt nha, nhìn da dẻ mịn màng như này nửa đêm nửa hôm còn phải đi trộm đồ.

Ta thấy mà đau lòng…” Hắn nâng cằm y dịu dàng: “Theo ta về nhà, ta chăm sóc ngươi.”
Ánh mắt hắc y nhân nhìn như muốn đuổi theo hắn qua con phố đánh cho hả giận.
Tưởng Hoàng phì cười cong lưng cúi đầu lẩm bẩm: “Mỹ nhân…”
Sau đó ôm siết eo hôn.
Mặt hắc y nhân tái mét, hốc mắt còn hơi đỏ hận không thể tung quyền đánh hắn.
Tay Tưởng Hoàng di chuyển xuống đùi xoa xoa nắn nắn, vờ như không thấy sắc mặt khó coi của người kia, miệng không ngừng tiếc hận: “Sao đến giờ ta mới gặp được nữ nhân xinh đẹp đến mức này nhỉ..?”
Cách một lớp quần áo nhưng hắc y nhân vẫn phát hiện hắn đã cứng rồi, hận không thể ném hắn xuống đất, đánh chết.

Tưởng Hoàng cao hứng nhìn người rũ mắt, kéo mặt y đối diện với mình hôn lên môi.

Hôn xong vẫn không quên trêu tức: “Ta bỏ mỹ nhân nào diễm lệ kiều mị hơn người, nào là thanh thuần trong sáng để đến đây hầu ngươi đấy.

Ngươi không vui sao?”
Gân xanh trên thái dương hắc y nhân nhảy nhảy.
Tưởng Hoàng cọ cọ nhìn người kia giận u oán, mặt sưng xỉa bành ra.

Đột nhiên ném hắn lăn một bên, quát: “Tưởng Hoàng, đệ dám…”
Hắn nằm lăn bên giường cười tít mắt.
Thẩm Huyền Quân khó khăn lắm mới tự mình giải huyệt, thấy hắn nằm cười càng giận hơn.

Hắn dám, hắn dám ở bên ngoài…
Tưởng Hoàng cười ngửa tới ngửa lui ứa cả nước mắt: “Người khác không nói, ca ca tưởng mình chỉ cần thay bộ đồ dùng thuật dịch dung là lừa được ta sao?”
Thẩm Huyền Quân cởi bỏ dịch dung, phẫn uất quỳ trên giường dùng gối đánh hắn: “Đệ đừng có giả vờ.”
Tưởng Hoàng ôm chầm lấy eo y, lại đè xuống, xoa xoa bả vai: “Trời lạnh thế này ca ca ra ngoài làm gì?”
Hắn cầm lọn tóc của y ngửi ngửi, cười gian manh: “Có phải là nghe ngóng được gì đó chạy đến đây đánh ghen không?”
“Ai thèm! Ta đi dạo nghe tiếng sáo nhạc nên tò mò xem vị quan nào ăn chơi trác táng thôi.” Mặt y lại đỏ lên, vừa rồi cách lớp da giả không thấy rõ.

Lúc này mặt y hệt quả chín: “Đệ bỏ tay ra đứng đứng đắn chút đi.”
Hắn kinh ngạc: “Ôi, ta định nắm tay ca ca, ai ngờ…”
Mặt y đỏ bừng tim đập thình thịch chưa nói gì lại bị hắn hôn, đưa y chìm trong mộng đẹp.
Lúc sáng tỉnh dậy, bình minh chiếu qua mành cửa không gian mờ ảo như trong mơ.

Thẩm Huyền Quân chợt nghe âm thanh dịu dàng lưu luyến thì thầm: “Ca ca ngủ thêm đi, ta bế ca ca ra xe ngựa.”
Nghĩ đến mình lén lút đến vẫn nên để hắn bọc lại đưa ra, tránh thêm phiền phức.
Tưởng Hoàng hôn nhẹ má y, si mê mặc lại y phục cho người nằm im trên giường.

Tay hơi phủ lên vai đỡ eo xoa xoa Thẩm Huyền Quân đang lười biếng, mềm nhũn.
Ôm người ra xe, hắn không quên nói: “Ngày mai trong cung có tiệc, đi cùng ta nhé.”

Thẩm Huyền Quân hơi do dự: “Ta đi làm sao được.”
Hắn hơi không vui nghĩ ngợi: “Ta biết ca ca khó xử chứ, là lệnh của hoàng thượng.” Im một lúc hắn nói thêm: “Liên quan đến Nhan Tống công chúa.”
Thẩm Huyền Quân nằm trong lòng hắn nhẹ nhàng nói: “Ta biết rồi.”
***
Chiều đó công chúa lại chạy đến, chưa thấy người đã lớn giọng kêu cứu mạng, không khách khí chen vào giữa hai người.
Vội uống một ngụm trà công chúa kêu lên: “May mà vẫn chưa đi xa.”
Hành lễ xong hắn nói: “Công chúa giá lâm có chuyện gì chỉ giáo hay sao?”
“Các người cũng nghe chuyện nước Sở lui binh ra hai mươi dặm, cử người đến xin cưới trưởng tỷ của ta.”
Ánh mắt hắn trầm mấy phần: “Chuyện quốc gia đại sự công chúa chớ nên xen vào quá nhiều.”
Thẩm Huyền Quân ở một bên nghe được có chút kinh động, dù biết hắn nói có liên quan đến công chúa y đã sinh nghi.

Có điều ngay lúc chiến sự căng thẳng lại muốn cầu thân?
Y nhíu mày, trong lòng sinh ra phiền loạn, vua nước Sở không phải mỹ thiếp thành đàn, tham sống sợ chết hèn hạ kém tài, có gì khiến người ta nể phục?
Trong khi Nhan Tống công chúa do hoàng hậu sinh ra tính tình kiêu ngạo, được dạy dỗ khuôn phép là người lễ độ nhưng không dễ dàng thương lượng.

Y từng gặp qua nàng mấy lần…!cũng biết chuyện nàng ta với thuộc hạ của Trương tướng quân.
“Đó là trưởng tỷ của ta, tỷ ấy rõ ràng có ý trung nhân sao có thể hòa thân chứ?”
Tưởng Hoàng cười tủm tỉm: “Tức là công chúa muốn thay trưởng tỷ mình hòa thân?”
Công chúa nghẹn họng ánh mắt lại chuyển qua Thẩm Huyền Quân đang nâng tách trà, ngón tay trắng oánh như ngọc, khớp tay hồng nhạt hơi run không biết vì trà nóng hay vì nén cười.
Lại nghĩ đến chén trà mình vừa uống nguội ngắt, liền cười nhạt: “Tóm lại là hôn nhân hai nước thôi mà? Tuệ La công chúa của nước Sở thông minh lanh lợi hơn người tính ra cũng rất hợp với Thẩm công tử đây.

Trưởng tỷ không gả liên hôn giữa hai nước vẫn có thể tiến hành.”
Thẩm Huyền Quân nghẹn lại, thấy sau đả kích vừa rồi công chúa thông minh hơn hẳn, liền cười: “Công chúa bớt giận, bớt giận, chẳng qua ta có lòng cũng không biết làm sao giúp đỡ.

Vua nước Sở cũng nói chỉ lấy công chúa ruột.”
“Ta mặc kệ ngoài hai người ra ta không biết tìm ai giúp đỡ.

Cái tên Đào Thiên Chính bên cạnh ta vô dụng hết sức, hỏi đến hắn chỉ biết câm như hến.”
Thẩm Huyền Quân nghĩ với thân phận của hắn có thể làm gì chứ?.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.