Trời bên ngoài đang mưa tuyết, Tưởng Hoàng chuẩn bị nước nóng khăn bông giúp Thẩm Huyền Quân lau mặt.
Nhìn chén cháo trên bàn đã hơi nguội cau mày: “Đem hâm nóng rồi bỏ trong lò đồng giữ ấm đi, mà thôi đổi món khác thanh đạm hơn, sáng nay ca ca ăn cháo cũng không ngon miệng, thuốc phong hàn đâu? canh gừng đâu?”
Phương Dao sắc mặt hơi nhợt nhạt: “Thuốc phải lát nữa mới đun xong.”
“Người mệt mỏi cả đêm rồi hay là uống chút canh đuổi lạnh đi.
Hôm nay không phải người phải vào cung sao? giờ còn nấn ná ở đây?”
Phương Dao nói rất khẽ không muốn làm ồn người đang ngủ, được ôm cả đêm người Thẩm Huyền Quân túa ra không ngớt những dấu vết bệnh dịch còn chưa tan.
Người không hạ sốt hắn cũng không muốn rời khỏi qua loa nói: “Báo nghỉ cho ta đi, nói bệnh của ta vẫn chưa khỏi.”
“Không nên đâu, ta ổn rồi đệ nhập cung đi.” Thẩm Huyền Quân mơ màng tỉnh ngửi thấy mùi đắng liền khó chịu, bên cạnh bàn trà thuốc đang sôi sùng sục đắng sắc sụa.
Tưởng Hoàng xoa nhẹ lưng y, lại nói với Phương Dao: “Rót thuốc ra để cho nguội đi, mang đồ ăn đến đây.”
Cả chén canh cũng ngập mùi thuốc bắc, Thẩm Huyền Quân hơi vùi mặt vào ngực hắn nói: “Toàn mùi đắng.”
“Ca ca cứ như thế sao ta yên tâm vào cung.” Ngón tay hắn lướt qua gò má ửng hồng nóng hổi của y: “Ngươi không uống thì ta chỉ đánh đút thôi.” Nói rồi lại nâng chén thuốc uống một ngụm.
****
Thẩm Huyền Quân bị người ta giở trò lưu manh xong cả người đều mệt lả, nằm rũ rượi tóc tai bết trán.
Tưởng Hoàng nắm tay y ủ bên trong hơi không nỡ: “Ngươi mau khỏe lại đi.”
Y rên nhẹ thở ra khí nóng, lại nghe hắn nói: “Mấy ngày liền chỉ được ôm khó chịu lắm.”
Hắn vùi đầu lên vai y dụi dụi lẩm bẩm như niệm chú: “Mau khỏe lại, mau khỏe lại.”
Thẩm Huyền Quân bị hắn chọc đến cả người đều nóng lên: “Ngươi không nhịn được rồi sao?”
“Ta nhịn hơn nửa tháng rồi, khổ sở, vô cùng khổ sở.” Hắn hơi dựa sát: “Khỏe lại phải bù đắp thật tốt cho ta mới được.”
Y để mặc cho hắn ôm, hơi dựa dẫm: “Đệ bây giờ tương lai tươi sáng, thăng quan tiến chức có năm thê bảy thiếp thì đáng là gì, tình cũ tình mới đếm không xuể nếu muốn chi bằng ra ngoài tìm niềm vui mới giải sầu đi.”
Tưởng Hoàng ôm eo y vỗ nhẹ: “Rộng lượng thế sao? Đã vậy…!tâm ý của Nhan Doanh công chúa lần trước ta không thể phụ bạc rồi.
Tiệc năm mới có nhiều người để gặp mặt, là một dịp thích hợp cho người ta say sưa.”
Thẩm Huyền Quân hơi mím môi, công chúa không phải người nhanh nhạy lắm, lần đó nói trôi chảy như thế không chừng thật sự đã có dự tính.
Biết đâu còn là ý của hoàng thượng!
“Trong lòng khó chịu sao?” Hắn tươi cười châm chọc: “Ta là người tự do, có chức tước cũng thế, không có cũng thế.
Không ai ràng buộc được ta.”
Bên ngoài đang mưa, Thẩm Huyền Quân im lặng mãi không chịu lên tiếng.
Hắn nhỏ giọng: “Xin lỗi, ta đùa quá trớn.”
“Ta không phải đang giận đệ.” Thẩm Huyền Quân ôm chặt hắn thấy chỗ nào đó trong người hơi nhói lên, chân dưới chăn hơi cọ bắp chân hắn: “Muốn ngủ một lát.”
Hắn hôn trán ướt đẫm mồ hôi dỗ dành: “Ngủ thêm đi.”
**
Tưởng Hoàng ra ngoài một lát, chủ yếu là đổi đơn thuốc mới muốn đi xem lại, thêm vài vị thuốc khác tính ôn hơn.
Sáng nay Thẩm Huyền Quân uống chén thuốc kia xong ngủ không ngon, khó chịu suốt cả canh giờ.
Nhưng trở về đã không thấy người đâu.
Hắn đi vòng phát hiện người nào đó đang lén ăn đồ ngọt.
“Ca ca.”
Thẩm Huyền Quân giật mình giấu đi, nhưng hắn đã thấy rồi đành nói: “Cũng là chút cam hầm mật lộ ăn thông cổ họng thôi.”
Tưởng Hoàng day trán không nói lời nào bế thốc người về.
Y thuận thế ôm cổ hắn lịu nghịu: “A Hoàng à….”
Tưởng Hoàng không đáp.
Y hơi dùi mặt vào ngực hắn: “Chỉ ăn một ít thôi, uống thuốc nhiều cả người ta đều đắng.”
Hắn đặt y xuống giường không thuận theo dụ dỗ, cởi giày hơi hơi xoa bàn chân trắng ngọc của người kia, trùm kín chăn lên người y quấn lại: “Còn đi nữa liền trói lại ở trên giường, chiều quá nên hư đúng không?”
Thẩm Huyền Quân thở dốc: “Không ăn đồ ngọt cũng được…!cả canh cũng đừng ngập ngụa mùi thuốc chứ?”
“Uống canh thuốc mới tốt, mỗi khi chuyển mùa ngươi lại bệnh mà còn không ăn uống điều độ, bổ sung dược liệu cân bằng.” Lần này hắn quyết không nhường nhịn tháo bàn tay y đang chọc ghẹo hắn: “Còn nháo nữa ngày bốn bữa đều uống canh thuốc.”
Gò má y bạnh ra không thèm nhìn hắn nữa.
“Ca ca không ôm ta không ngủ được.” Hắn gỡ chăn ra ôm eo nhỏ của người y kéo sát vào người mình không cho cựa quậy: “Đến khi ca ca khỏi bệnh muốn gì cũng được.”
“Không, ta giận đấy!” Y xoa xoa ngực hắn: “Cái gì mà không ôm thì không ngủ được? Sao này đi đánh trận xa thì sao?”
“Sẽ nhớ ca ca lắm.” Hắn ỉm đi một lúc: “Vài ngày nữa là ta đi rồi, ca ca phải khỏi bệnh ta mới an tâm đi chiến đấu bên ngoài chứ?”
“Để ta đi cùng đệ có được không?” Mặc dù biết rõ là hy vọng xa vời nhưng vẫn nắm lấy tay áo đối phương khẩn khoản nài nỉ.
Hắn hôn bàn tay mềm của y: “Thân thể ca ca không tốt cần gì lặn lội đường xa, không có ai kề cận chăm sóc lỡ có chuyện gì ta điên mất.”
Thẩm Huyền Quân hơi ủ rũ nhưng không nói được lời nào.
“Ca ca đừng mèo nheo nữa ta sẽ sớm trở lại thôi.” Hắn nhéo mặt y nở nụ cười ngọt như mật hôn môi người nào đó một cái.
Y đánh nhẹ vai hắn: “Phải cẩn thận, chiến trường đao kiếm không có mắt.”
Thẩm Huyền Quân bắt đầu lẩm bẩm: “Bên ngoài lạnh lắm ngoài áo giáp còn phải mặc thêm áo lông dày, trong lều trại than là thứ không thể thiếu.
Những chuyện quan trọng phải tự mình làm, tuy đệ là tướng quân nhưng bên trong vẫn có tranh chấp, nhất là Hàn Ngụy luôn không thích đệ.
Còn nữa, đến nơi phải gửi thư cho ta, trong vòng ba ngày không nhận được tin tức ta sẽ chạy ra đó tìm đệ.”
Hắn cười khổ sở: “Ca ca yên tâm có bị tên ghim kiếm đâm nằm lết dưới đất, ta cũng viết thư gửi về rồi mới rút nó ra.”
“Nói lời xui xẻo, không được ta phải đi theo.”
Tưởng Hoàng kẹp chặt y hơn cụng trán: “Ca ca, ta biết sai rồi.”
“Ta chuẩn bị quần áo cho đệ mang theo nhé!” Y chợt nhớ mình đã học làm bánh bao, khâu nhồi bột vẫn luôn thất bại.
Mà giờ người thầy dạy y làm bánh vẫn ở chỗ cũ canh vườn lê, không tiện đến đây: “Trước khi đi ta nấu canh cho đệ uống nhé.”
Nấu canh cũng như luộc rau, không khó mấy!
Hắn khóc không ra nước mắt: “Ca ca muốn hạ độc ta trước khi ra trận sao?”
Thẩm Huyền Quân trừng mắt với hắn, lại nói: “Mang nhiều than thêm nhé, tuy sức khỏe đệ tốt nhưng chốn sơn tuyết đó lạnh lắm.
Quân thủ tiếp tế phải ra vào không dễ dàng gì đâu, à nhớ đêm theo thảo dược đốt, than trong quân toàn khói mù mịt rất hại phổi.”
Ngược lại hắn lo cho y hơn: “Ngươi ở lại, nếu có kẻ nào đến làm phiền đợi ta về sẽ bẻ cổ hắn.
Có thời gian thì đi dạo cùng công chúa nhiều một chút, người khác sẽ không làm khó ngươi.
Cũng để cho cô nàng kia đừng làm loạn, chuyện Thù Giang Nguyệt lộ ra không tốt, mà không lộ…!đệ cũng không ủng hộ chuyện hòa thân.”
Y biết chứ, hoàng đế nước Sở chỉ muốn cầm chân giở trò, nếu họ nhượng bộ sẽ khiến các nước láng giềng dòm ngó thêm.
“Cho dù đệ có đánh trận mệt cũng không được ăn chơi giải khuây đấy, những nữ nhân trong quân kỹ cũng phải đề phòng biết đâu là nội gián.
Một người cũng không thể giữ đuổi hết đi, cả những khi nán lại thành hay phủ trấn của ai đó tỳ nữ tỳ thiếp gì cũng không được tiếp cận…!à nam nữ gì cũng không được đụng vào, tính xấu ăn chơi trác táng của mấy công tử bột đệ đừng có học.”
Đầu Tưởng Hoàng chảy đầy vạch đen, đầy thống khổ: “Biết rồi, biết rồi…”
“Sao đệ mặt đờ ra đấy, có phải không nghe lời không?”
“Nghe mà, nghe mà…” Hắn thấy vấn đề không phải là lo sợ hắn bị hành thích đâu…
Thẩm Huyền Quân lườm hắn: “Hừ, ta phải bảo Phương Dao canh chừng đệ mới yên tâm.”
Tưởng Hoàng siết lấy người kia hôn chặt, hơi thở bá đạo xâm nhập thuận thế đẩy đầu lưỡi vào, đánh gãy phòng tuyến đang yếu ớt của y.
Hơi thở Thẩm Huyền Quân rối loạn lòng ngực phập phồng, mặt đã đỏ càng đỏ hơn.
“Ca ca còn không chịu ngủ sớm ta sẽ mang thuốc đắng tới đấy.”
Thẩm Huyền Quân vờn ngực hắn hư hỏng đụng chạm, chọc đến người hắn nhột nhột, rúc trong ngực hắn: “Ngủ đây, ngủ đây.”
Tính khí này là do nuông chiều mà ra, chọc một chút đã giận dỗi muốn cào hắn.
Tưởng Hoàng đành giấu người trong lòng giữ ấm.
Có động lực, người nào đó đã nhanh khỏi bệnh.
Đêm trước khi hắn đi từng tấc da thịt đều đang đòi hắn, trong phòng chăn gấm đỏ tươi ngập ngụa ám muội, da thịt trơn nhẵn chạm vào da dẻ thô ráp sinh nhiệt.
Màn đỏ toàn tiếng thở nỉ non, bàn tay đan vào nhau ấm áp vô cùng, hơi thở ướt át cầu xin lại không kiềm được trầm mê.
truyện tiên hiệp hay
Vai hắn bị cắn đau, hai chân y co lại kẹp chặt hông hắn hơi nóng xộc lên.
Hắn đỡ đầu y áp má cắn lại môi đỏ kia coi như trừng phạt, hơi thở giấu kín không thể thoát ra ngoài.
Ánh mắt như sóng nước mênh mang, bị khuấy động gợn từng cơn.
Hắn bế y vào trong hồ hơi nước ấm tràn vào mặt, cả người đều ướt đẫm hai tai đỏ ửng, da dẻ trắng trơn như mỡ được hắn táp táp cẩn thận.
Hai người cọ xát di chuyển, lưng y dựa ngực hắn để cho hắn muốn làm gì thì làm.
Sáng sớm hắn thay hương trong lò, thay bình hoa đã héo tàn trong phòng, tay áp trán: “Đã khá hơn nhiều rồi, nơi vườn lê ẩm ướt, đừng để ca ca về nữa trốn ở đây đi.”
“Nhớ thường xuyên thay than nhé, y dễ bị nhiễm lạnh lắm.” Hắn không có ý định đánh thức người dậy tiễn hắn ra trận nên đêm qua lật tới lật lui, người đã mệt lả rồi..