Khôn Ninh

Chương 234: Không mang nợ



Tất cả mọi người không nghĩ tới.

Bao gồm cả Vạn Hưu Tử.

Không nghĩ tới một người khi phải lựa chọn chính mình và người khác, có thể đưa ra quyết định nhanh chóng như vậy, thậm chí một chút do dự cũng không có, cứ quyết tuyệt như thế mà xuống tay với chính mình…

Một đao đi xuống, máu tươi cơ hồ lập tức từ vết đao đâm tuôn chảy ra.

Mũi đao chạm vào hình đài.

Trong khe rãnh phía dưới kia không biết có máu tươi của bao nhiêu người chảy qua, một mảng đỏ thẫm lan ra ngoài, tại đây trên đài cao dưới ánh lửa chiếu rọi tứ phía, nhìn thấy ghê người.

Bất chợt có sự đau đớn đánh úp lại, khiến hai hàng lông mày của Tạ Nguy nhíu chặt, trên trán đều toát ra mồ hôi lạnh tinh mịn.

Nhưng mà hắn cắn chặt khớp hàm không phát ra chút âm thanh nào.

Ngón tay áp xuống hình đài cơ hồ dùng sức cuộn tròn, trên mu bàn tay đang nắm lấy chuôi đao kia, đột nhiên nổi lên vài đường gân xanh!

Khương Tuyết Ninh đột nhiên mất đi toàn bộ sức lực, suy sụp ngã ngồi.

Lúc này các đạo đồng mới buông nàng ra.

Nàng ngơ ngẩn nhìn vũng máu kia, màu đỏ đậm kia như chảy xuôi trong đáy mắt nàng, làm nàng cảm thấy một loại đau đớn, vẫn luôn phóng ra đến tận đáy lòng.

Sau khi Vạn Hưu Tử giật mình kinh ngạc, lại bỗng nhiên từ đáy lòng trào ra niềm kinh hỉ, thậm chí không nhịn được mà cười ha hả: “Thế mà vì một nữ nhân! Vì một nữ nhân! Bổn tọa còn nghĩ Tạ Cư An ngươi mấy ngày liền đều ở dưới mí mắt ta, không ngờ được thì ra là thật sự tình ý chân thành, rễ tình đâm sâu! Thậm chí ngươi còn bỏ được cái tay này, ngay cả chuyện đánh đàn ngươi chấp nhất nhiều năm cũng không bằng nàng, thế gian thế mà thực sự có hạt giống si tình như vậy, ha ha ha, hay! Hay lắm!”

Năm đó học đàn ở Phụng Thần điện, nàng và đàn cùng té ngã, Tạ Cư An theo bản năng cứu cây đàn, lại để mặc nàng té ngã trên đất;

Sau đó, khi từ biệt ở Bích Độc Đường, nàng tặng hắn một cây đàn, Tạ Cư An duỗi tay giữ chặt nàng, cây đàn kia lại rơi xuống hỏng mất rồi.

Hôm nay, Vạn Hưu Tử thúc giục áp bức, muốn hắn lựa chọn giữa chính mình và nàng, Tạ Cư An một đao xuyên qua bàn tay đánh đàn của chính mình;

……

Khương Tuyết Ninh cũng không biết làm sao, nhìn bóng dáng Tạ Cư An đứng bên cạnh hình đài, trong sự bi thương, đột nhiên thất thanh òa khóc, hai mắt đẫm lệ đã trở nên mơ hồ.

Lỗ Thái hiển nhiên trong nháy mắt Tạ Nguy xuống tay chưa từng do dự, cũng cảm thấy vài phần sợ hãi, chỉ vì sự bình tĩnh đến đáng sợ của người này.

Nhưng mà loại sợ hãi này chỉ là nhất thời.

Hắn rất nhanh đã nhớ tới thù hận bởi cái chết của Công Nghi Thừa, ánh mắt lướt qua giữa Khương Tuyết Ninh và Tạ Nguy, đột nhiên dường như phát hiện ra cái gì, đôi mắt sáng ngời, hét lớn: “Vẫn là giáo đầu anh minh! Vốn tưởng rằng Độ Quân tiên sinh chính là nhất thời bị mê hoặc, mới dan díu với yêu nữ nhà quan lại triều đình. Bây giờ khiến ngươi lựa chọn giữa chính mình và yêu nữ này, ngươi thế mà sẵn sàng từ bỏ bàn tay của chính mình vì yêu nữ này! Đây làm sao có thể nói rằng ngươi không hề lưu luyến yêu nữ này? Ngươi rõ ràng là đối với yêu nữ này rễ tình đâm sâu, không hề có lòng chân chính tỉnh ngộ! Thân phận yêu nữ này quý trọng nhường nào, lúc trước đang yên đang lành lại làm sao xuất hiện trong miếu với mọi người Thiên giáo ta, hơn nữa còn nhận thức ăn do giáo chúng Thiên giáo ta đưa tới? Cái chết của Công Nghi tiên sinh, và vô số huynh đệ trong chiến dịch Thông Châu, tuyệt đối không thoát được có liên quan đến các ngươi!”

Bọn giáo chúng dưới đài, nghe thấy lời này, cuối cùng cũng phản ứng lại từ trong kinh hãi.

Hành động của Tạ Nguy tất nhiên khiến người ta khiếp sợ, nhưng cũng không thể vãn hồi cái gì.

Nếu thân phận của Khương Tuyết Ninh bị vạch trần, người trong Thiên giáo đều là bá tánh xuất thân nghèo khổ, làm sao lại có nửa phần cảm thông?

Thậm chí có người hô lớn: “Để yêu nữ kia chịu hình!”

Lỗ Thái tất nhiên là rất phấn chấn.

Nhưng mà ngay khi hắn đi lên phía trước, cần làm thêm chút gì đó, thẩm vấn nghiêm khắc thêm chút nữa, lại có một giáo chúng trẻ tuổi trên người dính máu, vừa lăn vừa bò mà vọt vào đám người đang tụ tập dưới đài cao, mang theo tất cả kinh hoảng lớn tiếng kêu to: “Đánh vào rồi! Bên ngoài có quân đội đánh vào rồi!!!”

Cái gì?! Trong nháy mắt này, hơn một ngàn người tụ tập dưới đài cao cơ hồ đồng thời lắp bắp kinh hãi.

Vạn Hưu Tử càng là da đầu nổ tung, trong lòng giật mình một cái, hoảng sợ đứng dậy từ giữa đài!

Bên ngoài ầm vang một tiếng, dường như cửa lớn đã bị người ta phá mở.

Ngay sau đó là tiếng kêu la thảm thiết.

Tiếng binh khí va chạm cơ hồ vang lên từ bốn phương tám hướng, phía trước có, mặt sau cũng có, hoàn toàn bị bao vây!

Làm sao lại như vậy?

Nơi này chính là phủ Nhữ Ninh, quân đội ở đâu ra có thể đánh tới đây?

Vạn Hưu Tử căn bản không hiểu nổi.

Phải biết rằng hắn thời thời khắc khắc đề phòng Tạ Nguy, đề phòng triều đình. Mặt đông bắt đầu chiến sự, Nhữ Ninh cơ hồ đã thành một tòa thành trống; mà đại quân biên quan đóng quân ở Hân Châu, nếu tiến về bên này, không nói đến đường xá xa xôi, chính là động tĩnh hành quân đó, cũng không có khả năng giấu trời qua biển, tất nhiên sớm bị hắn biết. Từ khi quyết định phải động thủ với Tạ Nguy tới nay, hắn vẫn luôn phái người chú ý tin tức ở Hân Châu, mười vạn đại quân, một binh nửa tốt cũng chưa thấy động!

Quân đội từ đâu tới?!

Viện binh từ đâu tới?!

Trong đầu loạn thành một đoàn, Vạn Hưu Tử hét lớn: “Nhanh chóng chỉnh đốn ngăn cản! Người tới, trước tiên bảo vệ ta!”

Đại đồng hai bên lập tức rút kiếm bảo vệ hắn.

Ngay sau đó ánh mắt hắn di chuyển, thoáng nhìn Tạ Nguy bên cạnh, cơ hồ lập tức có ý nghĩ chợt lóe lên, giơ tay chỉ về phía Tạ Nguy, hung tợn nói: “Là ngươi, là ngươi tính kế ta! Mau, đừng để hắn chạy! Bắt lấy hắn! Lôi hắn lên!”

Nhưng mà biến cố này, đối với Vạn Hưu Tử mà nói là chuyện bất thình lình xảy ra, đối với Tạ Nguy mà nói, lại đã sớm đoán trước.

Khi nghe thấy bên ngoài bắt đầu hỗn loạn, hắn đã cắn răng nhịn đau, rút chuôi đao cắm ở tay trái ra, nắm chặt trong tay ――

Lúc trước lưỡi đao đâm thủng lòng bàn tay, nháy mắt trở thành vũ khí mới của hắn!

Khi hai gã đạo đồng đánh về phía hắn, Tạ Nguy không chút do dự đưa tay chắn, lưỡi đao theo hướng kiếm của đối phương rơi xuống, trong khoảnh khắc đã gọt bỏ ba ngón tay của đối phương, bàn tay khác của chính mình đã bị thương vẫn không ngừng chảy máu, lại vỗ vào hình đài phía sau một cái, mượn lực xoay người, tránh được một đường kiếm khác đánh tới!

Nhưng một cái vỗ này cũng làm vết thương thêm đau đớn.

Hắn nhíu mày thành một đường thẳng đứng, nhìn về phía Khương Tuyết Ninh đang ngã ngồi ở phía khác, lại không lên tiếng nhắc nhở, chỉ liếc mắt một cái kinh tâm động phách!

Vạn Hưu Tử khi gặp nạn, phản ứng đầu tiên là tự bảo vệ mình trước, cho nên kêu đạo đồng trên đài cầm kiếm đều tụ lại bên cạnh mình; phản ứng thứ hai là sai người đi bắt Tạ Nguy, bởi vì thế lực tấn công bên ngoài tuyệt đối có liên quan tới Tạ Nguy, trước tiên bắt lấy hắn sẽ có tác dụng lớn, cho nên lúc này, an nguy của mình kỳ thật hoàn toàn nằm trên người Tạ Nguy, chế trụ được Tạ Nguy người chân chính phía sau màn, mới có đường sống, vì thế những đạo đồng đó đều thay đổi phương hướng, rút kiếm phóng tới chỗ Tạ Nguy.

Nhưng cứ như vậy, không còn ai quan tâm đến Khương Tuyết Ninh.

Nàng vẫn ngã ngồi trên mặt đất, khi nhìn thấy hắn bên kia liếc mắt một cái, lại không cần đôi câu vài lời, đã hoàn toàn hiểu ra ――

Tạ Cư An bảo nàng thừa cơ hỗn loạn chạy trốn, làm theo kế hoạch lúc trước của hắn và nàng.

Cơ hồ tất cả mọi người ở phía trước nàng.

Nàng ở sau lưng bọn họ.

Khớp hàm Khương Tuyết Ninh đều đang run lên, lại gần như chết lặng mà bò dậy từ trên mặt đất, phán đoán phương vị một chút, rồi nghiêng ngả lảo đảo đi xuống bậc thang hướng đông.

Nàng còn nhớ rõ lời hắn nói.

Từ chính đông sang hướng bắc đi hai mươi bước, sẽ có một mật thất.

Chỉ ẩn náu ở bên trong, chờ mọi người tới tìm là được.

Cả tòa phân đà, đã hoàn toàn rối loạn.

Bọn họ thậm chí không biết đối thủ của mình là ai.

Tất cả mọi người ra sức cầm đao kiếm xung phong liều chết hướng ra phía ngoài, Tạ Cư An tay cầm lưỡi đao sắc bén bám trụ mấy người Vạn Hưu Tử, cơ hồ không có ai chú ý tới trên đài cao này có một nữ tử yếu đuối, thừa cơ hỗn loạn mà đi xuống dưới.

Khương Tuyết Ninh có thể nghe thấy tiếng mắng chửi, có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, có thể nghe thấy tiếng kinh hoảng, cũng có thể nghe thấy tiếng tuyệt vọng…

Nhưng tâm lý lại trống rỗng.

Dường như có một trận cuồng phong quét qua lòng nàng, thổi bay những thanh âm đó đi rồi, chỉ còn lại một câu kia: “Từ nay về sau, đổi thành ngươi nợ ta, có được không?”

Rõ ràng là bản thân Tạ Cư An điên cuồng, lấy thân phạm hiểm, rút đao đổi nàng, không phải nàng bức;

Nàng biết lúc trước ở Hân Châu, nàng không có đi, ở lại, chỉ là bởi vì “Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu”; giờ phút này hắn ở ngay phía sau nàng chém giết, bám trụ những người đó, đổi đến một con đường sống cho nàng;

……

Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến mình đâu?

Nàng là muốn thoát khỏi a.

Nếu Tạ Cư An không chết, đó là hắn mạng lớn; nếu hắn chết, không phải vừa vặn sao? Bất luận là ai nợ ai, ai trói buộc ai, người vừa chết là hết, không cần lại tính toán chi li.

Nhưng vì sao, nàng thế mà cảm thấy mỗi bước đều càng ngày càng nặng nề hơn!

Đó là người nàng cứu hai lần a.

Mạng của hắn thuộc về nàng, mà không phải Diêm Vương gia!

Khương Tuyết Ninh tựa hồ rốt cuộc bị chính mình thuyết phục, vào thời khắc rõ ràng không nên quay đầu lại mà rời đi, nàng thế mà dừng bước, nhìn về phía hắn.

Trên vai Tạ Cư An cũng bị thêm một nhát kiếm.

Trên quần áo dính đầy máu không biết là của chính mình, hay là của đối thủ, chuôi đao giống như mọc ra từ trên tay hắn, chưa từng buông ra chút nào, chống đỡ từng nhát từng nhát kiếm sắc bén. Bất chợt có một nhát kiếm đánh úp từ mặt bên, cho dù hắn tránh rất nhanh, nhưng trên cánh tay cũng bị vẽ ra một vết máu!

Đã là đỡ trái hở phải, bắt đầu dần dần suy yếu.

Trong nháy mắt này, đáy mắt Khương Tuyết Ninh nóng bừng lên.

Nàng nhẹ nhàng đặt tay lên cổ tay trái của mình.

Nơi đó cột một chuôi đao Tạ Nguy cho nàng.

Có lẽ là cùng người điên cuồng ở bên nhau, lâu rồi, cũng sẽ nhiễm một chút điên cuồng tựa hồ không thuộc về mình.

Nàng giương mắt, nhìn về phía Vạn Hưu Tử.

Vị giáo đầu Thiên giáo này từ tận đáy lòng không tin trên thế gian có người nguyện ý vì một chữ “Tình” mà từ bỏ hết thảy, ngày thường có lẽ còn sẽ ngẫm lại, thật sự đến lúc nguy cấp lại theo bản năng trực tiếp xem nhẹ Khương Tuyết Ninh, có lẽ từ đầu mới là nhân vật mấu chốt, giờ phút này hắn nhìn cảnh tượng hỗn chiến, sớm đã tức muốn hộc máu, chửi ầm lên.

Nhưng các đạo đồng đều đang đối phó với Tạ Nguy.

Khương Tuyết Ninh đi về phía hắn.

Nàng cho rằng đáy lòng mình vốn như sóng triều cuồn cuộn, nhưng mà sự thật là, trong lòng chỉ có sự bình tĩnh, giống như ngọn núi sau trận tuyết lớn, che giấu tất cả dấu vết, thế giới lặng yên không một tiếng động.

Căn bản không có ai ý thức được nàng muốn làm cái gì. Thậm chí một giáo chúng Thiên giáo bên cạnh khi thấy nàng đi lên đài cao, đều chỉ liếc mắt nhìn nàng một cách kỳ quái rồi cầm đao bỏ đi chỗ khác mà không ngăn cản.

Rốt cuộc chỉ là một cô nương gia tay trói gà không chặt mà thôi.

Lúc này khiến bọn họ kỳ quái thậm chí không phải là nàng đi về phía Vạn Hưu Tử, mà là trên mặt nàng thế nhưng không có kinh hoảng, cũng không có sợ hãi.

Thậm chí ngay cả bản thân Vạn Hưu Tử, khi liếc mắt một cái thấy nàng, đều không có để ý.

Đạo đồng phía trước đã một kiếm bức lui Tạ Nguy!

Ngay sau đó vô số kiếm bao vây lấy hắn!

Vạn Hưu Tử thấy thế tức khắc hét to một tiếng: “Hay lắm!”

Nhưng mà cũng chính là lúc này, Khương Tuyết Ninh đã sắp chạy tới bên cạnh hắn.

Vạn Hưu Tử lơ đãng nhìn về phía nàng một cái, vốn chuẩn bị tiếp tục để mấy đạo đồng nhanh chóng chế trụ Tạ Nguy, nhưng mà còn chưa mở miệng, nhớ tới mới vừa rồi thoáng nhìn vẻ mặt của Khương Tuyết Ninh, còn có tay phải giấu vào trong tay áo không nhìn thấy, cả người đột nhiên giật mình một cái: “Ngăn nàng lại!”

Cảm giác nguy hiểm chợt đánh úp lại.

Nhưng lúc này đã muộn rồi ――

Căn bản còn không đợi đạo đồng cách gần nhất nhận ra điều gì, tay phải giấu trong tay áo của Khương Tuyết Ninh đã vươn ra, ngón tay nắm chặt một thanh nhận mỏng, nhanh chóng kề sát cổ họng của Vạn Hưu Tử!

Lưỡi dao sắc nhọn vừa chạm vào, đã có máu chảy ra!

Vạn Hưu Tử nhất thời động cũng không dám động một chút nào, đôi mắt trợn to, thanh âm phát run: “Ngươi thật to gan!”

Các đạo đồng thậm chí đồng thời ngây ngẩn cả người.

Cho dù đao kiếm của bọn họ đã bao vây Tạ Nguy, một thân đạo bào của hắn đều bị dính đầy máu, nhưng lúc này đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Ai có thể ngờ tới?!

Một nữ tử yếu đuối không chỉ mang lưỡi dao sắc bén bên người, hơn nữa còn có dũng khí như vậy!

Nhưng mà Khương Tuyết Ninh chỉ giữ chặt Vạn Hưu Tử, bắt cóc người lui về chỗ bậc thang cao hơn, đứng cách xa các đạo đồng một chút, mới chuyển mắt nhìn về phía bọn họ, lạnh lùng ra lệnh: “Buông hắn ra.”

Các đạo đồng cầm kiếm chỉ thẳng, đứng không nhúc nhích.

Tạ Nguy đã có chút kiệt sức, chớp chớp mắt, ngẩng đầu lên, từ trong đám người nhìn về phía nàng.

Vạn Hưu Tử quả thực không thể tin được mình lại có ngày lật thuyền trong mương, đột nhiên không hề phòng bị mà thua trong tay một nữ nhân như vậy, nghe nàng uy hiếp đạo đồng, tức giận đến mức cả người phát run: “Ngươi dám ――”

Lời còn chưa dứt, đã đột nhiên im bặt.

Đáp lại hắn chỉ là Khương Tuyết Ninh bất chợt dí sát lưỡi dao vào sâu hơn!

Cơ hồ đã có một mũi dao đâm vào cổ hắn!

Máu tươi ấm áp nháy mắt chảy ra!

Vạn Hưu Tử kêu to lên một cách hoảng sợ.

Các đạo đồng càng thêm căng thẳng, trên cái tay nắm chặt đao kiếm có thể thấy gân xanh!

Nhưng ánh mắt Khương Tuyết Ninh lại tàn nhẫn hơn bất luận kẻ nào ba phần, trước đó hốc mắt nàng đỏ lên vì khóc, lúc này dường như có một cỗ địch ý dâng lên, khiến nàng thoạt nhìn không ôn nhu thiện lương như bình thường, chỉ có phá lệ lãnh khốc mà nhìn xuống phía dưới: “Mạng của Tạ Cư An có muốn thu cũng không đến lượt các ngươi tới thu! Đừng làm ta lặp lại lần thứ ba, thả, hắn, ra!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.