Khôn Ninh

Chương 237: Yêu nương



Giữa tháng 8, Thiên giáo đánh vào Trực Lệ, đóng quân ở phủ Bảo Định; cái gọi là “Cần vương chi sư” theo sát sau đó, chiếm phủ Chân Định mà Thiên giáo tốn bao công sức mới đánh hạ được.

Bảo Định cách kinh thành cùng lắm là nửa ngày cưỡi ngựa.

Chân Định ở phía đông nam của Bảo Định, cách kinh thành xa hơn một chút, nhưng khoảng cách đến Bảo Định cũng chỉ có chưa đến nửa ngày lộ trình.

Khi đám người Yến Lâm suất quân đi vào Chân Định, nghĩa quân Thiên giáo đóng quân ở trong thành căn bản không ngăn cản nổi tiến công, vốn dĩ chính là quân mệt ngựa mệt, vừa mới đánh với triều đình, còn chưa kịp thở ra một hơi, đã nghênh chiến quân Hân Châu, quân Hoàng Châu, làm sao có thể còn chút sức phản kháng nào?

Chưa đầy hai canh giờ đã mở cửa thành đầu hàng.

Vào được trong thành, chứng kiến xung quanh đều là thiệt hại do chiến loạn gây ra, khắp nơi hỗn loạn, đầy sự tàn phá.

Vạn Hưu Tử cũng không phải nhân vật dễ đối phó gì, biết rõ nếu mình dừng lại bảo vệ mỗi thành trì đã đánh hạ, tất nhiên sẽ gặp phải tình cảnh trước có lang sau có hổ, bị Tạ Nguy và triều đình giáp công, đến lúc đó thậm chí còn không còn đường sống.

Cho nên hai tháng này, lại nghĩ ra vài biện pháp làm Tạ Nguy “suy yếu”.

Tỷ như đi vào trong thành liền đốt giết cướp đoạt, cướp sạch gia tài của hương thân quan liêu phú hộ không còn cái gì, có thể mang đi thì mang đi, không mang đi được thì cho một mồi lửa đốt sạch, không muốn để lại chút lương thảo nào cho Tạ Nguy. Thậm chí nếu trong thành còn có thanh niên trai tráng, hoặc là mạnh mẽ bắt xếp vào trong nghĩa quân của mình, dùng để hy sinh trong trận công thành tiếp theo; hoặc là giết chết tại chỗ, để tránh việc bọn họ gia nhập vào trận doanh quân Hân Châu.

Cho nên những nơi nghĩa quân Thiên giáo đi qua, mười thành thì chín thành trống không.

Giai đoạn trước là bị Vạn Hưu Tử hạ lệnh cướp bóc càn quét, giai đoạn sau là các bá tánh đã sớm chạy trốn để tránh nguy nan từ trước khi giao chiến, chờ Yến Lâm tướng quân cần vương chi sư tới rồi, mới có thể trở về thành.

So sánh giữa hai bên ――

Vạn Hưu Tử là ma quỷ, Tạ Cư An là thánh hiền;

Nghĩa quân khởi nghĩa là hãn phỉ, quân Hân Châu là vương sư.

Nhưng ai có thể biết được, cái gọi là “Vương sư”, cái gọi là “Thánh hiền” đó căn bản chính là người đứng sau lưng thúc đẩy mọi chuyện?

Yến Lâm lãnh binh tác chiến, Tạ Nguy mưu hoa đại cục, Lữ Hiển điều phối lương thảo. Đương nhiên nơi này không tránh được cũng có một phần cống hiến của Khương Tuyết Ninh, cuối cùng sau khi tiếp quản phía nam từ trong tay Thiên giáo, tự nhiên có thể lấy lại được việc làm ăn buôn bán của vùng Thục Trung và Giang Nam, mặc dù Chu Dần Chi trộm tín vật đi, nhưng mà chẳng qua là cướp được mười vạn lượng bạc trắng gửi ở tiền trang.

Tiền là vật chết, nhưng những người kiếm được tiền mới hiếm có.

Nàng không nhàn rỗi, một đường đều đi theo ở phía sau quân đội, cũng dẫn theo Vệ Lương không đi tham gia khoa cử. Mỗi khi đến một thành, nhất định hỏi thăm dân sinh, nhập gia tùy tục, bố trí trồng trọt chăn nuôi, điều này có tác dụng rất lớn đối với việc trấn an bá tánh.

Chẳng qua…

Kiếm Thư nắm chặt lá thư từ kinh thành tới trong tay, đi về phía trước, nhớ tới vị Vệ Lương Vệ công tử ngu si kia, không khỏi nhẹ nhàng cong môi. Thực ra không phải hắn có ý kiến gì đối với Vệ công tử, trên thực tế vị công tử này chỉ cảm thấy hứng thú với trồng trọt, làm được rất nhiều chuyện, lại không hề kiêu ngạo, còn khá được lòng người.

Nhưng hỏng cũng là ở chỗ này.

Ai bảo hắn là thuộc hạ của Ninh nhị cô nương đâu?

Hắn trông cũng tạm được, vẫn luôn đi theo Ninh nhị cô nương, nói chuyện cũng hay, tiên sinh nhà mình có một lần nhìn thấy hai người này cầm khoai lang đỏ trong tay, ngồi xổm ở ngoài ruộng cả một buổi chiều, sắc mặt quả thực đen như đáy nồi.

Cố tình người này còn nghe không hiểu tiếng người.

Có một lần Ninh nhị cô nương đi vắng, tiên sinh vừa vặn gặp được hắn, giữ hắn ngồi xuống uống trà, nói dăm ba câu gõ hắn. Vệ Lương nghe không hiểu, hơn nữa không thông thạo đạo lý đối nhân xử thế chút nào, còn rất là mờ mịt hỏi lại: “Không thể đi cùng với chủ nhân cô nương sao? Nhưng mà nàng quản lý tiền bạc, mọi người đều thích nàng, mọi chuyện cần phải có nàng đồng ý, cho nên phải nhanh chóng đến xem mới biết được. Chỗ nào không cần đến sổ sách, thì ta trực tiếp làm có được không?”

Đó có lẽ là ngày mà tâm tình tiên sinh nhà mình kém nhất.

Dẫn đến ngày hôm sau Ninh nhị cô nương đều gặp xúi quẩy, lúc học đàn thất thần, còn thuận miệng một câu nhắc đến Vệ Lương, bị tiên sinh túm lấy cái thước đánh vào lòng bàn tay, vừa khóc vừa kêu, kết quả cũng chẳng hiểu ra sao mà ngày ấy tiên sinh tức giận đến mức như vậy.

Kiếm Thư nghĩ đến điệu bộ giữ yên lặng mà ăn một vại dấm của tiên sinh nhà mình đều cảm thấy sau lưng ớn lạnh, nhưng mà không dám lắm miệng.

Cũng may trong lòng tiên sinh hiểu rõ.

Chỉ ghen một lúc mà thôi.

Rốt cuộc trước đó Ninh nhị cô nương và Vệ Lương công tử kia thanh thanh bạch bạch, cũng không phải thật sự có cái gì, chỉ một lòng trồng trọt mà thôi, tiên sinh có không vui cũng phải nghẹn trở về.

Lúc này, trong nha môn tri phủ phủ Chân Định, sớm đã thay bằng người của quân Hân Châu, giương mắt nhìn khắp đình viện đều là binh sĩ mặc khôi giáp đi lại.

Ban đầu vào lúc Thiên giáo vào thành ở trận chiến trước đó, tri phủ đã bị Vạn Hưu Tử một đao chém đầu, các quan viên còn lại cũng bị giết hơn phân nửa, còn lại không chết cũng đã sớm chạy sạch sẽ.

Do đó, nha môn đã bị bỏ trống.

Đúng lúc để cho đám người Tạ Nguy Yến Lâm ở.

Sân của Ninh nhị cô nương đương nhiên là sân tốt nhất trong phủ đệ.

Khi vào thu, lá phong dần được nhuộm màu.

Trên hành lang truyền tới tiếng đàn tựa như tiếng suối róc rách, đã xem như có đường lối, dần dần có cảm giác thuận buồm xuôi gió.

Kiếm Thư ở bên ngoài nghe, cũng nhịn không được cười lên một tiếng, chỉ là khi gục đầu xuống thấy phong thư trong tay, khuôn mặt lại chậm rãi trở nên lạnh lùng.

Hắn đi vào trong viện.

Cửa sổ trong sân mở toang, Khương Tuyết Ninh ngồi ở trước bàn đàn, tùy ý vuốt ve chơi đùa dây đàn, Tạ Nguy đứng ở bên cạnh nàng, lặng im mà nhìn, nghe.

Đàn xong một khúc, nàng thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó liền vui mừng ra mặt, quay đầu lại nói: “Thế nào? Lần này đàn đúng hết rồi đi? Nửa canh giờ tiếp theo ta muốn nghỉ ngơi.”

Tạ Nguy nghe vậy giật giật khóe miệng.

Ánh mắt lạnh lùng của hắn xẹt qua ánh mắt hàm chứa chờ mong của nàng, trong lòng tuy biết nàng nói thế là đang đánh đố mình, nói cái gì mà đàn đúng rồi thì xem như nàng đã biết, nửa canh giờ tiếp theo là có thể nghỉ ngơi, kỳ thật chính là ra điều kiện, muốn lười biếng.

Chẳng qua tương lai còn dài.

Một ngày chưa học được thì tiếp tục học thêm một ngày, kẻ ngốc như Ninh nhị này cũng không hiểu một chút nào.

Hắn cũng không làm khó nàng, cười một tiếng nói: “Thế thì hôm nay luyện đến đây thôi.”

Từ sau chuyện Thiên giáo lần trước, Ninh nhị nói được làm được, thật sự đi theo hắn học đàn. Mấy tháng qua, nếu có ngày nào đó không có chiến sự, hắn không phải đi thương nghị trù tính, nàng không bận chuyện làm ăn, liền ở lỳ trong phòng, một người dạy đàn, một người học đàn.

Chẳng qua, miệng của Ninh nhị là quỷ gạt người mà thôi.

Bản chất của nàng cũng không thích trầm lặng, ở trong phòng liền lười nhác, ra khỏi cửa lại tung tăng nhảy nhót. Nói là muốn học đàn, sau này đàn hay cho hắn nghe. Học là học thật, tiến bộ cũng là thật sự có tiến bộ, nhưng không ngồi lâu được, ngồi ở chỗ đó nửa canh giờ là cả người khó chịu, muốn nhảy trái nhảy phải, vô lại lười nhác.

Tạ Nguy từ trước đến này là thầy giáo nghiêm khắc, nếu đổi lại là khi học đàn lúc còn là thư đồng ở Phụng Thần Điện năm đó, đã sớm xách thước đánh nàng.

Nhưng hôm nay…

Nàng không luyện đàn; hắn tức giận; nàng khổ luyện, hắn lại đau lòng.

Rõ ràng đã bảo Kiếm Thư chuẩn bị hai thanh thước, nhưng cho tới bây giờ hai thanh đều còn mới tinh, đừng nói đánh gãy, phía trên thậm chí không có mấy vết xước!

Khương Tuyết Ninh không biết Tạ Nguy nghĩ như thế nào, chỉ cảm thấy người này càng ngày càng dễ nói chuyện.

Trong khoảng thời gian này nàng lại không phải không muốn luyện đàn.

Rốt cuộc khi đã hứa hẹn với Tạ Cư An, nàng là nghiêm túc; chỉ là mắt thấy chiến sự phát triển, sắp đánh tới kinh thành, những chuyện xưa cũ từng việc từng việc hiện rõ trong đầu nàng. Thất thần như vậy mà luyện đàn chỉ sợ là làm nhiều công ít, không bằng chờ tìm được lúc tâm tư thanh tịnh tiếp tục luyện tập, cho nên mới chơi xấu lười nhác với hắn.

Ngồi lâu rồi, cổ nhức mỏi.

Nàng thở phào một hơi, không nhịn được xoay xoay cổ.

Tạ Nguy đứng ở phía sau nàng, thấy thế liền cười, duỗi tay qua đặt ở sau cổ nàng, ngón tay thon dài dùng lực, từng chút từng chút giúp nàng xoa bóp: “Điệu bộ đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày này của ngươi, chỉ sợ học đến bảy tám chục tuổi cũng chưa chắc có thể bằng được bảy tám phần của ta, mới canh giờ này đã mệt mỏi…”

Khương Tuyết Ninh ném cho hắn một cái xem thường.

Nhưng mà khi quay đầu lại, liếc mắt một cái đã thấy Kiếm Thư tới ngoài cửa, đồng thời cũng thấy sắc mặt hắn, liền thu lại ý cười nhẹ nhàng trên mặt, chỉ nói: “Tin tức tới rồi à?”

Kiếm Thư đi vào, dâng lên lá thư kia. Hắn khom người nói: “Có Định Phi thế tử giúp đỡ, Đao Cầm đã mang theo người bình an ra khỏi thành, tối nay sẽ đến Chân Định.”

Khương Tuyết Ninh nhận lấy lá thư kia, mở ra xem, mặt không biểu cảm ngồi đó hồi lâu, mới ngước mắt nhìn về phía lá đỏ ngoài cửa sổ, nói với Tạ Nguy: “Nháy mắt, đã đến mùa thu trăm hoa tàn…”

*

Chu Dần Chi hiếm khi không muốn cưỡi ngựa, cũng không muốn đi kiệu, chỉ chắp tay sau lưng, đi bộ trở về phủ.

Từng màn nghị sự trong triều mới vừa rồi lại xẹt qua trong đầu.

Rõ ràng hôm nay hắn mới vừa được phong làm Cửu Môn Đề Đốc, cùng Định Quốc Công Tiêu Viễn từng người lãnh binh cảnh vệ kinh thành, có thể nói cách vị trí thần tử cấp bậc cao nhất không còn xa, nhưng hắn thế mà không cảm thấy vui mừng một chút nào.

Triều đình bây giờ thế mà rơi vào cục diện như vậy, bất luận như thế nào hắn đều không nghĩ đến.

Từ Hân Châu trở về, trên mặt Tiêu Xu rạng rỡ, Thẩm Lang cũng rất tán thưởng hắn, vốn tưởng rằng tuy xuống tay quá nặng với Vưu Phương Ngâm, xem như đắc tội Khương Tuyết Ninh, nhưng làm được chuyện này cũng không tính là lỗ.

Nhưng ai có thể ngờ được, còn chưa vui mừng được hai ngày, Thiên giáo liền phản.

Ngay sau đó là một thế cục loạn lạc cho đến bây giờ.

Hắn đã đi qua Hân Châu, cũng hiểu biết từ đầu đến cuối chuyện tấn công Thát Đát, tất nhiên sẽ không giống những quyền quý ngây thơ trong kinh thành, cho rằng hai người Tạ Yến thật sự là cần vương chi sư, là người lương thiện.

Chẳng qua ai cũng không dám nói rõ ràng chân tướng.

Thiên giáo càng ngày đánh đến càng gần, kinh thành gặp phải nguy hiểm cũng càng ngày càng nghiêm trọng, chưa kể đến ác danh của Thiên giáo, trong thành rất nhiều gia đình huân quý đều không thể ngồi yên nổi nữa, có người âm thầm trù tính muốn chạy trước tránh đầu sóng ngọn gió, có người thậm chí còn có ý định đi theo địch.

Thẩm Lang há có thể mặc kệ?

Cẩm Y Vệ gần đây âm thầm bắt không ít người muốn chạy trốn, giam tất cả vào nhà lao, thậm chí còn có trực tiếp ám sát.

Bây giờ không đề cập tới “Cần vương chi sư” của hai người Tạ Yến, còn có thể ổn định thế cục ở kinh thành; nếu nói rõ ràng chuyện này cho mọi người, thế thì kinh thành quả thực không công tự phá.

Rốt cuộc ai có thể tin nổi ――

Một tòa thành trì lẻ loi này, có thể ngăn cản cuộc tiến công của cả nghĩa quân Thiên giáo và hai người Tạ Yến?

Theo quan điểm của Chu Dần Chi, triều đình bây giờ, cứ như một quả trứng gà treo trên sợi tóc, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bởi vì một cơn gió nhẹ mà rơi xuống vỡ tan tành!

Đại quân đóng ở Thông Châu, cấm vệ của hoàng thành.

Tổng cộng cũng chỉ có một vài người, một trận chiến này thật sự có thể chịu được sao?

Lại nhớ đến Hoàng đế hôm nay, thế mà giữ một mình Trương Già dầu muối không ăn ở lại nói chuyện, tựa hồ có chuyện gì phân phó, nhưng lại không để cho quần thần lắng nghe, thật sự không bình thường.

Hắn bắt đầu cảm thấy bực bội, ngẩng đầu lên đã tới cửa phủ rồi.

Phủ đệ mới xây vốn chiếm một diện tích rất lớn, trang trí rường cột chạm trổ, từ sau khi nghênh thú Trần Thục Nghi, có thêm hàng trăm tôi tớ, san hô ngọc thụ, vàng bạc châu báu, thật là hào hoa xa xỉ.

Chỉ là giờ phút này hắn đều không có tâm tình nhìn thêm một cái.

Dừng lại trong đình viện nghỉ chân một lát, Chu Dần Chi ngẫm lại điệu bộ đoan trang kia của Trần Thục Nghi, trong lòng chán ghét, đơn giản thay đổi bước chân qua cửa thùy hoa đi về phía Tây viện.

Ngày xưa bên ngoài đều có nha hoàn chờ. Nhưng hôm nay không biết vì sao, bên ngoài không có ai thì cũng thôi đi, bên trong thậm chí chẳng có thanh âm nào.

Nhất thời, Chu Dần Chi có chút kỳ quái.

Nhưng cũng không quá để ý.

Nhưng mà ngay khi hắn sắp sửa bước qua cửa, lại thấy bên cạnh có một chậu cúc móng rồng vàng được chăm sóc rất cẩn thận trước kia bị rơi trên mặt đất, trong lòng tức khắc rùng mình, bỗng nhiên sinh ra một dự cảm xấu.

Bước nhanh đi vào cửa, lọt vào trong tầm mắt hắn, toàn bộ nha hoàn thế mà đều bị bịt miệng trói lại ném ở dưới chân tường!

Chu Dần Chi nheo mắt, lập tức đè lại thanh đao bên hông vọt đi vào.

Trong giọng nói của hắn ẩn giấu một chút sợ hãi: “Yêu nương ――”

Phòng trong rỗng tuếch.

Trên mặt đất còn có một bộ quần áo trẻ sơ sinh chưa thêu xong.

Một phong thơ lẳng lặng gác ở trên bàn.

*

Vào đêm, trên hành lang treo đèn lồng.

Ánh nến trong phòng bởi vì gió thổi vào mà hơi lay động một chút.

Khuôn mặt đoan chính thanh nhã của Khương Tuyết Ninh cũng bởi vậy mà lập lòe không thôi.

Đao Cầm đến kinh thành mấy tháng, rốt cuộc đã trở lại, hơn nữa mang về một nữ nhân, một nữ nhân đang mang thai.

Khuôn mặt thanh tú, thẹn thùng.

So với mấy năm trước khi Khương Tuyết Ninh lần đầu tiên gặp nàng ấy, làn da trắng mịn hơn không ít, quần áo bằng vải bố trên người cũng thay bằng lăng la tơ lụa, ngũ quan nhưng thật ra nhu hòa thiện lương, giờ phút này bởi vì ánh mắt đánh giá thâm tĩnh của nàng, thậm chí lộ ra một chút sợ hãi, không tự giác mà nhẹ nhàng duỗi tay bảo vệ bụng mình.

Nơi đó hơi hơi phồng lên.

Yêu nương đã có thai hơn sáu tháng.

Đời trước, Khương Tuyết Ninh chưa bao giờ gặp qua nàng ấy; một đời này, chẳng qua mới có duyên gặp mặt hai lần.

Nếu không có Chu Dần Chi, có lẽ nàng cũng không nhớ được tên của nàng ấy.

Khương Tuyết Ninh không hiểu sao cười một tiếng, giơ tay nhẹ nhàng nắm lấy một lọn tóc đẹp buông xuống của nàng, thầm nghĩ nữ nhân này đến tột cùng có thể có bao nhiêu công dụng, chỉ chậm rãi nói: “Không cần căng thẳng, người ta muốn giết không phải ngươi.”

Nàng không nói lời này còn tốt, vừa nói, sắc mặt Yêu nương cơ hồ trắng bệch trong nháy mắt.

Nàng tất nhiên là nhớ rõ Khương Tuyết Ninh.

Đại nhân nhà mình dùng cái gì mới có thể phất lên, năm đó nàng đều rõ ràng; sau đó đại nhân đến Hân Châu một chuyến, hai ngày đầu mới trở về nôn nóng khó an, luôn là sau nửa đêm đều không thể đi vào giấc ngủ; hiện giờ, vị cô nương này đã trở lại…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.