Tên da đen chĩa súng vào Honey đang gào rú.
– Tao bảo ngậm mồm lại!
– Tôi… tôi xin lỗi, – Honey nói, run rẩy. – A… nh… muốn gì?
Hắn ép tay vào một bên sườn, cố bịt dòng máu:
– Tao muốn gặp chị tao.
Honey nhìn hắn. Kinh ngạc. Tên này loạn trí rồi.
– Chị anh?
– Kat. – Giọng hắn thều thào.
– Ôi lạy Chúa? Cậu là Mike?
– Vâng.
Khẩu súng rơi xuống, gã da đen nằm vật ra sàn, Honey lao đến. Máu tuôn ra từ một vết thương do đạn xuyên vào.
– Nằm yên, – Honey nói. Cô cuống cuồng chạy vào phòng tắm, gom mấy lọ ôxy già và một chiếc khăn bông lớn. Rồi cô trở ra với Mike. – Sẽ đau đấy. – Cô báo trước.
Mike nằm sõng soài, không nhúc nhích.
Cô đổ ôxy già vào vết thương và ép chiếc khăn tắm lên. Hắn nắm chặt tay để khỏi gào thét.
– Tôi sẽ gọi xe cấp cứu đưa cậu đến bệnh viện, – Honey nói.
Hắn chộp lấy tay cô.
– Không! Không bệnh viện. Không cảnh sát. – Giọng hắn yếu dần. – Kat đâu?
– Tôi không biết, – Honey nói, bất lực. Cô biết Kat đi chơi với Mallory, nhưng cô không biết rõ họ ở đâu. Để tôi gọi bạn tôi.
– Paige? – Mike hỏi.
Honey gật đầu.
– Phải.
Vậy là Kat đã kể về bọn mình.
Bệnh viện phải mất mười phút mới tìm được Paige.
– Cậu phải về nhà ngay, – Honey nói.
– Mình đang trực, Honey. Mình đang…
– Em trai Kat đang ở đây…
– Ồ hãy bảo cậu ấy…
– Cậu ta bị bắn.
– Cái gì?
– Cậu ta bị bắn!
– Mình sẽ gửi xe cấp cứu đến và…
– Cậu ra không cho gọi bệnh viện hay cảnh sát gì hết. Mình không biết phải làm gì.
– Bị nặng không?
– Khá nặng.
Paige lặng đi một lát.
– Mình sẽ tìm ai đó trực thay. Nửa tiếng nữa mình về.
Honey đặt máy và quay sang Mike.
– Paige sẽ về.
Hai tiếng sau, trên đường trở về nhà, Kat lâng lâng hạnh phúc. Cô đã lo lắng về khả năng làm tình của mình, sợ rằng mình sẽ căm ghét chuyện đó suốt đời sau nỗi đau khủng khiếp thời thơ ấu. Nhưng chính là Mallory đã biến nó thành một điều tuyệt diệu. Chàng đã gọi ra những lạc thú mà cô chưa bao giờ biết rằng nó vẫn tồn tại trong mình.
Mỉm cười với ý nghĩ họ đã thắng được đám bác sĩ kia vào giờ phút cuối cùng, Kat mở cửa và… đứng ngây ra. Paige và Honey đang quỳ bên Mike. Còn cậu em cô thì nằm sõng sượt trên sàn, gối kê dưới cổ, một chiếc khăn tắm nút bên sườn, áo quần bê bết máu.
Paige và Honey ngẩng lên nhìn khi Kat xông vào.
– Mike! Lạy Chúa! – Cô lao đến và quỳ xuống bên Mike. – Xảy ra chuyện gì thế này?
– Chào chị. – Giọng hắn chỉ còn là tiếng lào phào.
– Cậu ấy bị bắn, – Paige nói. – Mất máu nhiều quá.
– Đưa đến bệnh viện thôi. – Kat nói.
Mike lắc đầu.
– Không, – hắn thì thào. – Chị là bác sĩ. Hãy chữa cho em.
Kat nhìn Paige.
– Mình có thể cầm máu bằng mọi cách, nhưng viên đạn còn trong người. Chúng ta không có dụng cụ ở đây để lấy nó ra.
– Nó vẫn bị mất máu. – Kat nói. Cô nâng đầu đứa em lên tay. – Nghe đây, Mike. Nếu không cho cấp cứu, em sẽ chết mất thôi.
– Không… thể… lộ… ra. Em không muốn cảnh sát biết…
Kat nói trầm giọng.
– Em đã đính vào chuyện gì, Mike?
– Không có gì đâu. Em ký một… hợp đồng kinh doanh… thất bại… mấy thằng khốn đó rồ lên và bắn em.
Đó là câu chuyện Kat đã nghe hàng trăm lần. Dối trá. Tất cả là dối trá. Trước kia cô biết, và bây giờ cô vẫn biết, nhưng cô cố tránh né sự thật.
Mike bám vào cánh tay Kat.
– Chị giúp em với, chị.
– Được rồi. Chị sẽ giúp em, Mike. – Kat cúi xuống, hôn lên má cậu em. Rồi cô đứng lên và bước tới điện thoại quay số bệnh viện.
– Bác sĩ Hunter đây, – cô nói giọng run rẩy. – Tôi cần ngay một xe cấp cứu…
Ở bệnh viện, Kat nhờ Paige mổ cho Mike để lấy viên đạn ra.
– Cậu ta mất nhiều máu, – Paige bảo bác sĩ phụ mổ. – Truyền thêm một đơn vị nữa.
Trởi hửng sáng khi cuộc phẫu thuật kết thúc. Và thành công.
Paige gọi Kat ra một bên.
– Cậu muốn mình ghi vào biên bản thế nào? – Cô hỏi. – Mình có thể báo cáo như một tai nạn, hoặc…
– Không. – Kat nói. Giọng cô đầy đau khổ. – Lẽ ra mình phải làm điều này từ lâu rồi. Mình muốn cậu báo cáo là vết thương do súng đạn gây ra.
Mallory đang đợi Kat ở ngoài phòng mổ.
– Kat! Anh nghe nói về em trai em…
Kat gật đầu mệt mỏi.
– Anh rất tiếc. Cậu ấy không sao chứ?
Kat nhìn Mallory và nói:
– Vâng! Lần đầu tiên trong đời, Mike sẽ yên ổn.
Mallory xiết chặt tay Kat.
– Anh chỉ muốn em biết rằng đêm qua thật tuyệt.
– Em là một phép thần. Ôi, anh vừa sực nhớ ra. Mấy tay bác sĩ đánh cuộc với anh đang đợi. Nhưng sau chuyện vừa xảy ra, chắc em không muốn đến gặp họ với lý do đó…
– Tại sao không?
Cô khoác tay Ken và hai người sánh vai tới phòng nghỉ. Đám bác sĩ trân trối nhìn họ tiến lại gần.
– Chào Kat, – Grundy nói. – Chúng tôi cần một lời chứng của cô. Bác sĩ Mallory khẳng định là qua đêm cùng với cô, rất tuyệt vời.
– Còn hơn cả tuyệt vời, – Kat nói. – Phải nói là kỳ diệu! – Cô hôn lên má Mallory. – Gặp anh sau nhé, anh yêu.
Cánh đàn ông đứng đó, ngạc nhiên và giận dữ nhìn Kat đi ra.
Trong phòng thay đồ bác sĩ, Kat nói với Paige và Honey.
– Vừa rồi bấn cả lên, mình chưa kịp thông báo với các cậu một tin mới.
– Tin gì thế?
Ken đã cầu hôn với mình.
Vẻ sững sờ hiện trên mặt họ.
– Cậu đùa! – Paige nói.
– Không. Anh ấy đã ngỏ lời với mình tối hôm qua. Và mình đã đồng ý.
– Nhưng cậu đừng lấy hắn! – Honey la lên. – Cậu biết tỏng hắn ta rồi còn gì. Hắn chỉ muốn lôi được cậu lên giường để thắng cược thôi.
– Anh ấy đã thắng. – Kat toe toét cười.
Paige nhìn cô:
– Cậu lú lẫn mất rồi, Kat.
– Chúng ta đã nhầm về Ken, – Kat nói. – Hoàn toàn nhầm. Chính Ken đã thú nhận với mình về chuyện cá cược. Suốt thời gian qua anh ấy rất day dứt. Các cậu có biết chuyện gì không? Mình đi chơi với Ken để trừng trị anh ấy, và anh ấy đi với mình để mong được cuộc. Kết cục là bọn mình đã phải lòng nhau. Ôi mình không thể nói hết là mình hạnh phúc biết chừng nào!
Honey và Paige đưa mắt nhìn nhau.
– Khi nào cậu cưới? – Honey hỏi.
Bọn mình chưa bàn chuyện đó, nhưng chắc là sắp thôi Mình muốn hai đứa cậu làm phù dâu cho mình.
– Yên trí, – Paige nói. – Bọn mình nhận đấy. Nhưng một nỗi nghi ngờ vẫn lẩn quất trong tâm trí cô. Cô ngáp. – Thật là một đêm dài. Mình về nhà ngủ đây.
– Mình ở đây với Mike, – Kat nói. – Khi nào nó tỉnh, cảnh sát sẽ đến hỏi chuyện. – Cô cầm lấy tay các bạn. – Cám ơn, các cậu tốt với mình quá.
Trên đường về nhà, Paige nghĩ lại chuyện xảy ra lúc đêm. Cô biết Kat thương xót cậu em đến mức nào. Phải can đảm lắm mới dám giao cậu ta cho cảnh sát. Lẽ ra mình phải làm điều này từ lâu rồi.
Chuông điện thoại reo vang khi Paige bước vào nhà. Cô vội nhấc máy.
Đó là Jason.
– Chào. Anh chỉ gọi để nói rằng anh nhớ em. Em sống ra sao?
Paige muốn kể cho anh nghe, để chia sẻ nỗi niềm. Nhưng đây là chuyện riêng của Kat.
– Vẫn bình thường thôi. – Cô nói.
– Tốt lắm. Bữa tối nay em có rảnh không?
Paige hiểu đó không chỉ đơn thuần là một lời mởi ăn tối. Nếu còn gặp gỡ mình sẽ gắn bó với anh ta mất. Cô biết đây là một trong những quyết định quan trọng nhất của đời cô.
Cô hít một hơi sâu.
– Jason… Chuông cửa reo lên. – Chờ em một chút nhé, Jason.
Paige đặt phôn xuống và ra mở cửa.
Chính là Alfred Turner.