Không Để Ta Chết Nữa, Ta Vô Địch Thật Đấy

Chương 113: Lần Này Đến Lượt Ta Bảo Vệ Ngươi (2)



Câu nói này, Thẩm Tam Biên căn bản không tiếp nổi.

Chỉ có thể cúi thấp đầu, giả vờ như không hề nghe thấy.

“Gần đây Diệp Ninh này, có danh tiếng không nhỏ, có rất nhiều người muốn gϊếŧ hắn, ta không ngờ được người đầu tiên tìm đến ta, thế mà lại là Uy Vũ Hầu.”

Người đeo mặt nạ nói vài câu, rất nhanh đã quay lại chủ đề.

“Nếu như là mấy ngày trước, ta sẽ nói với ngươi, nhiệm vụ này ta nhận.”

“Nhưng mà bây giờ, chậc chậc chậc…”

Thẩm Tam biên có chút nghi hoặc, cẩn thận từng chút một hỏi.

“Không nhận?”

Người đeo mặt nạ cười lạnh một tiếng nói.

“Nhận thì đương nhiên nhận, nhưng chỉ sợ phủ Uy Vũ hầu không trả được tiền thù lao!”

Thẩm Tam Biên mỉm cười lấy lòng, hỏi.

“Mộc tiên sinh, Diệp Ninh chỉ là một văn nhân bình thường, gϊếŧ hắn có thể đắt bao nhiêu?”
Văn nhân bình thường?

Người đeo mặt nạ cười lạnh, trong đôi mắt lộ ra ánh sáng lạnh lẽo.

Hai luồng ánh sáng lạnh lẽo này phảng phất như là muốn khiến Thẩm Tam Biên đóng băng.

Hắn chỉ cảm thấy cả người mình như đông cứng lại, một cỗ khí lạnh từ dưới bàn chân chạy dọc khắp cơ thể, lập tức khiến hắn mất đi năng lực khống chế cơ thể.

“Hắn không phải là văn nhân bình thường, hắn là Ngự Sử của Viện giám sát!”

“Hắn là người làm thơ có tài nhất từ trước đến giờ của Đại Chu, hắn từng sáng tác ra bài thơ Trấn Quốc!”

“Danh tiếng của hắn ở trong văn nhân và bách tính rất cao!”

“Hắn lọt vào mắt của Thiên Tử Đại Chu!”

“Dưới tay của hắn, còn có cường giả bảo hộ!”

“Một người như thế, ngươi nói với ta là văn nhân bình thường?”

Người đeo mặt nạ u ám nói.
Chưa nói thêm mấy câu, Thẩm Tam Biên đã cảm thấy lạnh hơn một chút.

“Mộc, Mộc tiên sinh tha mạng!”

Thẩm Tam Biên run run rẩy rẩy nói.

Người đeo mặt nạ vung tay, ý lạnh tản ra.

Thẩm Tam Biên ngã xuống mặt đấy, thở hổn hển.

Vừa rồi suýt chút nữa là hắn đã chết!

Đám sát thủ này chính là như thế, không coi mạng người là chuyện gì cả, nói chuyện với bọn họ, vốn dĩ đã là vô cùng nguy hiểm!

“Ta muốn thù lao gấp mười lần, nếu như Uy Vũ Hầu trả được, đơn hàng này ta sẽ nhận…”

Người đeo mặt nạ lạnh lùng nói.

“Vậy, vậy thì đồng ý!”

Thù lao gấp mười lần, đây là con số bằng trời mà Thẩm Tam Biên khó có thể tưởng tượng được.

Dù sao vốn dĩ Yên Vũ Lâu ra tay đã rất đắt.
Bây giờ còn đòi gấp mười lần…

Nhưng mà hắn vẫn là đồng ý rồi.

Bởi vì Uy Vũ Hầu từng nói, không tiếc bất cứ giá nào!

Chỉ cần có thể gϊếŧ được Diệp Ninh, thế nào cũng được.

Người đeo mặt nạ gật đầu, thân thể hóa thành một đạo mây khói, đi vào trong giếng cạn.

Một đạo giọng nói mang theo tà khí từ dưới đáy giếng truyền lên.

“Ngày mai, đầu người sẽ được đưa đến, bảo Uy Vũ Hầu chuẩn bị cho tốt tiền thù lao!”

Diệp trạch.

Diệp Ninh đang chuẩn bị làm việc.

“Nếu như không ngoài dự liệu, tối ngày hôm nay nhất định có sát thủ!”

Diệp Ninh sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Vì thế hắn cẩn thận từng chút một kiểm tra khu vực xung quanh, xác định không có người nào của Viện giám sát đi theo.

Sau đó hắn mở cửa sổ ra.

“Tối hôm nay bất luận nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì, đều không được ra ngoài!”
Diệp Ninh dặn dò lão Hoàng và đầu bếp.

Hắn lo lắng vạn nhất hai người nghe thấy động tĩnh ra ngoài, sẽ khiến cho người vô tội bị thương.

Phong cách của Yên Vũ Lâu rất đặc biệt, chỉ gϊếŧ nhân vật mục tiêu, rất ít khi ra tay với người khác.

Loại không kinh động bất kỳ người nào, trực tiếp giải quyết gϊếŧ chết mục tiêu là phương phức làm việc Yên Vũ Lâu thích nhất.

Lần này, ta nhất định không thể nào sống được!

Hai tay Diệp Ninh chống hông, nhìn thấy cửa nhà đang mở, trong lòng đang lên một niềm vui sướng.

Tất cả những nguyên tố bất ổn, đều bị hắn loại trừ rồi.

Ta không biết lần này còn có thể không chết.

Hắn vừa mới quay đầu, đã nhìn thấy tiểu cô nương câm điếc.
Đột nhiên Diệp Ninh nhớ đến, còn có một rắc rối cuối cùng.

Hắn lấy kiếm phù mà Võ Tam Tư đưa, nhét vào trong tay tiểu cô nương câm điếc.

“Thứ này ngươi phải lúc nào cũng đeo bên người, nhất định không được đánh mất, có biết không?”

Hắn không giải thích thứ này là cái gì.

Nếu như giải thích rồi, rất có khả năng tiểu cô nương câm điếc sẽ không lấy.

Nhưng tiểu cô nương câm điếc biết.

Nàng cảm nhận được trong kiếm phù này có kiếm khí, trong lòng càng thêm ấm áp.

“Đây là thứ cứu mạng, thế mà ngươi lại đưa nó cho ta.”

Tiểu cô nương câm điếc nắm chặt lấy kiếm phù, gật gật đầu.

Nàng không từ chối.

Diệp Ninh thở phào một hơi.

Lần này hoàn toàn ổn rồi.

Hắn cảm thấy tự hào về sự thông minh của mình.

Đây là một hòn đá trùng hai con chim.

Vừa ném được kiếm phù đi, lại vừa bảo vệ được tiểu cô nương câm điếc.
Rất tốt.

Tiếp theo đây chính là đi ngủ.

Diệp Ninh tắt đèn, ngã đầu xuống là ngủ.

Không qua bao lâu sau, đã truyền đến tiếng ngáy.

Sau đó đèn được thắp sáng lên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.