Không Để Ta Chết Nữa, Ta Vô Địch Thật Đấy

Chương 115: Vì Sao Ta Vẫn Còn Sống?



“Kiếm trận Tiểu Vân Vũ!”

Đột nhiên không khí ẩm ướt, gióng như là có sương mù quanh quẩn.

Nước mưa rơi xuống kín mít.

Nhưng lại đem theo sự sắc bén.

Trong mỗi một giọt nước mưa, đều mang theo một cỗ kiếm khí sắc lạnh.

Si si si!

Nước mưa biến thành kiếm, lập tức chém nát người giấy.

Áo giáp cũng không có tác dụng gì, rất nhanh bị đâm thành ngàn vạn lỗ thủng.

Người giấy lại bị ngấm nước, rất nhanh biến thành một đám mềm nhũn, không thể nào tác chiến được nữa.

“Tiểu cô nương tuổi tác không lớn, nhưng thiên phú lại không tệ, hay là gia nhập Yên Vũ Lâu ta, ngươi sẽ có tiềm năng trở thành sát thủ kim bài!”

Giọng nói từ bốn phương tám hướng truyền đến.

Lúc xa lúc gần, không thể nói được vị trí chính xác.

Sau đó đột nhiên, một người đeo mặt nạ mặc áo choàng đen xuất hiện, trong tay hắn cầm một con dao găm, thân hình lướt qua, trực tiếp đâm về phía tiểu cô nương câm điếc.
Đây chính là sát thủ.

Trên miệng thì nói là chiêu lãm, nhưng chỉ là để khiến cho nàng phân tâm, trên thực tế là bản thân đã có ý chắc chắn gϊếŧ chết.

“Yên Vũ Lâu tiếng xấu vang xa, cũng xứng chiêu lãm ta?”

Tiểu cô nương câm điếc cười lạnh một tiếng.

Trường kiếm ở trong tay vút qua.

Nhất thời phân liệt ra vô số kiếm ảnh, bắn mạnh về phía đối thủ.

Bàn tay nhỏ của nàng lặng lẽ ấn một kiếm quyết, pháp kiếm hóa thành phi kiếm, bay thẳng ra ngoài.

Kiếm ảnh trùng trùng, phong bế phương hướng.

Phi kiếm là sát chiêu, trực tiếp lao về phía điểm yếu hại.

Xem ra, đối thủ đã không còn đường nào để chạy.

Nhưng sát thủ của Yên Vũ Lâu lại cười lạnh một tiếng.

Xuy!

Thân thể của hắn bị phi kiếm xuyên qua, máu tươi chảy ròng ròng, giống như là chết đến không thể chết thêm được nữa.

Nhưng khuôn mặt tiểu cô nương câm điếc không thay đổi thần sắc.

“Hèn hạ!”

Thế mà đây vẫn là người giấy!

Bất kỳ pháp thuật nào, tu luyện đến xuất thần nhập hóa, đều không tầm thường.

Người này chính là loại người đó, thế mà có thể dùng một loại thủ đoạn cắt giấy làm binh đơn giản, làm đến mức các kiểu hình dáng, giống như là thật.

Sát thủ chân chính hóa thành một đạo khói xanh, xuất hiện từ một phương hướng khác.

Hắn thuận theo cửa sổ Diệp Ninh mở ra bò vào, tiềng cười âm trầm nà đắc ý truyền đến.

“Tiểu nha đầu, ngươi vẫn còn non lắm!”

Mục tiêu của hắn, từ trước đến giờ vẫn luôn là Diệp Ninh.

Chỉ cần lấy được đầu của Diệp Ninh, xem như là hoàn thành nhiệm vụ.
Cần gì phải dây dưa với tiểu cô nương câm điếc chứ?

Đó là chuyện không có ý nghĩa gì cả.

Nhưng hắn không chú ý đến, trên miệng tiểu cô nương câm điếc lướt qua một tia khinh thường.

Sát thủ đi vào trong phòng nhìn thấy Diệp Ninh đang ngủ say.

Hắn không ngờ được, trong loại tình huống này mà Diệp Ninh vẫn còn ngủ được.

Rõ ràng biết là có sát thủ đến, mà vẫn còn dám ngủ, thật sự không biết nói tâm hắn rộng, hay là tự đại nữa.

“Đây là cái giá mà ngươi coi thường Yên Vũ Lâu!”

Hắn cầm đoản kiếm trong tay, trực tiếp đâm vào yết hầu của Diệp Ninh.

Nhung kiếm phù để ở trong ngực Diệp Ninh cảm nhận được nguy hiểm, đột nhiên bạo phát ra một đạo ánh sáng màu xanh.

“Kiếm phù!!!”

Sát thủ hét lên, giọng nói của hắn tràn ngập sự phẫn nộ vì bị lừa dối.

“Thế mà ngươi lại hèn hạ như thế!”
Lúc này hắn mới ý thức được, tiểu cô nương câm điếc không phải bị lừa, ngược lại là hắn bị tính kế rồi.

Hắn đã ngây ngốc đi vào hiểm cảnh!

Đột nhiên kiếm phù bạo phát!

Một đạo kiếm ý đáng sợ lao đến.

Đây là kiếm phù mà Võ Tam Tư tu luyện nhiều năm, uy lực không cho phép người khác coi thường.

Nhất thời sát thủ bị giáng một đòn mạnh.

Ngực bị đâm một lỗ thủng lớn, đến tim cũng bị đâm rách ra một phần.

Nhưng hắn không chết.

Thân là người tu hành, hắn không dễ dàng chết đi như thế, nuốt xuống một viên đan dược, vết thương nhanh chóng hồi phục.

Nhưng kiếm khí vẫn còn đang đâm mạnh vào vết thương, vừa mới hồi phục được một chút, thì lại bị rách ra.
Vì thế hắn chỉ có thể uống hết toàn bộ đan dược giữ mạng mà nhiều năm bản thân tích lũy!

“Hộ tâm giáp của ta!”

Đôi mắt sát thủ mở to như muốn rách ra.

Vốn dĩ hắn nên trực tiếp bị gϊếŧ chết.

Nhưng từ mấy năm trước hắn làm nhiệm vụ, tích lũy nhiều năm, mua được một bộ nội giáp cất giữ ở trong pháp khí.

Vẫn luôn mặc, không dám cởi ra.

Nhưng lúc này nội giáp đã bị hủy rồi.

Kiếm khí chém nát nội giáp, rồi lại đâm qua tim hắn, suýt chút nữa gϊếŧ chết hắn.

“Thiệt lớn rồi!”

Sát thủ không ngừng hối hận, sớm biết như thế, hắn cần gì phải giẫm vào vùng bùn lầy này?

Cho dù Uy Vũ Hầu có trả thù lao gấp mười lần, cũng không bù đắp được tổn thất của hắn!

“Chuyện này chưa xong đâu, không chết không thôi!”

Giọng nói oán độc của hắn vang vọng ở trong sân.
Hắn bóp nát một tấm ngọc phù, thân ảnh hóa thành một đám khói xanh rồi tiêu tán.

Tiểu cô nương câm điếc không thể nào ngăn cản.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.