Không Để Ta Chết Nữa, Ta Vô Địch Thật Đấy

Chương 2: Tiên Môn Bức Thoái Vị, Lúc Nào Cũng Chuẩn Bị Tìm Đường Chết



Đợi đến khi khí vận hoàn toàn biến mất, quốc vận Kim Long vỡ vụn, đó chính là ngày Đại Chu diệt vong, thời khắc chư vương tranh bá.

Điểm này, người đọc sách biết, người buôn bán nhỏ biết, thái giám, cung nữ, các quý nhân trong cung cũng đều biết.

Trong đó, có người trong lòng căm phẫn, có người trong lòng lại thở dài.

Đều không có bất kỳ ý nghĩa gì cả.

Đại thế chính là như thế, tiên môn hùng hổ dọa người, từng bước xâm chiếm, chia cắt Đại Chu, giống như dao cùn cắt thịt, chuyện đã thành như thế, còn làm được cái gì?

Thiên Tử Đại Chu cao cao tại thượng, cũng chỉ có thể từng bước nhượng bộ.

Buổi triều sớm ngày hôm nay, chắc chắn là cảnh tượng tu la thảm liệt, nhìn từ góc độ nào đó để nói, liên quan đến sống chết tồn vong của triều Đại Chu!

Diệp Ninh đi đến điện Kim Loan, phát hiện văn võ cả triều đã không còn than thở nữa, khuôn mặt người nào cũng nghiêm túc, thần sắc ngây ngốc, giống như pho tượng đắp bằng bùn.

Rõ ràng là đã làm xong tâm lý chuẩn bị.

Đám đại thần công khanh chỉ giỏi giữ mình, hơn phân nửa là không dám ngỗ nghịch tiên môn và sáu nước.

Bê ngọc tỉ, Diệp Ninh đứng ở một góc tối của đại điện, nhưng hai mắt lại là tỏa sáng.

“Cơ hội tìm đường chết đến rồi!”

Diệp Ninh kích động đến cả người phát run.

Rất rõ ràng, hôm nay sẽ phải diễn một vở kịch.

Thiên tử Đại Chu, sáu nước và tiên môn, chính là nhân vật chính của vở kịch này.

Ba bên giao đấu, nhất định là mỗi một bước đều nguy hiểm, giống như sóng lớn ngập trời, một khi bị cuốn vào, sẽ có khả năng tan xương nát thịt.

Nhìn văn võ cả triều, từng người mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giống như tượng bùn, đã thể hiện rõ không dám dẫn vào.

Ngay cả những đại quan như bọn họ cũng không dám lẫn nào, Diệp Ninh chỉ là một viên quan quản lý ngọc tỉ, tay chân nhỏ, một khi bị cuốn vào còn có thể tốt sao?

Đây không phải là chỉ cần phải phút là cũng có thể bị người ta chơi chết sao?

“Tìm đường chết, ta là thật sự nghiêm túc!”

Diệp Ninh một khắc cũng không muốn chờ.

Hôm nay lập tức chết, vậy thì tức khắc có thể trở thành Thiên Đế!

Vào lúc hắn đang cuồn cuộn suy nghĩ, thì một âm thanh bén nhọn vang lên.

“Bệ hạ đến!”

Chỉ nhìn thấy, một người nam tử mặc long bào màu vàng, ở trong một đám thái giám nâng đỡ, chậm rãi đi đến.

“Đây chính là hôn quân thiếu niên kia?”

Trong lòng Diệp Ninh nói thầm.

Nhìn từ góc độ của hắn, chỉ có thể nhìn thấy bên mặt gầy gò của Cơ Minh Nguyệt.

Nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng đến hiểu biết của hắn đối với Cơ Minh Nguyệt.

Sau khi đọc qua đoạn ký ức, Diệp Ninh biết, Tiên Hoàng Đại Chu không có nhiều con nối dõi, chỉ có một mình con trai Cơ Minh Nguyệt.

Bảy năm trước đó, Tiên Hoàng bệnh chết, Cơ Minh Nguyệt đăng cơ.

Lúc lên ngôi, hắn mới chỉ mười hai tuổi, còn rất nhỏ, đương nhiên sẽ hình thành bố cục chủ yếu thần mạnh như ngày hôm nay.

Nếu như hắn trời sinh thông minh, chăm lo quản lý, có lẽ còn có thể cứu vãn quốc vận Đại Chu càng ngày càng suy yếu.

Đáng tiếc, từ sau khi Cơ Minh Nguyệt lên ngôi, trầm mê hưởng lạc, hoang đường vô tri, đã làm ra không biết bao nhiêu chuyện ngu xuẩn làm trò hề cho thiên hạ.

Sau khi thành niên không chỉ không có chút nào hối cải, ngược lại trầm mê tu phật.

Cả ngày luận kinh học pháp với hòa thương ni cô, không để ý đến chính trị.

Cứ tiếp tục như thế, khiến người trong thiên hạ vô cùng thất vọng, vô số người đều gọi hắn là hôn quân.

Có điều dưới ánh nhìn của Diệp Ninh, Cơ Minh Nguyệt có phải là hôn quân hay không, dường như cũng không có chứng cứ gì rõ ràng.

Triều Đại Chu suy sụp căn nguyên, thật ra vẫn là tiên môn trả thù.

Vạn năm trước, Thái Tổ Đại Chu lập nghiệp từ trong dân gian, phát triển làm rạng rỡ “võ đạo”, một quyền đánh nát hư không, chân đạp Bát Hoang, một người một kiếm, giết cho thiên hạ tiên môn đều phải cúi đầu nghe theo.

Sau khi Đại Chu thành lập, vạn tiên triều bái, là triều Tiên Võ Hoàng đầu tiên được thành lập trong lịch sử!

Đại Chu Thái Tổ từng nói: Đất trong thiên hạ đều là của vua, ở trên vùng đất đó đều là vương thần, người tu hành cũng đừng hòng ngoại lệ!

Hắn dùng luật của Đại Chu khống chế người tu hành đã quen tự do, đương nhiên sẽ gây nên phản kháng, thế là từng tòa tiên môn bị nhổ tận gốc, gót sắt của Đại Chu đạp nát vô số tông môn.

Trong ba ngàn năm hắn cai trị, tiên môn trải qua thời khắc đen tối nhất.

Ba ngàn năm sau, Đại Chu Thái Tổ mất tích một cách quỷ dị.

Đế Vương tân nhiệm, cũng là hùng tài đại lược, nhưng so với Thái Tổ, vẫn là kém hơn một chút, cho nên tiên môn có cơ hội thở dốc.

Về sau, đời sau không bằng đời trước.

Đến bây giờ, vinh quang của tổ tiên cũng đã nhạt đi, võ đạo Đại Chu Thái Tổ sáng lập, cũng đã thất truyền.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.