Không Để Ta Chết Nữa, Ta Vô Địch Thật Đấy

Chương 49: Lần Này Ta Nhất Định Không Thể Sống.(2)



Một câu đơn giản, lại ẩn chức sức mạnh phi phàm.

“Quả nhiên trẫm không nhìn nhầm hắn!”

Cơ Minh Nguyệt thấp giọng nói.

Tâm trí của Diệp Ninh, vượt qua tưởng tượng của nàng.

Không sợ chết, không bị danh tiết trói buộc, không tham tài, không yêu quyền, không màng sắc đẹp, thế gian thật sự có người hoàn mỹ như thế sao?

Mà Tiêu Thiển Thiển vẫn còn tiếp tục nói.

“Sau khi hắn nói lời này, trong lòng ta cũng rất chấn động, nhưng đồng thời ta cũng không hiểu, ta không hiểu, sức mạnh như thế nào chống đỡ lấy hắn, khiến hắn có thể có dũng khí không tưởng tượng nổi như thế, ta đặt câu hỏi với hắn, vì sao những người khác đầu hàng thỏa hiệp, còn ngươi lại không?”

“Hắn nói thế nào?”

Cơ Minh Nguyệt nghe đến mê mẩn.

“Hắn nói với ta, hèn hạ là giấy thông hành của người hèn hạ, cao thượng là văn bia của người cao thượng!”

“Hắn nói, giết không chết sẽ càng khiến cho hắn thêm mạnh mẽ.”

“Hắn còn nói, nếu như hắn chết, tinh thần của hắn sẽ được tiếp tục truyền thừa.”

Tiêu Thiển Thiển nói xong câu cuối cùng, còn vô cùng cảm khái.

Dù đã trải qua mấy canh giờ, nàng vẫn còn đắm chìm trong cảm động và kích động không cách nào tự kiềm chế được.

Mà Cơ Minh Nguyệt mới vừa nghe được những lời này, lại vừa mới đắm chìm vào.

Diệp Ninh nói những lời này, vốn dĩ đã mang theo một cỗ sức mạnh khiến lòng người phấn chấn.

Kiếp hợp với tình cảnh của hắn lúc đó, càng là lộ ra vẻ đáng ngưỡng mộ giống như vàng.

“Bệ hạ, Đại Chu nhặt được bảo vật rồi!”

Lần đầu tiên Tiêu Thiển Thiển dùng giọng thành khẩn như thế, nói.

Chỉ là nói xong, còn nói thêm một câu.

“Nhưng bệ hạ, sau khi xâm nhập tìm hiểu rõ Diệp đại nhân, ta lại cảm thấy, không nên để hắn lẫn vào bên trong kế hoạch của chúng ta.”

Nghe thế, Cơ Minh Nguyệt bất giác nhíu mày.

“Đây là vì sao?”

Phí khó khăn lớn như thế để đi khảo nghiệm Diệp Ninh, không phải là vì để xác định nhân phẩm của Diệp Ninh, thu nạp hắn vào kế hoạch phục hưng Đại Chu sao?

Nếu như không thu nạp hắn, vậy thì cần gì phải để Tiêu Thiển Thiển vẽ vời thêm chuyện chứ?

“Là bởi vì cảm thấy Diệp đại nhân không thích hợp.”

Tiêu Thiển Thiển có suy nghĩ của mình.

“Có phải là ngươi cảm thấy hắn không đủ đáng tin?”

Cơ Minh Nguyệt hỏi.

“Đương nhiên là không, Diệp đại nhân tài đức vẹn toàn, thế gian không có người nào đáng tin hơn so với hắn, nhưng cũng chính bởi vì như thế, cho nên hắn mới không thích hợp gia nhập vào bên trong kế hoạch của chúng ta.”

Tiêu Thiển Thiển hít sâu một hơi, chắc chắn nói.

“Bệ hạ, ngài không cảm thấy Diệp đại nhân quá cương trực, quá quang minh lỗi lạc, quá ghét ác như thù sao?”

Thần sắc Cơ Minh Nguyệt biến ảo.

Dường như nàng có chút hiểu ý của Tiêu Thiển Thiển.

“Chúng ta làm chuyện gì? Là ẩn nhẫn, là âm thầm tích lũy, là gánh vác danh xấu, là đi lên ở bên trong bóng tối.”

“Vì Đại Chu, bệ hạ bi thiên hạ thóa mạ, bị xem như là hôn quân.”

“Liễu tướng là gian tướng đứng đầu thiên cổ, có bao nhiêu người hận không thể đào mộ tổ của hắn lên.”

“Mà ta, thì lại là ở trong thanh lâu.”

“Chúng ta đều không có thanh danh gì tốt, nhìn thì như quang vinh, nhưng trên thực tế, người khác nhìn chúng ta như thế nào, không có ai rõ ràng hơn so với chúng ta.”

Tiêu Thiển Thiển nói đến đây, đắng chát cười một tiếng.

Cơ Minh Nguyệt có thể trải nghiệm được loại cảm giác này.

Nàng rõ ràng không phải là hôn quân!

Nàng chỉ là gánh vác lấy sứ mệnh vĩ đại, không thể không che giấu mình.

Trên thực tế, không có người nào yêu giang sơn Đại Chu hơn so với nàng.

Nhưng mà văn võ bá quan mắng nàng, bách tính mắng nàng, đến ngay cả người trong cung, cũng đang âm thầm mắng nàng.

Bọn họ cho rằng nếu không phải nàng, Đại Chu sẽ không sa đọa nhanh như thế.

Nhưng bọn họ sẽ không ngờ được, nếu không phải một “hôn quân” như nàng, những năm nay chèn ép của tiên môn đối với Đại Chu, nhất định sẽ là cường độ càng lớn hơn.

Một người không phải hôn quân, lại gánh các danh tiếng xấu, tư vị trong đó, chỉ có tự mình trải nghiệm mới có thể rõ ràng.

Hai người nhìn nhau, đều nhìn thấy sự đau khổ trong con mắt của đối phương.

“Ngươi là cảm thấy, Diệp Ninh không chịu được phần khổ này sao?”

Cơ Minh Nguyệt thở dài hỏi thăm.

“Không phải không chịu được, mà là hắn căn bản sẽ không nhận loại khổ này.”

Tiêu Thiển Thiển nói.

“Bệ hạ còn không nhìn ra được sao? Tính cách của Diệp đại nhân chính là có cứng, mà không có nhu!”

“Có lẽ hắm không phải không hiểu ẩn nhân, mà là sẽ không lựa chọn ẩn nhẫn!”

“Trên đời sợ rằng không có người nào có tấm lòng rộng mở hơn so với hắn, ta lo lắng nếu như Diệp đại nhân biết chuyện chúng ta làm, hắn sẽ không nhịn dược, chứng minh thanh danh cho chúng ta!”

Nghe thế, trong lòng Cơ Minh Nguyệt run lên, vội vàng nói.

“Chuyện này sao có thể được?”

Bây giờ tích lũy của nàng còn chưa đủ.

Vẫn chưa đến lúc phơi bày chân tướng, một khi bại lộ, vậy thì sẽ phí công sức vất vả bấy lâu nay.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.