Đây là một thế giới có giá trị võ lực cực cao, chế tạo ra loại độc dược này không phải là việc gì khó.
Hắn lại lần nữa nằm ngửa ra.
Cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước.
Chính là lo lắng một khi hắn ra ngoài, vạn nhất gặp được cao nhân gì, muốn giải độc cho hắn.
Số lần lật xe quá nhiều, Diệp Ninh đã có ám ảnh, hắn cho rằng càng là thời khắc mấu chốt, nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện.
Ngày thứ hai trôi qua.
Sáng sớm ngày thứ ba, Diệp Ninh một đêm không ngủ, trong mắt chằng chịt tơ máu.
“Đây đã là ngày thứ ba rồi, vì sao ta còn chưa chết?”
Hắn thấy bản thân mình có thế nào, cũng đều không có bất kỳ dấu hiệu trúng độc nào.
Không thể nào, không thể nào…
Diệp Ninh nuốt nước bọt.
Thế này mà vẫn còn có thể lật xe?
Tâm thái của hắn, ít ít nhiều nhiều cũng có một chút sụp đổ.
Đi tới đi lui trong phòng, qua một hồi lâu, mới lẩm bẩm nói.
“Nhất định là thời gian còn chưa đến, Tiêu Thiển Thiển kia không có lý do gì gạt ta… Nếu như ta không chết, một khi vạch trần nàng, thì người chết sẽ là nàng!”
Không sai, nhất định là thời gian còn chưa đến.
Độc dược này nói là ba ngày phát tác, vậy thì nhất định phải là chuẩn xác bảy mươi hai giờ, thiếu một phút cũng không được!
Diệp Ninh ôm kỳ vọng cuối cùng, ngồi ở trong phòng đợi.
Người hầu Hoàng lão đầu gõ cửa mấy lần, muốn đưa cho hắn bữa sáng, cơm trưa và… bữa tối.
Nhưng Diệp Ninh đều không trả lời.
Mãi đến đêm khuya.
Hoàng lão đầu bưng bữa ăn khuya đi đến.
Trong mắt của lão tràn đầy sầu lo.
“Làm sao bây giờ? Công tử không chịu ăn cơm!”
Chủ nhân một ngày không ăn cơm, ta nên làm cái gì bây giờ? Đợi một lúc đi.
Hắn gõ cửa một cái.
Dự định khuyên bảo Diệp Ninh một chút.
Nhưng mà, vào đùng lúc hắn gõ cửa, Diệp Ninh trực tiếp đi ra.
Hắn cầm một cái màn thầu lên, hai ba miếng đã nuốt vào trong bụng.
Sau đó lại bê bát cháo loãng, uống hết toàn bộ vào trong bụng.
“Tức chết ta rồi!”
Diệp Ninh lấp đầy bụng, có đủ thể lực cho hắn chống đỡ tức giận
Thế là mặt hắn đen lại, nổi giận đùng đùng đi ra cửa lớn.
Chỉ còn lại Hoàng lão đầu sững sờ đứng tại chỗ.
Đây là tình huống gì vậy?
Diệp Ninh đi trên đường lớn, kìm nén một bụng tức giận.
Đều đã đến giờ này rồi, nếu như hắn còn không biết mình bị lừa gạt, vậy thì hắn chính là trí thông minh có vấn đề.
Thế mà nàng lại gạt ta!
“Ta tin tưởng ngươi như thế, thế mà ngươi lại gạt ta, tra nữ!!!”
Diệp Ninh nổi giận đùng đùng.
Thời gian ba ngày này, hắn đã kế hoạch xong mọi chuyện sau khi hắn chết.
Trước khi trở thành Thiên Đế, làm động tĩnh lớn một chút, trước người hiển thánh cái gì đó, giả lợi hại một hồi.
Sau đó lại đi đến thế giới này, cảm tạ ân nhân của mình thật tốt.
Kết quả thì sao?
Kết quả thì sao!
Thế mà ngươi lại lừa gạt tình cảm của ta!
Diệp Ninh xông vào Xuân Phong Lâu.
Hắn là đến gây phiền phức.
“Diệp lang đến rồi.”
Vẻ mặt của các hoa khôi như tỉnh lại.
“Diệp đại nhân.”
“Diệp huynh, chào buổi tối!”
Những người đi đường nhao nhao chào hỏi.
Nhưng Diệp Ninh không để ý bọn họ.
Bạch bạch bạch!
Hắn đạp cầu thang đi lên lầu các, đi thẳng về phía gian phòng của Tiêu Thiển Thiển.
Đổi lại là người khác, cái này rõ ràng là vi phạm quy định.
Nhưng Diệp Ninh là ngoại lệ.
Tiêu Thiển Thiển truyền lời ra, Diệp Ninh đến gặp nàng, bất luận kẻ nào cũng không được ngăn cản.
Vì thế hắn đi đường rất thuận lợi.
Đẩy cửa ra, khí thế hùng hổ xông vào.
“Ngươi phải cho ta một lời giải thích!”
Hắn hung hăng hỏi.
Nhìn bộ dáng của Diệp Ninh, trong lòng Tiêu Thiển Thiển cười thầm, khuôn mặt lại lộ ra vẻ cảm kích, nói.
“Ngày đó, lời nói của Diệp đại nhân, khiến cho tiểu nữ đồng cảm sâu sắc!”
Hỏa khí của Diệp Ninh dừng lại.
“Ta nói cái gì?”
Ngày đó hắn chỉ lo nói láo, vừa quay đầu đã quên.
“Diệp đại nhân nói hèn hạ là giấy thông hành của kẻ hèn hạ, cao thượng là văn bia của người cao thượng…”
“Diệp đại nhân nói cho dù ta đầu nhập vào nước La Sát, nhưng ta cũng không thể nào thay đổi được dòng máu Đại Chu đang chảy xuôi trong cơ thể mình…”
“Diệp đại nhân nói…”
Tiêu Thiển Thiển lặp lại lời nói hôm đó một lần.
Ba ngày trôi qua, nàng vẫn luôn khắc sâu những lời nói đó ở trong lòng, mỗi lần nhớ đến, vẫn là trong lòng chấn động.
“Ta từng nói những lời này?”
Diệp Ninh có chút mơ hồ, nhưng hắn lắc đầu, lại khôi phục lại vẻ hung ác.
“Coi như ta từng nói những lời này, thì có liên quan gì?”
Tiêu Thiển Thiển hít sâu một hơi.
“Nghe quân nói một buổi, hơn hẳn đọc sách mười năm, ngày đó nữ tử nghe đại nhân dạy bảo, ta đã hiểu rồi.”
“Ngươi hiểu rồi?”
“Không sai, ta đã hoàn toàn hiểu rồi, quyết tâm muốn làm một người tốt! Là đại nhân đã thức tỉnh lương tri của ta!”
“Cho nên?”
“Cho nên ta chủ động tự thú, giúp đỡ quan phủ phá hủy tất cả các ổ điểm gián điệp của nước La Sát, bệ hạ biết được việc này, niệm tình ta hối cải kịp thời, công bù cho tội, không truy cứu quá khứ của ta nữa.”