Hắn lúc nào có cái suy nghĩ vớ vẩn muốn giúp đỡ Đại Chu này?
Nhưng đứng ở góc độ của Tiêu Thiển Thiển để nhìn.
Tất cả mọi thứ Diệp Ninh làm, lời nói hành động của hắn, đều nói rõ từ đầu đến cuối hắn là một người yêu nước, anh hùng chân chính.
“Như thế sao?”
Lục Trúc tuổi còn nhỏ, cảm nhận không sâu, nghe được chỉ là kiến thức nửa vời.
“Được rồi, những cái này ngươi không cần suy nghĩ, đúng rồi, Diệp Ninh trở về chưa?”
Tiêu Thiển Thiển xoa xao đầu nàng.
“Gián điệp hồi bào, Diệp đại nhân đã an toàn về đến nhà.”
Lục Trúc lập tức trả lời.
“Không tệ.” Tiêu Thiển Thiển lộ ra vẻ nghiêm túc, nói: “Có điều chúng ta không thể vĩnh viễn sắp xếp người đề phòng bốn phía cho hắn, muốn thật sự bảo đảm được an toàn của hắn, vẫn là phải phái người đi đến bên cạnh hắn, bí mật bảo vệ, bảo ngươi chọn người, đã chọn xong chưa?”
Lục Trúc làm chính sự, cũng rất nghiêm túc, lấy một tập hồ sơ rất dày từ bên trong ngăn bí mật ra.
“Đã chọn xong rồi, nàng chính là người ưu tú nhất bên trong nhóm gián điệp này, đồng thời có thiên phú tu hành cực cao, dựa vào kế hoạch ban đầu, nên để nàng đến tiên môn làm nội ứng, mới là cách dùng phát huy giá trị lớn nhất của nàng.”
Tiêu Thiển Thiển lắc đầu, nói.
“Thêm một nội ứng vào tiên môn, sẽ không thay đổi Đại Chu, thiếu đi một Diệp Ninh, là tổn thất to lớn với Đại Chu.”
Nàng cầm lấy hồ sơ, cẩn thận đọc một lần, lông mày hơi nhíu lại.
“Thế mà lại là nàng?”
Trong đầu nàng hiện ra hình ảnh một bé gái mấy năm trước quật cường quỳ trước mặt của nàng.
“Nguyên nhân ngươi gia nhập Mật Điệp Ti là gì?”
“Ta muốn báo thù! Ta mốn dùng máu của kẻ thù, tế bái cho cha mẹ, thân nhân của ta!”
Tiêu Thiển Thiển có chút hoảng hốt.
“Nàng đã lớn thế này rồi sao?”
Lục Trúc nhìn ánh mắt của Tiêu Thiển Thiển, cẩn thận từng li từng tí hỏi.
“Tiểu thư, nàng không được sao?”
Tiêu Thiển Thiển do dự một chút, nói.
“Chính là nàng, nhưng truyền lời của ta cho nàng, bảo nàng im lặng, những lời không nên nói đừng để Diệp Ninh nghe được!”
Sáng sớm hôm sau.
Diệp Ninh vẫn còn trong mộng, đã bị Hoàng lão đầu đánh thức.
“Công tử, mau tỉnh lại, hôm nay phải thượng triều!”
Vào triều?
Diệp Ninh ngồi dậy.
Lúc này hắn mới nhớ đến, bản thân vẫn còn là quan lại Đại Chu.
Lúc trước không có việc để làm, là bởi vì Cơ Minh Nguyệt cố ý dể cho hắn thời gian nghỉ phép mấy ngày.
Mà bây giờ ngày nghỉ kết thúc, người làm công cũng nên trở lại triều đình.
“Nếu như ta không vào triều, có khi nào chọc giận Cơ Minh Nguyệt rồi hắn chém đầu ta không?”
Thế mà trong đầu Diệp Ninh lại xuất hiện ý nghĩ này đầu tiên.
Từ đó có thể thấy được, hắn là người muốn bị người khác chơi chết như thế nào.
Nhưng bỗng nhiên, hắn từ bỏ ý nghĩ này.
Hắn muốn chết, nhưng cũng không phải người ngu.
Làm sao Cơ Minh Nguyệt có thể chỉ vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà đi giết hắn?
Bỏ đi bỏ đi, vẫn là đi lên triều tìm cơ hội đi.
Diệp Ninh mặc xong quần áo, chạy đến hoàng cung.
Sau khi Hoàng lão đầu hầu hạ hắn ra khỏi cửa, đứng ở cửa ra vào suy nghĩ thật lâu, lẩm bẩm nói.
“Bây giờ có phải là công tử cần một thị nữ không?”
Phải biết là rất nhiều chuyện, một lão hán tay chân vụng về như hắn có thể sẽ làm không tốt, cũng không thích hợp để làm.
Ví dụ như chuyện trải giường chiếu xếp chăn cho Diệp Ninh.
Ví dụ như hầu hạ hắn rửa mặt.
Giúp hắn mặc quần áo, thậm chí là làm ấm giường…
Không có gì ngoài ý muốn, đây chính là xã hội xưa vạn chuyện ác.
Loại chuyện làm ấm giường này, chỉ là công việc của người nhà hoàn.
Lúc trước, Diệp Ninh chỉ là một quan nhỏ, nhưng bây giờ hắn đã khác.
Hai ngày nay Hoàng lão đầu đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
Mặc dù dùng số kiến thức ít ỏi của hắn, rất khó hoàn toàn hiểu được hết, nhưng hắn cũng biết, Diệp Ninh so với lúc trước đã khác, bây giờ, danh tiếng của hắn tràn ngập kinh thành, là thần tượng của vô số người đọc sách, bên ngoài cũng có rất nhiều lời đồn, nói hắn rất nhanh sẽ bay lên cao làm phượng hoàng, thăng quan phát tài…
Trong ý thức của Hoàng lão đầu, quan lớn nhất định là phải có thị nữ chăm sóc.
Công tử sắp trở thành quan lớn.
Mà quan lớn cần có thị nữ hầu hạ.
Tổng kết một chút, công tử cần thị nữ.
Không có vấn đề gì cả.
…
Đương nhiên Diệp Ninh sẽ không biết lão bộc nhà mình đang suy nghĩ những chuyện kỳ quái.
Hắn đến hoàng cung, đi dọc theo Huyền Vũ Môn vào trong.
Cánh cửa này thật sự không đơn giản, hắn ở kiếp trước, có câu chuyện kinh tâm động phách, Đường Thái Tông chính là trải qua chính biến ở Huyền Vũ Môn, mới bước lên được hoàng vị.
Trí nhớ của kiếp trước, thỉnh thoảng vẫn sẽ hiện ra.
Đời này là không thể nào quên được.
Nhưng Diệp Ninh phân biệt được rõ hiện thực.
Huyền Vũ Môn này và thế giới kiếp trước không có bất cứ liên quan nào.
Hoàng cung tổng cộng có bốn cửa, đều là kiến trúc thời kỳ Thái Tổ, dùng tên của bốn thánh thú, theo thứ tự là Chu Tước, Huyền Vũ, Bạch Hổ, Thanh Long.