Là một lão đầu kỳ dị gầy còm, người hắn mặc áo choàng ngắn, nút áo mở ra, để hộ hai phiến xương sườn gầy còm.
Ở bên cạnh hắn, có đặt một chiếc hộp màu đen, một tay của hắn theo bản năng đặt lên trên chiếc hộp.
Hắn vừa mở miệng, lộ ra hai chiếc răng cửa vàng khè khập khiễng.
“Ta chỉ là nghe nói… Vị Diệp đại nhân này, thanh danh rất tốt.”
Trên mặt tên mập ghê tởm được gọi là “lão Ngưu kia” lộ ra vẻ do dự.
“Thanh danh tốt thì có ích lợi gì? Lão Ngưu ngươi cũng không phải ngày đầu tiên lăn lộn quan trường, quan lão gia thanh danh tốt gặp được còn thiếu sao?” Lão đầu kỳ quái cười lạnh một tiếng, nói: “Chẳng qua là bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa mà thôi, càng là người có thanh danh tốt, thì trong lòng càng đen tối.”
“Cho dù xem như lui một vạn bước, Diệp đại nhân này thật sự là một người làm việc chân chính, vậy thì có ích lợi gì?”
“Đi vào Viện giám sát, kết quả sau cùng chẳng qua chỉ là giống với chúng ta, biến thành một phế nhân!”
Nói xong lời cuối cùng, trong lời nói của hắn tràn ngập một cỗ oán khí mãnh liệt.
Dường như cỗ oán khí này đã ngưng tụ thành thực chất, khiến tất cả những người dùng bữa trong phòng đều dừng động tác lại.
Trong đôi mắt của bọn họ có thần thái khác nhau, có chết lặng, có đau đớn, có phẫn nộ, có oán hận.
“Thế đạo này đã sớm không cứu được nữa, chúng ta là những phế vật bị người khác lãng quên này, ở trong Viện giám sát chờ chết là được rồi!”
Một nam tử có vóc người khôi ngô đau thương cười một tiếng, ngửa cổ lên mạnh mẽ uống bầu rượu, nấc một cái nói.
“Đừng nói cái gì Diệp đại nhân, cho dù là cha của Hoàng đế đến, cũng đừng trông cậy lão tử làm việc cho hắn, có năng lực vậy thì giết ta, dù sao lão tử đã sớm không muốn sống nữa rồi!”
Phù phù!
Nói xong lời này, hắn từ trên ghế té xuống đất.
Say đến rối tinh rối mù.
“Nhìn đi lão Ngưu, vị này chính là người từng thi đỗ đầu Giang Nam, danh vang khắp thiên hạ, là phong quang cỡ nào? Nhìn xem bây giờ…”
Lão đầu quái dị khặc khặc cười, nói.
“Những nười như chúng ta, Đại Chu không có vị trí của chúng ta, chúng ta nên ở trong Viện giám sát mốc meo, bốc mùi, sau đó chết đi, sau đó cho đến chết cũng không có người nào biết đến, cam chịu số phận đi!”
Lão Ngưu thở dài một tiếng.
Hắn đau khổ nhắm mắt lại, người buồn uống rượu vào càng buồn hơn.
Vừa mới dấy lên được một tia hi vọng, đã bị các đồng liêu của mình giội tắt.
Thế gian này đen tối như thế, không dung được một chùm ánh sáng.
Bỏ đi,
Cứ như thế đi.
…
Ta, thành viên của Mật Điệp Ti.
Ngụy trang thành người câm tiếc, dùng tên giả Huyên Huyên, trà trộn vào trong phủ đệ Diệp Ninh.
Trước khi đến, quản sự nói với ta, vị Diệp đại nhân này không giống bình thường, bảo ta vào thời điểm ở chung với hắn, để ý nhiều hơn một chút.
Vốn dĩ ta cũng không chú ý.
Nhưng bây giờ ta phát hiện ta sai rồi, vị đại nhân này thật sự rất cổ quái, ta hoàn toàn không đoán ra được hắn đang làm cái gì.
Tiểu cô nương câm điếc ngơ ngác nhìn Diệp Ninh bận rộn trong phòng bếp.
Từ lúc hắn trở về, đã chui vào trong phòng bếp, loay hoay bát nồi chậu, bình bình lọ lọ, cũng không biết là đang lần mò thứ đồ gì.
Quá trình này đã diễn ra rất lâu.
Tiểu cô nương câm điếc ngồi xổm ở ngưỡng cửa, tay chống cằm, ngơ ngác nhìn Diệp Ninh bận rộn.
Bình thường mà nói, văn nhân không tình nguyện đi vào phòng bếp đúng không?
Văn nhân thích thưởng gió ca ngợi trăng hơn, đó là chuyện phong nhã.
Giày vò ở trong phòng bếp này, cũng không phù hợp với tính cách của văn nhân.
Nhưng dường như Diệp Ninh hoàn toàn không có loại giác ngộ này, con người của hắn rất không có loại dáng vẻ đó, đối với nữ đầu bếp thì gọi là đại nương, đối với lão nô thì gọi Hoàng thúc.
Đến ngay cả một người mới đến như nàng, cũng hoàn toàn không coi nàng là nha hoàn, trong lời nói, đều là đối đãi bình đẳng.
Dạng người như thế, đừng nói là ở Đại Chu hiện tại chướng khí mù mịt này, cho dù là ở thời kỳ Thái Tổ, sợ rằng cũng là không có mấy người đi.
Dù sao nàng là chưa từng thấy.
“Thành rồi!”
Tiểu cô nương câm điếc không có việc gì làm, thế là mơ hồ bất định ngồi đó.
Nhưng vào lúc này, lại nghe được âm thanh ngạc nhiên của Diệp Ninh truyền đến.
“Xong!”
Hắn cầm một cái bình đi ra, đưa tay lấy ra một thứ đồ vật sáng lóng lánh, đưa đến trước miệng Huyên Huyên.
“Nếm thử!”
Tiểu cô nương câm điếc vô thức hé miệng, đầu lưỡi liếm một cái, một vị ngọt ngào từ trước đến giờ chưa từng cảm nhận được lan tràn ở trong miệng.
Nàng cúi đầu nhìn, Diệp Ninh cầm lấy bình đổ ra một hạt tròn tuyết trắng ở bên trong.
“Đây là… đường!”
Khoang miệng của tiểu cô nương câm điếc nhúc nhích.
Nàng cũng không phải chưa từng va chạm với xã hội người nghèo, ngược lại, điều kiện cuộc sống trong quá khứ của nàng không thấp.