Làm thức tỉnh lạc ấn hắn để lại trong Viện giám sát!
Diệp Ninh một bộ áo trắng, không mặc quan phục, nhưng tất cả mọi người nhìn hắn, đều cảm thấy trên người hắn tản ra uy nghiêm vô tận.
Bởi vì hắn là người được Thái Tổ công nhận!
Mà địa vị của Đại Chu Thái Tổ, ở trong lòng tất cả người Đại Chu là sự tồn tại thần thánh không thể nghi ngờ.
Nửa ngày qua đi, thanh âm chỉ vang lên ở tỏng lòng này, mới chậm rãi tiêu tán.
“Thế mà Diệp huynh lại có được sự công nhận của Thái Tổ!”
Thái Hướng Cao chứng kiến một màn này, trong lòng chấn động đến tột đỉnh.
Đồng thời, càng sinh ra tình cảm sùng bái vô hạn đối với Diệp Ninh.
Cũng là lạc ấn của Thái Tổ chỉ ở trong Viện giám sát, nếu như lan truyền ra ngoài, nhất định sẽ khiến toàn bộ kinh thành điên cuồng.
Ta không phải đại tài gì, khó mà làm ra được chuyện gì vĩ đại, nhưng ta có thể theo sát bước chân của Diệp huynh, thẳng tiến không lùi… Cho dù con đường có phía có đầy đất bụi gai!
Trong lòng Thái Hướng Cao âm thầm thề.
Hắn tìm được phương hướng của cuộc sống.
Mà những người khác, trong lòng cũng chấn động rất lớn, nhưng bọn họ không giống với Thái Hướng Cao, dễ dàng bị cảm động như thế.
Lòng của bọn họ đã sớm chết lặng băng lãnh, chuyện mới xảy ra, sẽ chỉ khiến bọn họ dao động, mà không thể khiến cho bọn họ hoàn toàn tin phục.
Nhưng bọn họ lại không thể không thừa nhận một việc.
“Ngự Sử đại nhân khác với những vị đại nhân khác, hắn quả thật là một người quan tốt.”
Không phải quan tốt, nhất định không nói ra được lời nói kia.
Nhưng cho dù có là quan tốt thì như thế nào?
Bây giờ Viện giám sát gặp phải tình cảnh khó khăn, cũng không phải là chuyện mà một người quan tốt có thể thay đổi được.
Trong lòng mọi người phức tạp, Diệp Ninh cũng giống như thế.
Hắn phát hiện sau khi bản thân nói xong câu nói kia, chính khí cuồn cuộn trong cơ thể lại mở rộng ra rất nhiều.
Nếu không phải Thánh Viện bị phong bế, văn đạo không xương, sợ rằng lúc này hắn đã cất cánh bay cao.
Phán đoán cẩn thận thì cũng là một đại nho…
Độ khó của việc tìm đường chết lại cao hơn.
Có điều, Diệp Ninh cũng không phải rất để ý, sau khi trải qua mấy lần thất bại, hắn đã sớm thành thục hơn nhiều.
Dù sao Thánh Viện bị phong bế, chính khí cuồn cuộn có nhiều hơn nữa cũng không thành được khí hậu.
Sau khi hắn an ủi bản thân một câu, đi về phía Ngụy Thông Phán, nói.
“Bây giờ ngươi biết sai chưa?”
Ngụy Thông Phán lắc đầu, hắn vẫn không phục, chỉ là so với trước đó thì lý trí hơn rất nhiều.
“Đại nhân có đức độ, đúng là khác với các quan to quan nhỏ khác trên triều đình, nhưng cái này có tác dụng gì?”
Ngón tay hắn chỉ lão nhân, nói.
“Đại nhân vẫn là không có cách nào thay đổi cái gì.”
“Ta nói hắn là dân đen, có lẽ không thỏa đáng, nhưng ta cũng không nói sai, hắn chính là dân đen, mệnh tiện như cỏ dại, không phải dân đen thì là cái gì đây?”
“Người như hắn, chính là sẽ không có nha môn nào làm chủ cho hắn!”
Hắn trừng tròng mắt, trong con ngươi ngập tràn vẻ không phục.
Đây mới là hiện thực!
Người có chủ nghĩa lý tưởng đều là hư vô.
Diệp Ninh có nói êm tai như thế nào, thì cũng thay đổi được thứ gì?
Cho dù lão nhân không bị chém chết, cũng sẽ chết cóng, chết đói.
Mạng của hắn tiện, hắn chết sẽ không có người nào để ý đến.
Hắn chết, giống như là trong biển rộng thiếu đi một giọt nước.
Không có ý nghĩa gì!
Loại cảm giác này, thật ra Ngụy Thông Phán và tất cả mọi người ở Viện giám sát đều đồng cảm sâu sắc.
Bọn họ đều giống nhau, mệnh tiện.
Không thay đổi được cái gì.
Thế giới này chính là như thế, chỉ có thể chịu thua.
Sống đi, vì còn sống để sống.
“Ai nói không có nha môn nào làm chủ cho hắn?”
Diệp Ninh hỏi.
Ánh mắt hắn liếc nhìn một lượt đám người.
“Ta nói.”
Vẫn là Ngụy Thông Phán, hắn cười lạnh một tiếng, nói lại toàn bộ sự việc một lần.
“Người cướp than củi của hắn là quản sự của phủ Uy Vũ Hầu.”
“Lẽ nào chúng ta chỉ vì một lão giả bán than, đi tìm tới tận phủ Uy Vũ Hầu sao?”
“Chỉ là một xe than mà thôi!”
Một lão giả bán than.
Một xe than.
Chỉ thế mà thôi.
Nhỏ đến không thể nhỏ hơn được nữa.
Ở Đại Chu mỗi ngày đều xảy ra chuyện tương tự như thế, căn bản đếm mãi không hết.
Không có người nào cho rằng đây là chuyện lớn lao gì.
“Đây chính là chuyện lớn!”
Sau khi Diệp Ninh trầm mặc một lát, kiên định nói.
“Chúng ta nhìn thấy chỉ là một xe than, nhưng trên thực tế nó lại là hi vọng sống sót của một gia đình!”
“Trong mắt ngươi không có ý nghĩa, nhưng có lẽ nó là toàn thế giới của người khác.”
“Có lẽ nha môn khác sẽ không bởi vì một xe than, một lão giả bán than, mà đi đắc tội với phủ Uy Vũ Hầu, nhưng Viện giám sát sẽ làm.”
Diệp Ninh hít sâu một hơi, hắn ngồi xổm xuống, cầm mũ quan của mình lên, nói.
“Bây giờ ta muốn đi phủ Uy Vũ Hầu bắt người, các ngươi dám đi với ta không?”