Một luồng cảm giác giận giữ bùng lên bên trong Harvath. Thay vì việc tìm ra vùng đen trong bí mật mà anh đã rơi vào, anh lại tìm thấy một cái hố càng ngày càng sâu hơn.
Không phải có bốn người đã được thả ở Gantanamo đêm đó, mà là năm. Liệu có phải gã Lùn không biết về tù nhân thứ năm không? Harvath thấy nghi ngờ. Một khi đã nhúng tay vào những vụ tình báo nhạy cảm nhất, gã Lùn không giống như bất kỳ ai anh từng thấy. Không, Harvath chắc chắn rằng hắn biết về tù nhân thứ năm được thả trong đêm đó.
Harvath khai thác thông tin về chuyến bay nhiều hết mức anh có thể rồi dự định kết thúc kế hoạch của mình. Anh lôi Najib sang phòng ngủ và cho hắn thấy tên y tá, vợ, con trai của Al-Tal tất cả đều đang sống. Sau đó, anh lôi hắn sang phòng ngủ của Al-Tal. Tại đây anh kéo chăn cho hắn thấy lão ta không hề hấn gì và vẫn đang nằm đó ngủ một cách thanh thản.
“Tao có một câu hỏi nữa cho mày”, Harvath nói.
“Najib nhìn anh. “Gì vậy?”.
“Vụ đánh bom ở khu Hải quân ở Beirut năm 1983. Asef Khashan là một trong những điệp viên của Al-Tal. Chúng tao biết, Khashan có liên quan đến việc lên kế hoạch và hỗ trợ đánh bom”.
“Đó là cách đây lâu rồi”, Najib nói, mối nghi ngờ của hắn về việc người đàn ông đeo mặt nạ đang bắt giữ hắn là một điệp viên của Mỹ được khẳng định.
Harvath lờ đi. “Al-Tal có trực tiếp biết trước về vụ tấn công không? Ông ta có giúp đỡ Khashan lên kế hoạch và tiến hành vụ đánh bom đó không?”.
Najib không muốn giúp anh chàng này thòng cái thòng lọng vào cổ sư phụ của mình. Sau hơn hai mươi năm cố gắng tìm kiếm song người Mỹ vẫn không có một bằng chứng nào về Al-Tal. Nếu có, hẳn đã bị xử như Asef rồi.
“Tao muốn một câu trả lời”, Harvath nhấn mạnh, anh tìm kiếm một dấu hiệu nào đó trên mặt con quái vật đã giết rất nhiều quân nhân Mỹ.
“Không”, Najib lên tiếng. “Asef tự do hành động, lên kế hoạch và hợp tác với các hoạt động của Hezbollah ở Lebanon khi thấy phù hợp”.
Harvath đã thấy một chi tiết, một đầu mối cho thấy rằng Najib không nói sự thật. “Tao hỏi mày một lần nữa” anh nói. “Hãy suy nghĩ cho kỹ trước khi trả lời. Al-Tal có biết hay có liên quan tới vụ tấn công năm 1983 ở Beirut hay không?”.
Najib ngừng một lát, rồi hắn mỉm cười. Hắn biết, tay người Mỹ này đã biết rằng hắn đang nói dối và hắn sẽ chết.
“Không”, hắn khẳng định, “Tammam Al-Tal không dính líu gì và ông ấy không biết trước điều gì về vụ tấn công quy mô lớn vào 220 lính thủy quân lục chiến quý giá của mày”.
Lại thế rồi. Harvath không còn nghi ngờ gì nữa. Rõ ràng là Najib đang nói dối.
Harvath giơ khẩu súng giảm thanh Taurus ra và bắn một phát vào giữa trán hắn. “Đồ tồi, mày đã quên là ngày hôm đó còn có mười tám sỹ quan Hải quân và ba quân nhân Mỹ khác đã bị chúng mày lấy đi mạng sống”.
Sau đó anh quay súng sang Al-Tal và bắn lão ta một phát vào trán, bốn phát vào ngực. Giết thế là quá đáng, nhưng thế mới đỡ bực mình. Thu dọn đồ đạc, Harvath xuống cầu thang ra hành lang tháo bỏ mặt nạ và rời khỏi ngôi nhà.