Không Khoan Nhượng

Chương 64



Khi cánh cửa mở ra, Harvath ngạc nhiên trước sự xuất hiện của người đứng sau nó.

Anh chưa kịp mở miệng đã bị anh ta chĩa khẩu Taser vào ngực. Anh ta vứt đôi còng tay vào anh và nói, “Còng tay vào thành giường”.

Harvath còn đang ngần ngừ thì anh ta hét lên, “Ngay bây giờ”.

Harvath làm theo lệnh.

Sau khi đã trói tù nhân anh ta cất vũ khí quay sang người gác cửa và gật đầu.

Khi người gác cửa đóng cửa lại và người đàn ông đó nghe thấy tiếng khóa đánh tạch một cái anh ta vứt cho Harvath chìa khóa mở còng tay. “Chúng ta chỉ có mười lăm phút để nói chuyện trước khi khởi động lại máy chủ theo dõi”.

“Có chuyện quái gì ở đây thế?” Harvath vừa hỏi vừa tháo chiếc còng ở cổ tay ra và vứt trả Rick Morrell.

Morrell là một điệp viên bán quân sự của CIA trước đây. Harvath đã có vài dịp làm việc cùng. Sau một thời gian va chạm họ đã trở nên tôn trọng chuyên môn của nhau và thậm chí có một tình bạn tốt đẹp. Harvath chẳng hề biết việc mình ở đây là tốt hay xấu. Trong giới tình báo, tình bạn cũng thường bị biến đổi vì vấn đề an ninh quốc gia. Harvath vẫn chưa quên rằng Tổng thống Ruthledge truy nã anh vì tội phản quốc. Anh phải phản quốc một cách thận trọng.

“Anh đang gặp rắc rối lớn, anh biết chứ?” Morrell đáp lời anh. Harvath rất biết và anh không cần biết Rick Morrell hay ai khác nhắc nhở anh. “Trong trường hợp của anh, tôi cũng làm vậy”.

Morrell gật đầu. “Điều đó cũng chẳng làm cho công việc của tôi dễ dàng hơn”.

Harvath chẳng thích nghe điều đó. “Chính xác thì công việc của anh là gì?”.

Theo lệnh của Tổng thống, tôi bị giao nhiệm vụ ngăn cản anh có thêm bất kỳ hành động nào liên quan tới vụ tấn công Tracy Hastings, mẹ anh và đội Trượt tuyết Mỹ”.

“Như vậy, Tổng thống cho rằng vụ tấn công vào đội trượt tuyết cũng là do một người à?”.

“Vâng, đúng vậy”, Morrell nói. “Họ tìm thấy tờ giấy ở hiện trường khớp với hai vụ tấn công kia”.

“Vậy thì có vấn đề gì?”.

“Vấn đề là Tổng thống muốn anh đứng ngoài cuộc”.

“Tôi có quyền để…” Harvath bắt đầu, nhưng Morrell ngắt lời anh.

“Anh chẳng có quyền gì hết. Jack Ruthledge là Tổng thống Mỹ. Khi ông ấy bảo anh làm gì thì anh làm đó”.

“Thế không được”.

“Vâng, sẽ phải như thế”. Morrell nói.

Harvath nhìn anh ta đầy vẻ mất lòng tin. “Lạy chúa Jê-su, anh là đồ con lừa. Anh biết chứ? Cách đây một phút anh đồng ý với tôi rằng anh sẽ làm như tôi trong trường hợp của tôi”.

“Và tôi có ý đó”.

“Vậy anh có khó khăn gì?”.

“Vấn đề là tôi và năm thành viên khác của đội ở phía bên kia cánh cửa đã bị hạ lệnh là đưa anh ra nếu anh từ chối hợp tác”.

Câu trả lời khiến anh Harvath ngạc nhiên.

“Sống hay chết”, Morrell đọc những cảm xúc trên mặt Harvath.

Harvath cảm thấy mình bị phản bội khi lần đầu tiên Tổng thống quay lưng lại với anh còn bây giờ chẳng còn lời nào có thể miêu tả được cảm xúc của anh.

“Anh được chọn để chỉ huy cả đội chứ gì? Tôi nên gọi anh là Brutus hay Judas cho phải đây?”.

“Ruthledge không chọn tôi, mà là Giám đốc Vaile”.

“Thì có gì khác đâu? Anh vẫn nhận nhiệm vụ mà”.

“Tôi đành phải nhận. Ông giám đốc đã đưa ra một tình huống rất o ép”.

“Tôi chắc chắn hắn làm”, Harvath trả lời, giọng nói của anh đầy sự ghê tởm. “Tôi luôn yêu quý Vaile, nhưng rõ ràng hắn chẳng nghĩ gì cho tôi. Chỉ là một kẻ chơi bài po-ke. Ông ta cho tôi là thằng ngốc”.

“Để cho chính xác”, Morrell nói. “Vaile đã ngán những quân bài. Và như anh biết đấy, ông ấy là một gã tử tế. Có lẽ ông ấy là một trong những giám đốc tốt nhất mà CIA từng có. Ông ấy là một người yêu nước, một người luôn đặt đặt đất nước của chúng ta lên trên hết thậm chí hơn cả lợi ích của ông ấy”.

“Anh đang nói gì vậy?”.

“Morrell khua tay chỉ khắp phòng, “Ông ấy chính là lý do anh được đưa vào đây chứ không phải xuống địa ngục. Ông ấy là lý do tại sao tôi lại ở đây và chỉ huy đội này”.

“Tôi không hiểu”, Harvath trả lời.

“Vaile rất tôn trọng anh. Có thể ông ấy không nghĩ rằng đối đầu với Tổng thống là một bước lớn hơn, nhưng ông ấy hiểu tại sao anh đang làm việc đó. Đồng thời, ông ấy hiểu tại sao Tổng thống lại làm những gì ông ấy đang làm. Điều quan trọng hơn cả là Vaile biết rằng anh không phải là một tên phản quốc”.

“Vậy tại sao tôi lại ở đây?” Harvath hỏi. “Tại sao chúng ta lại có cuộc nói chuyện này?”.

Mặc dù các thiết bị giám sát có lẽ là vẫn chưa bật lên, Morrell vẫn cúi sát hơn vào Harvath, giọng anh thì thầm rất căng thẳng, anh nói, “Bởi vì Giám đốc Vaile cảm thấy phần nào có trách nhiệm với những gì đã xảy ra – Tracy, mẹ anh, đội trượt tuyết, tất cả. Ông ấy muốn anh biết rằng vì sao lại hỏng việc.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.