WASHINGTON, D.C.
Harvath vứt ngay chiếc xe Ford của anh chàng trong đội Omega. Ngay khi đã bỏ khá xa ngôi nhà an toàn, anh bắt đầu ra bến cảng để tới những ngôi nhà ở Bắc Coltons Point. Anh không mất mấy thời gian để tìm ra những gì mình đang tìm kiếm.
Đó rõ ràng là một chiếc thuyền rất đắt tiền và Harvath ngạc nhiên vì không có hệ thống chuông báo động. Thật buồn cười, một khi rời khỏi thành phố lớn phía sau, làm sao những người thấp cổ bé họng có thể nghĩ tới an ninh được.
Chìa khóa cho chiếc thuyền hoành tráng Chris Craft Corsair này treo ngay trên một cái móc có thể nhìn thấy rõ ràng. Harvath không quan tâm tới việc lấy những thứ không thuộc về mình, nhưng anh không còn nhiều sự lựa chọn.
Chiếc Corsair đã được nạp đầy ắc quy, đổ đầy bình gas và nổ máy ngay lập tức. Anh đang “mượn” con thuyền với giá bán lẻ là trên 350.000 đô la Mỹ và Harvath thề là sẽ trả lại nó cho người chủ nguyên vẹn như hiện nay.
Anh đẩy chiếc thuyền đẹp đẽ ấy xuống dòng Potomac, hướng về phía Bắc và mở hết ga lao vụt về phía trước.
Tiếng máy rồ lên như hổ gầm, con thuyền rẽ sóng lao vun vút như chiếc máy bay.
Harvath xắn tay áo lên mở mắt nhìn nước bắn lên hai bên thuyền. Anh đã cất chiếc ô tô trong gara của căn nhà trước khi trèo lên chiếc Corsair nhưng không thể biết rõ những người đuổi theo anh đang ở gần thế nào.
Anh biết chắc chắn là dù đã có Rick Morrell, đội Omega sẽ không từ việc gì kể cả giết anh, loại trừ anh.
Tại bến du thuyền Washington, máy gặp trục trặc chạy ì ì và Harvath đã cho chiếc Corsair vào bến. Nhân viên ở đó để anh một mình để gọi người quản lý ở Maryla, nhưng thay vào đó Harvath quay số gọi taxi và mười phút sau anh đã được lái xe đưa ra nơi đỗ xe của sân bay Quốc gia Reagan.
Vì chuyến đi tới Jordan chỉ là một chuyến đi mang tính chất cá nhân nhưng cũng hết sức nhạy cảm nên anh đã để lại toàn bộ tài liệu của anh ở Bộ An ninh Nội địa chiếc Black Berry và vũ khí của anh ở chỗ Ron Parker tại núi Elk.
Trong khi chiếc taxi chờ Harvath cất chiếc Chevy Trailblazer màu đen ra chỗ khác. Anh lấy lại được một chùm chìa khóa một nắm tiền, một chiếc thẻ, một tấm bằng lái để thay cho những thứ mà Rick Morrell đã lấy của anh khi họ bắt anh từ chiếc máy bay của Tim Finney.
Sau khi ra khỏi nơi đỗ xe, anh trả tiền người lái xe và hướng tới Washington D.C. Vừa lái, anh vừa lôi ra một chiếc điện thoại và gọi cho sếp, Gary Lawlor.
“Hai ngày vừa qua tôi đã cố gắng tìm cháu”, Lawlor nói. “Cháu đã ở chỗ quái nào vậy?”.
“Đừng quan tâm tới cháu đang ở đâu”, Harvath trả lời. “Cháu cần bác lắng nghe cháu”.
Lawlor im lặng lắng nghe Harvath nói hết mọi chuyện đã xảy ra và mọi chuyện anh biết được từ cuộc nói chuyện lần trước của họ.
Khi anh nói xong, Lawlor thốt lên, “Lạy chúa, Scot, nếu tất cả những lời cháu nói là sự thật, cháu đã giết những kẻ Tổng thống đã hứa sẽ bảo vệ. Cháu đang biến chúng ta thành những kẻ nuốt lời và Tổng thống trở thành kẻ nói dối. Chẳng bao lâu nữa chúng sẽ thực hiện những lời chúng nói và sẽ bắt cóc thêm trẻ em”.
Harvath không hy vọng Sếp mình sẽ ủng hộ theo kiểu như vậy. “Nhìn xem” ông nói “Một trong những tên được thả ở Gitmo đang giết hại những người Mỹ vô tội. Tổng thống đã hứa sẽ để chúng yên. Nhưng làm gì có ai lại không nghĩ rằng như thế có thể là chính xác ngay từ khi bọn khủng bố thương lượng. Vậy là chúng có thể có tấm kim bài miễn tội ngay cả khi chúng tiến hành những hành động khủng bố “mới”?.
“Xin lỗi Gary, đó là một cuộc thương thảo rất tệ. Cháu không làm nó rối lên mà cháu nghĩ rằng chính cháu sẽ giải quyết gọn gàng”.
“Tốt” Lawlor nói. “Tôi muốn cháu tóm tên đốn mạt đó”. Nghe giọng nói của ông, Harvath có thể thấy là anh đã hiểu lầm. Có chuyện gì đó đã xảy ra. “Có chuyện gì thế?”.
“Đó là Emily”.
Harvath chẳng cần nghe hết cũng biết Gary đang nhắc tới ai. Emily Hawkins là trợ lý và là cánh tay phải của Gary trong thời gian bà làm việc ở FBI. Bà giống như người mẹ thứ hai của Harvath từ khi anh chuyển tới D.C., và sau khi Tracy bị bắn, anh đã để lại con chó con lại chỗ bà.
“Có chuyện gì vậy?”.
“Hắn đã tới chỗ bà ấy. Bà ấy và con chó”.
Lawlor không phải là người quá sướt mướt và Harvath có thể thấy là ông đang cố để ghép mọi sự việc lại. Ông đang cực kỳ bức bối. “Hãy nói cho cháu biết có chuyện gì”.
“Hắn trốn ở trong chuồng ngựa của bà ấy ở gần chợ Hay. Hắn đã bắn cả bà ấy và con chó bị thương nặng. Xương họ bị gãy và vỡ rất nhiều. Nhưng đó mới chỉ là bắt đầu. Tên khốn bệnh hoạn này đã mang theo hai cái túi đựng xác, một cho người lớn, một cho trẻ con. Hắn đút bà ấy vào một cái túi và con chó vào cái túi còn lại trước khi đóng khóa hắn vứt thứ gì đó vào trong để có thể đi theo họ”.
Harvath giận sôi lên. Anh biết về cái túi đựng xác, đó là cách chết khủng khiếp. Chắc chắn anh phải giết hắn. Anh quành xe vào bên đường và hỏi. “Hắn vứt gì vào trong đó?”.
“Hắn cho đầy con mòng vào túi của Emily. Bà ấy đã bị cắn hơn hai trăm vết”.
“Mòng à? Không hiểu được. Tai ương tiếp theo là sẽ bị bỏng chứ. Gary, ông có chắc tất cả chỉ có vậy không? Chỉ có con mòng thôi à?”.
“Các nhân viên ý tế nói rằng hắn đã thả cả nghìn con bọ chét vào cái bao đựng con chó”.
“Vậy là bọ chét và mòng à? Đã hết chưa?”.
“Chưa, vẫn chưa hết. Chúng còn treo ngược lên trên xà nhà. Nếu hàng xóm của Emily không có mặt ở chỗ đó, chắc cả hai đã chết rồi”.
“Khoan đã”, Harvath nói. “Còn sống à? Emily và con chó còn sống à?”.
“Còn, nhưng cũng chỉ gọi là sống thôi. Tôi đang trên đường tới bệnh viện ở Manassas đây”.
“Khi nào tới đó, bác nhớ bảo bác sỹ và bác sỹ thú y kiểm tra kỹ xem họ có bị bỏng hay bị một loại bệnh dịch nào đó không nhé. Thực ra, bác nên đề nghị họ có pháp đồ điều trị bằng kháng sinh ngay lập tức. Hắn ta đang kết hợp những cảnh tượng trong mười tai ương ở Ai Cập đấy. Ruồi và bọ là tai ương thứ ba và thứ tư hoặc theo như hắn áp dụng thì là thứ bảy là thứ tám. Bảo họ hãy đề phòng”.
Khi Lawlor nói, “Scot, còn một việc nữa mà tôi phải nói với cháu” giọng ông đầy kinh hãi.
Harvath chỉ có thể thốt lên “Còn ai nữa?”.
“Carolyn Leonard và Kate Palmer. Họ đều bị nhiễm một loại dịch hạch hoặc tụ cầu vàng”.
Ngay giây phút nhìn thấy Tracy nằm trong vũng máu dưới chân mình trái tim Harvath đã như bị dao đâm; còn giờ đây cảm giác giống như đổ axit xuống lưỡi dao đang cắm phập vào trái tim ấy. Biết chuyện Emily và con chó, lòng anh đau đớn khôn xiết lại thêm Kate và Carolyn thật quá sức chịu đựng.
“Xảy ra ở đâu vậy?” Anh hỏi.
“Ở Tyson Galleria” Lawlor trả lời.
“Trong trung tâm mua bán? Chỗ đông người à?”.
“Một gã nào đó mời họ xem mẫu nước hoa. Tôi nghĩ hắn có vi trùng ghép vào bình xịt. Kate đã miêu tả hắn cho Cục điều tra. Macy đã gửi ảnh cho tất cả những người làm của Trung tâm đó, kể cả có hợp đồng lẫn không nhưng họ không tìm ra người nào như vậy.”.
“Họ đã xem băng ghi hình ở trung tâm chưa?”.
“Băng đã bị giật đi và cả Kate và Carolyn đều đang làm việc với nghệ sỹ vẽ phác thảo”.
“Họ sẽ ổn chứ?” Harvath hỏi.
“Loại vi trùng truyền bệnh này hoạt động rất mạnh. Trong vòng gần mười hai giờ đồng hồ qua họ có những triệu chứng không giống bệnh tụ cầu vàng hay dịch hạch cho lắm”.
“Theo như cháu nhớ tụ cầu vàng sẽ gây ra một số chỗ sưng dưới da khá khủng khiếp”.
“Và thực sự khó điều trị do kháng lại hầu hết các loại kháng sinh”. Lawlor nói. “Việc tốt nhất có thể làm cho họ là tóm được đó là loại vi trùng nào thật sớm. Tuy nhiên, các nhân viên y tế vẫn lo ngại về tốc độ lan rất nhanh. Cả hai đều đã được cách ly”.
“Cháu không nghĩ là chúng ta đang chiến đấu với một tên” Harvath khẳng định.
“Không thì còn ai nữa? Họ đã tìm thấy một danh thiếp trong ví của Leonard, loại nước hoa mẫu cũng được xịt vào đó. Trên đó có tên một loại nước hoa không có thật và một câu viết bằng tiếng Italia”.
“Để cháu đoán xem nào”. Harvath nói. “Máu sẽ phải trả bằng máu có phải không?”.
“Chính xác”, Lawlor trả lời.
“Tổng thống có biết không?”.
“Ông ấy biết”.
“Và?” Harvath hỏi.
“Và chẳng có gì thay đổi cả. Ông ấy hy vọng cháu sẽ tự nộp mình”.
“Được, ông ấy sẽ phải chờ đến khi nào cháu xong việc”.