Không Nhiều Thứ Quan Trọng...

Chương 30: Chương 30



– À cái con trắng trắng ý gì?
– Ừ.
– Thế mà cứ tưởng con cừu.- Hắn lẩm bẩm.- Thì nhà cô cả 1 đống thú bông ý, cho tôi 1 con có sao?
– Anh cũng phải hỏi trước chứ?
– Thế tôi đi mua cho cô con khác to hơn nhá. Chịu ko?
– Thôi, tôi ko keo kiệt thế. Kỉ niệm anh luôn đấy.
– Công nhận ôm con cừu, à quên con chó xù của cô ngủ sướng thật. Ấm ơi là ấm.- Hắn khen lấy khen để.
– Hừ, đó là con thú bông tôi cưng nhất đấy. Anh nhớ giữ nó cho cẩn thận, ko thì chết với tôi.
– Vâng, thưa cô.
Cả 2 im lặng. Nó thoáng cảm thấy hắn xiết chặt tay nó hơn 1 chút. Thịch! Sao tự nhiên tim mình đập lạ thế nhỉ?
– Tôi hát cho cô nghe nhá!
– Huh? Hớ? Anh mà cũng biết hát á?
– Ừ, ko tin hả? Để tôi hát à nghe.
Một giọng hát nhẹ nhàng cất lên hòa cùng với làn gió… Hắn đang hát…
“Everyone needs a shoulder to cry on
Everyone needs a friend to rely on
When the whole world’s gone, you won’t be alone
‘Cause I’ll be there
I’ll be your shoulder to cry on
I’ll be there
I’ll be the one to rely one
When the whole world’s gone, you wont be alone
‘Cause I’ll be there
And when the whole world is gone
You’ll always have my shoulder to cry on…”
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
“Ai cũng cần tựa vào một bờ vai để khóc
Ai cũng cần một người bạn để tin tưởng
Khi mà cả thể giới này có sụp đổ, em cũng không cô đơn đâu
Bởi vì đã có anh ở bên em
Anh sẽ là bờ vài cho em tựa vào mà khóc
Anh sẽ ở bên em
Anh sẽ là người để em tin tưởng
Khi mà cả thể giới này có sụp đổ, em cũng không cô đơn đâu
Bởi vì đã có anh ở bên cạnh
Và khi mà cả thể giới này có sụp đổ

Em sẽ luôn có bờ vai của anh để… tựa vào mà khóc”
Nó hiểu hắn định nói gì. Viết Quân đôi khi cũng đâu có ngốc? Nó im lặng trên suốt quãng đường về nhà vì ko muốn cắt ngang dòng cảm xúc của hắn… Chẳng biết là hôm hay hắn hát hay thật hay là nó bị làm sao mà nó thấy khả năng âm nhạc của hắn đâu có tệ? Về đến chung cư rồi… Hắn tháo mũ bảo hiểm trên đầu nó ra.
– À, cảm ơn anh nhiều.
– Vì?
– Vì cả ngày hôm nay. – Nó cười.
– Bọn tôi mới phải cảm ơn chứ? Nhờ cô mà hôm nay bọn tôi biết thêm ko ít… Thôi cô lên nhà đi. Chúc ngủ ngon.
– Thôi anh đừng chúc. Anh ko chúc tôi còn ngủ ngon, anh chúc xong tôi lại gặp toàn ác mộng đấy.
Nó đưa tay lên vẫy vẫy hắn trước khi bước vào trong chung cư.
Tit…tit… Có tin nhắn. Nó mở cửa phòng, bật điện lên rồi mới lấy di động kiểm tra tin nhắn.
“Huh? Tên dở hơi này, vừa tạm biệt nhau chưa đầy 5 phút mà đã nhắn tin ình rồi. Xem tên ngốc này nhắn gì nào….
“If one day…
You don’t want to listen to anyone…
Call me.
I promise to be there for you.
And I promise to be very quite”
Nó hơi nhíu mày nhưng rồi reply lại.
“You… Goodnight. Thank you very much…”
Nó ném điện thoại lên giường và nằm dài ra đó. Quên, gọi điện tho Jimmy chút nào.
– Anh đây! Vừa ngủ dậy. Có chuyện gì thế?
– Gửi ảnh mà Han Ji Hoo – người mẫu của Asian Fashion chụp trong bộ 14 cho em.
– Sao, có hứng thú rồi à?
– Anh biết rồi đúng ko?
– Biết gì?
– Triệu Viết Quân là Han Ji Hoo ý.
– Tất nhiên, anh biết từ hôm chụp ảnh mẫu cơ.
– Vậy sao ko nói với em?- Nó léo nhéo.
– Thì ai từng nói ko quan tâm đến Ji Hoo nữa nào?
– Em nói thế chứ anh biết mà…- Nó xị mặt.
– Hừ, cẩn thận kẻo thằng đần đấy nó nhận dạng ra em đấy. Nó hỏi thăm em suốt. Thôi, mở lap đi, anh send ảnh sang cho.
– Vâng.
Nó mở lại tin nhắn của Viết Quân rồi khẽ đưa điện thoại lên môi, cười vu vơ trong khi tại 1 biệt thự nào đó, 1 thằng con trai ôm chặt con chó xù màu trắng trắng thì thầm: “Từ giờ tao sẽ gọi mày là Linh Như, chó xù nhé!”
– Sao còn chưa lên gặp ta?
Nó bỏ điện thoại xuống xị mặt đi ra ngoài, đi đâu thì không ai biết.
– Dạ! Con chào chú ạ!
– Ta nói rồi, ở trường thì gọi ta là THẦY.
– Vâng! Con chào thầy.- Nó chào lại.
– Con còn dám dùng cái thái độ đấy để nói chuyện với ta à?

– Con xin lỗi chú rồi mà.
– Gọi là thầy.
– Kệ chú đấy, con thích gọi là chú cơ.
– Con có biết hôm đấy con bỏ đi, các ông bà, ba và Jimmy lo cho con thế nào không hả?
– Nhưng con sang Australia còn gì? Jimmy cũng bên đó mà chú. GMR gặp khó khăn, bản thân con là cháu gái ngài Geogre thì con cũng có trách nhiệm giúp đỡ chứ.
– Nhưng không phải là im thin thít vậy. Con có biết con mà xảy ra chuyện gì thì ta cũng không sống nổi với Ma Vương không?Ma Vương gọi cho ta suốt cả buổi hôm đó… Cũng may con không có làm gì quá đáng, nếu không con biết những trò Ma Vương có thể làm rồi đấy.- Ông thày cười tinh quái.
– Chú biết con sợ Ma Vương nhất nhà rồi mà.
– Vì thế ta chỉ bỏ qua cho con lần này, con còn làm thế nữa, Ma Vương sẽ trực tiếp “xử” con đấy, lúc đấy thì ngay cả “Thần Dớt” hay ông nội con cũng không làm gì được đâu.
– Dạ! Con nhớ lời chú ạ!- Nó kéo dài cái âm cuối ra.
– Được rồi, giờ ta có khách, con về lớp đi. À hôm thi học kì con đượccó 57/60 thôi, Sử có 8 điểm.
– Cũng tại chú cơ, tự nhiên cho thi Sử chứ?
– Cái đó do hội đồng nhà trường quyết định chứ có phải ta đâu. Con về lớp đi. Ta bận rồi.
“Thật là 1 ông chú đáng ghét nhiều chuyện.” Nó lẩm bẩm.
– Em đang nói xấu ai đấy?
– Ý, Tuấn Vũ, em đang nói thày hiệu trưởng tự nhiên cho thi sử ý mà.
– Anh nghe Khánh Nam kể em ngủ hơn nửa thời gian cơ mà.
– Thì em không biết làm nên ngủ chứ sao?
– Hơ, không biết làm mà viết kín 4 mặt giấy à? Xạo thấy sợ!
– Ông Nam dạo này có vẻ lắm chuyện nhỉ? Chuyện đấy cũng kể nữa hả?
– Ừ thì nó và anh có mỗi đứa em nên phải quan tâm đến nơi đến chốn chứ?
– Thôi bỏ qua chuyện đó đi. Mà anh từ đâu chui ra vậy?
– Anh có phải chuột đâu mà em bảo anh chui? Anh vừa vào tổ Toán nộp bài kiểm tra hộ Đăng Thành ý mà, lúc ra thì nghe thấy em đang lẩm bẩm gì đó nên tò mò thôi.
– Thế à? Mà anh đi tránh xa em ra đi. Mấy bà chị cứ nhìn em kìa.
– Nhưng dạo này họ có làm gì em đâu mà em phải sợ chứ?
– Vậy đợi lúc em bị “làm gì” rồi mới lo à?- Nó cãi lại.
– Hờ họ mà làm gì em chắc là khó sống rồi.
– Ê, Tuấn Vũ tán tỉnh gì em gái em đấy?- Khánh Nam từ đâu lên chen ngang.
– Đâu có đâu? Anh làm gì biết … tán?
– Ặc! Được như vậy có phải thế giới nó yên bình không?- Nó đốp chát lại.
– Ừ đúng đấy.- Khánh Nam cũng hùa theo.
– Hừm… 2 cái đứa này… mà lâu nay anh cũng không có tán tỉnh ai thật mà! Anh đi tu như Khánh Nam rồi.- Tuấn Vũ thú nhận.
– Hớ hớ trái đất yên bình từ đây rồi.
– Em đã bảo anh tránh xa em ra 1 chút rồi cơ mà.- Nó bắt đầu đi ra xa Tuấn Vũ.
– Không! Anh cứ thích đi cạnh em cơ. Anh em mình khoác vai nhau cho nó tình cảm. Nhỉ?
– Xì! Ai thèm tình cảm với anh? Đến 12C1 của anh rồi kìa! Vào lớp đi.

– Tạm biệt em yêu nhé! Tuấn Vũ còn cố nói với lại.
– Anh biến vào trong đi. Khánh Nam đẩy Tuấn Vũ vào trong lớp không thương tiếc.- Đi thôi Linh Như. Đứng đây nữa thì em bị nhiều đạn bắn tỉa lắm đấy.- Không biết Khánh Nam có n
hìn thấy cả thằng bạn thân đang đứng ở của lớp mặt hằm hằm nhìn ra ko nhỉ?
Vừa đến cửa lớp cái loa phóng thanh của Khương Duy đã oang oang bên tai.
– Hey! Linh Như, Khánh Nam chỉ đợi có 2 người về thôi đấy.
– Chuyện gì mà mày hí hửng thế? Khánh Nam nhìn Khương Duy tò mò.
– Hì hì, về chỗ ngồi đã nào.- Khương Duy lôi từ trong ngăn bàn ra 1 con thạch sùng đã chết(tất nhiên là đã được bọc trong túi nilon) hì hửng.
– Mày kiếm đâu ra cái con mất vệ sinh này vậy? Viết Quân nhìn chằm chằm cái bọc trên tay Khương Duy.
– Hé hé, tối qua tao phục kích mấy tiếng ở nhà bác giúp việc đấy! Nhà tao tìm mãi mà chẳng thấy con nào cả. Nghe nói con Phương Ngọc(Minh Phương) “thích” con thạch sùng nên tao phải lùng bằng được đấy. Tao phải phục thù chuyện nó kể xấu tao chứ nhỉ? Chỉ đợi 2 đứa mày về là tao sẽ mang sang “tặng” nó ngay.- Nói rồi Khương Duy hớn hở chạy sang chỗ Minh Phương chẳng quan tâm cái lắc đầu ngán ngẩm của 3 đứa bạn.
Bên chỗ Minh Phương:
– Minh Phương ơi! Khương Duy nhẹ nhàng.
– Huh? Sao hôm nay gọi tên tôi tử tế thế? Có gì muốn nhờ vả à?
– Ừm… bà xòe tay ra được không? Khương Duy vờ ấp úng.- Tôi có cái này muốn cho bà xem…
– Đây! Ông lắm chuyện quá.
– Không! Bà nhắm mắt vào nữa cơ.
Có vẻ như khi mà 2 phe của 1 cuộc chiến-không-bao-giờ-chấm-dứt mà nói chuyện tử tế với nhau được 1 câu thì rất thu hút sự chú ý của các thành viên trong lớp thì phải.
– He he! Ổn rồi! Bà mở mắt ra đi.- Vừa nói Khương Duy vừa ra hiệu cho 3 đứa bạn bên kia bịt ngay tai lại vừa kịp lúc…
– Á á á á á á á á á á á………………thạch……….thạch………á á á á á á á…………..- Minh Phương cứ thế hét ầm lên.
Khương Duy thủng thẳng nhặt con thạch sùng dưới đất lên, tiếp tục dí sát mặt Minh Phương.
– Á á á á á…….xin………xin……..tránh …….. tránh…….ra……….tránh ra đi!- Vẻ sợ sệt của Minh Phương chẳng làm cho Khương Duy ngừng trò chơi quái đản lại gì cả, trái lại cậu còn vui vẻ là khác.
– Thế từ nay có còn dám nói xấu Khương Duy không?- Khương Duy vừa dí sát thạch sùng vào Minh Phương vừa nói đầy đe dọa.
– Dạ! Không ạ!- Minh Phương ngoan ngoãn.
– Còn dám bắt nạt Khương Duy không?
– Không ạ!
– Còn dám méc ba Khương Duy không?
– Không! Không! Không ạ! Minh Phương sẽ ngoan mà!
– Ừ nhớ lấy nhé! Không thì liệu hồn đấy.
Nói rồi Khương Duy hỉ hả đi về chỗ mà không quên nhờ Minh Phương ném hộ “chú thạch sùng xinh đẹp”.
– Hí hí! Ba đứa mày thấy tao làm tốt không? Nhìn mặt con nhỏ tái mét kìa…Hơ, gì mà bọn mày nhìn tao ghê vậy?
– Giết chết mày đi. Điếc hết tai bọn tao rồi. Kya!- Ngay lập tức cả lũ xông vào cho Khương Duy 1 trận. Bị tra tấn với âm thanh tần số lớn của Minh Phương nãy giờ thì còn gì là tai nữa?
Chiều! Cả trường đang yên ắng trong tiết học thì từ đâu oang oang tiếng 1 con bé: “Hội học sinh tập trung!”
Giới thiệu lại về Hội học sinh 1 chút nhé!
Hội học sinh gồm 10 thành viên chịu trách nhiệm về tất cả các vấn đề của học sinh trong trường cũng như đi đầu trong các phong trào hay các đợt thi đua. Các thành viên của Hội học sinh yêu cầu phải là những kẻ “đầu não” trong giới học sinh của trường QUỐC TẾ này. Nói cách khác là tuyển chọn những thành viên có học lực xuất sắc nhất các khối lớp. Mười thành viên hiện nay của Hội học sinh được tuyển chọn từ 3 lớp chọn 10B1, 11A1 VÀ 12C1. Cụ thể:
• 10B1: Lê Dũng, Tuấn Anh và Quốc Trường.
• 11A1: Khánh Nam(Hội phó Hội học sinh), Linh Như, Viết Quân, Khương Duy.
• 12C1: Đăng Thành(Hội trưởng Hội học sinh), Bảo Đông, Ngọc Hưng.
Cũng không thể khẳng định được những học sinh không thuộc 3 lớp này học kém bởi vì trường QUỐC TẾ tuyển chọn học sinh đạt chỉ số IQ cao nên các học sinh đều rất xuất sắc. QUỐC TẾ đào tạo học sinh từ lớp 1 cho đến bậc đại học.
– Cô hết trò rồi à?- Viết Quân làu bàu.
– Thế anh còn nghĩ ra gì không? Nói nhiều quá! Không thích thì đi về lớp cố mà nuốt 2 tiết văn đi!
– Thôi! Ngồi đây tán dóc cũng được mà. Sao mấy vị kia lâu đến thế nhỉ?
– Bọn anh đến đây!- 3 MODS của 12C1 đã có mặt, và ngay sau lưng là 3 MODS còn lại của 10B1.
– Biết ngay bọn mày tập trung chỉ đến nói chuyện mà, có việc gì đâu chứ?- Ông Ngọc Hưng làm cái vẻ mặt như kiểu ta đây cái gì cũng biết ý.

– Biết thế mà anh còn xuống à?
– Hờ! Anh vốn chỉ thích tán gái chứ không thích học mà.
– Còn anh thì buồn ngủ lắm rồi. – Đăng Thành và Hoàng Đông ngáp dài.
– Dạo này càng học càng thấy chán sao ý!- Mấy tên lớp 10 uể oải.
– À sáng nay anh thấy Linh Như đi cùng Tuấn Vũ , 2 người gần đây có vẻ thân quá đấy? Sư phụ của ông nổi tiếng sát gái mà Ngọc Hưng nhỉ?- Đăng Thành ko có ý định ngủ nữa mà ngồi dậy hí hửng với chủ đề vừa lóe lên trong đầu.
– Lại có chuyện gì đây? Anh đã bảo em không qua được lưới tình của Tuấn Vũ đâu!- Ngọc Hưng tiếp lời Đăng Thành.
– Hờ! Mấy người đầu óc hơi bị đen tối đấy. Bạn bè thôi mà.- Nó lên tiếng thanh minh.
– Uh, ai biết chứ! Anh Tuấn Vũ đẹp trai thế cơ mà, bà không đổ hơi phí.- Tên gay Tuấn Anh lên tiếng.
– Ừ đúng đấy! Ai mà biết được chứ? Mà em có bị fans Tuấn Vũ và của… bọn anh làm phiền nữa ko?- Hoàng Đông hỏi tiếp.
– Hứ! Làm như mấy anh nhiều fans lắm ý! Em có thấy ai nói gì nữa đâu! Chắc là buông tha em rồi.
– Ừ, thế thì ổn.
– Hey! Anh Duy!- Quốc Trường quơ quơ tay trước mặt Khương Duy nãy giờ vì tên đó cứ ngồi cười 1 mình ý.
– Khánh Nam, em liệng cái tập hồ sơ kia vào nó hộ anh cái.- Đăng Thành trỏ tập hồ sơ kế bên Khánh Nam.
– Em ném xong anh đi nhặt lại đấy! Em dính bẫy anh 1 lần rồi…
– Hì hì! Thế thôi! Em lấy ngay cái cặp của nó kìa…Đăng Thành chưa kịp nói xong thì cái cặp đã rơi trúng đầu Khương Duy do Viết Quân “lỡ tay” làm rớt.
– Thằng kia? Mày bị điên à?- Khương Duy quát ầm lên.
– Sao anh Duy? Yêu rồi hả?- Tên Lê Dũng tinh quái.
– Nói linh tinh.- Khương Duy gạt phắt.
– Anh em với nhau cả. Nói thật đi chú em.- Ngọc Hưng vỗ vai Khương Duy.
– Vớ vẩn. Không có gì thật mà.
– Vậy anh cười cái gì nãy giờ?- Tuấn Anh chất vấn.
– Ờ thì…- Khương Duy ấp úng.
– Thôi nào anh Duy! Hay là anh cứ nói ra đi rồi nhờ mọi người nghĩ cách giùm. OK?- Nó đề nghị.
– Hay em kể đi.
– À anh Duy tương tư Minh Phương đấy.
– Minh Phương?
– Ừ “anh” con trai thứ 27 của lớp em.- Nó trả lời Đăng Thành.
– Tôi nghe nói lớp bà chỉ có 26 anh thôi mà.- Quốc Trường băn khoăn.
– Thì thế mới gọi là thằng con trai thứ 27.- Viết Quân tiếp lời.
– Haizz, sao Hội học sinh mà toàn người chậm hiểu thế nhỉ?- Khánh Nam thở dài- Là do cái bà Minh Phương đấy đầu gấu quá, khỏe hơn cả con trai ý chứ.
– À à vậy thì biết rồi, tại quen gọi bà đấy là “đầu gấu tỉ tỉ” nên ko biết. Có phải hết con gái đâu mà anh thích cái bà đấy hả anh Duy? Ít ra em thấy Tuấn Anh đây còn hợp với anh hơn ý.- Lê Dũng đùa.
– Hờ! Anh có phải gay đâu chú em. Mà anh nói với các chú chuyện này là mong các chú giúp đỡ chứ có bảo các chú đưa ra nhận xét về Minh Phương đâu, đầu gấu cũng có vẻ đẹp riêng chứ.- Khương Duy bênh vực Minh Phương.
– Chưa gì đã bênh rồi. Thế tóm lại là muốn các sát thủ tình trường đây giúp gì?- Ngọc Hưng có vẻ hứng thú.
– Còn giúp gì ngoài việc tán đổ chị ý nữa? Tự dưng Ngọc Hưng nhà ta chậm hiểu thế chứ?
Sau 1 hồi thì thầm to nhỏ…
– OK! Ý kiến hay! Cứ thế tác chiến nhé!
Nhìn cái vẻ mặt hí hửng của Khương Duy đủ biết hắn đang vui vẻ đến thế nào. Niềm vui đó lây cả sang 2 thằng bạn nên chẳng ai chú ý đến nét mặt thoáng buồn của Linh Như.
– Mấy anh cứ về trước đi, em có chút việc, em sẽ về sau.
OK
Vừa xuống đến lán xe…
– Thôi chết!- Khánh Nam kêu lên- Tao để quên bản báo cáo tổng kết kì I rồi.
– Mày đang trí quá đấy! Thôi tụi mình quay lại lấy đi. Tiện đợi con bé kia nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.