Bốn đứa nó kéo nhau xuống bếp hí ha hí hoáy với mấy củ khoai tây.
– Trong mấy công tử nhà ta ai biết làm bếp nào?
– Bọn anh chỉ biết ăn thôi! Em thông cảm.
– Không! Không làm thì thôi đấy.
– Anh biết 1 chút!- Khánh Nam nói.
– Tôi chắc biết nhiều hơn Khánh Nam 1 chút nữa.- Viết Quân cầm con dao lên.
– Anh biết … rửa hoa quả thôi.- Khương Duy gãi đầu gãi tai.
– Thôi được rồi, em sẽ huấn luyện các anh dần dần. Đầu tiên cứ gọt khoai đã, rồi nói sau.
Gọt khoai xong, bọn nó chia nhau công việc. Khương Duy cứ lóng nga lóng ngóng dù việc của cậu chỉ là luộc chín khoai trong khi Khánh Nam đang đánh trứng và Viết Quân đang cố gắng chiên mấy lát khoai.
– Anh luộc xong rồi!- Khương Duy gọi nó.
– Vậy thì dằm nó ra cho em.
– Làm gì?
– Bảo làm gì thì cứ làm đi.
– Chiên xong thì làm sao nữa?- Lại đến lượt Viết Quân gọi nó.
– Cho vào cái tô trứng của anh Nam ý, rồi nói tiếp.
Nó đang nhào bột mà cứ tí cái lại bị ý ới. Khánh Nam đang giúp Khương Duy còn Viết Quân vẫn tiếp tục chiên tiếp.
– Làm gì nữa?
– Nặn bánh! Nặn hình gì cũng được. Tùy ý 3 anh. Có khuôn này.
– Không cần đâu, nặn bằng tay cho “đẹp”.
Ba thằng có vẻ khá hứng thú với cái khoản nặn bánh này. Nhìn bọn hắn mặt mày dính đầy bột mắc cười quá. Nó cũng tham gia nặn mấy hình góp vui.
– Xong rồi! Giống con mèo không?
– Không! Mèo mà thế à? Chân đâu?
– Tao chỉ nặn cái đầu thôi mà. Của mày là cái gì đấy?
– Ngôi sao.
– Ề, trông như cái lá ý.
– Đây mới là cái lá này.
– Chẳng ra hình thù gì, xấu xí.
– Cái gì đây?
– Hình trái tim!
– Tam giác thì có.
– ……etc……
Nặn xong chúng nó đứng chê bai lẫn nhau 1 lúc rồi mới đi vào khâu cuối cùng. Sau 1 thời gian không đến nửa tiếng, tác phẩm cũng hoàn thành, tuy chẳng ra hình dáng gì cả, nhưng ăn vẫn ngon.
– Bánh này mình nặn đây mà. Nhìn cái là biết. Đẹp thế chứ?
– Không phải, vì xấu quá, nổi bật giữa đám đông nên mới nhận ra là bánh của mày.
Lại vừa ăn vừa nói xấu lẫn nhau. Mặt đứa nào cũng dính đầy bột.
………
Ừm…
Nếu ngày nào cũng là một ngày vui như hôm nay…
… thì…
… thật tốt biết bao…
…Nhưng…
… cuộc sống mà…
…Sao…
… có thể…
…như mình mong muốn được…?
Chúng vẫn bên nhau…
Vẫn cười đùa…
Vẫn mỉm cười vui vẻ…
…Nhưng…
…Qua hôm nay, mọi chuyện sẽ chẳng còn như trước nữa…
…Qua hôm nay, mọi việc sẽ chẳng còn yên bình như trước nữa…
…Qua hôm nay…
…tình bạn của bốn người bọn họ…
… sẽ…
…như thế nào?…
Xáo trộn…
…Nắng đã kéo dài lâu thế…
Cũng phải đến lúc …
…để cho…
… những hạt mưa …
…rơi xuống …
…Đi qua những ngày mưa…
…để…
..chúng mình…
… biết yêu thêm những ngày nắng…
…Đi qua những ngày mưa…
…để…
…tình bạn…
…của chúng mình…
…thêm…
…bền vững…
Nhé!
Chúng ta nên nhắc đến vấn đề thời gian.
Hôm nay là thứ hai, tức mở đầu một tuần mới.Và hiện tại là tháng 1, thời tiết vẫn còn mang cái kiểu u ám vốn có của mùa đông. Nhưng đó chẳng phải vấn đề gì to tát. Mùa đông Việt Nam – chẳng phải là một mùa đông khắc nghiệt: không có mưa, không có tuyết, những đợt gió lạnh tràn về cũng không làm cho nhiệt độ hạ xuống ngưỡng dưới 10 độ C được. Đấy là nói chung thời tiết Việt Nam nhé, còn nói riêng thì cũng có vùng SaPa được coi là “kiểu mẫu”, có tuyết cơ mà. Chẳng thế mà bao nhiêu người cứ đổ về đấy du lịch. Tuyết không phải xa lạ với nó nhưng lại là một thứ làm nó vô cùng thích thú. Ôi tuyết!
Nó, Trần Trịnh Linh Như – tức người mà chúng ta đang muốn nhắc đến là một nữ sinh trung học 16 tuổi và hiện tại nó đang đến trường trên chiếc xe đạp quen thuộc của mình.
Vừa đến trường thì nó gặp Mai Chi.
– Hôm nay cưng đi sớm thế?
– Thì chị cũng thấy tự nhiên hôm nay trời sáng sủa hơn hôm qua còn gì?- Nó tỉnh bơ.
– Chiều nay em rảnh không?
– Có chuyện gì hả chị? Em thì… từ khi tiệm báng đóng của đâm ra thất nghiệp nên cũng có việc gì làm đâu?
– À chiều nay chị hẹn Tuấn Vũ đi mua mấy đồ linh tinh, định rủ em và Khánh Nam đi cùng nữa. Đông đông đi cho vui chứ sao?
– Thế chị không lo bị em và anh Nam phá ngang à?
– Này, không vớ vẩn nhá! Thế chiều nay có đi không đây?
– Ờ ờ tất nhiên là em đi rồi.
– Vậy sau khi học xong chị đợi em đấy!
Sau khi chia tay với Mai Chi ở lán xe, nó vội chạy lên đuổi theo hội Khánh Nam, Viết Quân, Khương Duy đang đi phía trước để cùng vào lớp. Vẫn như mọi khi, hôm nay lớp học cũng ồn ào như cái chợ vậy. Thì chính Khánh Nam – lớp trưởng cũng đang ngồi buôn chuyện mà.
– Nghe nói hôm nay có học sinh mới đấy.
– Ừ tao biết rồi. Hôm trước bận việc của mày với Minh Phương nên tao cũng chưa tia mặt mũi của bạn mới.
Đây chỉ là cuộc nói chuyện của Khánh Nam và Khương Duy ở bàn dưới còn Linh Như và Viết Quân ở bàn trên thì chẳng hưởng ứng cho lắm. Tất nhiên nó không phải một đứa không quan tâm đến bạn bè, chẳng qua nó đang bận viết lách cái gì ý mà. Còn Viết Quân, hắn thì chính xác là một đứa không quan tâm đến bạn bè đấy, nói cách khác chímh xác hơn, số chuyện trên thế giới này mà hắn quan tâm chỉ đếm trên đầu ngón tay, và những chuyện đó thì cũng chỉ liên quan đến một số lượng người cũng được tính bằng… đầu ngón tay nốt. Ví dụ: Gia đình, ờ, cái này là tất nhiên. Có gia đình thì mới có hắn. Khánh Nam và Khương Duy nữa. Nhưng giờ thì hai thằng bạn thân chí cốt gần chục năm của hắn chẳng sánh bằng sự quan tâm mà hắn dành ột con bé ngồi cạnh lúc này dù hắn mới chỉ biết nó được có… xem nào, tháng 9 này, tháng 10 này, 11, 12, giờ là tháng 1… À, 4 tháng rưỡi!
Ôi cái cuộc đời này! Thật bất công!
5 phút sau…
– Các bạn đứng – giọng Khánh Nam làm cho cả lớp giật mình.
– Chào các em.- Cô chủ nhiệm bước vào.- Hôm nay lớp ta sẽ có 1 bạn mới…
– Ồ ồ ồ!- Cả lớp ồ lên.
– Các em trật tự để cô giới thiệu bạn mới nào. Hoài Trang, em vào đây.
Khánh Nam chợt nhíu mày nhìn lên Linh Như.
– Cô xin giới thiệu với các em, đây là bạn Nguyễn Hoài Trang, mới chuyển đến lớp ta ngày hôm nay. Hoài Trang bị bệnh tim nên sức khỏe khá yếu. Cô hi vọng các em sẽ giúp đỡ bạn nhé.
Cả Khương Duy và Viết Quân đều há hốc mồm ngạc nhiên, nó thì hơi ngờ ngợ cho đến khi Khánh Nam khẽ nói:
– Em đoán đúng rồi đấy, Hoài Trang là em họ Khương Duy- người mà hôm trước chúng mình đã nói đến.
Trong lúc đấy thì cô chủ nhiệm lại nói tiếp:
– Hoài Trang hơi nhát nên bạn ý muốn ngồi cạnh 1 người quen nào đó trong lớp mình. Hoài Trang, em có thể tự chọn chỗ ngồi. Cô nghĩ các bạn sẽ nhường em.
Mặt của Khương Duy và Viết Quân chưa có biểu hiện của việc trở lại trạng thái bình thường. Và có lẽ càng tệ hơn sau khi cô nói. Khánh Nam chợt đặt tay lên vai nó cảnh giác trong khi Khương Duy nhìn nó chằm chằm còn Viết Quân lại nhìn xuống nền nhà.
– Sao nhìn em? – Nó hỏi Khương Duy nhưng cậu không trả lời.
– Em… em thưa cô… cô có thể cho em ngồi cạnh bạn Viết Quân không ạ? – Hoài Trang nhỏ nhẹ.
Ra thế. Nó như hiểu ra tất cả những cử chỉ lạ của 3 thằng. Tự nhiên nó thấy hụt hẫng khi Viết Quân vẫn chẳng nói gì mà cứ dán chặt mắt đất. Hình như nó đang mong đợi 1 điều gì đó ở hắn? Không! Không được! Trong 1 thoáng, nó nhận ra… mình nên chuyển đi chỗ khác. Nó sẽ trở thành 1 người thừa mất… Có 1 chút gì đó… ừm… hình như là 1 cảm giác có vẻ hơi buồn (chỉ là hơi thôi nhé) thoáng qua nó!
“Bình tĩnh! Mình không được biểu lộ cảm xúc lúc này!”
Khánh Nam vẫn đặt tay trên vai nó.
– Linh Như, em có thể đổi chỗ cho Hoài Trang chứ?- Cô chủ nhiệm nhìn nó hi vọng.
– Dạ không có gì đâu cô ạ! Em chuyển sang chỗ khác cũng được mà cô – Cố lấy giọng thoải mái nhất, nó nói.
– Linh Như?- Chỉ có mình Khánh Nam lên tiếng và đưa tay giữ tay nó lại. Như nhận ra thái độ của hai thằng bạn thân, cậu cũng đứng lên nói tiếp- Th
ưa cô, chuyện chỗ ngồi cô cứ để em sắp xếp cho ạ! Bây giờ cô có tiết ở lớp bên cạnh mà cô.
– Ừ, cảm ơn em nhé! Lớp trưởng.
Cô đi rồi, Khánh Nam đứng lên trước lớp với cương vị của 1 lớp trưởng ổn định lại chỗ ngồi. Ngoài Linh Như ra, chẳng ai biết Khánh Nam đang tức giận đến mức nào.
– Trật tự đi nào. Tớ sẽ sắp xếp lại như thế này…
Sau 1 hồi dời đi chuyển lại…
Tất nhiên Hoài Trang sẽ thế chỗ Linh Như.
Minh Phương thế chỗ Khánh Nam, tức là Minh Phương sẽ ngồi cạnh Khương Duy(điều này cũng là tất nhiên rồi).
Còn nó…
Khánh Nam cầm cặp nó xuống cái bàn còn trống duy nhất ở góc lớp, sau bàn Khương Duy và Minh Phương.
– Hai anh em mình sẽ ngồi đây.
Viết Quân và Khương Duy nhìn theo 2 đứa.
– Anh?
– Anh em mình sẽ ngồi đây. Anh hiểu em đang nghĩ gì.- Khánh Nam thì thầm.
– Vâng.
Nó mỉm cười, ngồi xuống với tất cả nỗ lực để giấu đi vẻ mặt thật của mình. Chẳng nhẽ trong suy nghĩ của Viết Quân, nó… nhỏ bé thế sao? Nó tự nhủ: “Mình chẳng là gì của hắn cả mà!”
Khánh Nam khẽ xiết chặt tay nó:
– Ra về nhớ đợi anh nhé! Bọn Khương Duy thể nào cũng có 1 party để mừng việc Hoài Trang về lại đây. Anh biết em không muốn đi. Mình vẫn sẽ đến chỗ chị Mai Chi như bình thường. Được không?
– Khánh Nam, cảm ơn anh!- Nó cười.
Nhưng những người ngồi cách xa bàn nó như Viết Quân chẳng hạn lại không hề cảm nhận được chút gì cả, hắn chỉ thấy ánh mắt nó nhìn Khánh Nam rất ấm áp và cử chỉ cũng nhẹ nhàng nữa. Bỗng nhiên hắn cảm thấy đau nhói. Tại sao hắn không giữ nó lại?
– Viết Quân, em đã trở về như lời hứa với anh.
Lời nói của Hoài Trang bên cạnh hình như rất mong manh, chẳng đủ để hắn chấm dứt dòng suy nghĩ vẩn vơ về hình ảnh Khánh Nam và Linh Như lúc này.
Rồi tiếng trống cũng vang lên, Khánh Nam vội cầm tay nó lôi ra khỏi chỗ ngồi làm cho Viết Quân và Khương Duy bất ngờ. Nhưng chưa đến cửa lớp thì nó đã hất tay Khánh Nam ra mà hét toáng lên vui sướng:
– Phương Linh?
– Linh Như!
Thì ra Phương Linh chính là học sinh mới của lớp 10B1.
– Khánh Nam, đây là Phương Linh mà em hay kể cho anh đấy.- Vừa nói nó vừa lôi tay Khánh Nam đi theo nó và Phương Linh. – Bà lên đây hồi nào vậy? Sao không nói cho tôi 1 câu thế? Sao không đến thăm tôi? Bà đang ở đâu? Với ai? Ba mẹ có chuyển lên đây luôn không? blah blah…
– Nói từ từ thôi nào, tôi sẽ trả lời hết mà. Hmm hmm, tôi đã nói sẽ tặng bà 1 món quà bất ngờ đúng không? Vậy nên phải bí mật chứ.- Phương Linh nháy mắt tinh nghịch rồi nói tiếp- Hồi lâu lâu tôi lên thăm bà thực ra là đi xem nhà mới đấy. Gia đình tôi chuyển hết lên đây rồi, để tiện cho công việc của ba. Nhưng mà chỗ tôi cách chỗ bà đến mấy km lận. Chán chết!
Viết Quân nhìn theo cái bóng của nó và Khánh Nam đi xa dần, tự nhiên hắn cảm thấy bực bội, dù chẳng biết nguyên nhân là đâu nữa.
– Viết Quân, anh sao vậy?- Hoài Trang kéo áo hắn – Em chuyển đến đây anh không vui à?
– Không không! Chỉ là anh thấy hơi mệt thôi mà. Tụi mình ra ngoài 1 chút đi. Dẫn em đi thăm quan trường mình luôn nữa chứ?
Hội Viết Quân, Khương Duy, Hoài Trang, Minh Phương và Hà Ly cùng đi xuống sân trường.
Thật đúng như Viết Quân dự đoán: Linh Như và Khánh Nam cũng đang dẫn Phương Linh đi loanh quanh ở đây. Tự nhiên Linh Như phát hiện ra biểu hiện lạ của Phương Linh khi nhìn thấy Viết Quân từ xa. Nó chợt lờ mờ cảm nhận được chút gì đó về những chuyện không mong muốn có lẽ sẽ xảy ra sắp tới. Hội Khương Duy tiến lại gần.
– Hey! Chào Phương Linh! Mới chuyện trường hả em? Hồi nãy thấy Linh Như hét ghê quá!
– Dạ vâng! Hôm nay là buổi học đầu tiên của em ạ!
– Ừ. Thế nãy giờ mọi chuyện tốt đẹp cả chứ?
– Vâng.
Từ đầu giờ chỉ có mình Khương Duy nói chuyện với Phương Linh trong khi người Phương Linh mong có cơ hội tiếp xúc, tức Viết Quân thì chẳng thèm nói lấy 1 từ.
Hình như hội Tuấn Vũ, Mai Chi trông có vẻ hơi bực khi Khương Duy, Viết Quân và Hoài Trang nhập bọn thì phải. Hoặc là thật vậy, hoặc là nó cảm thấy thế.
Chẳng biết Khánh Nam và Tuấn Vũ còn có chuyện gì ý nên tụt lại phía sau. Phòng học 10B1 ở tầng 1 nên Phương Linh cũng về lớp rồi, chỉ còn lại 5 đứa nó.
– À chiều này sẽ có 1 party mừng việc Hoài Trang đến đây học- Khương Duy hồ hởi- Mọi người nhớ…
Khương Duy chưa nói hết câu thì nó cắt ngang:
– Em xin lỗi, mọi người cứ đi đi ạ! Em không đến được đâu.
Viết Quân quay sang nó như dò hỏi.
– Em có hẹn rồi ạ!
– Hẹn với Phương Linh hả? Cả Phương Linh cùng đi mà.
Khương Duy định nói tiếp nhưng lần này bị Mai Chi cắt ngang.
– Không được rồi. Chiều nay Linh Như sẽ có hẹn cùng Khánh Nam và bọn chị rồi Duy ạ!
– À vâng, em có hẹn với mấy anh chị ý rồi ạ!- Nó nhanh nhảu nói thêm.
– Chị Mai Chi, em năn nỉ mà!- Khương Duy xuống giọng- Hay mấy người để hôm khác đi, hôm nay cho Linh Như và Khánh Nam đi cùng hội em.
– Linh Như? Em nghĩ sao? – Mai Chi quay sang hỏi nó hơi khó chịu.
– À à…
– Sao? Có đi không?- Tự nhiên nghe cái giọng của Viết Quân bên tai làm nó bực mình hơn.
– À Khánh Nam nói có chuyện quan trọng nên chiều nay nhất quyết em phải đến ạ.- Vừa nói nó vừa quay sang Mai Chi như ra hiệu cho cái lý do hết sức… bất ngờ mà nó vừa nghĩ ra.
Hoài Trang liếc mắt nhanh sang Hà Ly:
– Lâu lâu không về mà Khánh Nam thay đổi nhiều thật. Thế mà Trang đã hi vọng Hà Ly và Khánh Nam thành đôi cơ đấy.
Cố giấu sự tức giận của mình, Hà Ly cười cười như đáp lại. Nó hiểu điều đó nên vội xua tay:
– Không không chị Trang, em và anh Nam như anh em thôi mà. Chị đừng nghĩ thế.
Hoài Trang nhìn Hà Ly hơi nhếch mép. Nó lại nói tiếp.
– Mà từ lúc chị Hoài Trang đến em thấy Viết Quân vui hẳn lên đấy.
Viết Quân trừng mắt nhìn nó trong khi Hoài Trang cười cười có vẻ ngượng.
– Không có đâu.
– Thật mà chị, đúng không anh Duy?
Để cho hội Linh Như, Minh Phương, Khương Duy, Hoài Trang và Hà Ly về lớp trước, Viết Quân vội vàng chạy theo Mai Chi đến cửa lớp 12C1:
– Chị Mai Chi.
– Sao thế Viết Quân?
– Chị cho em hỏi… – hắn gãi đầu gãi tai đến hay – Chị cho em hỏi chiều nay bọn chị hẹn đi đâu được không? Việc gì mà không thể hoãn thế ạ?
Mai Chi mỉm cười vì đã hiểu được thái độ của Viết Quân trong câu hỏi vừa rồi:
– Một chuyện rất quan trọng mà không thể thiếu Linh Như và Khánh Nam. Thiên cơ bất khả lộ. Chị xin lỗi nhé. – Mai Chi nháy mắt.
Vì biết Viết Quân là 1 đứa đầu óc hơi ngốc nên Mai Chi mới nói thế để cho hắn phát triển thêm cái khả năng tưởng tượng tuyệt vời của mình. Và đúng như hi vọng của Mai Chi, Viết Quân về lớp với vẻ mặt đăm chiêu rất chi là bác học. Và ẩn sau cái vẻ bác học đó là những suy nghĩ rất chi là … logic học.
“Một việc quan trọng à? Nếu thiếu Linh Như và Khánh Nam thì không thành? Hay là việc của chị Mai Chi và anh Tuấn Vũ? Không, anh Tuấn Vũ thừa sức tự “giải quyết”, cho thêm 2 đứa kia đi cùng chỉ tổ vướng chân vướng tay anh ý thôi. Loại trường hợp này. Hay là chị Mai Chi và Khánh Nam định giúp đỡ cho nó và Tuấn Vũ thành đôi? Cũng không được, nếu thế thì chị Mai Chi đâu có tươi cười hớn hở thế? Lại còn nháy mắt nữa. Chỉ còn 1 trường hợp… Đúng rồi. Chỉ còn trường hợp đó thôi.”
Hắn đập tay cái rầm xuống bàn làm cả lớp giật mình. Cũng may tiết này thầy Tiếng Anh đi vắng, cho lớp… ngồi chơi nên hắn mới có thể tự do đến thếa mà không sợ thầy ca cẩm.
– Mày điên à?- Khương Duy trừng mắt.
– Chiều nay dẹp hết đi, party hay gì gì đó. Dẹp hết đi.
Mặt hắn hằm hằm sát khí quay xuống bàn cuối (tức bàn của Khánh Nam và Linh Như) để tìm Khánh Nam. Nhưng … chỉ có mình Linh Như ngồi đó. À không phải ngồi mà là đang gục mặt xuống bàn. Hắn cứ nghĩ nó gục mặt xuống… ngủ như mọi lần chứ không nghĩ ra lý do nào khác, còn Kháng Nam thì… vẫn chưa vào lớp. Nói chuyện với Tuấn Vũ lâu thế sao? Điều đó càng làm cho Viết Quân thêm nghi ngờ. Mặc Hoài Trang đang lay lay tay mình, hắn đứng lên bước ra khỏi chỗ và lao nhanh ra ngoài.
Vừa “bay” đến cửa lớp, hắn đâm rầm vào Khánh Nam. “Tốt lắm. Tao cũng đang định tìm mày đây.” Nói rồi hắn phũ phàng lôi xềnh xệch Khánh Nam theo sau.
– Từ từ, mày bỏ ra. Tao tự đi được. Mày bị sao vậy Viết Quân? Bỏ ra, bỏ ra nào.
Khương Duy và Linh Như đưa mắt nhìn theo rồi lại quay sang nhìn nhau lắc đầu tỏ ý không hiểu. Nhưng thôi, Linh Như chẳng đi theo vì thấy cái mặt đáng ghét của Viết Quân, còn Khương Duy cũng không đi nổi vì Khánh Nam ra khỏi lớp, nhiệm vụ quản lí lớp cậu phải lo rồi còn đâu.
Đâu đó trong lớp có 1 tin nhắn từ di động được gửi đi:
“Theo dõi Khánh Nam và Viết Quân.”
Píp!
Mày sai rồi! Tao không thích…mà là…yêu nó!
Chúng ta nên quay lại xem Viết Quân lôi Khánh Nam đi đâu chứ nhỉ?
– Mày điên à? Vào lớp rồi còn định lôi tao đi đâu? Bỏ tay tao ra, tao tự đi được.
– Thầy bận. Tiết này nghỉ.
Cuối cùng thì Viết Quân cũng chịu bỏ tay Khánh Nam ra khi 2 thằng đã đến hồ nước. Chỗ này cách xa lớp học, cũng là chỗ mà hôm trước Minh Phương ngồi khóc ý.
– Được rồi. Mày nói đi.
– Nói gì là nói gì?- Khánh Nam ngơ ngác.
– Mày còn giả vờ à? Chiều nay mày sẽ làm gì? Hả?- Viết Quân quát lên.
– Làm gì là làm gì?- Khánh Nam vẫn chưa hiểu.
– Tại sao mày không tham gia party được? Mày và Linh Như bận đi đâu?
Khánh Nam có vẻ đã hiểu câu hỏi nhưng lại nghĩ Viết Quân nổi giận vì Linh Như và Khánh Nam không tham gia party để chào đón Hoài Trang, làm Hoài Trang buồn chứ không nghĩ là có lý do khác. Vì thế tự nhiên cậu cũng nổi giận lây.
– Có liên quan đến mày không? Tao và Linh Như đi đâu là việc của hai đứa tao, chẳng cần phải nói ày biết.
Câu trả lời của Khánh Nam như “đổ dầu vào lửa” cho sự tức giận của Viết Quân.
– Mai Chi và Tuấn Vũ định giúp mày tỏ tình với nó ý gì? Tao không tin mày lại chỉ coi nó là em gái. Từ cách mày nhìn nó, nói chuyện với nó, cười với nó… Mày thích nó rồi chứ gì? Tao nói đúng không? Hả? Vậy nên mày giấu tao và thằng Duy về việc chiều nay? Đúng không? Hừ! Bạn thân. Bạn thân mà thế này đây! – Hắn nói một thôi một hồi.
Cuối cùng thì Khánh Nam cũng hiểu rõ được suy nghĩ của Viết Quân. “Chắc hồi nãy Mai Chi và Linh Như có nói gì làm cho thằng dở hơi này hiểu lầm đây mà!” Cậu bật cười thú vị nhưng vẫn muốn trêu Viết Quân thêm 1 chút, hoặc chí ít cũng làm gì đó để trả đũa Viết Quân vì đã để cho Linh Như chuyển đi chỗ khác chẳng hạn.
– Kệ tao. Tao không ngh
ĩ là việc này can dự gì đến mày, Viết Quân ạ!
– Mày… – Viết Quân đang nói thì Khánh Nam cắt ngang.
– Đợi đã.
Nói rồi Khánh Nam đến sát cái gốc cây to đùng gần đấy “lôi ra” 1 em lớp 10 tóc đỏ đỏ khá ấn tượng đang lén lén lút lút như nghe trộm.
– Cho anh hỏi em đang làm gì ở đây được không? Nguyễn Hồng Nhung 10B11?
– Ơ … dạ… dạ… em… em chỉ định chụp ảnh 2 anh thôi ạ!
– Thế chụp được chưa Hồng Nhung?
Khánh Nam cười rõ tươi trong khi ánh lên những tia nhìn đáng sợ và nhẹ nhàng đỡ lấy cái máy di động trong tay “em ý”.
– Em hình như chưa chụp được kiểu nào nhỉ? Nhưng mà ghi lại giọng nói của bọn anh hơi bị nhiều đấy. Em vui lòng cho anh “xin lại” giọng nói của mình chứ? Anh rất thích được người khác quay phim và chụp hình, nhưng không phải lén lút thế này. Hồng Nhung cho anh xin lỗi nhé.
Khi được hội phó Hội học sinh gọi tên 1 cách “thân mật” thế này thì ai cũng tự nhủ là nên cẩn thận kẻo lại rước họa vào thân. Đã thế còn thêm cái mặt trông như mặt… con gà trống của Viết Quân bên cạnh nữa. Eo ôi!
Đợi cho em Hồng Nhung đi khỏi, Khánh Nam nhìn sang Viết Quân.
– Nào, quay lại chủ đề của tao với mày. Cứ cho là tao không coi nó là em gái, thậm chí là thích nó như mày nói đi. Đúng thế thì sao? Mày có tư cách xen vào à?- Khánh Nam nhìn Viết Quân hết sức dửng dưng lạnh lùng.
Như không chịu được nữa, Viết Quân lại quát lên:
– Mày đừng lợi dụng lúc Hoài Trang đột nhiên xuất hiện mà xen giữa tao với nó…Mày không… ơ…
Mặt Viết Quân đột nhiên đỏ bừng. Vẻ tức giận của hắn biến đâu mất.
– Mày nói thế… chẳng nhẽ mày thích nó?- Khánh Nam nhìn thẳng thằng bạn lúc này lại đang cúi mặt xuống đất. Trong 1 phút nóng giận, hắn đã… lỡ lời mất rồi.
– Ơ… tao… tao…- Viết Quân lắp bắp.
– Mày sao?
– Không… ý tao là… à… thì… là …
Khánh Nam cố nhịn cười để có thể đi đến tận cùng cuộc nói chuyện.
– Cứ cho là mày lỡ lời đi – Cậu giải thế bí cho thằng bạn dở hơi – Vậy mày lôi tao ra đây làm gì?
– À… – Biết không thể giấu Khánh Nam chuyện gì, hắn đành khai thật – Tại vì hồi nãy chị Mai Chi nói chiều nay chị ý, anh Tuấn Vũ và 2 đứa mày có việc quan trọng gì đấy mà không có mày và Linh Như thì không thể được. Nên tao…
Khánh Nam “à” lên 1 tiếng. “Chị Mai Chi thật là… Đã biết Viết Quân hay nghĩ lung tung mà lại nói vậy thì nó biểu hiện thế này cũng là dễ hiểu thôi mà.
– Vậy nên mày nghĩ tao và Linh Như có chuyện gì đó với nhau?
– Ừ.- Viết Quân thật thà.
– Vậy sao mày không nghĩ là Tuấn Vũ với Linh Như hay Tuấn Vũ với Mai Chi nhỉ?
– Không, tao đã phân tích và loại trừ được 2 trường hợp đấy rồi, và khi nói tự nhiên chị Mai Chi lại… nháy mắt với tao nữa… thế nên tao nghĩ chỉ còn mỗi trường hợp mày…chiều nay sẽ… tỏ tình với nó thôi.
Khánh Nam không nhịn được nữa nên phá lên cười.
– Ha ha ha, vậy là mày nổi máu “ghen” rồi lôi tao ra đây à?
– Ghen gì mà ghen? Cái thằng này… – Mặt Viết Quân càng đỏ.
– Vậy sao mày bảo tao “đừng lợi dụng lúc Hoài Trang đột nhiên xuất hiện mà xen giữa mày với nó”?
– Tao…- Viết Quân lại ấp úng.
Cái thái độ đó làm Khánh Nam khó chịu.
– Mày không nói được 1 câu mày thích nó à? Hay mày không chịu thừa nhận? Hay là mày luôn nghĩ đối với mày nó chưa bao giờ sánh được bằng Hoài Trang? Hay mày luôn nhớ đên bé Gin? Hoặc… trong mày, nó chỉ đáng 1 thứ để ày đùa cợt thôi hả Quân ?
Câu cuối của Khánh Nam như xoáy sâu vào hắn. Hắn vội đưa tay lên:
– Dừng lại!
– Sao? Mày muốn nói gì?
– Mày nói sai rồi, Khánh Nam ạ.
– Tao nói sai? Vậy… hóa ra nó chẳng là gì trong mày?
– Không! Mày sai rồi! Tao không thích… mà là…yêu nó!
Khánh Nam tròn mắt hết cỡ.
– Gì cơ?
– Tao ghét phải nói lại điều này, mày biết đấy.
– À, không không – Khánh Nam xua tay – Không phải tao không nghe rõ những gì mày nói, mà là cái từ “yêu” của mày. Chắc chứ?
Viết Quân nhìn Khánh Nam chằm chằm rồi thở dài.
– Thế mà tao cứ nghĩ mày hiểu tao nhất trên đời cơ đấy. Thất vọng quá!
– Chính vì tao hiểu mày nhất trên đời nên tao mới thấy lạ là một thằng dở hơi hạng nặng như mày lại có thể phân biệt được giữa “thích” với “yêu” chứ. – Khánh Nam có vẻ thích thú trong khi Viết Quân lại tiếp tục thở dài.
– Haizz, mày làm ơn hãy nhớ cho: Sự thật là tao hơn mày 1 tuổi và hiện tại tao đang là học sinh lớp 11, cũng là 1 trong những học sinh xuất sắc có mặt trong Hội học sinh!
– Mày hãy thôi việc tự “lăng xê” bản thân đi và nên quay lại thực tại “đau khổ”: “Mày là một thằng dở hơi mà chưa có thuốc nào chữa trị được!”
Viết Quân tỏ ý bực bội:
– Tao đang nghiêm túc đấy.
– Ừ thì tao cũng đang nghiêm túc chứ.
Mặt Khánh Nam nghiêm nghị lại, đủ để Viết Quân hiểu chuyện hắn “yêu” Linh Như quan trọng thế nào đối với Khánh Nam. Khánh Nam nói tiếp.
– Mày có chắc là mày “yêu” chứ không phải “thích” Linh Như không?
– Khánh Nam, nó là đứa con gái đầu tiên làm tao “mất ngủ” nhiều đến thế. Thứ tình cảm tao dành cho nó khác với dành cho bé Gin và chị Cherin, tao biết mà.
Khánh Nam gật gù đợi Viết Quân nói tiếp:
– Khánh Nam này! Cho tao đấm mày nhé!
– Cái gì? – Khánh Nam lại trợn mắt lên.
– Đi mà – Viết Quân năn nỉ – Tao đang vô cùng là bực bội nên muốn kiếm ai đó đấm cho đỡ bực. Tao mà đấm Khương Duy thì thể nào cũng bị Minh Phương “bắn chết”. Vậy nên chỉ còn mình mày thôi.
– Trước khi ày đấm tao thì tao cũng nên được biết lý do tại sao mày bực chứ?
Viết Quân thở dài lần thứ 3:
– Tao cũng chẳng biết nữa.
– Vậy thì mày nói hết tất cả những gì mày đang nghĩ trong đầu ra tao xem nào.
– Tao nghĩ là mày cần đợi tao 1 chút.
Lần này thì Viết Quân đến cái gốc cây hồi nãy và lại lôi được em tóc đỏ ra.
– Nguyễn Hồng Nhung 10B11. Tên hay đấy cô bé. Có muốn anh giúp cô bé “có nhiều thời gian hơn” để chụp ảnh bọn anh không?
Khánh Nam tiến lên, và một lần nữa lại rút cái di động trong tay con bé đấy.
– Em muốn được Hội học sinh “quan tâm” nhiều đến thế cơ à Hồng Nhung?
Bé tên Hồng Nhung rơm rớm nước mắt trước khi nhận lại cái điện thoại rồi đi khỏi, nhưng cũng đủ nằm trong tầm nghi ngờ của Khánh Nam. Biết thế đã. Cậu sẽ điều tra sau.
– Bé Hồng Nhung này làm chúng ta mất thời gian quá, mày nói đi, nói tất cả những gì làm cho 1 thằng dở hơi như mày bực bội ý. Tao đủ kiên nhẫn để nghe đấy.
– Tao cũng không biết nói thế nào nữa. Tao sẽ nói những gì đang hiện diện trong đầu tao vậy. Nhưng sẽ rất lộn xộn đấy.
– Yên tâm, bao nhiêu năm chơi với mày là bấy nhiêu năm tao được rèn luyện mà.
– Ừ, cũng phải. Đầu tiên là việc cái gì nó cũng nói ày, không nói cho tao. Cái hôm Tuấn Vũ tỏ tình với nó ý, nó đã lên sân thượng, tao đi theo và thấy nó đứng sát bên mày… hôm Haloween, mày và nó đi cạnh nhau vui vẻ, lần đầu tiên tao thấy 2 đứa mày cười tự nhiên đến thế… rồi… nói chung là bất cứ cái gì nó cũng kể ày… Cả hôm trước, Tuấn Vũ khoác vai nó đi nữa. Lúc đó tao chỉ muốn đấm cho Tuấn Vũ 1 cái. Tức muốn chết. Rồi hôm nay, nó tỏ ra vui vẻ hết sức khi được chuyển đến ngồi cạnh mày, cách nó nhìn mày và mày nhìn nó rất ấm áp… lúc gặp cô bé gì gì bạn thân nó ý, nó lại còn cầm tay mày lôi đi nữa… mà chẳng hề gọi tao với Khương Duy đi cùng… À còn việc nó rất thản nhiên trêu tao với Hoài Trang nữa chứ, rồi first kiss của nó… hmm hmm… Khánh Nam, cho tao đấm mày đi, không thì tao chết vì bực mình mất. – Viết Quân nói một thôi một hồi.
– Ừ, mày đến đây.
Tưởng Khánh Nam đồng ý thật nên Viết Quân lao đến. Nhưng hắn chưa kịp giơ tay lên thì đã ăn trọn 1 cú đấm vào bụng từ Khánh Nam.
– Khánh Nam? Mày làm gì vậy? Là tao đấm mày chứ?
– Trước khi mày muốn đấm tao hay ai khác thì mày nên đấm chính mày đi thì hơn. Mày có tư cách giơ nắm đấm ra với tao sao, Viết Quân? Tao đấm mày ày tỉnh ra. Cái kiểu không dứt khoát như mày thì chẳng bao giờ làm nó chú ý đến mày đâu. Thế mày muốn khi cô chuyển nó đi, nó không tươi cười thì phải khóc lóc xin mày hãy giữ nó ở lại à? Mày trách nó sao mày không nghĩ mày quá vô tâm? Hay mày là một đứa vô dụng chỉ biết nhìn xuống nền nhà trốn tránh cái nhìn của nó. Mày còn lạ gì nó? Lúc nào nó cũng cố đè nén cảm xúc cho tất cả yên tâm. Nếu tao không đứng lên sắp xếp lại chỗ ngồi thì nó sẽ như thế nào? Hả? Mày không muốn mất nó nhưng lại lo Hoài Trang buồn. Rốt cuộc mày cũng chẳng xứng đáng để nói “yêu” nó đâu.
– Nhưng Hoài Trang yếu từ nhỏ, lại nhút nhát… – Viết Quân nói yếu ớt.
– Mày đã nói thế thì coi như mày đã có lựa chọn ày rồi, tao xin lỗi vì đã lớn tiếng chỉ trích những hành động của mày. Tao không nên đứng đây vì tao chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Khánh Nam quay lưng định bước về lớp nhưng Viết Quân ngăn lại.
– Tao xin lỗi! Nhưng tao không biết cách nhìn nhận mọi thứ tốt như mày. Hãy giúp tao.
Khánh Nam hơi dịu lại.
– Tao sẽ chẳng giúp được gì ày ngoài việc lắng nghe. Quyết định là ở mày. Yêu và thương hại là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Mày hãy nhớ thế. Còn giờ tao phải vào lớp đây. Linh Như sẽ rất buồn khi phải ngồi 1 mình mà. He he!
– Mày liệu hồn đấy.
– À, còn nữa, Viết Quân. Linh Như là em gái tao. Tao sẽ không tha thứ cho bất kì ai làm tổn thương đến nó.
– Cảm ơn mày, tao nhớ!
– Alo.
– Chị bình tĩnh nhé. Em biết đang có Khương Duy ở đấy nên chị chỉ cần nghe thôi. Nhưng chị phải hết sức bình tĩnh đấy. Khánh Nam đã xóa tất cả những gì em ghi âm được nhưng em nhớ hết… Anh Quân… anh Quân nói… anh ý yêu Linh Như… Chị ổn chứ?
– Ừm…
– Em đã bảo chị phải bình tĩnh mà.
– Ừm… Thế à? Ngày mai chị bận rồi em ạ! Hôm nay đi em nhé. Có gì chị sẽ gọi lại cho em sau. Cảm ơn em nhé. Ừ chị cũng nhớ em nhiều.
Cuộc gọi kết thúc… người nghe khẽ nhếch mép trong khi người gọi vội vàng tiếp tục một cuộc gọi nữa:
– Đại tỉ ra lệnh làm ngay trong hôm nay.
– OK.
“Hôm nay đi em nhé.”
Đó là một chỉ thị hành động.
Hết tiết rồi mới thấy Viết Quân bước vào với cái mặt… vẫn là mặt của con gà trống ( trong khi Khánh Nam đã vào trước đó bao lâu). Hoài Trang với nụ cười thiên thần vội vàng hỏi:
– Anh Quân! Anh đi đâu cả tiết vậy?
Vừa thu dọn hết sách vở, Viết Quân bực tức trả lời vì bị làm phiền:
– Anh đi đâu cũng phải báo cáo với em à? Có liên quan đến em không?
– Ơ… anh Quân? Em chỉ hỏi thế thôi mà… – Hoài Trang rơm rớm nước
mắt – Sao anh nặng lời với em thế?
Hình như Hoài Trang không biết 1 sự thật hiển nhiên luôn đúng đó là Viết Quân chẳng hề bị lay động bởi việc khóc lóc của lũ con gái, mà khéo hắn nhìn thấy khóc thì càng bực hơn ý chứ. À tất nhiên nếu là “người hắn yêu” khóc thì đó lại trở thành một “sự thật hiển nhiên chưa bao giờ đúng”. Vì thế hắn mới vô tình mà đáp lại Hoài Trang:
– Em dễ xúc động nhỉ? Chẳng có gì mà cũng khóc. Đúng là bọn con gái. Vớ vẩn.
Nói rồi hắn khoác balo lên vai.
– Khánh Nam tao về đây. Xin cho tao nghỉ.
Viết Quân chủ ý gào to lên cho nó nghe nhưng… nó ngủ thì phải.
– Viết Quân, mày bị sao à? Sao lại nghỉ?- Khương Duy hỏi.
– Không! Tao chán học. Thế thôi.
Khương Duy hơi nhíu mày vì cái việc mà Khánh Nam và Viết Quân có vẻ như đang giấu cậu.
Đi được mấy bước, Viết Quân quay lại chỗ nó và ra hiệu cho Khánh Nam ra ngoài. Khánh Nam chợt bắt gặp cái nhìn lạ lùng mà Hoài Trang đang dành cho Linh Như lúc này, nhưng Hoài Trang vội quay mặt đi nhanh khi thấy cậu.
– Mày xuống đây làm gì vậy?
– Kệ tao. Nhường chỗ cho tao cái. 2 phút thôi.
Khánh Nam miễn cưỡng đứng dậy.
– Khoai Tây! Dậy bảo cái này.
– …z…z…
– Dậy!
– …z…z…
– Dậy! – Hắn lay mạnh và lần này thì nó chịu đáp lời hắn.
– Anh biến về chỗ đi. Ngủ cũng không yên!
Tự nhiên nó lại nhắc đến chuyện chỗ ngồi làm hắn tức khí đứng lên lôi mạnh nó ra khỏi chỗ:
– Tôi bảo cô ngồi dậy một chút cơ mà.
– Ưm…
Hành động phũ phàng của hắn vừa giờ có tác dụng mạnh đấy. Nó đã tỉnh.
– Viết Quân, mày làm cái quái gì vậy?- Khánh Nam đẩy Viết Quân ra một bên và đỡ lấy nó.- Linh Như, em không sao chứ?
Hắn lôi quá mạnh làm nó theo đà lao về phía trước( không phanh kịp). Nó ngã. Đầu gối đập mạnh xuống đất. Đồng phục trường lại là váy nữa. Tỉnh ngủ hẳn.
– Linh Như! Đứng lên nào.
Nó bám vào người Khánh Nam đứng lên, vẫn không có lấy một chút biểu hiện của việc bị đau.
– Linh Như, cô không sao chứ? – Mặt hắn tái mét.
– Không! Tôi ổn. Bị anh lôi thế này nhiều lần nên tôi quen rồi, không sao đâu.
Khánh Nam trừng mắt.
– Em không sao thật mà Khánh Nam – Nó thì thầm, quả thực thì chân nó cũng … chẳng gọi là đau lắm, chỉ một chút. Bình thường thì nó đã làm toáng lên và cãi nhau một trận tưng bừng với hắn rồi đấy. Nhưng hôm nay… nó không thích gây lộn với hắn nữa. Thế thôi. Tất nhiên là nó đã kịp nhìn qua cái nụ cười “thiên thần” của Hoài Trang.
Chợt nó nhìn thấy cái cặp của hắn trên bàn.
– Sao cặp anh ở đây?
– À… tôi định…
Khánh Nam ngăn câu nói của Viết Quân lại hầm hè:
– Tao cấm mày bùng. Chân nó mà có làm sao, mày hiểu đấy!
– Tao cũng không có ý định bỏ nó lại với cú ngã vừa rồi đâu.
Tiết Hóa trôi qua nhanh chóng. Chân nó đã có một chút cảm giác của việc bị đập xuống sàn.
– Nếu chân em làm sao thì nhớ phải nói ngay với anh nhé. – Khánh Nam nhắc nó.
– Em biết rồi. Anh nói lần thứ mấy rồi anh biết không?
Kế là tiết Thể dục. Nó rất ghét cái tiết này. Nhưng không hiểu ông trời, à không, là cái ông bộ trưởng bộ giáo dục sắp xếp làm sao mà mỗi tuần có những 2 tiết. Ôi, phải thay đồ thể dục, rồi thay giày nữa.
Trong khi cả lũ con gái ra ngoài hết rồi thì nó vẫn còn đang loay hoay với cái tủ riêng của mình.
“Tại sao tủ của mình lại bị lục tung lên thế này? Ai đã động vào đồ của mình? Ai đã có chìa khóa tủ của mình?”
Cũng may nó chỉ để đồ thể dục ở đây, nhưng tất cả đều không có gì mất cả. Biết đã vào giờ nên nó tạm gác chuyện này qua 1 bên và đi thay đồ. Còn đôi giày nữa. “Sao giày mình hôm nay nhìn… lạ lạ!” Vì trễ mất mấy phút rồi nên nó xỏ giày một cách khá là bạo lực mà không để tâm nữa. “Chút nữa học xong tính sau.”
Sau 5s, nó hiểu đó là một suy nghĩ dại dột. Lẽ ra nó nên kiểm tra mấy cái vết xám xám như kiểu bị ướt ở phía trên giày trước khi đi mới đúng.
Cơn đau nhanh chóng kéo đến. Nó vội rút chân ra. Máu đã thấm ướt phần đầu cái tất mỏng dính. Nó khẽ nhắm mắt lại và hít thật sâu khi nhìn thấy cái màu đỏ ấy. Tay run run đưa ra phía trước… Nó không đủ dũng cảm để động vào thứ chất lỏng kia. Máu bắt đầu nhỏ giọt xuống đôi giày thể dục màu trắng. Mấy lưỡi dao lam được ai đó khéo léo gắn vào một chiếc giày đã cứa mạnh chân nó.
Máu!
Máu!
Máu!
Mình ghét máu!
Khánh Nam kiểm diện sĩ số và thấy thiếu nó nên nhờ người vào gọi. Nghe thấy tiếng Hà Ly ngoài cửa, nó vội vàng đáp:
– Chị cứ ra trước đi, em sẽ ra ngay mà.
Nó tháo nốt chiếc tất từ chân kia và nhắm mắt lại băng tạm thời quanh mấy đầu ngón chân và lòng bàn chân rồi xỏ tạm vào đôi giày mà nó đi từ nhà, không quên lau vết máu trên sàn và cất đôi giày thể dục với một vài chấm đỏ vào trong tủ.
Đã ra đến sân tập thể dục.
Ra muộn, không có giày đúng quy định, nó bị phạt chạy cả tiết.
Nó hiểu, nếu nó nói ra cái việc bị gắn dao vào giày thì nó sẽ không sao. Nhưng có lẽ là nên im lặng. Trong tủ có 1 hạt như hạt ngọc trai rơi ra… Nó đã thấy hạt đó trên găng tay của một người…chỉ duy nhất 1 người trong lớp mang kiểu găng tay ấy hôm nay mà thôi.
Vả lại, nếu làm toáng lên, nó biết chú Hiệu trưởng và Hội học sinh sẽ xử lý ra sao. Nhất là chú Hiệu trưởng. Điều đó sẽ khiến mọi người nghi ngờ về thân phận thực sự của nó. Với lại Khánh Nam nữa…
Tốt nhất là im lặng…
Đau. Cái cảm giác ấy làm cho nó thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình. Có thể không đau khi cả bàn chân mình bị dao cứa không? Đôi giày nó đang đi nữa… khá cứng … không thích hợp cho việc chạy bền… Đầu gối hồi nãy bị đập mạnh xuống đất cũng đang bắt đầu “dở chứng”… Nó cắn chặt môi để chịu đựng. Vẫn đang trong phạm vi sân thể dục nên chỉ 1 hành động lạ của nó dù là rất nhỏ, Khánh Nam cũng có thể nhận ra. Nó phải cố gắng, chỉ còn mấy bước nữa là thoát khỏi cái tầm nhìn của thày giáo cũng như tất cả những ai đứng ở sân thể dục. Cố lên nào!
Khánh Nam, Viết Quân và Khương Duy nhìn theo nó. Bọn hắn biết nó sẽ chẳng đủ sức mà chạy được hết giờ đâu. Bình thường chạy cự li 100m mà nó đã thở hồng hộc rồi mà. Có lẽ Khương Duy và Viết Quân không để ý nhưng Khánh Nam vẫn không hiểu tại sao một đứa như nó lại có chuyện để đồ linh tinh làm mất giày, và cả việc nó ra tập trung muộn nữa…
Viết Quân đứng “ngơ ngơ” nhìn theo nên không biết việc Khánh Nam đang cho lớp khởi động. Hắn không nghi ngờ như Khánh Nam nhưng hắn lo cho cái chân của nó, bình thường nó đã yếu thì chớ, lại thêm việc hồi nãy bị ngã thế nữa…
Việc Viết Quân đứng im không khởi động đã gây chú ý cho thầy. Thật là một cơ hội tốt cho việc phạt Viết Quân mà! Thầy cười thầm.
Đừng ai nghĩ thầy “độc ác” đấy. Thực ra thì năm ngoái, Viết Quân hay “mắc lỗi” trong giờ Thể dục của thầy nên hắn hay bị thầy phạt chạy quanh trường lắm. Vì thế khi tham gia thi chạy, hắn luôn quán quân. Bị phạt nhiều cũng có cái lợi nhỉ? Và việc thầy phạt hắn, ai cũng hiểu là một hình thức “huấn luyện” đặc biệt. Nhưng từ khi lên lớp 11, hắn ngoan hẳn, thầy không thể tìm ra được 1 cái tội nhỏ nào để mà bắt “học trò cưng” chạy nữa. Điều này thật khiến thầy lo lắng về tốc độ của hắn. Thế mà hôm nay, khi hi vọng phạt hắn của thầy trở nên mỏng manh lắm rồi thì hắn lại mắc 1 tội vô cùng… không nghiêm trọng: “Không khởi động!” Tốt quá! Tốt quá! Còn chần chừ gì nữa mà thầy lại không phạt hắn chạy quanh trường nhỉ? Tất nhiên thầy không rộng rãi thời gian và quãng đường như với Linh Như, phải ra hạn một khoảng thời gian nhất định để hắn hoàn thành quãng đường chứ. “Em chạy 10 vòng quanh trường cho tôi. Nếu hoàn thành trong khoảng thời gian….” Thầy vừa nói đến đó thì hắn đã bốc hơi từ lúc nào. Không hề nghi ngờ “mục đích” của hắn, thầy còn gật đầu đắc ý vì thấy “học trò cưng” còn… nhanh hơn năm ngoái.
Thật chẳng khó khăn gì để bạn Thỏ nhà ta đuổi kịp bạn Rùa đang bò ì ạch và buông một vài câu mỉa mai, đại loại như:
– Ề, cô chậm như con rùa ý. Tôi chạy sau mà còn nhanh hơn.
– Kệ tôi. Anh từ đâu chui lên vậy?
– Chẳng biết. Tự nhiên thầy phạt chạy thì chạy thôi.
Đột nhiên bạn Rùa ngừng bò, quay sang bạn Thỏ:
– Vậy thì anh biến lên trước đi. Tôi bực mình khi chạy cùng anh lắm.
– Không! Tôi chạy với cô cho vui cơ.
– Anh không cần phải lo cái chân tôi hồi nãy ngã có sao không đâu. Tôi ổn.
– Nhưng tôi cứ thích chạy cùng cô cơ, chạy 1 mình không buồn à?
Nó thở dài. Cứ thế này sớm muộn gì hắn cũng phát hiện ra chân nó “không bình thường” cho xem. Thôi nào! Bình tĩnh. Hôm nay là cái ngày quỉ quái gì không biết? Gặp toàn chuyện bực mình.
Bạn Thỏ vẫn thản nhiên đi bộ một cách thoải mái mà vẫn nhanh hơn bạn Rùa. Tất nhiên, bạn Thỏ sẽ chẳng thế biết bạn Rùa đang phải nỗ lực nhiều thế nào để nhấc được cái chân lên một cách bình thường.
Mỗi bước chạy của nó trở nên khó khăn hơn. Mỗi lần mũi giầy miết xuống đất là mỗi lần những ngón chân trở nên run rẩy hơn. Nhưng nó không thể dừng lại. Viết Quân vẫn thong thả đi bên cạnh.
Bàn chân nó ướt ướt.
– Linh Như, sao mặt cô tái thế?
– Tái đâu mà tái? – Nó cố tỏ ra tự nhiên hỏi lại Viết Quân.
– Thật mà.
– Hờ, lắm chuyện, việc anh chạy thì cứ chạy đi xem nào.
Đã được hơn nửa vòng đầu tiên.
Nó cảm giác cái nhìn nghi ngờ của Viết Quân đang chiếu vào mình.
– Anh nhìn gì?
– Nhìn cô chạy.
– Hay lắm sao mà nhìn? Biến lên trước đi.
– Ừm… Mặt cô tái thật ý. Dừng lại nghỉ đi.
– Anh muốn dừng thì dừng đi.
Bất ngờ nó vấp phải viên đá. Lần này thì tan tành mọi cố gắng rồi, đúng vào cái chân bị thương mà.
– Á…
Không có Viết Quân đỡ kịp thời chắc nó đã đo đường mất rồi.
– Ừm cảm ơn, tôi không sao.
Viết Quân như không nghe thấy gì, hắn ấy nó ngồi xuống ngay cái bồn hoa cạnh đấy và nhìn thẳng vào mắt nó.
– Gì?
– Cô bị đau ở đâu đúng không?
– Ở đâu là ở đâu?
– Viên đá bé tẹo thế kia mà cũng làm mặt cô trắng bệch ra. Lúc nãy… tôi kéo mạnh… làm cô đau à?
– Không! Tôi bảo không sao mà.
– Vậy cô đứng lên đi bình thường tôi xem nào.
– Nãy giờ tôi chạy có sao đâu?
– Mau lên.
Nó cười hì hì rồi cũng đứng lên. Viết Quân chết tiệt! Sao không biến đi đâu cho khuất mắt chứ?
Hình như nó tự tin hơi quá vào sức mình thì phải.
– Đúng là cô bị đau chân mà. Đứng cũng không vững nữa. Tôi xin lỗi, tôi sẽ không hành động như thế nữa.
Đầu Viết Quân cúi xuống ra vẻ hối lỗi. Và đó cũng là lúc hắn phát hiện ra …
– Cô bị thương ở đâu à?
– Khô
ng! – Nó chối – Tôi có bị gì đâu.
– Vậy vết máu này…
Cơn đau nhanh chóng kéo đến. Nó vội rút chân ra. Máu đã thấm ướt phần đầu cái tất mỏng dính. Nó khẽ nhắm mắt lại và hít thật sâu khi nhìn thấy cái màu đỏ ấy. Tay run run đưa ra phía trước… Nó không đủ dũng cảm để động vào thứ chất lỏng kia. Máu bắt đầu nhỏ giọt xuống đôi giày thể dục màu trắng. Mấy lưỡi dao lam được ai đó khéo léo gắn vào một chiếc giày đã cứa mạnh chân nó.
Máu!
Máu!
Máu!
Mình ghét máu!
Khánh Nam kiểm diện sĩ số và thấy thiếu nó nên nhờ người vào gọi. Nghe thấy tiếng Hà Ly ngoài cửa, nó vội vàng đáp:
– Chị cứ ra trước đi, em sẽ ra ngay mà.
Nó tháo nốt chiếc tất từ chân kia và nhắm mắt lại băng tạm thời quanh mấy đầu ngón chân và lòng bàn chân rồi xỏ tạm vào đôi giày mà nó đi từ nhà, không quên lau vết máu trên sàn và cất đôi giày thể dục với một vài chấm đỏ vào trong tủ.
Đã ra đến sân tập thể dục.
Ra muộn, không có giày đúng quy định, nó bị phạt chạy cả tiết.
Nó hiểu, nếu nó nói ra cái việc bị gắn dao vào giày thì nó sẽ không sao. Nhưng có lẽ là nên im lặng. Trong tủ có 1 hạt như hạt ngọc trai rơi ra… Nó đã thấy hạt đó trên găng tay của một người…chỉ duy nhất 1 người trong lớp mang kiểu găng tay ấy hôm nay mà thôi.
Vả lại, nếu làm toáng lên, nó biết chú Hiệu trưởng và Hội học sinh sẽ xử lý ra sao. Nhất là chú Hiệu trưởng. Điều đó sẽ khiến mọi người nghi ngờ về thân phận thực sự của nó. Với lại Khánh Nam nữa…
Tốt nhất là im lặng…
Đau. Cái cảm giác ấy làm cho nó thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình. Có thể không đau khi cả bàn chân mình bị dao cứa không? Đôi giày nó đang đi nữa… khá cứng … không thích hợp cho việc chạy bền… Đầu gối hồi nãy bị đập mạnh xuống đất cũng đang bắt đầu “dở chứng”… Nó cắn chặt môi để chịu đựng. Vẫn đang trong phạm vi sân thể dục nên chỉ 1 hành động lạ của nó dù là rất nhỏ, Khánh Nam cũng có thể nhận ra. Nó phải cố gắng, chỉ còn mấy bước nữa là thoát khỏi cái tầm nhìn của thày giáo cũng như tất cả những ai đứng ở sân thể dục. Cố lên nào!